Trên long sàng trong phòng ngủ Đông noãn các, Sở Sở bị thu thập dị thường thê thảm. Tay chân giống như đều không phải là của mình nữa, có thể thấy được năng lượng của núi lửa Tứ a ca khi bộc phát vô cùng lợi hại. Sở Sở cả người đau nhức nằm ở trên long sàng, không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ cấm dục đã lâu có thể đề cao trợ giúp phương diện này ư, Tứ a ca ngược lại so với trước kia giống như kéo dài hơn rất nhiều, hay là thừa dịp mình không có ở đây một năm ăn linh đan diệu dược tráng dương gì đó sao?
Sở Sở xuyên thấu qua màn lụa minh hoàng nhìn ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy Tứ a ca ngồi ở long án đối diện, hình dáng mơ hồ, cùng âm thanh viết chữ soạt soạt. Trong phòng vẫn sáng đèn cung đình đoán không ra là canh giờ gì, Sở Sở giật giật thân thể nỗ lực ngồi dậy, động tĩnh của Sở Sở đưa tới chú ý củaTứ a ca, mấy bước đi tới tự tay đem màn lụa minh hoàng treo lên, trên mặt lướt qua một nụ cười nói:
“Như thế nào, khá hơn chút nào không?”
Trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Tuổi của chàng lớn, lại bộc phát không biết tiết chế!”
Tứ a ca nói:
“Nàng vừa đi chính là một năm, hôm nay trở lại, trẫm phóng túng chút cũng phải!”
Nói xong tiến tới bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói mấy câu, mặt Sở Sở không khỏi ửng đỏ giơ tay nhỏ bé khe khẽ đẩy đẩy hắn nói:
“Càng ngày càng không có nghiêm chỉnh, mau ra ngoài, trên người ta có chút dính, gọi Đại Nữu đi vào, ta muốn tắm rửa!”
Tứ a ca cười nói:
“Có ích lợi gì gọi Đại Nữu, vi phu tự mình đến l
Đưa tay cầm chăn gấm bao lấy thân thể Sở Sở ôm vào trong ngực, hướng mặt bên đi, thông với mặt bên nguyên lai là phòng tắm dẫn ôn tuyền rất là tiện lợi, so Dung Nguyệt cư hơn tiện lợi hơn. Tứ a ca ngược lại không có dây dưa Sở Sở nữa, đặt nàng trong suối nước nóng mình liền đi ra ngoài. Thoải mái ngâm mình ở ôn tuyền, Sở Sở không khỏi âm thầm kỳ quái: đều nói Ung Chính tiết kiệm, nhưng khi nhìn Cần Chính Điện bình thường dùng để ở này, nhưng một chút cũng nhìn không ra tiết kiệm, khắp nơi lộ ra thoải mái xa hoa, rất không giống với tính tình của Ung Chính.
Nghĩ đến lúc đi vào đụng phải Nữu Cỗ Lộc thị cùng Hoằng Lịch, Sở Sở không khỏi cau mày: những nữ nhân này yên lặng mười năm, hiển nhiên lại bắt đầu lợi dụng các loại cơ hội tranh thủ tình cảm rồi. Là Niên thị chiêu số cao nhất, bản nhân không ra mặt, lại phái Niên Canh Nghiêu tìm người động lòng tới tiến dâng cho hoàng thượng, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết. Sở Sở cảm giác có chút chán ghét, tranh danh đoạt lợi lẫn nhau, nơi này mặc dù không phải là Tử Cấm thành, lại hừng hực khí thế chiến đấu như cũ, sống thật mệt mỏi.
Nhớ tới mình và Thanh nhi trước đây có một cuộc sống tuổi trẻ thả lỏng thích ý, không khỏi lộ ra một tia cười yếu ớt. Có lúc len lén chạy tới trong hầm rượu của Cửu a ca, đi uống trộm rượu đỏ hắn trân quý. Có lúc ở trong thành cổ thám hiểm chung quanh, chưa từng có quy củ đáng ghét tới cắt đứt hăng hái. Có lúc sau giữa trưa thì cùng Cửu a ca Thuấn An Nhan tới trang viên của mình cả ngày, hưởng thụ cà phê trà xanh thơm nồng. Vừa giết thời gian, vừa nhìn tiểu Thanh nhi vui vẻ ở trên thảm cỏ truy đuổi con cừu nhỏ, có thể phong hoa tuyết nguyệt, có thể thi từ ca phú, cũng không có ngươi chết ta sống, tranh danh đoạt lợi, thật là tự tại.
Không trách được mình đã từng thử hỏi Cửu a ca và Thuấn An Nhan, có từng nghĩ trở lại nhìn một chút, hai người nhất trí lắc đầu. Bây giờ nhìn lại, thích ứng sinh hoạt điền viên nhẹ nhõm đó, đối với nơi này trống rỗng phức tạp âm mưu quỷ kế sợ rằng đã khó có thể quen, không biết từ lúc nào mới có thể trở về nữa. Nghĩ ngợi xong, Sở Sở không khỏi thở dài thật thấp.
Lúc Đại Nữu đi vào, Sở Sở đã từ trong ôn tuyền đi ra, bọc áo choàng tắm ngồi ở trước gương kinh lớn. Cái này đại khái là John đưa tới. Cô nương ở trong gương, da trắng nõn mắt sáng long lanh, mặc dù không xinh đẹp lại tự có một loại vầng sáng lưu động di chuyển chung quanh, có vẻ tựa như ảo mộng. Đại Nữu cầm khăn lau khô mái tóc cho Sở Sở. Tóc đen nhánh ên như một tấm tơ lụa thượng hạng, mềm mượt. Bây giờ Đại Nữu mặc dù chưa lớn tuổi lắm cũng không có vẻ già, nhưng cùng soi gương với Sở Sở nhìn giống như là hai thế hệ, Đại Nữu thở dài nói:
“Cách cách một chút cũng không thay đổi, không biết đến tột cùng là nguyên nhân gì!”
Nhìn như thanh xuân vĩnh trú, thực tế tâm tính lại càng già dặn, Đại Nữu biết cô nương trước mắt đã không còn là Đông cách cách trước kia nữa rồi, với lại lần này trở về, giữa hai lông mày giống như có một sự chán ghét rất rõ ràng đối với nơi này. Sở Sở nhỏ giọng nói:
“Lưu thị đó tiến vào lúc nào?”
Đại Nữu nói:
“Lần này trở về ngài cũng đừng đi nữa đi, hôm nay tuy nói ngài được thánh thượng cưng chiều không suy, nhưng cũng không cản được đông đảo người khác nhớ thương. Không chỉ hậu cung, trên triều đình bao nhiêu người âm thầm muốn đem khuê nữ đưa vào, sang năm chính là ba năm tuyển tú, ngài vẫn phải để tâm một chút mới được!”
Sở Sở kéo tay Đại Nữu nói:
“Niệm Sở có khỏe không”
Nói Niệm Sở, Đại Nữu vui vẻ cười nói:
“Nhờ phúc của cách cách, nha đầu kia trôi qua cũng không tệ lắm, cô gia cũng là người đứng đắn, rất hòa thuận, hôm nay nô tỳ cũng không phải lo lắng cho con bé nữa!”
Sở Sở nói:
“Vậy thì tốt!”
Trầm tư chốc lát Sở Sở lại nói:
“Nếu như mà tương lai ta đi Anh quốc định cư, cô có muốn đi theo ta, hay là...”
Nói đến đây, Sở Sở dừng lại, cảm giác đề nghị này của mình một là quá sớm, một là mình có phần chắc hẳn phải vậy rồi, nữ tử thời cổ đại có mấy người có thể xa xứ, rời đi con cái, có câu nói là khó xa cố thổ! Đại Nữu ngược lại rất bình tĩnh nói:
“Nô tì cùng Văn Viễn đã sớm nghĩ xong, bất kể tương lai thế cục như thế nào, phu thê nô tì chỉ cần còn đi được, liền chắc chắn đi theo cách cách. Ngay cả nước Anh cũng chưa hẳnể, con cháu tự có phúc của con cháu, đến lúc đó cùng cách cách đi hưởng mấy năm thanh nhàn hạnh phúc cũng là may mắn lần nữa!”
Sở Sở nói:
“Ta lại không phải cần phải mang theo các ngươi đi, ta là sợ tương lai Hoằng Lịch...”
Nói đến đây, không có tiếp tục nói hết, sắc mặt Đại Nữu có chút âm trầm nói:
“Nô tỳ đã sớm nhìn ra, tiểu tử kia chính là đồ vong ân phụ nghĩa, đối với ngài thủy chung có ngăn cách rất sâu, tương lai sợ rằng khó có thể hòa thuận, cho nên phu thê nô tỳ cũng âm thầm lo lắng thật lâu, không hiểu ngài ban đầu sao lại đem tiểu tử này nâng đỡ làm gì!”
Sở Sở hít sâu một hơi nói:
“Tất cả đều là mệnh, nửa điểm không do người. Yên tâm, các ngươi chỉ cần đi theo ta, tương lai sẽ không có cái gì không may, hắn không làm gì được ta!”
Âm thanh thúc giục của Cao Vô Dung truyền vào, Sở Sở hỏi:
“Hiện tại giờ gì?”
“Đã qua thời gian bữa tối!”
Vì vậy Sở Sở mặc áo choàng tắm đơn giản đi ra ngoài, không muốn đi thay y phục, dù sao một lát lại muốn ngủ rồi. Xuyên qua phòng ngủ đi tới phòng ngoài thì thấy Tứ a ca sảng khoái tinh thần ngồi xếp bằng ở trên giường rồi. Trên bàn kháng bày mấy đĩa đồ ăn tinh xảo, bên cạnh là tiểu nha đầu Thanh nhi. Nhìn thấy bộ dạng Sở Sở, Thanh nhi không khỏi lộ ra một tia cười xấu xa, Sở Sở lườm con bé một cái, thầm nghĩ: vì sao con nít nơi này đều trưởng thành sớm như vậy, Hoằng Lịch thì cũng thôi đi, người ta tương lai là hoàng đế, trưởng thành sớm chút cũng có thể, thế nhưng nha đầu này cũng trưởng thành sớm cái gì đều hiểu, Sở Sở cảm giác rất không có tư vị.
Tứ a ca quan sát Sở Sở mấy lần nói:
“Mặc như thế còn ra thể thống gì!”
Sở Sở nói:
“Đơn giản như thế, dù sao lập tức ngủ, làm gì còn ăn mặc kỹ lưỡng!”
Tứ a ca không có cách nào lắc đầu một cái, Sở Sở ngồi trên giường, thấy trên bàn đều l thức ăn chay, không khỏi liếc mắt cùng Thanh nhi, đồng thời lộ ra biểu tình chán ghét, Tứ a ca cười nói:
“Cái này không phải cho hai người ăn, trẫm lệnh ngự thiện phòng làm món khác rồi!”
Nói xong phất tay một cái với Cao Vô Dung, ánh mắt Sở Sở và Thanh nhi sáng lên, mỉm cười ngoan ngoãn ngồi chờ. Rất nhanh một tiểu thái giám mang tới một hộp đựng thức ăn sơn đỏ, mở nắp ra, một mùi thơm xông vào mũi. Rất lâu không có ngửi thấy được mùi đồ ăn Trung Quốc như vậy, tuy nói ở Anh quốc có đầu bếp cực phẩm mà Cửu a ca mang theo, nhưng không biết vì duyên cớ gì, mùi vị vẫn kém hơn một chút so với đồ ăn ở Đại Thanh.
Cho nên Sở Sở và Thanh nhi hoàn toàn vứt bỏ lễ nghi trên bàn ăn, ăn như hổ đói, ăn sạch trơn. Tứ a ca dở khóc dở cười nói:
“Nếu thích món ăn Đại Thanh như vậy, còn khiến trẫm năm lần bảy lượt thúc giục mới trở về, lần sau cũng không cần đi!”
Sở Sở và Thanh nhi hướng về phía Tứ a ca làm mặt quỷ không nói lời nào, ăn xong bữa tối Thanh nhi liền cáo lui, nhìn bóng dáng của Thanh nhi Tứ a ca nói:
“Thanh nhi cũng lớn, trẫm cũng phải dần dần chọn ngạch phò tài mạo song toàn cho nó mới được!”
Sở Sở phốc liền phun một ngụm trà ra ngoài, bởi vì cùng Tứ a ca ngồi đối diện nhau, phun ngay mặt Tứ a ca. Đại Nữu cùng Cao Vô Dung liền vội vàng tiến lên dọn dẹp, Tứ a ca đưa tay gõ gõ cái trán Sở Sở, nói:
“Vẫn cứ giật mình như vậy, trẫm nói có cái gì không đúng sao?”
“Chàng không cảm thấy hiện tại quan tâm chuyện này quá sớm ư, Thanh nhi mới mười tuổi mà thôi!”
Tứ a ca liếc nàng một cái nói:
“Cái này thì có là gì, Hoằng Lịch Hoằng Trú chỉ so Thanh nhi lớn hơn một tuổi, không phải đều có mấy nha đầu thông phòng thị tẩm sao?”
Sở Sở giật mình không thốt nên lời, mặc dù biết ở cổ đại, đàn ông ở phương diện chuyện phòng the được vỡ lòng vô cùng sớm, nhưng là sớm đến loại trình độ này vẫn còn có chút làm người ta giật mình, nhanh chóng thử nhỏ giọng
“Bọn nó hiểu những chuyện này sao?”
Tứ a ca dở khóc dở cười nói:
“Làm sao có thể không hiểu, trong cung có ma ma đặc biệt dạy!”
Sở Sở le lưỡi, kéo tay Tứ a ca, ngữ khí nghiêm túc, nói:
“Chuyện Thanh nhi, chàng không cần quan tâm, ta không nghĩ mấy năm nữa liền làm ngoại tổ mẫu sớm như thế!”
Tứ a ca nói:
“Trẫm nói là bắt đầu từ bây giờ lưu ý, nếu có người tốt trước hết giữ lại chờ Thanh nhi đến tuổi nên gả lại nói!”
Sở Sở thở ra, thầm nói: chàng chọn lựa không là con em thế gia quần áo lụa là, chính là quý tộc Mông Cổ thô lỗ, có thể tốt đi nơi nào. Lại nói tương lai mình nhất định phải để cho Thanh nhi tự chọn chồng, cho dù là người buôn bán nhỏ chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, tốt hơn phu thê quý tộc mặt ngoài tôn trọng nhau như khách. Hai người đang nói chuyện, một tiểu thái giám đi vào bẩm báo:
“Di Thân vương cùng Lễ Thân vương yết kiến!”
Tứ a ca liếc Sở Sở một cái nói:
“Nàng như vậy gặp lão Thập Tam rất bất nhã, đi đổi y phục tề chỉnh đi, cũng đã lâu không gặp, lão Thập Tam rất là nhớ thương nàng!”
Sở Sở nói thầm mấy tiếng, nhưng vẫn là trở về đổi thường phục đơn giản trở lại. Sở Sở thu thập xong, Tứ a ca mới gọi truyền, rất nhanh Thập Tam cùng Thập Thất liền đi vào. Thập Tam cùng Thập Thất làm lễ đơn giản, rất tùy ý ngồi trên ghế phía dưới, cũng không có thấy câu nệ như đại thần gặp hoàng thượng, có thể thấy được Tứ a ca xác thực đối với hai đệ đệ này dị thường thân thiết. Thập Tam so một năm trước tinh thần tốt hơn rất nhiều, hai bên tóc mai loang lổ như cũ, nhưng trong ánh mắt cũng dị thường sáng trong.
Thập Thất vẫn còn có chút bộ dạng lưu manh, hai người nhìn thấy Sở Sở đều sửng sốt. Thập Tam có chút bất bình, nói:
“Nàng thật đúng là biết trở lại, đem Tứ ca đầy ải thật khổ sở!”
“Thanh nhi nha đầu kia cũng trở về phải không, đệ đi tìm con bé đòi quà nước Anh đây!”
Thập Thất vội vàng cáo lui đi ra ngoài. Tứ a ca nói:
“Thập Thất và Thanh nhi không giống chú cháu lại giống như huynh muội.”
Trong lòng Sở Sở nói: vốn vậy mà, so số tuổi chính là huynh muội vẫn thỏa đáng hơn!
Thập Tam lại nói:
“Sáng mai đại quân của Thập Tứ đệ khải hoàn liền vào kinh đô và vùng lân cận rồi, an trí như thế nào, Tứ ca có chỉ dụ gì không?”
Tứ a ca nhìn Sở Sở một cái cười nói:
“Ngày mai hãy cùng trẫm ra khỏi thành mười dặm, đi nhìn một chút đại tướng quân vương gia làm La Bặc Tàng Đan Tân vừa nghe tin đã sợ mất mật uy nghi như thế nào không?”
Sở Sở cười nói:
“A ca thiếu niên ngày xưa tức giận nóng nảy, lại thành đại tướng quân chiến công hiển hách, Thập Tứ thật anh hùng!”
Trong mắt Thập Tam có chút tối tăm ảm đạm. Tứ a ca nói:
“Nếu như năm đó không phải...”
Nói đến đây dừng một chút tiếp tục nói:
“Thập Tam đệ cũng là một tướng quân dũng mãnh chinh chiến sa trường, năm đó theo tiên đế vây săn, trong rừng mãnh hổ đột xuất, giương nanh múa vuốt, trực diện nhào tới, là Thập Tam đệ mặt không đổi sắc, lâm nguy không loạn, thong dong khai đao, một kích mà đánh chết, thấy người không khỏi xưng dũng mãnh phi thường!”
Sở Sở cười như không cười nhìn Thập Tam nói:
“Ta thật đúng là không biết Thập Tam gia còn có sự tích anh dũng như vậy, thực sự làm người ta bội phục!”
Giọng nói vui vẻ khôi hài làm cho người khác cảm thấy thú vị, Tứ a ca cùng Thập Tam cũng bất giác cười một tiếng, không khí thương cảm từ anh hùng sinh không gặp thời, chuyển đến nhớ lại những năm tháng trước kia đầy nhẹ nhõm. Ba người nói chuyện thời gian trôi qua thật nhanh, cũng cố ý tránh được những chuyện không vui kia, nhặt chút râu ria nhưng có ý tứ mà nói, không khí rất ấm áp hài hòa.
Lúc Thập Tam cáo lui đã là đêm khuya. Sở Sở ngáp một cái, Tứ a ca nói:
“Nàng ngủ trước đi, trẫm còn phải xem ít tấu chương!”
Sở Sở nói:
“Làm công vụ lao động và vui chơi kết hợp tốt nhất, nhớ ngày đó sư phụ cũng không phải rất dễ dàng ư, chàng nên học hỏi sư phụ!”
Tứ a ca thở dài thật thấp nói:
“Trẫm nào có cơ trí như tiên đế, cần chịu khó chút mới sẽ không phụ tiên đế nhờ vả, dù sao ông trời đền bù cho người cần cù!”
Sở Sở thấy mình khuyên hắn vô dụng, nhanh chóng lấy ra tinh thần ăn vạ nói:
“Không được, ta vừa trở về, chàng phải ngủ cùng ta mới được!”
Tứ a ca cười, mập mờ ở bên tai nàng nói:
“Trẫm nếu cùng nàng chẳng phải là mệt mỏi hơn ư! Được rồi, tạm thời nghỉ ngơi một ngày, bồi kiều thê cũng có thể!”
Nói xong ôm hông của Sở Sở vào phòng ngủ.
Tháng tư Ung Chính năm thứ hai, bình địnhThanh Hải. Quân Thanh khải hoàn ra về, khác biệt rất lớn so với lịch sử chính là: chủ soái lãnh binh là Thập Tứ - vốn nên bị nhốt ở Cảnh Sơn, mà không phải là Niên Canh Nghiêu. Tứ a ca đã sớm kêu Lý Vệ đi trước bọc hậu, chỉ dụ lần nữa chế định minh kỳ, đem Thanh Hải Ngũ Bộ phân thành 29 kỳ, tất cả thống trị bằng luật nghiêm, cũng quy định hàng năm hội minh một lần, tất cả nghe lệnh của kinh đô. Đồng thời chọn lựa phái binh đóng quân, xây dựng tường đất, chỉnh đốn Lạt Ma tự, quy định triều cống cùng hỗ trợ một loạt các biện pháp chế độ, từ đó bảo đảm triều đình nhà Thanh thống trị địa khu Thanh Hải hữu hiệu. Tuy nói thủ đoạn của Ung Chính so sánh với Khang Hi thiết huyết hơn rất nhiều, hiệu quả rõ rệt hơn, chế độ tập quyền trung ương cùng lương cao nuôi liêm (lương cao nuôi dưỡng sự liêm khiết), thực tế sớm nhất chính là Ung Chính bắt đầu thực hành.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Sở sẽ cùng Tứ a ca và một số văn võ bá quan, giá lâm ra khỏi mười dặm ngoài Đức Thắng môn, chờ đợi đại quân của Thập Tứ a ca khải hoàn. Hôm nay Sở Sở mặc phượng bào minh hoàng, mặc dù trên đầu không có mang cát quan hoàng hậu long trọng, nhưng dưới ánh mặt trời làm tôn lên màu vàng sáng, đã nói rõ địa vị Sở Sở.
Đến giờ tỵ một hồi tiếng vó ngựa truyền đến, ùn ùn kéo đến, chiến kỳ theo gió tung bay phần phật, phía trước là một người đàn ông áo giáp màu vàng sáng cưỡi chiến mã cao lớn từ từ đi tới, ngược sáng giống như chiến thần cửu thiên, cao lớn uy vũ khí thế hùng tráng. Đến gần đình nhảy xuống ngựa, lấy xuống nón chiến màu vàng kim trên đầu, gương mặt góc cạnh của Thập Tứ lộ ra rõ ràng. Mấy năm chiến trường tôi luyện, Thập Tứ nghiễm nhiên đã có một phong thái rắn rỏi, nhìn thấy trong đình là Tứ a ca cùng Sở Sở cũng quỳ xuống lạy, lớn tiếng nói:
“Thần đệ không phụ nhờ vả, mặc dù trải qua hai triều nhưng rốt cuộc đắc thắng mà về. Thần đệ lấy toàn bộ tù binh dâng cho tân hoàng của Đại Thanh ta. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Phía sau quân đội quỳ rạp dưới đất, âm thanh hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế xông thẳng lên trời.