Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 74: Khúc cao lầu [Trung]



Edit: Leo

Sắc mặt đám người Lưu Thắng không thay đổi, hiển nhiên đã đoán trước được phản ứng của Phượng Tây Trác.

Ánh mắt Hứa tẩu tử chuyển quanh giữa Phượng Tây Trác và Hình Hiểu Hiểu, nói: “Vị này là……”

Phượng Tây Trác lạnh nhạt nói: “Phượng Tây Trác.”

Hứa tẩu tử nheo mắt, giọng điệu lạnh hẳn đi: “Không ngờ Phượng cô không sợ trời không sợ đất, ở Tống thành lấy sức một người chống lại mấy vạn hùng binh lại là kẻ nhát gan sợ phiền phức.”

Phượng Tây Trác không hề bị lay động nói: “Tẩu tử không cần kích ta. Phượng cô cũng được Phượng Tây Trác cũng được, chẳng qua chỉ là một người phàm, hành động vĩ đại lấy sức của bản thân ngăn cản mấy vạn hùng binh này trừ khi đầu ta bị hỏng nếu không thì không làm được.”

Hứa tẩu tử không chịu nhả ra nói: “Vậy ngươi ở Tống thành giúp người của Chung gia không phải giả chứ?”

“Không giả.”

“Chẳng lẽ Phượng cô không sợ đội quân hùng mạnh của Trương Đa Văn ngược lại sợ tiền của Lam Ứng Khôi sao?” Nói đến đây, trên mặt Hứa tẩu tử đã hiện lên vài phần đau thương lại thù hận.

Lưu Thắng vội vàng liếc mắt ra ý với nàng, đứng ra hoà giải: “Ôi, Hứa tẩu tử nói lời này hơi nặng rồi. Phượng cô nương có chỗ khó xử của Phượng cô nương, huống chi chuyện truyền tin, không phải là quá khó khăn.”

Hứa tẩu tử cười khổ nói: “Truyền tin không khó, khó là làm thế nào đưa đến tay Tiêu thế tử.” Giọng điệu giống như chỉ cần Tiêu Tấn biết chuyện chắc chắn sẽ nhúng tay.

Lưu Thắng nghẹn lời. Lấy giao thiệp của hắn tại Viễn Châu, muốn đưa một phong thư vào Lam phủ không khó, nhưng muốn xác nhận giao tận tay đến Tiêu Tấn, còn không có mặt mũi lớn như vậy. Trừ phi…… Hắn nhìn về phía Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, lại chỉ nhìn thấy sự bình thản.

Hứa tẩu tử nói: “Mà thôi. Vừa rồi coi như ta nói bậy. Các vị chậm rãi dùng, ta cáo lui trước.” Năm đó nàng có thể nhẫn nhịn quỳ bên ngoài cửa tiệm ba ngày ba đêm, giờ phút này sao có thể không biết đúng mực mà khiến quan hệ hai bên căng thẳng.

Hình Hiểu Hiểu nhìn bóng dáng thất vọng của nàng, không nhịn được mà nói: “Cô cô, vì sao không giúp nàng? Dù sao cũng chỉ là việc nhấc tay mà thôi.”

Lục Quang nói: “Thế cục Tần Dương phức tạp như vậy, sao Phượng cô nương không dứt khoát đưa thư giao cho Tiêu Tấn, nếu hắn thật sự là kẻ chỉ được mã ngoài, càng sớm vạch rõ bộ mặt thật.” Sau đó theo bọn họ trở về Tiên Đô. Những lời cuối cùng tuy nàng chưa nói, nhưng Phượng Tây Trác tự nhiên hiểu rõ trong lòng. Có điều nàng chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng không nói nên lời. Lưu Thắng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Mấy năm nay Tiêu Tấn điều tra tham ô, lắng nghe dân tình, uy vọng càng ngày càng cao, ở bên ngoài phủ Lam quận vương nghiễm nhiên trở thành nhân vật nói một không phải hai, rất được dân tâm. Bằng không người  khôn khéo như Hứa tẩu tử cũng sẽ không coi hắn là hy vọng duy nhất.”

Nhưng những lời này đã có ý khác, Tiêu Tấn ở bên ngoài phủ Lam quận vương là người nói một thì không có hai, vậy ở bên trong thì sao? Nói đến cùng, phủ Lam quận vương nắm giữ trong tay ai mới là điều quan trọng nhất, nếu không, dù ngươi hô mưa gọi gió ở bên ngoài như thế nào, chỉ cần phủ Lam quận vương bác bỏ ngươi, chỉ chớp mắt ngươi sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng. Cho dù dân tâm hướng về ngươi như thế nào cũng không ích gì. Trừ phi ngươi gây dựng được thế lực cho riêng mình, nhưng đến lúc đó rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự nguyện ý buông bỏ gia đình sống chết không rời lại là một chuyện khác.

Hình Hiểu Hiểu nói: “Nếu như vậy, chúng ta giúp Hứa tẩu tử một phen càng thêm cổ vũ uy danh của Tiêu thế tử tại Viễn Châu.”

Phượng Tây Trác nhìn vẻ mặt đơn thuần của nàng, im lặng thở dài.

Lục Quang mừng rỡ bỏ đá xuống giếng: “Ngươi nhờ Tiêu Tấn bắt vài tên quan lại địa phương tham ô hối lộ, vừa uy phong lại được lòng dân, hắn tự nhiên vui vẻ làm. Nhưng nếu ngươi muốn hắn vì một phụ nhân không quyền không thế chống lại nhân vật có thực quyền của phủ Lam quận vương, ta đánh cuộc, hắn tuyệt đối sẽ không.”

Hình Hiểu Hiểu không phục nói: “Làm sao ngươi biết?”

Lục Quang nói: “Bởi vì hắn là Cẩm Tú công tử, Tiêu Tấn.”

Tiêu Tấn là ai? Là người thừa kế mà Lam quận vương bỏ mặc sự dị nghị của người khác, bỏ qua huyết mạch của Lam thị mà lựa chọn!

— Hắn sao có thể là một kẻ ngốc không biết xem xét thời thế?

— Hắn sao có thể là một tên mãng phu chỉ biết dũng cảm xông lên?

Này sao có thể coi là câu trả lời? Hình Hiểu Hiểu muốn phản bác, nhưng thấy những người khác, bao gồm cả Phượng Tây Trác dường như đều cam chịu, đột nhiên cảm thấy lý do mình muốn phản bác không có nghĩa lý gì.

Phượng Tây Trác đột nhiên mở miệng nói: “Đồ ăn nguội rồi.”

Đến lúc ra khỏi Khúc Cao lầu, Hứa tẩu tử đều không xuất hiện nữa.

Lục Quang kéo tay áo của Lưu Thắng: “Bây giờ đi nơi nào?”

Lưu Thắng thật cẩn thận kéo tay áo từ trong tay nàng ra: “Vùng ngoại thành Tần Dương có một nơi rất đẹp gọi là Tình hồ.” Thật ra hắn đến Khúc Cao lầu quả thực có ý muốn giúp Hứa tẩu tử, nhưng cuối cùng rơi vào kết quả này hắn cũng không ngờ tới.

“Tình hồ? Tên rất hay. Công tử, chúng ta đi thăm quan chút đi?” Tuy rằng nói với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, ánh mắt lại nhìn về phía Phượng Tây Trác.

Phượng Tây Trác nhíu mi: “Ta lớn lên giống công tử nhà ngươi sao?” Hành vi của Lục Quang hôm nay quá mức lộ liễu, khiến nàng không khỏi muốn phản kích một chút.

Lục Quang có công lực thế nào, hóa thân thành bà mối có thể nói xuất thần nhập hóa, lập tức nói: “Không giống công tử, lại giống người trong bức họa treo tại trong phòng công tử.”

Phượng Tây Trác và Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đồng thời đỏ mặt.

Lục Quang không dám nói Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, đành phải chế nhạo Phượng Tây Trác nói: “Phượng cô nương rất nóng sao? Đột nhiên mặt lại đỏ như vậy?”

Phượng Tây Trác nói: “Chứng tỏ khí sắc tốt.”

Tử Khí: “Khí sắc của công tử cũng không tệ.”

Lục Quang không ngờ nàng lại có dũng khí nói cả công tử, lập tức giơ ngón tay cái.

Phượng Tây Trác đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. Lấy tính cách của Hình Hiểu Hiểu, chuyện như vừa rồi không thể thiếu đầu lưỡi của nàng, ai ngờ lúc này lại mang sắc mặt không vui đứng im một bên, hiển nhiên đối với chuyện của Hứa tẩu tử vẫn canh cánh trong lòng.

“Chúng ta đi mua kẹo mạch nha.” Phượng Tây Trác nắm tay nàng, đi về phía người bán rong bên đường.

Hình Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi: “Cô cô.”

Phượng Tây Trác thở dài: “Ngươi không phải đang trách ta không giúp Hứa tẩu tử chứ?”

Hình Hiểu Hiểu lắc đầu, thấp giọng nói: “Tự Tại sơn sống nhờ phủ Lam quận vương, mọi chuyện phải cẩn thận, cô cô làm đúng.”

Phượng Tây Trác ngẩn người, lập tức giác ngộ: “Lời này là Hình thúc nói với ngươi đúng không?” Nói như vậy trước khi nàng tới phủ Lam quận vương, Hình Sư sợ bọn họ không đúng mực, đã cảnh cáo một phen.

“Cha nói một chút, Nguyễn đại ca nói một chút.”

“Nguyễn Đông Lĩnh? Hắn nói gì?” Trong ấn tượng của nàng, Nguyễn Đông Lĩnh không phải người nói nhiều.

“Tận lực im lặng.”

Phượng Tây Trác cười nhẹ nói: “Xác thực giống lời hắn nói.”

“Nhưng..” Hình Hiểu Hiểu nãy giờ muốn nói nhưng nghẹn trong lòng, hiện tại toàn bộ phun ra: “Nhưng mà cô cô là cô cô. Cô cô, cô cô……”

Phượng Tây Trác duỗi tay chụp lên đầu của nàng, cười mắng: “Ngươi là bồ câu sao? Gọi cô cô cô cô không ngừng?”

“Cô cô không phải người sợ đông sợ tây.”

Phượng Tây Trác lấy tiền đồng, mua một túi kẹo mạch nha, nhét một viên vào miệng, mút vài cái, kéo nàng trở về: “Ngươi dám chắc Tiêu Tấn nhất định sẽ thay Hứa tẩu tử đòi lại công đạo sao?”

Hình Hiểu Hiểu vốn cũng không có lòng tin kiên định như Hứa tẩu tử, nghe xong lời của đám người Lục Quang càng thiếu nghiêm trọng: “Nhưng cũng phải thử một lần.”

“Nếu thất bại thì sao?”

“Thất bại? Thất bại thì……” Chi bằng đi cướp nhà của tên Lam Ứng Khôi kia? Hình Hiểu Hiểu suy xét chuyện có thể làm.

Phượng Tây Trác dừng bước chân, nhìn nàng: “Nếu như hy vọng cuối cùng của Hứa tẩu tử cũng mất đi, nàng sẽ thế nào?”

Hình Hiểu Hiểu giật mình. Vẻ mặt tin tưởng kiên định của Hứa tẩu tử hiện lên trước mắt. Nếu như hy vọng cuối cùng cũng mất đi……

Có điều Phượng Tây Trác không để nàng giật mình lâu lắm: “Huống hồ…… Ai nói cáo trạng nhất định phải viết thư? Ngươi ta hai cái miệng, còn chưa đủ nói sao?” Thành công, tất nhiên là tốt. Không thành, Hứa tẩu tử vẫn có thể ôm chút hy vọng trong lòng.

Hai mắt Hình Hiểu Hiểu sáng lên, nói: “Ý cô cô là……”

Phượng Tây Trác ngửa đầu: “Hừ hừ, phủ Lam quận vương thì thế nào, bổn cô nương cũng không phải không có nơi để ý!”

Hình Hiểu Hiểu nghe vậy quay đầu, thấy khóe miệng của nàng hình như cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.