Số Phận Phi Tần

Chương 30



Ngự thư phòng.

Tiểu Lý Tử đi tuyên đọc thánh chỉ trở về báo cáo kết quả với thánh thượng, Tạ tần giờ đã bị giáng xuống là Tạ thường tại, cả đời không thể ra khỏi Ngọc Anh điện, Ngọc Anh điện giờ đã bị niêm phong lại. Hoàng thượng nghe xong, chỉ khẽ gật đầu, sau đó phất tay cho Tiểu Lý Tử lui ra.

Tư Lạc Thành nghe Tiểu Lý Tử nói xong, cũng cảm thấy không có tâm trạng nào phê duyệt tấu chương nữa. Chuyện ở Ngọc Anh điện, từng chữ từng lời đều có ám vệ báo cáo với hắn. Hắn chỉ tự hỏi… Tại sao, Lạc Nhi lại làm chuyện trái với tính cách của nàng như vậy?

Nàng từ trước đến nay không chủ động hãm hại ai, nhưng cũng không chủ động cứu vớt ai bao giờ, nay, tại sao lại thay đổi chủ ý cơ chứ?

Nàng… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy. Lại bảo vệ Lệ tần. Chẳng lẽ, nàng thực sự nghĩ rằng địa vị của mình bị uy hiếp, nàng bảo vệ Lệ tần, chính là hy vọng, hắn nể mặt nàng một lần giúp đỡ mà không…

Hai mắt Tư Lạc Thành đột nhiên tối lại. Phải rồi, là do những việc làm của hắn khiến nàng nghĩ như vậy. Nàng có thai, nghĩa là đã biết rõ phương thuốc điều dưỡng thân thể ngày ngày nàng uống có vấn đề, hiện tại, có lẽ đều đổ hết đi. Những việc làm của hắn, khiến nàng nghĩ rằng hắn không cần đứa bé trong bụng nàng, hắn không cần đứa con của nàng. Nàng nghĩ như vậy, nàng sợ hãi, nàng sợ hãi hắn sẽ bắt nàng buông bỏ đứa con nàng hoài thai khổ cực, mong chờ lâu như vậy.

Nàng sợ hãi, vì nàng sợ hãi, cuối cùng nàng, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo như vậy, nhàn nhã đứng nhìn tất thảy, lại hạ mình che chở một phi tần nho nhỏ.

Đây là…

Hy vọng, hắn vì nàng đã che chở Lệ tần… mà cho phép nàng giữ lại đứa con sao?

Trong lòng Tư Lạc Thành chậm rãi nổi lên một tầng chua xót, Lạc Nhi của hắn, từ bao giờ đã phải hạ mình che chở người khác, phải dùng người khác để bảo vệ mình như vậy. Lạc Nhi của hắn, đúng ra phải luôn kiêu ngạo đứng đó, nhàn nhã xem hết thảy, Lạc Nhi của hắn. Chính vì hắn, nên Lạc Nhi của hắn, mới trở nên như vậy. Tư Lạc Thành tự hỏi, rốt cuộc, hắn làm hết thảy, là sai hay đúng? Hắn vì sự ích kỷ của mình, mà buông bỏ nàng, hắn làm vậy, là đúng hay sai?

Tư Lạc Thành thở dài, mệt mỏi nhắm lại hai mắt.

Nghĩ đến đứa con của nàng và hắn, nàng vì đề phòng, nên không dám tiết lộ ra tin tức mình mang thai, có nghĩa là cũng không được uống dược dưỡng thai của thái y viện, hắn lo lắng. Hắn lo lắng cho thân thể nàng, còn lo lắng cho cả đứa bé của bọn hắn nữa.

Bây giờ, hắn đã không thể quay đầu được nữa, mọi chuyện đều đã sắp kết thúc, Thừa tướng và Lưu gia đã sắp trở thành quá khứ, hắn có muốn ngừng lại, cũng không thể ngừng lại được nữa.

Hắn máu lạnh vô tình, nơi mềm mại duy nhất trong tim chỉ có Lạc Nhi, cuối cùng, hắn vẫn máu lạnh vô tình đến mức, bỏ đi nơi mềm mại này. Thứ hắn theo đuổi, thực ra đâu phải như vậy, hắn đâu có theo đuổi điều này. Rốt cuộc, là vì sao lại đi đến bước đường này?

Khương Lạc cung.

Chuyện giấu giếm việc mang thai, ngược lại không hề khiến Lưu Lạc Bình lo lắng. Thuốc dưỡng thai của thái y viện có lẽ còn không tốt bằng nước linh tuyền mà Tiểu Ngân để lại cho nàng. Nói đến Tiểu Ngân, hiện tại hắn, à không, hiện tại, Tiểu Ngân cũng đã trở thành nàng rồi. Tiểu Ngân ra khỏi cung thuận lợi, sau đó nhân mạch của phụ thân nàng gài vào cung cũng đã báo cho nàng, phụ thân biết được mọi việc qua phong thư nàng gửi, liền coi Tiểu Ngân như đại ân nhân, sắp đặt nơi ăn chốn ở cho Tiểu Ngân vô cùng tỉ mỉ, Tiểu Ngân bây giờ chính là không có việc gì làm, chỉ ở nhà hưởng thụ. Nghe nói phụ thân còn chỉ thiếu điều nhận Tiểu Ngân làm nghĩa nữ của Lưu gia nữa thôi.

Nghĩ đến đây, Lưu Lạc Bình lại nở nụ cười dịu dàng, cho dù nhận làm nghĩa nữ cũng không quá, là nhờ Tiểu Ngân, nàng mới có được đứa bé này, đứa bé này đến bên nàng, thực sự đã cho nàng niềm vui rất lớn. Nàng đã nghĩ rằng cả đời này nàng khó lòng có con, không nghĩ tới, lại thực sự có.

Lưu Lạc Bình nở nụ cười khẽ, dịu dàng vươn tay vuốt ve bụng.

Chuyện của Lệ tần, dường như Hoàng thượng cũng biết rõ có Trần phi nhúng tay, tuy Hoàng thượng không vạch mặt Trần phi, nhưng ở trên triều lại gây khó dễ với Lễ Bộ Thượng Thư, là phụ thân của Trần phi, xem như cho Trần phi một cảnh cáo nho nhỏ. Trần phi là người thông minh, hơn nữa trước giờ luôn vô cùng cẩn thận, lần trước thất thủ chỉ vì nôn nóng, cũng không đoán được người luôn đứng ngoài tranh đấu của Hậu cung phi tần là Thục phi lại xen vào, nên hiểu được cảnh cáo nhỏ này của Hoàng thượng, thời gian sau an phận trong Bích Vân cung, im hơi lặng tiếng, thi thoảng sẽ ra ngoài cùng với Thục phi xử lý chuyện Hậu cung, cũng không làm khó dễ Lệ tần nữa.

Mà Lệ tần vẫn đắc sủng như trước, phần lớn thời gian của Hoàng thượng đều ở Lệ Y điện của Lệ tần, các phi tần khác biết mình không bằng Lệ tần, cũng không thể châm chọc nàng ta được gì, bèn nói bóng nói gió Lệ tần tuy được sủng ái nhưng cũng không được thăng phân vị. Người trong Hậu cung, chỉ cần người có tâm cơ đều biết rõ, Hoàng thượng ghét nhất là nữ nhân tranh thủ tình cảm, vì quyền lực và phân vị, lại càng ghét nữ nhân muốn lung lay quyết định của hắn. Mấy phi tần kia nói bóng nói gió như vậy trước mặt Lệ tần, chẳng phải là mong muốn Lệ tần nổi lòng ghen tỵ, ở bên gối Hoàng thượng thổi gió mà bị Hoàng thượng căm ghét đó sao.

Đáng tiếc, thời gian dần qua mà tin tức vị chủ nhân Lệ Y điện thất sủng vẫn chưa truyền đến, không ai biết Lệ tần có nói bóng nói gió bên gối Hoàng thượng hay không, chỉ biết nàng ta vẫn vô cùng được sủng ái.

Nữ nhân Hậu cung không khỏi cắn răng, nắm chặt tay, Lệ tần này thủ đoạn cũng thực không tầm thường.

Nhưng nữ nhân Hậu cung trải qua mấy lần Lệ tần bị hãm hại mà đều hữu kinh vô hiểm, bình an vượt qua đều có lòng cẩn thận, không dám tùy tiện hãm hại Lệ tần cái gì, sợ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo. Vì vậy, những nữ nhân Hậu cung ghen ghét Lệ tần cũng chỉ dám châm chọc bằng lời nói, cả ngày nói đông nói tây, nói Lệ tần tuy được sủng ái nhiều nhất, lại liên tiếp được sủng như vậy, vậy mà bụng vẫn chưa có tin tức. Ngụ ý rõ ràng, nói Lệ tần không có khả năng có thai.

Lệ tần nghe được tuy khó chịu, nhưng cũng không đáp lại, vì các nàng nói đều là sự thật, nàng ta cũng thực hoài nghi, rốt cuộc bụng nàng ta làm sao mà từ trước đến nay liên tiếp được sủng ái vẫn không có tin tức. Các phi tần khác ở Hậu cung không có tin tức thì thôi đi, cũng không thể nói, nhưng nàng hiện tại đang mang danh sủng phi, liên tiếp sủng ái, vậy mà bụng vẫn im ắng, thực sự đúng là lỗ hổng cho người ta nhìn vào, mượn cớ này mà nói ra nói vào. Hơn nữa, bản thân Lệ tần cũng không phải hạng người thông minh khéo léo, lại không có tâm cơ thủ đoạn, nghe các phi tần khác nói bóng nói gió bên tai nàng ta như vậy, chỉ nghe nhưng cũng không dám đáp trả hay có ý gì. Tuy khó chịu nhưng vẫn để một bên.

Thực ra Lệ tần cũng chưa muốn sớm có thai, dù sao nàng ta mang tư tưởng hiện đại, thân thể nàng ta chỉ là một đứa nhỏ mười lăm tuổi. Với tuổi này ở hiện đại, nàng ta vẫn còn đến trường đi học, cách xa từ sinh đứa nhỏ nhiều lắm. Nay xuyên đến cổ đại, tuy nói nhập gia tùy tục, nhưng nàng ta vẫn cần thời gian để chấp nhận.

Việc nhiều nữ nhân chung một chồng đã khiến nàng ta mất rất nhiều thời gian để chấp nhận rồi, lại đến việc có thai ở tuổi còn nhỏ như hiện tại, xem ra càng khiến nàng ta buồn rầu.

Ở cổ đại này, nhất là khi địa vị của nàng ta là một phi tần trong Hậu cung, nên đừng mong bàn đến việc tránh thai, Lệ tần cũng có điểm lo lắng, sợ mình sớm có con, rồi đứa nhỏ lại phải nuôi đứa nhỏ, tuổi tác của thân thể này mới chỉ là một đứa nhỏ, sinh đứa nhỏ, rồi phải nuôi đứa nhỏ, nghĩ đến thôi đã làm nàng ta thấy hoang mang.

Vì vậy, thực ra từ trước đến nay liên tiếp sủng ái vẫn không có con, ngược lại khiến nàng ta có điểm vui mừng, chỉ là đến nay lại nghe các phi tần nói ra nói vào, Lệ tần lại có điểm sợ.

Tuy nói hiện tại nàng ta chưa muốn có con, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có. Nếu sau này không có, nàng ta lấy đâu ra chỗ dựa khi về già. Mà hiện tại lại thấy bụng mãi không có động tĩnh, Lệ tần cũng có điểm gấp gáp, hoàn toàn quên hết lo lắng trước đó về việc thân thể mẹ còn trẻ đã sinh con sẽ ảnh hưởng đến đứa bé ra sao.

Ở bên này Lệ tần nôn nóng, còn ở Khương Lạc cung, Thục phi trong mấy tháng này lại bình bình đạm đạm, an ổn chờ đợi đứa bé trong bụng.

Thục phi có được đứa con này, chẳng khác nào người sắp chết khát giữa sa mạc được cho một ly nước, quả thực là thương yêu nâng niu vô cùng, từng bước cẩn thận. Trong ba tháng đầu của thai kỳ rất dễ sảy thai, Lưu Lạc Bình luôn luôn cẩn thận, gần như không ra khỏi Khương Lạc cung nửa bước, chỉ khi có việc cần giải quyết ở Hậu cung, Lưu Lạc Bình mới thu xếp cẩn thận ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong Khương Lạc cung làm những việc nhẹ nhàng, thi thoảng sẽ trò chuyện với đứa bé trong bụng.

Nói đến cũng có điểm may mắn, lần đầu tiên Lưu Lạc Bình cảm thấy có điểm may mắn khi Hoàng thượng ngày ngày đều đến Lệ Y điện để sủng ái Lệ tần. Mặc dù trong lòng nàng vẫn có điểm ghen tỵ như trước, vẫn có điểm nhớ nhung Hoàng thượng như trước, nhưng nàng lại không hy vọng hắn đến Khương Lạc cung. Khi đó nàng không thể hầu hạ hắn, phải nói ra trong bụng mình đã mang thai, lỡ như hắn không thích…

Hắn không tới Khương Lạc cung, nàng cũng không rơi vào tình trạng khó xử không biết làm thế nào.

Lưu Lạc Bình rũ mắt, có điểm buồn chán, nàng mong hắn không đến Khương Lạc cung để không phát hiện ra việc nàng mang thai đứa bé của hắn. Nhưng trong thâm tâm, nàng lại càng mong mỏi khi nàng mang thai, phụ thân đứa nhỏ của nàng sẽ ở bên nàng, cùng nàng trò chuyện với đứa bé trong bụng. Thi thoảng, nàng nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng, đều sẽ nói một chút ít về phụ hoàng của nó, nói phụ hoàng của nó uy vũ ra sao, giỏi giang thế nào, còn… đặc biệt mong chờ nó.

Nàng cũng không biết, hắn có mong chờ đứa nó này hay không nữa.

Nàng cũng không quan trọng đứa nhỏ là hoàng tử hay công chúa, chỉ cần có con là tốt rồi. Một phần vì nàng vẫn còn nhớ rõ mười tám nắm sống ở hiện đại, tuy so với hai mươi năm ở cổ đại này, tư tưởng cũng có phần thay đổi, dung nhập với cổ đại, nhưng việc trọng nam khinh nữ như ở cổ đại, nàng làm không nổi, hơn nữa, bản thân nàng lại khó có con, có được một đứa bé đã là tốt lắm rồi, nào dám cầu nhiều hơn.

Thực ra Lưu Lạc Bình không biết, Hoàng thượng không những mong chờ đứa bé này, mà bao lâu nay không đến Khương Lạc cung, chính vì sợ nàng khó xử, nhưng hắn cũng sợ, nếu hắn lại đối xử tốt với nàng, quan tâm nàng, đến lúc Lưu gia... hắn lại không đối diện được với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.