Sơ Huân Tâm Ý

Chương 6: Lê hầm đinh hương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Sơ Huân thu dọn bát đĩa trên bàn xong, vừa bưng tới cạnh cửa thì đã thấy Tiểu Đào Nhi đứng bên ngoài, vươn tay ra nhận lấy cái mâm, nở nụ cười ngọt ngào: "Sau bếp đã thu dọn xong xuôi, ta cũng không có chuyện gì làm, cho nên muốn tới đây bưng đồ giúp Sơ Huân tỷ tỷ..."

Kiều Sơ Huân cũng không từ chối, xoay người đóng kín cửa lại, đi theo Tiểu Đào Nhi quay trở lại sân. Vừa vào sân thì đã nghe thấy tiếng đập vỡ thứ gì đó lốp bốp, nhìn kĩ lại thì thấy Tiểu Vãn và Tiểu Lục đang ngồi xổm ở giữa sân, một người đang đập vỏ óc chó, người kia thì đang giã nhân óc chó một cách hơi vụng về.

Kiều Sơ Huân hơi sững ra, nghiêng người nhìn về phía Tiểu Đào Nhi. Tiểu Đào Nhi khoát tay lia lịa: "Không phải ta bảo hai vị ca ca tới giúp đâu, chỉ là vừa rồi lúc ăn cơm, mọi người đều nói chè óc chó rất ngon, ta nói với bọn họ là món đó làm rất phiền phức, phải giã nhân óc chó, phải lột vỏ táo đỏ, còn phải bào vụn nhiều thứ khác, Sơ Huân tỷ tỷ còn phải dậy giã gạo ngâm từ tờ mờ sáng..."

Kiều Sơ Huân nghe vậy thì nở nụ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Đào Nhi: "Ta không có ý trách móc ngươi..." Vừa nói lại vừa quay người nhìn về phía hai người kia: "Đứng dậy đi, những chuyện thế này để bọn ta làm là được rồi..."

Tiểu Lục đưa tay lên lau mặt, cười có vẻ hơi xấu hổ: "Không sao đâu, dù sao thì bọn ta cũng đều nhàn rỗi không có việc gì làm, hơn nữa việc nặng thế này, cô nương như ngươi làm cũng vất vả..."

Tiểu Vãn lại đập vỡ một hạt óc chó, lộ ra nụ cười có phần tự giễu: "Đúng vậy! Mười mấy người bọn ta đều là loại tham ăn tham uống, bình thường cũng chỉ biết tìm đồ mà ăn, nếu không phải có tiểu cô nương nói thì bọn ta cũng chẳng biết làm một bát chè óc chó lại phải phiền phức như vậy."

Tiểu Đào Nhi đặt đồ lên thớt, cũng đi ra tiếp lời: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khách khí với mọi người nữa! Hai vị ca ca đều sẵn lòng muốn giúp, bọn họ giúp chúng ta giã hạt óc chó, như thế chúng ta sẽ có thể làm mau hơn một chút." Vừa nói vừa cầm một cái tô đặt xuống trước mặt Tiểu Lục, thay cho cái tô đã đầy óc chó giã nhỏ trước đó, lại xách tới hai chiếc ghế con cho bọn họ ngồi, tiết kiệm chút sức lực.

Kiều Sơ Huân cười nói cảm ơn hai người họ, đi vào trong bếp, nhấc cái nồi nhỏ đặt sang một góc bàn dài, sau đó lại đi tìm ba cái bát sen.

Mở nắp nồi ra, bên trong lập tức bốc lên một làn hơi trắng mang theo mùi vị trong veo nhàn nhạt. Kiều Sơ Huân cầm cái muôi canh dài, múc vào mỗi bát hai muỗng, cho thêm vào mỗi bát một chút mật hoa hòe rồi dùng thìa nhỏ khuấy đều, xong xuôi thì mang ra cho ba người kia nếm thử.

Ba người mỗi người bưng một bát, Tiểu Đào Nhi cầm cái thìa nhỏ lên thổi một hơi, khịt khịt cái mũi nhỏ nhắn: "Thơm quá! Sao lại có cảm giác giống như đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi..."

Tiểu Vãn và Tiểu Lục thì còn chẳng dùng đến thìa, bưng cả bát lên nhấp một hơi, Tiểu Vãn chép miệng một cái, liếc nhìn thứ nước màu trắng nhạt trong chiếc bát màu xanh, lại ngẩng lên nhìn Kiều Sơ Huân: "Kiều tiểu thư, đây là cái gì thế? Ngọt ngọt thanh thanh, uống vào cổ họng có cảm giác rất dễ chịu!"

Tiểu Lục thì uống liền mấy hơi, vừa cười vừa nhìn người nào đó còn đang cầm cả cái chày trên tay: "Đần độn! Kiều tiểu thư, là canh tuyết lê phải không?"

Kiều Sơ Huân khẽ cười, gật đầu một cái: "Dạo này trời đã bắt đầu khô hanh, nấu cho các ngươi chút canh tuyết lê, vừa nhuận họng vừa tốt cho tim phổi."

Bởi vì tuyết lê đã được nghiền nát trước khi bỏ vào nồi, bên trong lại bỏ thêm một ít lúa mạch và rễ sậy, sau khi nhấc nồi xuống thì cho thêm chút mật ong, nhờ vậy mà mùi vị ngọt thanh nhuận họng, từ cổ xuống đến dạ dày đều có cảm giác dễ chịu. Ba người kia vui vẻ uống xong lại tiếp tục làm việc. Tiểu Đào Nhi bưng cái bát nhỏ và cái tô lúc nãy vào trong bếp, múc canh tuyết lê ra, chuẩn bị để lát nữa đưa cho tất cả mọi người uống.

Kiều Sơ Huân cẩn thận bỏ quả lê đã phân phó Tiểu Đào Nhi chưng trong nồi trước đó vào một cái chung nhỏ, sau đó lại bưng mâm tới phòng Cảnh Dật.

Đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thì thầm, bởi vì giọng nói đã được đè thấp nên không thể nghe được rõ là đang nói chuyện gì. Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, tiếng nói chuyện bên trong phòng ngừng lại.

Kiều Sơ Huân cất cao giọng nói: "Công tử, là ta."

Bên trong truyền tới tiếng mở then cửa, người mở cửa là Tiểu Lô. Kiều Sơ Huân nhẹ giọng nói cám ơn, vào đến phòng mới phát hiện ra Cao Linh cũng ở bên trong. Cảnh Dật đang dựa vào cái sạp nhỏ, giữa hai hàng mày ánh lên vẻ nghiêm trang.

Kiều Sơ Huân bưng mâm đến đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh sạp, mở nắp ra, lại đưa một đôi đũa bằng bạc tới.

Cảnh Dật ngồi thẳng người hơn một chút, nhìn bên trong cái chung nhỏ, lại nhướng một bên mày lên.

Kiều Sơ Huân vẫn không ngước mắt lên, thấy Cảnh Dật không nhúc nhích gì thì biết hắn đang chờ nàng giảng giải rõ, nàng đưa một cái thìa nhỏ cho hắn, nhẹ giọng nói: "Bên trong quả lê có thêm Xuyên bối mẫu, ngoài ra còn có một chút đường phèn. Có lẽ vị hơi đắng, nhưng rất tốt cho sức khỏe của ngươi."



Cảnh Dật chậm rãi cong khóe môi, cầm đũa lên nhẹ nhàng chọc vào quả lê, lập tức thấy thịt lê đã được chưng đến mức mềm ra. Gắp một miếng cho vào miệng, quả thật mùi vị hơi đắng, nhưng lại trộn lẫn với vị thanh mát vốn có của lê, hơn nữa Kiều Sơ Huân cho đường phèn rất vừa vặn, thật sự không hề khó ăn.

Tiểu Lô và Cao Linh cũng đứng ngay phía sau, người ưỡn thẳng, cằm hơi thu vào, trên mặt lộ vẻ kính cẩn, không nói tiếng nào.

Cảnh Dật chậm rãi ăn, lại ngước mắt nhìn hai người kia một cái: "Lui ra trước đi. Mấy ngày tới chú ý tăng cường canh giữ trong phủ, nhất là vào ban đêm. Những chuyện còn lại để ngày mai nói sau."

Cao Linh và Tiểu Lô cùng đồng thanh đáp lại, hành lễ với Cảnh Dật rồi lui ra.

Cảnh Dật lại gắp thêm một miếng lê lên chậm rãi nhai, liếc mắt nhìn Kiều Sơ Huân đang đứng bên cạnh.

Lúc đầu Kiều Sơ Huân vẫn còn chưa nhận ra, trong đầu đang nghĩ đến thực đơn ba bữa ngày mai, sau đó dần dần phát hiện ra đôi mắt kia dường như không giống với mọi ngày, nàng mới ngước mắt lên nhìn.

Lúc này Cảnh Dật đã ăn hết quả lê, vẻ mặt giống như đang nghiền ngẫm chuyện gì đó, thấy Kiều Sơ Huân rốt cuộc cũng đã ngước mắt lên thì mới lộ ra một nụ cười xấu xa, hàng mày cũng khẽ nhíu chặt: "Đắng quá..."

Kiều Sơ Huân hơi sững ra, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ tỷ lệ đường phèn và Xuyên bối mẫu không đúng, theo lý mà nói thì chắc hẳn là không đắng mà!

Cảnh Dật khẽ cong môi lên, lại nói tiếp: "Có kẹo không?"

Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc, lúc trước nàng đã từng làm mấy món thuốc bổ, có món còn nặng mùi thuốc và đắng hơn thế này, sao chưa bao giờ thấy hắn nói muốn ăn kẹo...

Cảnh Dật hít một hơi nhẹ, đôi mắt hẹp dài vẫn nhìn nàng chằm chằm: "Qua đây."

Mặc dù Kiều Sơ Huân không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời bước lên trước.

Cảnh Dật hơi nâng mặt lên, trong mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tại sao có canh tuyết lê mà lại không cho ta uống?"

Kiều Sơ Huân nghẹn họng, đôi mắt cũng mở to ra, mũi người này sao lại tinh thế!

Cảnh Dật nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng thì cảm thấy rất hài lòng, giọng hơi khàn đi, chậm rãi nói: "Trên người ngươi có mùi mật ong."

Kiều Sơ Huân nghe thấy lời này, không hiểu sao vành tai lại hơi nóng lên, nhưng lại cảm thấy mình nên nói cái gì đó, vì vậy liền nhẹ giọng giải thích rõ: "Canh tuyết lê là nấu cho các huynh đệ uống. Sau khi nhấc nồi xuống ta có bỏ thêm chút mật hoa hòe. Ta không biết ngươi muốn uống..."

Trong đôi mắt hẹp dài lại ánh lên chút ý cười nhợt nhạt, Cảnh Dật cong môi nhìn nàng: "Bây giờ thì biết rồi?"

Kiều Sơ Huân cắn môi, nhìn hắn với vẻ khó xử: "Chỉ nấu một nồi nhỏ, Tiểu Đào Nhi đã chia cho mọi người uống rồi." Ý là không có phần của hắn.

Cảnh Dật lại không nổi giận như nàng nghĩ, chỉ lạnh nhạt nói: "Ở đầu giường có một cái tráp nhỏ bằng bạch ngọc, ngươi lấy tới đây cho ta."

Kiều Sơ Huân gật đầu một cái, lấy cái khăn từ bên hông ra lau tay, đi tới mép giường mới phát hiện ra cái tráp kia đặt ở phía bên trong giường, ở ngay sát vách tường, nếu không bước lên giường thì sẽ không với tới được.

Đang lúng túng đứng ở bên mép giường thì nghe thấy người ở sau lưng kia chậm rãi nói: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau lấy đi."

Kiều Sơ Huân tính tình cẩn thận, thấy Cảnh Dật thúc giục thì chỉ có thể xoay người sang nhìn hắn, nhẹ giọng giải thích: "Xiêm y của ta không sạch sẽ, không dám ngồi lên giường của công tử."

Từ khi đến đây, trên người nàng vẫn mặc chiếc váy dài màu đỏ tươi mua được trên đường sau khi ra khỏi thành Biện Kinh. Mấy ngày trước, khi thời tiết còn tốt, trước khi đi ngủ thì mang đi giặt rồi hong ngoài sân, sáng sớm hôm sau là đã khô. Nhưng hiện giờ trời đã chuyển lạnh, bộ đồ này đã sáu, bảy ngày rồi chưa được giặt, ngày nào nàng cũng quanh quẩn trong bếp, ra đường thì phần lớn cũng loanh quanh trong chợ, không phải là xách đồ thì chính là rửa rau nấu cơm, muốn không bẩn cũng khó.

Cảnh Dật cười khúc khích một tiếng, một tay đỡ lấy thái dương, đôi mắt đen nhánh sáng lên: "Nhiều quy củ vậy làm gì! Ta không ngại."

Kiều Sơ Huân chỉ có thể quay người lại, nhấc vạt váy lên, nghiêng người ngồi cạnh mép giường Cảnh Dật, nhanh tay ôm lấy cái tráp bạch ngọc kia rồi lại nhanh chóng đứng dậy, hai tay ôm tráp quay trở lại.

Cảnh Dật lại không đưa tay ra nhận mà chỉ thấp giọng nói: "Mở ra đi."

Kiều Sơ Huân chỉ có thể quay cái tráp về phía mình, một tay đỡ, một tay kẹp sợi xích bạc tinh xảo phía trên, nhẹ nhàng kéo một cái, nắp tráp được mở ra.

"Bên trong có một cái chai nhỏ màu ngọc bích, lấy ra." Cảnh Dật ở bên cạnh chậm rãi nói.

Kiều Sơ Huân y lời lấy cái chai nhỏ ra, lại ngước mắt lên, hơi lúng túng nhìn Cảnh Dật.

Cảnh Dật vẫn khẽ cong khóe môi, dường như tâm tình rất tốt: "Ngươi cầm lấy chai thuốc, tráp đặt lên bàn là được."

Kiều Sơ Huân khép lại cái tráp bạch ngọc, gài lại xích bạc, lại dè dặt đặt cái tráp lên trên mặt bàn. Mở nắp chai thuốc ra, khẽ ngửi một cái, Kiều Sơ Huân nhìn hắn vẻ kinh ngạc.

Cảnh Dật nhướng một bên mày lên, tỏ ý nàng có lời gì thì cứ nói.

Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, đậy lại nắp chai: "Thuốc này quá quý giá, ta không thể nhận."

Vẻ mặt Cảnh Dật lạnh lùng, giọng nói cũng tỏ ra không vui: "Không cần thì vứt đi."

Đôi mắt lộ ra chút kinh ngạc, Kiều Sơ Huân lại nhanh chóng nở nụ cười: "Công tử chớ giận, ta nhận là được, đa tạ ý tốt của công tử."

Dường như Cảnh Dật hơi bất mãn với những lời lẽ khách sáo như vậy, khóe mày hơi nhăn lại nhưng cũng không bắt bẻ gì, chỉ liếc mắt nhìn cái chung nhỏ bằng sứ trắng trên bàn, bên môi lại khẽ hiện ra nụ cười nhàn nhạt: "Sau này nếu lại làm món này thì nhớ chuẩn bị ít kẹo."

Kiều Sơ Huân lanh lợi đáp lại một tiếng, Cảnh Dật lại thêm một câu: "Đừng có mua bên ngoài."

Bờ môi Kiều Sơ Huân khẽ nhếch lên, lại mím môi mỉm cười đáp: "Được."

...

Qua buổi trưa ngày hôm sau, Cao Linh bưng một cái chung nhỏ vào phòng. Mở nắp chung ra, lập tức có một mùi thơm mê người xông vào mũi, có hương vị trong veo của lê, còn lẫn với mùi ngọt nồng của hoa đinh hương.

Cảnh Dật liếc nhìn quả lê đã được tước lớp vỏ ngoài, lộ ra thịt lê trắng như tuyết, hình dáng mượt mà, cầm đũa lên chọc mở ra, có thể nhìn thấy bên trong có hơn mười bông hoa nhỏ màu tím nhạt, những cánh hoa nhỏ bé nổi bật giữa màu trắng muốt của thịt lê, trông hết sức bắt mắt.

Cao Linh ở bên cạnh thấp giọng nói: "Kiều tiểu thư bảo công tử hãy ăn nhân lúc còn nóng, món lê hầm đinh hương này là món tốt để làm ấm người, chuyên trị khí hư thân hàn, rất đúng với bệnh tình của công tử." Vừa nói vừa bưng một cái bát sen nhỏ lại gần: "Kiều tiểu thư còn nói, nếu công tử không thích vị đinh hương thì sau khi ăn xong có thể dùng canh tuyết lê để súc miệng."

Cảnh Dật cầm đũa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mấy bông hoa nhỏ màu tím giữa quả lê, giọng nói không rõ vui giận: "Nàng ấy đâu?"

Trong mắt Cao Linh lộ ra nụ cười thấp thoáng, hạ giọng giải thích: "Nói là ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, bữa tối nấu thêm cho các huynh đệ ít món."

Cảnh Dật hừ nhẹ một tiếng, dường như không vui cho lắm: "Bữa ăn của các ngươi còn chưa đủ nhiều món?" Hằng ngày không phải viên thịt dê thì là sườn lợn kho hành lá, ăn còn ngon hơn vị chủ tử này đấy!



Cao Linh cố nén cười, nói tiếp: "Ta nghe Tiểu Đào Nhi nói, Kiều tiểu thư chủ yếu là đến cửa tiệm ở thành đông mua mấy thứ đồ đặc biệt, bảo là muốn làm kẹo hạt thông cho các huynh đệ ăn thử."



Khóe môi Cảnh Dật bất giác cong lên, cầm đũa kẹp một miếng thịt lê cho vào trong miệng, thịt lê mềm tan, mùi vị của hoa đinh hương rất độc đáo, rất hợp với vị thanh mát của lê, ăn hết một quả lê, không chỉ trong bụng thấy ấm áp dễ chịu mà trong miệng cũng thơm ngát, trong lòng cũng vì thế mà khoan khoái theo.

Cảnh Dật nuốt xuống miếng lê cuối cùng, cầm khăn lên lau miệng: "Tới tiệm vải tốt nhất trong thành, may cho các huynh đệ mỗi người hai bộ xiêm y thu đông. Ủng cũng làm cùng luôn đi."

Cao Linh thấp giọng đáp lời, Cảnh Dật dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép ngoài cái bát sen, lại chậm rãi nói: "Hỏi Tiểu Đào Nhi một chút xem kích thước xiêm y của tiểu nha đầu đó thế nào, còn cả sở thích về màu sắc và kiểu dáng nữa, làm thêm mấy bộ, vải thì chọn loại thật dày..."

Cao Linh không kìm được cong môi lên: "Vâng."

* Trong Đông y, rễ sậy được gọi là lô căn. Theo quan niệm y học cổ truyền lô căn có vị ngọt, tính lạnh; vào 2 kinh Phế và Vị. Có tác dụng thanh nhiệt tả hỏa, sinh tân chỉ khát (tăng tân dịch, chống khát), trừ phiền, chống nôn, lợi niệu...



* Xuyên bối mẫu (danh pháp khoa học: Fritillaria roylel Hook) là loài bối mẫu trồng ở Tứ Xuyên, vị đắng, tính hơi hàn, quy kinh Phế và Tâm, có tác dụng nhuận phế trừ đờm, chỉ khái (trừ ho), thanh nhiệt tán kết, là vị thuốc chủ đạo trong nhiều bài thuốc Đông y trừ ho.



* Hoa đinh hương (cống đinh hương, đinh tử hay tử đinh hương, danh pháp khoa học: Syringa oblata Lindl) được dùng trong Đông y làm chất kích thích mùi thơm, làm thuốc chữa đau bụng, nấc cụt, kích thích tiêu hóa, xoa bóp và gắn bó gãy xương, chữa phong thấp, đau xương nhức mỏi, lạnh tay chân,...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.