Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 27: Vưu Hòa lạnh lùng



Tôi nghe được tiếng Trình Tư nói bên ngoài, không khỏi có chút nghi hoặc và kích động, chẳng lẽ Vưu Hòa ở đây?

Giở chăn ra, tôi muốn xuống giường, lại bị Vưu Vụ ngăn lại, ngữ khí Vưu Vụ vô cùng lo lắng nói. "Cô đừng lộn xộn nha, cô mới bất tỉnh hết một buổi sáng, hiện tại thân thể rất yếu, không thể lộn xộn, nếu cô muốn gặp anh trai tôi, tôi sẽ dắt anh ấy tới cho cô gặp". Nghe Vưu Vụ nói như vậy, tôi liền nhu thuận ngồi bên giường, đợi.

Vưu Vụ ra ngoài không lâu, Vưu Hòa thực bước vào, nhìn thấy người đàn ông tôi yêu, trong lòng tôi có chút cảm giác quái dị, nhưng chút cảm giác này đến tột cùng là cảm giác gì, thì tôi không nói được...

"Cô khá hơn rồi". Vưu Hòa ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói.

Lúc này, Vưu Hòa ngồi trên ghế dựa sát vào tường, bắt chéo chân, mặc dù nói chuyện với tôi, nhưng mắt không hề nhìn tôi.

Nghe được anh nói như vậy, tôi miên man suy nghĩ, chẳng lẽ tên này muốn đuổi tôi đi?

Vì thế tôi lập tức nói. "Không khỏe". Vừa nói xong, thấy Vưu Hòa cau mày nhìn về phía tôi, tốt lắm, rốt cuộc anh cũng chịu nhìn tôi.

"Cô làm sao, muốn đi tìm bác sĩ khám không?". Khẩu khí Vưu Hòa hỗn loạn lo lắng, trong lòng tôi nhất thời ấm áp, nhìn biểu tình anh lo lắng cho tôi, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong lòng nổi lên ý định muốn chọc ghẹo ý tứ của anh. "Tôi không khỏe, thật không khỏe, toàn thân cao thấp đau muốn đòi mạng".

Vưu Hòa đứng dậy, vừa nói vừa hướng ra ngoài cửa muốn chạy đi. "Tôi đi tìm bác sĩ cho cô".

Tôi hoảng, thấy anh sắp đi, nếu thật tìm bác sĩ tới, không phải sẽ mắng tôi sao? Vì thế tôi la lên "ôi" một tiếng, cố gắng bày ra bộ dáng thống khổ, lăn qua lộn lại trên giường.

Vưu Hòa thấy thế, tiến lên kéo tôi, hỏi. "Cô làm sao vậy? Sao lại bị như vậy?".

Trong lòng tôi âm thầm ca hát, biểu hiện của anh rõ ràng là để ý đến tôi, vậy đến tột cùng là vì sao lại muốn đẩy tôi đi xa?

"Vưu Hòa, anh đừng chối nữa, rõ ràng anh thích tôi, vì sao lại cố tình tỏ ra lạnh lùng?". Tôi khôi phục bình thường, không quậy nữa, nằm trên giường nhìn Vưu Hòa nói. "Chẳng lẽ như vậy anh mới vui sao?".

Vưu Hòa thấy tôi bỗng nhiên hồi phục "khỏe mạnh", cau mày, rất khó chịu nói. "Cô lại gạt tôi?".

"Tôi bất đắc dĩ chứ bộ, lần trước cũng vậy, mà lần này cũng vậy". Tôi ngồi xuống kéo kéo tay Vưu Hòa, hỏi. "Chẳng lẽ anh không để ý tôi, không thích tôi chút nào sao?".

Thân thể Vưu Hòa hơi hơi run lên, tay cô thật nhỏ bé mềm mại, nắm lấy tay anh, làm anh bỗng nhiên thấy hạnh phúc mỹ mãn...

Chẳng lẽ, anh thật sự đã rơi vào tay nữ lừa đảo này rồi sao?

Không, không thể, anh không thể nhận thua nhanh như vậy được, ai biết cô ta có thật lòng hay không, ai biết được cô ta có coi đây là trò đùa hay không, ai biết được cô ta sẽ duy trì tình yêu với anh bao lâu?

Trước đây từng xảy ra tình trạng này rồi, một số cô gái trẻ vì diện mạo tao nhã điển trai bề ngoài của anh, tấn công anh tới tấp, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí còn khoa trương muốn nhảy xuống sông tự sát, lòng anh mềm yếu, còn tưởng cô ấy yêu anh điên cuồng cực hạn.

Kết quả tiếp xúc với anh không bao lâu, các cô gái đó liền bắt đầu ghét bỏ anh, nói anh không hiểu lãng mạn, không có phong độ đàn ông, hoặc nguyên nhân kinh tế, đều chia tay với anh.

Không phải lần đầu tiên anh yêu ai đó, nhưng mỗi lần yêu anh đều yêu thật lòng.

Vậy mà, tấm lòng chân thật đổi được một mảnh thương tâm, những cô gái ngày xưa tấn công theo đuổi anh muốn chết, giờ ra đường gặp mặt giống như người xa lạ bình thường.

"Đúng". Vưu Hòa nói, anh cảm nhận được mình tàn nhẫn, anh hiểu tâm ý chính mình, hiểu tâm ý cô, nhưng tổn thương cũ vẫn còn trước mắt, anh tự nhủ với bản thân, về sau không bao giờ để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa.

Nay, Bảo Châu cũng giống như những cô gái kia, luôn miệng nói yêu anh, nhưng nếu thật sự ở cùng một chỗ, về sau liệu có đi cùng anh đến cuối đường?

"Đúng!". Vưu Hòa buộc chính mình tàn nhẫn, buộc chính mình phải làm bộ lạnh lùng, giấu giếm cảm xúc. "Cô nói dối tôi, tôi đối với cô, một chút cảm tình cũng không có".

Thế giới của tôi vì một câu của Vưu Hòa, nháy mắt đã nổi dông bão mưa to tầm tã, tôi nghĩ tới ca từ của bài hát "Bầu trời của tôi màu xám, bầu trời tôi yêu lại màu xanh...".

"Ha ha...". Lại một lần nữa, bị người đàn ông thứ ba cự tuyệt, tôi không khỏi cảm thấy có chút khổ sở. "... Là vậy, là tôi tự mình đa tình". Thế giới của tôi mưa rền gió dữ, nhưng chẳng bao lâu sau khi mưa rền gió dữ ngừng, là vạn dặm trời quang.

Vưu Hòa, anh đã quên rồi sao? Tôi là tiểu cường đánh không chết, anh cứ lần lượt cự tuyệt tôi, không có nghĩ tôi sẽ buông tha cho anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.