Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 50: Vừa đấm vừa xoa, Sở Sở giúp Ngọc Lan



Từ một thiếu nữ ngây thơ u mê, trở thành một cô dâu run run rẩy rẩy, rồi đến thành phu nhân đương gia vẫn được từ trên xuống dưới tôn kính, giết phạt quả quyết, cần thời gian bao lâu, ít nhất ở trên người Thẩm Ngọc Lan chỉ cần một năm, đối với điểm này Sở Sở rất hài lòng. Nhà chồng của Thẩm Ngọc Lan ở tại Lăng Hồ trấn ngoài thành Hồ Châu.

Nếu nói Hồ Châu nhờ có Thái Hồ mà nổi tiếng, vậy Lăng Hồ chính là lấy lăng lụa mà có tiếng tăm. Nhẹ như cánh ve, mỏng như ánh nắng nhưng thay giấy vẽ tranh vẩy mực rất đẹp, chính là đặc sản Lăng Hồ. Dĩ nhiên những thứ này đều là sau khi tiếp xúc với Hồ gia Sở Sở mới biết đến, lúc trước nàng chỉ biết Hồ Châu được khen là “Bút lông Hồ Châu cùng bạch trà An Cát.”

Trượng phu Ngọc Lan là Hồ Điềm Chương, nhỏ hơn hai tuổi so với Ngọc Lan, năm Ngọc Lan gả cho hắn, hắn mới mười tám tuổi, làm Sở Sở không biết nói gì luôn. Ở hiện đại mười tám tuổi còn là giai đoạn chớm biết yêu mông lung, chỉ là ở cổ đại này tương đối phổ biến. Nghĩ tới những hoàng tử, các quý tộc kia, không phải mười sáu mười bảy đều có mấy đứa con rồi sao? Ở trên thương trường phải đoạn, mặc dù trẻ tuổi, nhưng bởi vì là con trai độc nhất nên đã tiếp chưởng gia nghiệp hai năm, vả lại có chút thành tựu, ít nhất ở tơ thương Vân Tập Lăng Hồ trấn vẫn còn có chút vang danh.

Tơ thương lớn nhất ở Lăng Hồ trấn cung cấp cho triều đình là Trương gia, cùng Giang Ninh chức tạo phủ Tào gia có quan hệ họ hàng thiên ty vạn lũ, cho nên tơ thương khác khó có thể leo cao. Khâu thị chỉ có một nữ nhi là Ngọc Lan và một cháu gái ngang xương là Sở Sở, cho nên cũng suy tính ở gần Hồ gia, mang theo Sở Sở, Ngọc Lan đến Hồ gia ở Lăng Hồ trấn.

*thiên ty vạn lũ: muôn hình vạn trạng, ý là quan hệ lằng nhằng, rắc rối

Sở Sở rất ưa thích chỗ này, trấn này cơ hồ bị bao phủ bởi rừng dâu, hồ trong trấn trải rộng, bên trong nở đầy hoa lăng, đúng ngay mùa thu:

“Bụi rậm bụi rậm lá lăng như gợn sóng,

Đóa đóa hoa lăng đang chớm nở”

Hoa lăng -菱花

Cảnh đẹp ấy đi khắp nơi trong trấn đều có thể thấy được, dùng thuyền nhỏ qua lại, giống như đến vùng sông nước trong mộng, rất đẹp.

Phụ thân của Hồ Điềm Chương có hai phòng thê thiếp. Đại khái bởi vì chi thứ hai không có sinh dưỡng vẫn còn tương đối hài hòa. Hồ Điềm Chương là người đàn ông rất cao ngạo, đó là ấn tượng Sở Sở khi nhìn thấy hắn lúc này. Ngọc Lan cùng hắn từ đối xử với nhau như người lạ đến phu thê tốt đẹp có công lao rất lớn của Sở Sở.

Hồ gia đối với Khâu thị cùng Sở Sở rất ưu đãi, cố ý đưa viện nhỏ bên cửa hông cho bọn họ đặt chân. Hồ gia không coi là nhà cao cửa rộng, cũng có thể nói là lâm viên tinh xảo nhỏ nhắn của Giang Nam, có chút của cải, cũng có mười nô tài phục vụ ở các nơi. Ngọc Lan lập gia đình ba ngày sau lại mặt tượng trưng, vừa vào tiểu viện Sở Sở cùng Khâu thị xác định có vấn đề ngay.

Sắc mặt không tốt, không có đó ngượng ngùng hạnh phúc của cô nương mới , có chút đen tối tự ti, Sở Sở không khỏi nhíu nhíu mày. Quan sát nha hoàn theo tới, mười sáu mười bảy, bề ngoài coi như sạch sẽ, chỉ là khi quét qua Ngọc Lan, trong mắt mang theo coi thường rõ ràng, sắc mặt Sở Sở lạnh lẽo, đứng lên đỡ Ngọc Lan ngồi ở trên ghế trong phòng khách, vỗ vỗ bả vai Ngọc Lan, hướng về phía nha hoàn tên Lăng nhi đó nói:

“Ngươi trước trở về đi thôi, nơi này tạm thời không cần ngươi phục vụ.”

Nha hoàn kia bén nhọn nói:

“Vậy cũng không được, lão gia để cho ta tới phục vụ thiếu phu nhân, dù thiếu gia ba ngày chưa đi đến tân phòng, cũng không thể khiến thân gia oán giận. Thiếu gia nhà ta năm ngoái là cử nhân trẻ tuổi nhất bổn huyện, nói thật, thiếu phu nhân quả thật không thể diện bằng Quyên nhi tỷ tỷ trong phòng thiếu gia, ít nhất người ta hiểu biết chữ nghĩa...”

Sắc mặt Ngọc Lan càng phát trắng bệch khó coi, Sở Sở giận dữ vỗ bàn một cái, cắt đứt nàng ta đang lảm nhảm, lạnh lùng nói:

“Càn rỡ!”

Lăng nhi dưới sự kinh hãi, tiểu di thân gia trước mắt mới vừa rồi rất hiền hoà, mặc dù tuổi nhìn qua so với mình còn nhỏ hơn, nhưng tự có một loại uy nghi cao cao tại thượng, làm người ta không dám đụng vào, không khỏi nhanh chóng ngậm miệng lại. Trong mắt Sở Sở thoáng qua một tia sắc bén, nói:

“Đây chính là quy củ của Hồ gia các ngươi phải không? Nô tỳ dám ở trước mặt chủ tử lắm mồm không có trên không có dưới, ngươi là nha hoàn hay là chủ tử?”

Nói xong ngừng một chút nói tiếp:

“Ta cũng không cùng một nha hoàn như ngươi nói chuyện! Đi gọi thân gia lão gia, ta lại muốn lĩnh giáo quy củ của Hồ gia!”

Nha đầu kia vạn vạn không nghĩ tới một thiếu nữ trong hốc núi, chưa từng ra ngoài, có thể lợi hại đến trình độ như thế, không khỏi âm thầm chột dạ. Quy củ của Hồ gia mặc dù không thể nói là phép nghiêm hình nặng, nhưng cũng rất nghiêm, hành vi của mình nếu như bị truy cứu, kết quả có thể nghĩ, âm thầm hối hận không thôi, thầm than:

“Mình thật sự không nên cầm cây trâm Quyên nhi cho, tới trêu chọc tân thiếu phu nhân. Nhìn khí độ cô nương này, có thể thấy được tân thiếu phu nhân cũng không khác bao nhiêu!”

vội vàng quỳ xuống nói:

“Cô nương tha cho nô tỳ đi, nô tỳ cũng không dám nữa, sau này tất nhiên tận tâm phục vụ tân thiếu phu nhân, không dám ăn ở hai lòng!”

Sở Sở xoay người ngồi ở cái ghế phía trên, một lúc sau gật đầu nói:

“Nhìn ngươi là lần đầu tiên phạm lỗi, ta tạm thời thay tỷ tỷ tha cho ngươi lần này, nếu có lần sau, cũng không cần kinh động thân gia, thiếu phu nhân liền trực tiếp làm chủ đuổi ngươi đi ra ngoài!”

Lăng nhi thưa dạ đáp ứng, sắc mặt Sở Sở hòa hoãn hơn chút, ra hiệu với Ngọc Lan, Ngọc Lan lãnh ý, đứng dậy tự mình đỡ Lăng nhi dậy, ôn hòa nói:

“Muội muội ta cũng chỉ là hù dọa em thôi, không cần như vậy, sau này vẫn còn muốn nhờ em chỉ điểm nhiều hơn.”

Lăng nhi đâu còn dám phách lối vội vàng đáp ứng. Sở Sở từ trong hà bao lấy ra một trái bí đỏ bằng vàng ném cho Lăng nhi nói:

“Lúc này tân thiếu phu nhân nhà ngươi thưởng cho ngươi, để cho ngươi biết thiếu phu nhân chỉ là không muốn phô trương thôi, về sau kiến thức đừng hạn hẹp như vậy, đi trở về nói với thân gia lão gia, hôm nay tỷ tỷ sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi.”

Lăng nhi vui mừng cầm trái bí đỏ bằng vàng ra khỏi tiểu viện, nhìn chung quanh yêu thích không buông tay, thầm nghĩ:

“Cô nương thân gia này thật hào phóng, tiện tay chính là một trái bí đỏ bằng vàng, cái này so với tiền tháng cả đời của mình đều nhiều hơn.”

Không khỏi mở cờ trong bụng đi về.

Lại nói Khâu thị và Ngọc Lan đợi đến khi Lăng nhi đi ra ngoài, mới cùng nhau oán giận Sở Sở, trái bí đỏ bằng vàng đó đáng giá không ít bạc, sao tùy ý thưởng nha hoàn như vậy, Sở Sở kéo Ngọc Lan nói:

“Tỷ tỷ, chuyện ngày hôm nay chính là ví dụ, từ trước đến giờ có một ít nô tài hám lợi vô cùng, tỷ trước hết dùng thủ đoạn chấn nhiếp nàng ta sau đó cho ân huệ đơn giản, như vậy mới có thể đứng vững gót chân, nếu không sau này toàn là chuyện khó khăn tới gặp tỷ, tỷ muốn sai bảo nàng cũng

Ngọc Lan trầm tư gật đầu, nghĩ đến cái gì trong mắt một mảnh chán nản, Sở Sở nhìn mặt mà nói chuyện, biết đại khái là bởi vì Hồ Điềm Chương, suy nghĩ chốc lát nhẹ giọng hỏi:

“Nghe như vừa rồi Lăng nhi nói tỷ phu là một người đọc sách có công danh?”

Ngọc Lan đỏ mặt, gật đầu một cái, hồi lâu Ngọc Lan mới nhỏ giọng nói:

“Đêm động phòng hoa chúc, hắn xốc khăn voan liền đi, vội vã thoáng nhìn...”

Nói xong liền càng ngượng ngùng không nói tiếp, Sở Sở bất giác mỉm cười nói:

“Thoáng nhìn thấy ngọc thụ lâm phong nên tâm hướng tới rồi, đúng không?”

Ngọc Lan xoay người nằm bên cạnh Khâu thị im lặng, Sở Sở thầm nghĩ đây chính là vừa thấy đã yêu trắng trợn nè, nghĩ một lát, lặng lẽ ở bên tai Ngọc Lan nói thầm một hồi, mắt Ngọc Lan sáng lên, điểm đầu Sở Sở một cái, nói:

“Biết ngay muội là đứa bé lanh lợi, bụng đầy chủ ý, được! Liền theo như chủ ý của muội thử một chút, nếu là, nếu là...”

Sở Sở buồn cười nói tiếp:

“Nếu như thành công, hai người loan phượng hòa minh cần phải cám ơn muội, cô em vợ (tiểu di) này thật hậu hỉ nha!”

Ngọc Lan đột nhiên đỏ từ mặt đến cổ, đánh Sở Sở mấy cái không nói tiếp. Khâu thị nhìn hai người không khỏi cười yếu ớt, gánh chịu nửa ngày, tâm cũng buông xuống không ít, đúng a! Có nha đầu Sở Sở ở đây, giống như tất cả mọi chuyện cũng có thể giải quyết, đây là suy nghĩ của Khâu thị sau khi sống chung một năm với Sở Sở. Nàng đi học biết chữ, chính xác mà nói, không chỉ đơn giản đi học biết chữ như thế, một tay viết chữ rất đẹp, vả lại dạy Ngọc Lan không ít những chuyện mình cũng chưa từng có nghe qua. Khâu thị cảm thấy kể từ khi có Sở Sở, ngày càng hài lòng, bà đối với Sở Sở có một loại tin tưởng mù quáng, cảm thấy chuyện gì nhờ nàng đều sẽ giải quyết rất tốt, cho nên chuyện gì cũng yên tâm.

Ngày hôm sau, tâm tình Ngọc Lan thoải mái đi về, không b giờ yên lặng núp ở tân phòng rơi lệ nữa. Sáng sớm mỗi ngày cũng ăn mặc vô cùng chỉnh tề đi đến phòng phu thê Hồ lão gia, vấn an, kính trà, sau cũng không vội đi, nói chút chuyện lý thú với mẹ chồng (bà bà), chính là những chuyện trước kia Sở Sở nói cho nàng. Vừa bắt đầu Hồ lão gia cũng chỉ là hữu ý vô ý nghe, dần dần Hồ lão gia lắng nghe đến nhập thần. Những điều Ngọc Lan nói đều nghe từ Sở Sở, chuyện xưa về buôn bán của Kiều gia, mặc dù không kinh doanh giống cùng Hồ gia, nhưng về buôn bán có rất nhiều chỗ đều giống nhau, điểm qua một chút thủ đoạn, quan trọng cũng có thể tham khảo.

Cho nên Ngọc Lan liền kể ba ngày, dĩ nhiên Sở Sở nói nàng mỗi ngày chỉ kể một đoạn ngắn, cho nên thời điểm kể đến lúc Kiều Trí Dung mới vừa làm giàu, đại thiếu gia Hồ Điềm Chương rốt cuộc cũng đã tới, cùng cha mẹ nghe nàng kể, trong mắt không có lãnh đạm như đêm động phòng hoa chúc, ánh mắt nhìn Ngọc Lan có chút kinh ngạc cùng vui sướng. Buổi chiều hôm đó, Hồ thiếu gia sáu ngày chưa đi đến tân phòng, rốt cuộc lại bước vào tân phòng, vả lại từ đó bắt đầu cuộc sống tân hôn lưỡng tình tương duyệt cùng Ngọc Lan.

Sở Sở khi nghe được tiếng gió, nàng cùng Ngọc Lan nói qua rất nhiều, có thể hiểu bao nhiêu sẽ phải tuỳ vào nàng ấy, dù sao Sở Sở cũng là lý luận suông, tất cả kiến thức không như lúc coi tiểu thuyết cùng phim truyền hình ở hiện đại. Trạch môn phong kiến trăm chuyện, Ngọc Lan phải dựa vào thủ đoạn của chính mình, làm cho người khác rất vui mừng, sau mấy năm, Ngọc Lan trưởng thành. Không chỉ trở thành chủ mẫu Hồ gia nắm đại quyền, từ chỗ Sở Sở học được một chút kiểm kê sổ sách cùng kiến thức buôn bán, cũng có công phụ trợ nhà chồng dần dần chen được vào giới thương nhân thượng lưu của Hồ Châu.

Một tháng sau khi Ngọc Lan tân hôn, Sở Sở gặp được Hồ Điềm Chương. Tối hôm ấy trước khi ăn cơm, Sở Sở mới từ bên ngoài đi bộ trở về, vừa vào tiểu viện, chỉ thấy Lăng nhi cùng một đại nha hoàn mặt mũi mỹ lệ đứng ở hành lang chờ đợi. Sở Sở thấy nha hoàn đó dáng dấp rất đẹp, là đại nha hoàn tùy thân của Hồ Điềm Chương. Sở Sở âm thầm bĩu môi, nhưng mà chỉ là nha hoàn thông phòng ai còn không hiểu, đã bị Ngọc Lan dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa thu phục, an phận rất nhiều, cùng Lăng nhi vội tới đưa đồ qua cho Khâu thị mấy lần đồ, Sở Sở cũng không quá để ý điều này.

Hôm nay thấy hai người đều đứng chờ, thầm nói: không lẽ Ngọc Lan đã trở lại. Sở Sở đi ngang qua hai nha hoàn gật đầu một cái, một bước nhảy đi vào cười nói:

“ỷ tỷ sao chịu trở lại, sao không cùng tỷ phu núp ở trong phòng nâng khay ngang mày, trở về làm...”

Ngọc Lan còn chưa có tiếp lời, Sở Sở liền lúng túng ngừng nói, nở nụ cười hắc hắc mấy tiếng. Trên ghế là một nam nhân tuổi trẻ mười bảy mười tám, dáng dấp, nói thật không hề xuất sắc giống như Ngọc Lan nói, có lẽ vì trong mắt người tình là Tây Thi chăng? Vóc người không tính là cao, điển hình của nam nhân phương Nam, rất thanh tú, toàn thân toát lên phong độ của người trí thức cũng không có hơi thở thương nhân con buôn, một người khí chất rất sạch sẽ, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, có thể thấy được một tia thương nhân cơ mẫn.

Lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Sở tràn đầy kinh ngạc ngoài dự đoán. Hồ Điềm Chương không nghĩ tới, thê tử nói muội muội đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, biết viết chữ, biết coi sổ sách, không gì làm không được, sẽ là một tiểu nha đầu bình thường như vậy. Bộ dạng mười sáu mười bảy, dáng dấp không tính là xuất sắc, mặc áo hồng quần xanh biếc tầm thường so với tiểu cô nương nhà nông trên đường không có gì khác biệt, cột một bím tóc cũng không có đồ trang sức gì. Nha đầu rất mộc mạc bình thường, chỉ riêng một đôi mắt to óng ánh trong suốt, có vẻ hết sức cơ trí dí dỏm, rất phóng khoáng, không hề ngượng ngùng, tự nhiên thởi mái, điểm này ngược lại rất không tầm thường.

Sở Sở giật mình khi thấy Hồ Điềm Chương nhìn chằm chằm nàng, làm mặt quỷ, xoay người quan sát Ngọc Lan: gần một tháng không thấy, đã rũ bỏ vẻ tái nhợt tự ti ban đầu, chân mày khóe mắt toát ra nồng đậm hạnh phúc mỹ mãn sáng rỡ. Sở Sở thoả mãn mà gật gật đầu.

Khâu thị nói:

“Sở Sở mau qua gặp tỷ phu, tỷ tỷ của con cùng tỷ phu tìm con có chuyện thương lượng.”

Sở Sở sửng sốt, đơn giản hành lễ với Hồ Điềm Chương, ngồi cạnh Ngọc Lan vừa cười như không cười nói:

“Tìm muội làm cái gì, các vị không phải đã hạnh phúc mỹ mãn vô cùng sao?”

Ngọc Lan liếc nàng một cái, Hồ Điềm Chương bất giác mỉm cười thầm nói: cô em vợ hoạt bát linh động như vậy cũng rất đáng yêu. Khẽ mỉm cười nói:

“Tỷ tỷ của muội muốn đề cập tới một chuyện.”

Nói xong nhìn Ngọc Lan, Ngọc Lan nói:

“Liên quansản nghiệp, tỷ cũng không hiểu lắm.”

Nói xong hai người cùng nhau nhìn Sở Sở. Sở Sở suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới trước kia ở Tiền Khê thôn nhìn một mảnh dâu tằm nên tùy ý nói, khi đó lại không thấy nhân lực, cũng không quan trọng, cũng liền tùy tiện nói thôi, bây giờ vì sinh kế của Hồ gia, xác thực có thể thử một lần, nghĩ đến chỗ này nói:

“Nói đơn giản chính là lợi dụng sự tuần hoàn của tài nguyên, tự thành một hệ thống. Thí dụ như dâu tằm chỉ hái lá non phía trên nuôi tằm kéo tơ, lá già phía dưới liền bỏ, thật ra lá già có thể có tác dụng khác.”

Hồ Điềm Chương nói:

“Đúng a! Hàng năm còn phải thuê người dọn dẹp những lá già kia, thế nhưng có thể sử dụng làm gì đây?”

“Trồng nấm a!”

Ngọc Lan nói:

“Nhưng nấm loại nào mà chẳng có, không phải chỉ cần đi lên núi hái sao?”

Sở Sở nói:

“Hiện tại nấm bán trên chợ, muội thấy giá tiền so với thịt còn đắt hơn nha!”

Ngọc Lan không khỏi cười nói:

“Dĩ nhiên, người ta phải đi hái từng cây một, rồi còn phải lựa chọn, dĩ nhiên đắt!”

Sở Sở nhìn Hồ Điềm Chương nói:

“Muội nói trước, muội sẽ không động thủ, có thể nghĩ cách, vận hành cụ thể thế nào chính huynh đi nghiên cứu!”

Hồ Điềm Chương buồn cười gật đầu. Sở Sở mới nói tiếp:

“Chính là đem những lá dâu, cành dâu già đó nghiền nát cùng phân tằm và nước tiểu để lên men, bên trong sẽ có nhiều loại nấm, ở độ ẩm tương đối cùng nhiệt độ phòng tương đối đều ổn định. Tốt nhất là hầm ngầm dưới đất, có thể trồng ra nấm, nấm mọc trong chất thải của tằm và lá dâu sẽ rất mập mạp. Như vậy không phải có thêm rất nhiều lợi nhuận sao, vả lại một chút lãng phí cũng không có?”

Mặc dù có rất nhiều từ ngữ mình nghe không hiểu, nhưng Hồ Điềm Chương vẫn biết, đây chính là điểm mấu chốt quan trọng trong buôn bán, vả lại có thể cùng tiến hành với chuyện kéo tơ nhà mình, không khỏi mừng rỡ, không có ở lại lâu, liền trở về tìm người lập tức nghiên cứu, có gì không rõ lại hỏi Sở Sở. Sở Sở vội vàng khoát tay nói:

“Muội cũng chỉ biết những thứ này, hỏi nữa muội cũng không biết, huynh nên tìm vài người hiểu biết đến nghiên cứu thì sẽ ổn thỏa thôi!”

Bộ dáng “ngàn vạn đừng tìm ta” của Sở Sở, làm Hồ Điềm Chương dở khóc dở cười.

Bất kể nói thế nào trải qua nửa năm nghiên cứu, thật đúng là khiến vị Hồ thiếu gia này mân mê thành công. Ngắn ngủi mấy năm Hồ gia nhờ vào Sở Sở nhanh chóng thành hào thương nổi tiếng Hồ Châu, chỉ sau Trương gia, đang cung ứng cho triều đình.

Ở năm thứ tư, Sở Sở liền phát hiện bộ dáng của mình không có biến hóa chút nào, thời gian giống như bỏ quên mất nàng, đem nàng ngưng lại ở trong khe hẹp thời gian. Khâu thị và Ngọc Lan dĩ nhiên cũng nhìn ra được, nhưng mà bọn họ cũng không có kinh ngạc nhiều, trong đầu bọn họ Sở Sở giống như thần tiên, cho nên bỏ qua.

Nhưng Sở Sở cảm thấy để cho quá nhiều người biết cũng không phải là chuyện tốt gì, dĩ nhiên không liên quan tới Hồ Điềm Chương, bởi vì hắn hiện tại bị vợ quản nghiêm, làm Sở Sở khó có thể nghĩ lúc mới tới hắn cao ngạo chẳng thèm ngó tới. Cho nên năm năm về sau, Sở Sở quyết định ra ngoài dạo chơi, dù sao ở cổ đại núi sông thiên nhiên tinh khiết không ô nhiễm tự nhiên cũng rất lãng phí, phu thê Ngọc Lan cùng Khâu thị hết sức giữ lại nhưng không có kết quả, nhanh chóng tặng Sở Sở không ít bạc, dặn dò nàng thường viết thư về.

Mấy năm tiếp xúc, phu thê Ngọc Lan đã sớm biết Sở Sở biết chút công phu quyền cước, ít nhất tự vệ không có vấn đề, cũng yên lòng để cho nàng đi. Đi lần này, Sở Sở liền đi bốn năm, đầu năm thứ mười mới viết thư về nói đang ở một thôn xóm nhỏ ở ngoại ô Hồ Châu, không cần nhớ thương. Khâu thị cùng phu thê Ngọc Lan đi thăm, là một thôn xóm nhỏ vùng ven núi, trong thôn đều là nông dân trồng chè, là địa phương rất đơn giản.

Sở Sở mướn một viện của một nhà nông trồng chè, chính là nhà hai tỷ muội hát khúc ca hái trà. Lão phu phụ thuần phác cùng hai nữ nhi dựa vào vài mẫu đất trồng trà giữa sườn núi để sống, hai tỷ muội mỗi ngày đều phải lên núi hái trà, lớn gọi Đại Hồng, nhỏ gọi Tiểu Hồng. Sở Sở phì cườihỏi cha Tiểu Hồng nếu như thêm một người nữa thì sẽ gọi là gì? Một nhà bốn người ầm ầm cười to. Sở Sở ở thôn nhỏ nơi này đã hơn một tháng, sáng sớm đi theo hai tỷ muội lên núi, bọn họ hái trà, Sở Sở hái nấm, đâu đã vào đấy, buổi chiều trở lại, Sở Sở cùng hai tỷ muội học sao trà, những ngày sau này rất thích ý thoải mái.

Trong kinh thành, hôm nay Ung Hòa cung ngược lại thay đổi không khí trầm muộn thường ngày, có chút khoan khoái thấm ra ngoài, Cao Vô Dung bước vào thư phòng, cười mị mị bẩm báo:

“Vương gia, Lý Vệ đang chờ ở bên ngoài...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.