Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 9: Vừa tắm ôn tuyền Dung Nguyệt đã trắng nõn nà



Chỉ chốc lát sau chủ sự thôn trang Ngạc Kỳ Thái đi vào xin thiện, vừa bắt đầu Sở Sở vẫn không rõ, đợi đến khi hỏi Thập Tam mới biết xin thiện chính là hỏi đã muốn ăn cơm chưa?! What??, Sở Sở liếc mắt, thầm nghĩ phiền toái cũng không ít.

Thật ra thì chỉ vì hàng năm Tứ a ca chỉ tới thôn trang một lần, vả lại mỗi lần chỉ ở lại mấy ngày, hơn nữa mỗi lần đều là Điền Văn Viễn nói trước hai ngày để thu xếp, năm nay tháng trước đã tới, hôm nay lại đột nhiên tới, làm Ngạc Kỳ Thái ứng phó không kịp, cái khác coi như bỏ qua, chính là chuyện ăn uống khó có thể an bài thỏa đáng, nên tới xin phép.

Mình cũng đã nhờ Cao Vô Dung, ở trước mặt chủ tử ước lượng lời mà nói dùm mình, Cao Vô Dung nhìn Ngạc Kỳ Thái khổ sở một cái, nhỏ giọng hồi bẩm Tứ gia, Tứ a ca nhíu nhíu mày, Sở Sở nghe được mở miệng hỏi:

“Hiện tại có những nguyên liệu gì?”

“Chỉ có ít món ăn rau dưa đạm bạc cùng cải trắng, còn có chút thịt gà rừng hầm từ lúc Tứ gia tới liền từ trong hầm ngầm lấy ra.”

“Có nồi tay cầm nhỏ và chậu than không?”

“Nồi tay cầm ngược lại có, chậu than mặc dù không dùng nhưng trong kho vẫn có mấy cái.”

“Cái này được, ông gắp chút than nóng vào chậu than nhớ để trên mâm sứ mang tới đây đi, thịt gà rừng hầm sắp vào nửa nồi, những thức ăn kia rửa khô làm ráo nước đều mang lên, kêu đầu bếp mang chút ngọc mễ(bắp), bột mì và mì mềm, ta nấu cơm cho hai vị đại gia này ăn, ăn không ngon cũng không bắt tội trên người các ông.”

Vừa nói vừa le lưỡi với Thập Tam và Tứ a ca, Tứ a ca cười ngắt gương mặt Sở Sở nói:

“Liền nghe Đông cách cách chúng ta đi, ta muốn xem nha đầu này có thể làm ra đồ ăn gì!

Ngạc Kỳ Thái đáp ứng lui xuống đi chuẩn bị, chỉ chốc lát sau đồ liền đầy đủ hết đặt ở trên bàn kháng. Sở Sở nhấc nắp nồi đang bốc hơi nóng sùng sục, nhất thời một mùi thịt nhẹ nhàng bay ra, bên cạnh để cà tím, bí đỏ, rau xanh linh tinh cùng một chút đậu phụ khô, Ngạc Kỳ Thái tự mình đem bồn sứ nhỏ nóng hổi tới đây. Sở Sở sắp xếp xong, thấy đầy đủ hết rồi liền rửa tay sạch sẽ, đem rau củ cùng đậu hũ thả vào trong nồi quấy chốc lát, đậy nắp nồi lại chờ khi mùi thơm thức ăn hòa lẫn vị thịt nồng đậm bay ra, Sở Sở mới mở nắp ra, đem mấy viên mì đã vo tròn bằng tay cho vào, dính vào trên vách nồi, dán một vòng, đậy nắp lên, rửa sạch mì trong tay, phủi phủi tay nói:

“Được rồi, chốc lát nữa là có thể ăn!”

Tứ a ca sớm đã bị ý tưởng muôn hình vạn trạng của nha đầu này làm cho không biết nói gì. Nhưng Thập Tam lại không phải, sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy qua cách nấu cơm như thế này, cái này có thể ăn ư, đây quả thực là loạn làm. Dận Tường nhìn bộ dạng Tứ ca bát phong bất động một chút, mỉm cười trầm trụ khí thầm nghĩ: “Cùng lắm thì hôm nay gia bị đói một bữa thôi.”

Sở Sở đoán chừng đã đến lúc rồi, vì vậy sai người rút chậu than ra, đem nồi tay cầm trực tiếp đặt ở trên mâm sứ, mở nắp ra, một mùi thơm mê người bay ra, Dận Tường rướn cổ lên thấy thịt và rau củ trong nồi cũng đã xen lẫn vào nhau, cơ hồ phân không rõ đó là thịt hay là rau củ, quanh thân một vòng bánh mì mỏng cũng đã trở nên cạn vàng, hương thơm ngào ngạt bay ra, vội vàng cầm đũa bạc gắp một hớp đặt ở trong miệng thưởng thức, rau củ có vị thịt rất thơm mềm, thịt lại có mùi vị khoan khoái, nhẹ nhàng của rau củ, rất vừa miệng, Sở Sở chăm chú nhìn hắn, hỏi:

“Như thế nào Thập Tam gia, tay nghề bản cô nương có được không?”

Dận Tường không trả lời, vừa gật đầu vừa từng ngụm từng ngụm ăn, Sở Sở cười thầm, thầm nghĩ đây là món lẩu chúng ta nơi đó, các ngươi làm gì đã ăn qua. Đưa tay lấy bánh mì cạnh nồi, múc chút nước canh đưa đến khóe miệng Tứ a ca, Tứ a ca cắn một cái, nhai, cảm thấy có mùi thơm ngọc mễ cùng có bột mì nhẵn nhụi. Nước canh rất nhập vị, Dận Tường thấy cách ăn của Sở Sở cũng làm theo, quả thật ăn rất ngon.

Ba người cơ hồ đem một nồi ăn cạn sạch mới thôi, đợi đến triệt hạ mâm tàn đi, sai người rót trà nồng đậm, Dận Tường mới ợ một hơi, cầm gối nửa dựa sờ sờ bụng mình nhìn Sở Sở cười nói:

“Ngươi từ chỗ nào học được những thứ kì lạ này, ăn rất ngon, so với sơn trân hải vị trong phủ gia còn ngon hơn.”

Sở Sở uống một hớp trà khinh bỉ nhìn Thập Tam một cái, thầm nghĩ ‘phong cách hoàng tử đâu rồi, mới vừa rồi thiếu chút nữa nuốt luôn cái nồi’, nghe lời của hắn Sở Sở tự đại nói:

“Bản cô nương bản lĩnh nhiều, đây coi là cái gì, về sau nịnh bợ ta nhiều một chút, một khi ta cao hứng nói không chừng liền làm cho huynh một phần ăn ngon hơn thì sao.”

Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia của Sở Sở, Dận Tường dở khóc dở cười, nhất thời nhìn chằm chằm nàng cũng không biết nói nha đầu này tốt chỗ nào. Tứ a ca nhỏ giọng cười tự tay đem tay áo cuốn lên của Sở Sở buông xuống, đỡ bị lộ ra cánh tay tựa như bạch ngọc. Mặc dù mình cùng Thập Tam thân cận, nhưng lại để cho đệ ấy nhìn thấy da thịt Sở Sở, mình rất chua chát, nghĩ thầm nếu có thể đem nha đầu này cất dấu cho kỹ… Sở Sở mặc lão phong kiến này cũng không phản kháng, làm xong Tứ a ca đem Sở Sở ôm trong khuỷu tay chính mình nói:

“Nàng mới vừa nói làng du lịch cái gì cùng gia cẩn thận nói một chút, nàng giải thích nửa ngày gia cũng không hiểu, sao ở thôn trang này còn có thể tùy tiện kiếm tiền được?”

Sở Sở thầm nói ‘đây chính là sự khác nhau a, quả thật đã nói không thông, suy nghĩ một chút nói thế nào để lão đồ cổ này mới hiểu được’. Nghĩ một lát, ngẩng đầu thấy Thập Tam cùng Tứ a ca cũng trừng tròng mắt nhìn mình chằm chằm, mỉm cười thở dài nói:

“Nói trắng ra là tựa như hàng năm hoàng thượng đi Giang Nam hoặc là tái ngoại. Ta đây không mang theo bất kỳ mục đích chính trị nào, tựa như lâm viên của các ngài, ôn tuyền nơi này là một ưu thế, xây một địa phương kinh doanh nghỉ ngơi.”

Thập Tam nghe xong, nhìn Sở Sở mấy lần nói:

“Không phải gia đả kích ngươi, làng du lịch này là hướng tới những giai tầng như chúng ta, nhưng địa vị cùng quyền thế đến cấp bậc này của chúng ta người nào không có lâm viên, lại phải tốn tiền coi trọng làng du lịch này của ngươi, đây không phải là sẽ ế ẩm sao?”

“Chuyện này huynh cũng không hiểu, ta đã định vị ở giai cấp cao cấp, nhưng nói thật những người như các ngài cũng không phải là khách hàng ta mới hướng tới. Ta cần thời gian ba tháng chuẩn bị xong, khoảng ở trung tuần tháng tư khai trương, đến lúc đó nhờ Tứ gia mời các ngài - tự cho là những người từng trải mọi thứ quyền quý trên đời - miễn phí tới chơi một ngày, huynh sẽ biết rõ của cô nương ta!”

Thập Tam xích một tiếng cười, gật gật đầu nói: “Được, gia sẽ chờ xem tiểu nha đầu ngươi còn có thể đi ra gặp người hay không.”

Tứ a ca suy nghĩ một chút hỏi:

“Bạc nếu không đủ thì chi thêm chút, dùng người nào chỉ cần nói với Điền Văn Viễn, nhưng ở đây xây dựng thành lâm viên là một công trình lớn. Nàng phải tỉ mỉ nói với Điền Văn Viễn xây hình dáng gì, chớ tự tìm mấy người lung tung, một cô nương gia cứ chạy ra bên ngoài cũng không quá tốt.”

Sở Sở đáp ứng, thầm nghĩ: ‘ngài có chính sách, ta có đối sách’

Tứ a ca dặn dò nàng nửa ngày, thấy sắc trời không còn sớm mỉm cười với Ngạc Kỳ Thái đang đứng hầu, hỏi:

“Thê tử của ngươi vẫn ở trong nhà sao?”

Ngạc Kỳ Thái thấy hỏi thê tử của mình, mặc dù buồn bực vẫn vội trả lời:

“Đang chờ ở đằng trước đấy ạ.”

“Gọi đi vào phục vụ Đông cách cách tắm rửa.”

Ngạc Kỳ Thái giờ mới hiểu được, thôn trang này các chủ tử tới ít, nào có nha đầu phục vụ, chỉ có mấy lão mụ tử thô sử, nếu so sánh thì bà nhà mình coi như có chút thể diện, Sở Sở vội vàng lắc đầu:

“Không cần không cần, ta tự mình làm được rồi.”

Thầm nghĩ: ‘ta không có thói quen khi đang tắm có người bên cạnh nhìn chằm chằm’, Tứ a ca phất tay Ngạc Kỳ Thái một cái, ý bảo hắn đi chuẩn bị, mình cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ Sở Sở, nói:

“Nghe lời, nàng không biết, ngâm ôn tuyền tuy là để thư giãn, nhưng ngâm lâu cũng không hay” nói đến đây lại gần bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói:

“Nàng cũng không muốn gia phục vụ, không tìm người nhìn chằm chằm nàng, sao được.”

Nhất thời sắc mặt Sở Sở đỏ bừng, đẩy lồng ngực Tứ a ca ra, nhảy xuống giường hẹp chạy đi, Tứ a ca vội vàng níu nàng lại, đem áo bông mặc vào cẩn thận cho nàng, lại dặn dò không cho tùy hứng mới thả nàng theo Cao Vô Dung đi ra ngoài. Thập Tam đoán chừng Sở Sở đi xa, mới nói:

“Tứ ca, huynh cũng quá cưng chiều nha đầu này rồi, nếu là đệ đã sớm thu vào trong phòng là xong, đỡ bị nàng hành hạ như thế, huynh sẽ không sợ nàng có tâm dã sao?”

“Nha đầu này vốn là một người có dã tâm, ta phải đặt nàng ở bên cạnh mới được, chỉ cần ở bên cạnh, ta cũng theo nàng, cứ để một năm, nhìn nha đầu này là một người tính tình nhanh chóng, đoán chừng giày vò một hồi không làm được, tự mình liền thôi, đến lúc đó ta ghi tên nàng vào Đông gia, bẩm hoàng a mã cho nàng làm trắc phúc tấn là được.”

Thập Tam thầm nghĩ: ‘đệ coi hơi bị khó, bằng tính tình cơ trí cổ quái của nha đầu này, có thể đàng hoàng sống ở trong hậu viện mới là lạ. Tứ ca quả nhiên là một người tính tình Phật gia, vẫn chờ nha đầu kia tự mình thu tính tình, nếu là gia, trước thu vào trong phòng hảo hảo dạy dỗ nghe lời phục thiếp rồi nói sau, giờ nhìn giống như Tứ ca rõ ràng “đói khát” không nhịn được, cũng không đụng nha đầu kia.’

Lại nói khi Sở Sở bước ra cửa thì thấy cái cửa phòng bên cạnh vẫn mở như cũ, tầng tầng nhung lụa bên trong đã để xuống, mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn dầu cùng hơi nước mờ mịt bay lên, trước cửa có một phụ nữ trung niên sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đang đứng chờ.

Phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) kia nguyên là thê tử của Ngạc Kỳ Thái, bởi vì cùng Ngạc Kỳ Thái là người Bát Kỳ cho nên trong phủ vẫn có chút thể diện. Hàng năm các nữ quyến trong phủ tới đều mang theo nha đầu bà tử của mình phục vụ cũng không cần bà phải làm. Chuyện ngày hôm nay như vậy ngược lại lộ ra kỳ hoặc, mới vừa rồi ông nhà mình dặn đi dặn lại mình phục vụ vị cách cách này cho thật tốt, vừa rồi dám cãi nhau với Thập Tam gia, còn chưa có vào phủ liền được Tứ gia ngậm trong miệng sợ tan nâng trong tay sợ bể. Ông trời ơi! Đây chính là thiên tiên như thế nào a! Ở cửa ôn tuyền đợi một lát chỉ thấy Cao Vô Dung xách theo đèn dẫn một vị tiểu cô nương đi đến, trong viện đã đốt đèn cung đình lên, mặc dù không nhìn thấy rõ lắm nhưng mơ hồ nhìn ra là một nha đầu nhà nông mười sáu mười bảy. Mặt mày rất bình thường, so với tam đẳng nha đầu trong phủ năm trước tới còn kém hơn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Cao Vô Dung cung kính cẩn thận, mình càng phải cẩn trọng rồi, có lẽ là gia thường thấy hoa mẫu đơn, hoa hồng, cho nên vừa thấy hoa dại tùy ý nở trong ruộng thì cảm thấy hứng thú, dù sao vô luận như thế nào, chỉ cần là gia coi trọng sớm muộn gì cũng là chủ tử, mình cẩn thận phục vụ cũng là

Nghĩ đến chỗ này, vội vàng hành lễ với Sở Sở nói: “Nô tỳ Ngạc Thái gia (vợ Ngạc Thái) phục vụ cách cách!”

Sở Sở vội vàng dìu bà đứng lên: “Ngạc đại nương không cần như thế, phiền toái bà rồi”, vừa nói vừa đi vào, Cao Vô Dung lặng lẽ kéo Ngạc Thái gia nhỏ giọng nói:

“Bà phải cẩn thận hầu hạ, Tứ gia phân phó không cho cách cách ngâm lâu, bà xem một chút, nhắc nhở cách cách, nếu xảy ra chuyện không may ta và bà cũng đều đảm đương không nổi.”

Vợ Ngạc Kỳ Thái thưa dạ đáp lời, đợi đến khi Cao Vô Dung xoay người lại, lúc này vợ Ngạc Kỳ Thái mới tiến vào, trở tay đóng lại cửa, vạch tầng tầng màn ra, đến bên trong thấy Sở Sở đã tự mình cởi áo bông phía ngoài. Nhắc tới lúc này Sở Sở cảm giác không được tự nhiên vô cùng, bạn nói có một phụ nữ trung niên mỉm cười cung kính nhìn chằm chằm bạn cởi y phục, nhìn bạn tắm, sao tự nhiên cho được, nhưng cũng không còn biện pháp, mình coi như là đang tắm khỏa thân ở biển thôi.

Nghĩ đến chỗ này, mỉm cười hào phóng cởi hết trơn. Bên trên thành hồ đang để một thùng gỗ lớn đựng nước ấm, bên trong bỏ chút hoa khô, bên cạnh để xà phòng, vải bông, dụng cụ tắm rửa. Sở Sở được Ngạc Thái gia đỡ ngồi vào trong thùng gỗ, đơn giản rửa sạch thân thể cùng tóc lúc này mới bước ra ngoài.Ở bậc thang từng bước từng bước bước vào trong ôn tuyền, đợi nước đến eo thì mới ngồi xuống ở trên bậc thang, nước vừa đúng đến cổ của nàng. Sở Sở nhắm mắt hít một hơi sâu, cảm giác toàn thân thoải mái, mỗi lỗ chân lông đều nở to, đã thật lâu cũng không được tắm thống khoái như vậy rồi.

Ngạc Thái gia đi vào phòng trong lần nữa cầm vải bông sạch sẽ ở chỗ bậc thang chờ đợi, nhìn Sở Sở trong hồ tự tại tùy ý âm thầm kinh ngạc. Lúc này cả người Sở Sở đã ngâm thành màu hồng, dưới ánh đèn, một đầu tóc đen như mun buông xuống lơ đãng nằm trên da thịt nhẵn nhụi trắng như sứ, thật là cảnh sắc rất hương diễm. Ngạc Thái gia thầm nói: ‘cô nương này nhìn tầm thường, khi cởi y phục ra liền lập tức biến dạng, làn da này so với cẩm thạch thành hồ này nhìn còn trắng mịn hơn, eo thon chân dài, một cặp ngực trổ mã rất tốt, nụ hoa phấn hồng phía trên, thực sự có thể lấy mạng đàn ông. Trừ đi khuôn mặt ra, thân thể này đoán chừng tìm khắp tất cả hậu viện các phủ cũng khó tìm được người hơn thế, bây giờ còn chưa có được Tứ gia thu vào làm thiếp cũng đã cưng chiều thành ra như vậy rồi, nếu là Tứ gia được thân thể này vậy còn không được sủng ái tới tận trời sao?’

Nghĩ đến chỗ này, xoay người nhìn sa lậu (đồng hồ cát) để bên cạnh một chút vội nói:

“Cách cách đã một khắc đồng hồ (15 phút) rồi. Tứ gia giao phó không để cho ngài vượt quá một khắc đồng hồ, sợ thân thể ngài yếu đuối không chịu nổi.”

Sở Sở cũng biết ôn tuyền không thể ngâm lâu cho nên cũng nghe lời đi lên. Dọn dẹp xong xuôi, tóc dùng vải bông quấn lại, vừa muốn đi ra, Ngạc Thái gia nào dám để cho tổ tông này đi ra ngoài, bị trúng gió thì sao, mỉm cười lại dùng mấy khối vải bông tỉ mỉ lau, cho đến một chút ẩm ướt cũng không còn, mới hầu hạ ra khỏi ôn tuyền.

p/s: Tự nhiên chương này có vụ tả cơ thể làm ta run run, như ta đã nói, ko làm truyện H vì ko đủ máu để truyền! L Ta đọc truyện này cách đây 2 năm, nếu ta nhớ ko lầm thì đâu có H, lạy trời, dù truyện của HHHV nhưng vẫn có mấy cuốn ko có mừ: kỷ cúc nguyệt, cuộc sống xa hoa, nâng cốc nói với tang ma! ^^ Ta còn mấy cuốn điền văn của tác giả này nữa mà từ hùi tập tành edit thế là bỏ lơ lun! Ebook truyện cv và edit chưa đọc trong điện thoại của ta càng ngày càng nhiều mà chả có time đọc! Haizzz...

Cuối tháng này có khi ta phải ôm con về quê chăm vịt cũng nên, có khi chả edit đc thường xuyên vì máy ở nhà cháy rùi, thui, khi nào về lôi nó ra tiệm xem nó còn sống lại lần nữa đc ko! Haizzz...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.