Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 2: Giấc mơ ngày 1 tháng 3



Tôi là người thuộc phái hành động, tức là nghĩ cái gì thì làm cái ấy.

Vì thế vài ngày sau, tôi chuẩn bị đi đến một vài nơi xa lạ. Hiện tại tôi đang ở thành phố X, đây là thành phố có nền kinh tế phát triển, là khu kinh tế trọng điểm của quốc gia, tôi nghĩ sẽ đi đến nơi xa hơn. Đầu tiên, tôi muốn ngồi thuyền đến vùng duyên hải, sau đó sẽ ngồi xe ô tô đến một nơi nào đó xa hơn nữa, có thể là nông thôn xinh đẹp tôi hằng mơ ước.

Tôi thích nông thôn, không khí ở nông thôn trong lành, hơn nữa người dân cũng đặc biệt nhiệt tình.

Sáng sớm ngày hôm nay, tôi đang ngủ thì bị chị gái đánh thức "Đầu óc em có vấn đề à?"

Tôi và chị gái là song sinh, bộ dạng rất giống nhau, nhưng tính cách của hai người lại đối nghịch. Chị tôi là người lạnh lùng, tính tình chị ấy lại táo bạo, làm cho người ta không dám tới gần, nói chị ấy là cuồng táo bạo cũng đúng, nhưng đôi khi chị ấy lại lạnh lùng khiến người khác cảm thấy chị là khối băng ngàn năm.

Tôi chỉ có thể nói thầm trong lòng "Nhân cách của chị phải nói là biến thái loại vip"

"Chị, làm chi chị mắng em ?"

Chị ấy dùng đôi mắt đẹp giống tôi để trừng tôi một cái, khinh thường nói "Nghe nói em muốn cút khỏi nhà này ?"

Tôi kinh hãi "Chị không phải đang ở đường phố, không thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút sao?"

Chị ấy lại liếc tôi một cái, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói "Em đã nhìn thấy lúc chị dịu dàng sao?"

Tôi lại sợ hãi hơn nữa !

Chị tôi lại liếc tôi một cái nữa, nói "Vì sao em phải đi, ở nhà làm sâu gạo không tốt sao?"

Chị ấy là muốn giữ tôi lại sao? Trong lòng tôi rung động, vẻ mặt xúc động nhìn chị "Chị, thì ra chị cũng yêu thương em nha"

Chị tôi quăng cái vệ sinh mắt cho tôi "Nói vào chuyện chính đi"

Tôi mếu máo "Chị nghe nói em muốn đi chắc là cũng biết nguyên nhân đi"

Chị tôi hừ hừ, hắt cho tôi một chậu nước lạnh "Đúng là trẻ con ngây thơ". Nói xong, chị tôi giẫm đôi giày cao gót hàng hiệu đằng đằng đát đát tiêu sái ra khỏi phòng tôi.

Tôi tỉnh ngủ, giờ có muốn ngủ lại cũng không được, vì thế thừa dịp lúc này tôi đứng dậy xếp ít áo quần, đều là áo quần thoải mái tôi thường xuyên mặc, đem tất cả xếp vào trong va li, sau đó tôi đi đến phòng khách, đi giày vào rồi hung hăng ra khỏi nhà. Tôi đứng trước cửa quay đầu nhìn ngôi nhà đã sống mười tám năm qua, sau đó mang theo vẻ mặt kiên định đầy nước mắt rời khỏi ngôi nhà ấm áp...

Ba, mẹ, chị, con thực xin lỗi mọi người, chính mình biết mặc dù có chút ngây thơ, hơn nữa còn có vẻ thật thà, nhưng là con đã quyết định làm thì không thể đổi ý được.

Lúc ra khỏi nhà thì điện thoại của tôi vang lên, tôi liền lấy ra thì thấy tin nhắn của chị, viết là: Nhóc con ngây thơ, sự thật rất tàn khốc, nếu xã hội quá phức tạp thì trở về làm sâu gạo tốt hơn.

Tôi mỉm cười, nhất thời trong lòng sáng tỏ.

Tuy rằng thần kinh của chị không bình thường, nhưng vẫn thật tình quan tâm, trân trọng tôi.

Tôi cất điện thoại vào túi không trả lời tin nhắn của chị, bởi vì tôi không muốn làm cho chị lo lắng.

Đang sờ sờ một cái khác trong ba lô, cái thẻ tín dụng này là ngày hôm qua ba kiên quyết đưa cho tôi, nói là bên trong có mấy triệu nhân dân tệ, để lúc cần thì dùng đến.

Tôi nhún nhún vai, tuy là nhận nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ dùng đến số tiền này.

Tôi muốn dựa vào hai bàn tay của mình để kiếm ra tiền, như vậy mới thỏa mãn cảm giác phong phú.

Nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, tôi liền hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm với trời xanh "Triệu Bảo Châu, mày sẽ sống tốt! Cố lên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.