Đi vào bên trong ngự uyển, Sở Sở tò mò quan sát, từ phương hướng bọn họ tiến vào trong nhìn lại, kiến trúc trùng trùng điệp điệp cao lên, đình đài lầu các đan xen hợp lí, giống như bức họa sơn thủy Giang Nam đầy phóng khoáng. Dọc theo hành lang quanh co, có thể nhìn thấy kỳ hoa dị thảo trong viện hết sức hoa lệ, vòng qua một núi giả lớn chính là ở giữa ngự uyển, cũng là Huyên Thụy Đường, nơi Khang Hi gia ngủ lại.
Đi vào phía sau cửa là một gian phòng ước chừng mười mấy thước vuông. Bên trong phòng chạm mặt để ngự tọa (ghế vua ngồi), hai bên ghế là tấm bình phong. Vòng qua tấm bình phong, hai bên trái phải chia ra hai lối đi, đi thông vào noãn các, trang trí theo phong cách Giang Nam, có gấm Tô Châu, có tượng gỗ, nhất là bên trong dùng trúc khảm cùng đồ điêu khắc bằng mây tre, vô cùng tinh xảo.
Khang Hi cũng không có dừng lại ở chính đường, đi vào Đông Noãn Các ngồi xuống trên giường kháng. Đông Noãn Các không tính lớn, điển hình giống như cách cục đại nội, hai bên kháng sập sắp đặt bàn đất, tủ cách, phía trên bày các loại văn phòng phẩm. Vật trưng bày được mài dũa bằng các vật liệu ngọc, sứ, men, trúc, mộc, ngà, sừng quý giá mà thành, đối diện có một giá sách lớn, che mành chống bụi màu xanh, mỗi thứ cũng đều là đồ thật, vả lại giá trị liên thành, cả ngự uyển đều lộng lẫy xa hoa, có thể xây lâm viên như vậy, có thể thấy được Tào gia tài lực rất kinh người.
Vừa vào Tuyên Thụy Đường Sở Sở liền thích tiểu viện phía sau, bên trong không có hoa cỏ gì, chỉ ở mặt bên bức tường thấp màu trắng có một bụi lục la, cành cây nhỏ quấn vòng quanh như một loại thực vật nhìn nhu nhược, hoa dài nhỏ hơi màu vàng, hé ra nhụy hoa nho nhỏ màu vàng nhạt, không có mùi thơm rất nồng liệt, lại tự có một loại cảm giác khó phân khó cách triền miên, vả lại tiểu viện gọi là “Cổ Ý hiên.”
绿萝 – cây lục la – cây trầu bà
Làm Sở Sở nhớ lại một bài thơ Đường thật xa xưa, “cổ ý” ngâm đôi câu:
“Chàng là loài cỏ nữ la
Thiếp là loài hoa thố ti
Cành nhỏ nhắn không thể tự đi
Nghiêng ngả theo gió xuân”
Cổ ý 古意 • Ý cũ –Lý Bạch
Cảm giác rất đẹp, rất đúng ý cảnh. Tào gia cho Sở Sở một đại nha hoàn để sai bảo, cùng hai bà tử trực đêm phục vụ. Đại nha hoàn tên là Thu Lam, đoán chừng xuất từ Sầm Tham “Mới mưa mang Thu Lam,” rất thanh nhã, không hổ là xuất ra văn hào thế gia ngay cả tên của nha đầu đều có xuất xứ. Ước chừng mười một mười hai tuổi tuổi, một cô bé cơ trí rất xinh đẹp.
Nghỉ ngơi một chút, đến buổi chiều Sở Sở liền không ngồi yên. Nam Kinh, Kim Lăng, cố đô lục triều, nổi danh nhất không phải sao, ở hiện đại đã không còn tồn tại mười dặm Tần Hoài nữa, lâu đài Kim Phấn, san sát nối tiếp nhau; thuyền hoa Lăng Ba, còn sáng hơn ánh đèn, huống chi Tần Hoài Bát Diễm nổi tiếng càng làm cho nơi mười dặm Tần Hoài này dính vào mấy phần truyền kỳ, mấy phần sắc thái phấn hoa.
Thời Minh-Thanh phân tranh, có 8 danh kỹ nổi tiếng xinh đẹp tài đức, văn hay chữ tốt, cầm kì thi họa đều tuyệt. Đó được gọi là Tần Hoài Bát Diễm. Bao gồm:
Phong lưu nữ hiệp Khấu Bạch Môn
Trường trai tú phật Biện Ngọc Kinh
Hiệp cốt phương tâm Cố Mi Sanh
Diễm diễm phong trần Đổng Tiểu Uyển
Phong cốt tằng tuấn Liễu Như Thị
Hiệp can nghĩa đảm Lý Hương Quân
Khuynh quốc danh cơ Trần Viên Viên
Linh tú đa tài Mã Tương Lan
Làm loại chuyện này dĩ nhiên một người là không được, phải tìm người đồng hành, Thập Tứ a ca thời kỳ mãn kinh còn chưa có qua hết, không đi tìm hắn, đúng rồi, Sở Sở nghĩ đến một người thích hợp nhất, Cửu a ca, hơn nữa còn có thể thuận tiện khảo sát hình thức thanh lâu nơi này, thực là một công đôi việc. Nghĩ xong liền hướng Tuyên Thụy Đường mượn một bộ y phục bình thường hơi cũ, liền lặng lẽ đi tới chỗ Cửu a ca.
Cửu a ca ở tại Lăng Ba các phía bên phải Tuyên Thụy Đường, đại khái là ở gần bên cạnh một cái hồ nhân tạo nho nhỏ vì vậy được đặt tên như thế, bước vào cửa ngoài Lăng Ba các, đã thấy bóng dáng của Cửu a ca ở cửa tròn kế tiếp, nhìn thấy Sở Sở, bên môi khẽ cong một nụ cười, nói:
“Gia đoán cô s đến, quả nhiên”
Sở Sở vô cùng tò mò nói:
“Cửu gia thế nào đoán được? “
Cửu a ca khẽ mỉm cười nói:
“Tính tình của cô không cần đoán cũng biết, nơi này là Tần Hoài - cố đô lục triều cường thịnh, cô nhất định phải tận mắt nhìn, không phải sao?”
Sở Sở cười nói:
“Còn ta có thể tìm người khác đi cùng ta a, tỷ như Thập Tam Thập Tứ”
Cửu a ca bĩu môi nói:
“Bọn họ cũng chỉ là mới vừa hiểu chút chuyện xưa thôi, địa phương phong nhã như vậy, Đông cách cách tìm gia là tốt nhất, gia đoán có đúng không?”
Sở Sở liếc hắn một cái nói:
“Cái này cũng đáng để Cửu gia tự hào ư?”
Cửu a ca cười một tiếng, quan sát Sở Sở mấy lần, xuyên thấu qua ngọn đèn dầu trong viện nhìn Sở Sở trước mắt. Không biết ở chỗ nào tìm được một phục sức nha đầu, thân trên mặc áo ngắn xanh nhạt phía dưới là một quần xanh lá mạ hơi cũ, trên đầu chải lấy hai búi tóc tròn trịa của nha đầu, dùng hai dây buộc xanh nhạt cài chặt, theo gió nhẹ nhàng ngọ nguậy, giống như lòng của Cửu a ca vừa ngứa vừa thoải mái.
áo ngắn
Hôm nay Cửu a ca mặc cũng rất là phong lưu phóng khoáng, cẩm bào màu đen, áo ngoài màu tím nạm vàng, trên đầu đỉnh đầu là một nón màu nho cùng màu với áo ngoài, trong tay cầm một thanh chiết phiến Ô Cốt, rất tuấn tú đủ khí phái, làm Sở Sở nhớ lại khi còn bé xem qua một phim truyền hình cổ trang “Hí thuyết Càn Long” do Trịnh Thiếu Thu đóng, Cửu a ca trước mắt so với Càn Long kia lúc phong lưu còn càng giống hơn.
Mình đi theo hắn chẳng phải thành nha hoàn Xuân Hỉ, Sở Sở âm thầm YY một lúc lâu, mới cùng Cửu a ca ra khỏi ngự uyển bằng cửa hông. Phủ đệ này của Tào Dần gần sông Tần Hoài, từ cửa hông đi ra ngoài mấy bước, chính là Ô Y Hạng rất nổi tiếng chính là Ô Y Hạng “cầu Chu Tước nay cỏ đã hoang, ngõ Ô Y nắng lúc đương tàn, yến xưa vốn ngụ nhà Vương, nay hộ tầm thường cũng liệng sang”, ra khỏi đầu hẻm chính là tới Yến Kiều, phụ cận phần nhiều là vài nhà giàu có thâm viện.
Tới Yến Kiều là nơi hội tụ của Tần Hoài, cũng là chỗ tụ hợp của thuyền hoa du thuyền, bình thường thuyền hoa cao cấp mới có tư cách dừng ở bến Yến Kiều, tính giai cấp rất mạnh, dĩ nhiên những thứ này đều là Cửu a ca nói cho Sở Sở. Đến bến neo đậu đã là lúc đèn lên rực rỡ, từ bến phà dọc theo phía bên trái bên phải đều là thuyền hoa lui tới, màn cửa sổ nhẹ bay, giọng oanh mềm nhỏ ở bên tai.
Cửu a ca và Sở Sở vừa tới nơi đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên tiến lên đón, cùng Cửu a ca hàn huyên mấy câu, lại cố ý vô tình quan sát Sở Sở mấy lần, ánh mắt Cửu a ca sắc bén quét qua ông ta, người trung niên kia vội vàng thu hồi ánh mắt quan sát Sở Sở, Cửu a ca nói khẽ với Sở Sở:
“Đây là hội trưởng thương hội Giang Ninh Đào Kế Tông”
Sở Sở gật đầu một cái. Đào Kế Tông là một thương nhân già dặn kinh nghiệm, làm môn hạ của Bát a ca, cũng vì dựa lưng vào đại thụ làm chỗ dựa, Cửu a ca này là vạn vạn không được đắc tội. Mỗi lần vị Cửu a ca này tới đều do ông ta tự mình tiếp đãi phục vụ, ngựa quen đường cũ, an bài mấy cô nương Tần Hoài xinh đẹp bồi một hồi.
Dù sao mắt vị gia này cực cao, năm trước những cô nương kia cũng không có thấy nhìn trúng người nào, chỉ là nghe một vài khúc thôi, hôm nay ban ngày sai người truyền lời nói là an bài thuyền hoa, cố ý giao phó tìm vài ca kỹ nhã ý thanh cao, đừng ngoáy những thứ lên không được mặt bàn gì đó, nói là có khách quý, nhưng bây giờ xem ra, bên cạnh là nha đầu bình thường theo tới, chẳng lẽ chính là khách quý mà Cửu gia nói, thế nào nhìn cũng không giống lắm, chỉ là chưa từng gặp qua vị Cửu gia cao ngạo này nhân nhượng cúi thấp, nhưng là khóe mắt đuôi mày đều nhìn nha đầu này làm việc, chuyện này cũng lộ ra cổ quái.
Đây tột cùng là người nào, đang suy nghĩ, ma ma phía sau đi lên mời ba người lên thuyền hoa, Đào Kế Tông cung kính mời Cửu a ca cùng Sở Sở lên thuyền. Thuyền hoa cao tầng độc đáo, trên cửa sổ che bằng sa mỏng như nhẹ nhàng thanh thoát, một trận gió thổi qua tựa như ảo mộng, thuyền hoa rất rộng, liên tiếp trong ngoài là cửa tròn, rất cao lớn tinh xảo, không chút nào cảm giác mị tục.
Xuyên qua cửa tròn là một đại sảnh phủ bằng thảm, giường êm tinh xảo sắp xếp phân chủ khách. Cửu a ca tựa vào ở giữa, Đào Kế Tông ngồi bên giường phía trái. Sở Sở đang do dự, lấy thân phận của à đứng ở sau lưng Cửu a ca rồi, còn đang phân vân, nhìn trên giường êm thoải mái vô cùng.
Cửu a ca tiếng cười nhẹ truyền đến nói:
“Cô làm gì thế, không muốn ngồi kia, liền ngồi cùng gia là được.”
Sở Sở liếc hắn một cái, nhanh chóng liền đặt mông ngồi vào phía tay phải, Cửu a ca vừa cười khẽ một hồi, nhìn Sở Sở chốc lát, mới gật đầu với Đào Kế Tông một cái. Đào Kế Tông vỗ vỗ tay, chỉ trong chốc lát, liền đi vào hai cô nương ăn mặc rất có khí chất, ước chừng mười tám mười chín tuổi, phía sau đều cùng có một tiểu nha hoàn theo hầu, mặt mũi xinh đẹp, càng nhìn càng đẹp, nhưng thần sắc vẫn tương đối cao ngạo. Hơn nữa cô nương trước mặt không chỉ là bộ dạng xinh đẹp, tư thái càng thêm dịu dàng, chậm rãi đi tới như gió xuân vờn cành liễu, lộ ra mềm mại mê người như vậy.
Ít nhất đem Sở Sở nhìn mê tít, phía sau kém chút, nhưng cũng là một mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được. Vốn Sở Sở đối với mấy cô nương kiếm sống ở trong gió trăng rất đồng tình, nhưng tuyệt sẽ không kỳ thị, dù sao nghề nghiệp chẳng phân biệt được giá trị con người thế nào, nhưng là người ta cũng rất hiển nhiên không nhìn trúng nàng, sau khi đi vào đơn giản làm lễ ra mắt, ánh mắt quét qua Sở Sở khi dễ trắng trợn. Sở Sở thật dở khóc dở cười, làm cho nàng nhớ lại thời điểm lần đầu nhìn thấy Bát, Cửu, Thập. Khi đó ánh mắt của Bát gia, cùng hai vị trước mắt này rất dị khúc đồng công nha, mặt của Cửu a ca đã sớm trầm xuống, Đào Kế Tông vội vàng cười giới thiệu:
“Cửu gia, hai vị này là hai người xuất sắc nhất trong Tiểu Bát Diễm năm nay. Vị trước mặt này gọi là Tiểu Như Quý Tiêu Tiêu, phía sau là Hoàng Ba nương tử Lý Cố Mi, vị này là Cửu gia từ kinh thành tới, cẩn thận hầu hạ!”
Nói xong nháy mắt với hai nàng kia, hai nữ tử mặc dù không lớn, nhưng dù sao cũng là ở nơi phức tạp nhất kiếm sống, cho nên nhãn lực nhìn người vẫn có nhất định, huống chi, Khang Hi gia giá lâm Giang Ninh phủ, dân chúng đã sớm truyền đi rộng rãi. Vị Cửu gia trước mắt này không phải là Cửu a ca theo giá mà đến sẽ là ai, có thể làm Đào Kế Tông - môn hạ hồng nhân của Bát gia – cẩn thận hầu hạ.
Hai nàng khom người thi lễ nói:
“Làm lễ ra mắt Cửu gia!”
Trong mắt Cửu a ca lóe lên một tia tàn khốc, cười như không cười nói:
“Làm lễ ra mắt của ta mới được, hôm nay gia cũng là người tiếp khách!”
“Cửu gia nói đùa!”
Trong nháy mắt Cửu a ca giận tái mặt nói:
“Gia ta cũng không nói đùa, khoan nói là các ngươi là ca cơ nho nhỏ trên sông Tần Hoài, nghênh tới đưa đi, chính là trước mặt lão gia tử nhà ta, người khác thấy nha đầu này cũng phải rất cung kính.”
Đào Kế Tông cũng hít một hơi khí lạnh, trong lòng có chút đoán được, cô nương bình thường trước mắt này, đại khái chính là cách cách thần tiên làm mưa danh chấn thiên hạ, vị cách cách này là đại nhân vật ai cũng không đắc tội nổi. Không nói người ta xuất thân Đông gia hoàng thân thế gia, sau lưng dựa vào là Khang Hi gia, nghe nói là đệ tử Vạn Tuế Gia tự thu, vị này chính là Bồ Tát so với Bát gia Cửu gia còn lớn hơn.
Âm thầm oán giận hai hoa khôi này không biết điều, vốn muốn tạo niềm vui, lần này không hoạch tội chính là tổ tiên tích đức, vội vàng ngắt lời nói:
“Ha ha, hai người các ngươi đây chính là không có ánh mắt, mau làm lễ ra mắt với cô nương đi.”
Hoàng Ba nương tử đó vẫn còn có chút ánh mắt, vội vàng làm lễ ra mắt với Sở Sở, ngược lại Quý Tiêu Tiêu kia rất miễn cưỡng, chẳng thèm ngó tới nhàn nhạt chào một câu rồi thôi, Cửu a ca đang muốn nổi giận, Sở Sở đứng lên nói:
“Hắc hắc, đừng nghe Cửu gia nói bậy, ta là một nha đầu thôi, nếu tới rồi thì bắt đầu chèo thuyền đi, nha đầu ta thật sự đợi không kịp.”
Vừa nói vừa làm mặt quỷ với Cửu a ca, Cửu a ca bị nàng chọc cho cười nhẹ, sắc mặt hòa hoãn xuống. Đào Kế Tông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay người trợn mắt nhìn Quý Tiêu Tiêu một cái, phân phó lái thuyền, thuyền hoa chậm rãi bơi dọc theo sông, rất vững vàng.
Quý Tiêu Tiêu cùng Lý Cố Mi, một người gảy hồ cầm (là tên gọi chung của nhiều loại nhạc cụ kéo được sử dụng trong âm nhạc Trung Quốc) một người hát khúc, bài hát rất nhu lệ, cũng là một bài “Ngọc thụ hoa” rất thông tục, hai bờ sông tràn đầy ngọn đèn dầu, trong sâu kín có một loại tình cảnh côi lệ, bên bờ rất nhiều quán rượu mọc như rừng, khách dừng chân tầm hoan mua rượu, mặt sông dưới ánh đèn, ánh trăng giống như bao phủ một tầng lụa mỏng, mê ly mà thần bí.
Sở Sở không khỏ đến một bài thơ Đường, cùng tình cảnh hiện tại thật là phù hợp dị thường, nhanh chóng nhẹ nhàng nói ra:
“Khói lồng sông lạnh, ánh trăng lồng bãi cát
Ðêm đậu thuyền ở bến Tần Hoài, gần quán rượu
Con hát không biết hờn mất nước
Bên kia sông còn hát khúc Hậu đình hoa.”
Bến Tần Hoài – Đỗ Mục
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên cạnh có một thuyền hoa rất huyên náo, ngay sau đó từ cửa sổ đang mở to của một thuyền hoa bên cạnh, từ bên trong nhảy ra bóng dáng của một nữ nhân, phù phù một tiếng nhảy vào trong sông.
Sở Sở lấy làm kinh hãi, thân thể theo tính phản xạ cũng từ cửa sổ nhảy vào trong sông cứu người, mặc dù là mùa xuân nhưng nước sông vẫn còn có chút lạnh, huống chi y phục cổ nhân sao có thể so với đồ bơi ở hiện đại chứ, Sở Sở bị mất chút hơi sức, mới đem cô gái nhảy sông tự vận bơi tới mũi thuyền. Đứng trên đầu thuyền, Cửu a ca cực kỳ tức giận, thấy Sở Sở bơi tới, sai người bắt được cô gái Sở Sở cứu, mình tự kéo tay Sở Sở, túm nàng lên thuyền hoa. Ngay sau đó cởi áo khoác ngoài xuống, liền phủ lên người của Sở Sở - đã bị nước thấm ướt, lộ liễu ra hết đường cong cơ thể, ôm lấy nàng muốn vào bên trong, Sở Sở lại đẩy hắn ra, đi nhìn cô gái mình cứu. Cô gái kia hiển nhiên còn chưa có chết, dưới ánh đèn sáng ngời của mũi thuyền, Sở Sở cũng không nghĩ tới gương mặt lộ ra ngoài ngay trước mắt.