Chủ nhân của kiếm là một gã quái nhân vô danh vô tính.
Trong giang hồ, chẳng ai biết gã từ đâu mà đến, nhưng ai cũng biết gã vì sao mà đến.
Để so kiếm.
Trận quyết chiến đầu tiên, gã thách đấu kiếm giả xưng bá khắp hai bờ Hoàng Hà, Kim Kiếm Trang trang chủ.
Khi gã rút kiếm, khách giang hồ đến xem náo nhiệt ôm bụng cười vang.
Nhưng chỉ trong sát na, mũi kiếm của gã xuyên qua tầng tầng lá phong cắm ngập cổ họng trang chủ, máu tươi đỏ thẫm chói mắt như thể những đóa hoa mỹ diễm nở rộ.
Gã thu kiếm, thản nhiên bỏ đi.
Sau lưng gã, không kẻ nào còn dám cười cợt, không kẻ nào còn dám nhạo báng thanh thiết kiếm rỉ sét cáu bẩn đấy, không kẻ nào còn dám khinh thường gã nam tử vô danh mặt mày tái nhợt chất chứa phiền muộn đấy.
Gã cùng kiếm của gã, tiếp tục phiêu linh..
Mỗi ngày khiêu chiến một người, mỗi ngày giết chết một người. Một kiếm xé toạc yết hầu, từ đấy về sau trở thành lệnh bài thu hồn đoạt mệnh đối với tất cả kiếm khách giang hồ.
Lại một mùa thu lá phong đỏ rực.
Gã đứng trên đỉnh núi, mây khói quấn quanh. Trên cao một miền trời thăm thẳm xa vợi.
Nam nhân đứng đối diện gã, bạch y bay bay, người đẹp như ngọc. Khóe mắt nhàn nhạt nếp nhăn như chất chứa hết thảy tang thương cùng ưu nhã của thế gian.
Nam nhân tay phải đưa cao ngang ngực, tay áo dài phất bay, phong lưu tựa bậc danh sĩ tài hoa đất Ngụy Tấn. Kiếm của y ẩn hiện giữa sương mù, khinh phiêu biêng biếc như nhiễm sắc diệp bích. Người tựa mỹ ngọc, kiếm tựa trúc.
“Ta thoái ẩn đã mười năm, lại vẫn bị ngươi bức trở lại giang hồ. Vì cớ gì? Có phải vì mười năm trước ta từ chối thu nhận ngươi làm đồ đệ?” Nam nhân than nhẹ, ba phần nghiêm nghị – bảy phần bất đắc dĩ. “Nếu ngươi vẫn lạm sát kẻ vô tội, ta chỉ có thể thay võ lâm trừ hại.”
Gã mỉm cười lắc đầu, mi như viễn sơn. Thanh Mộng xuyên mây phá sương, nhắm thẳng giữa trán nam nhân.