Sở Sở

Chương 11



Mãi đến tận đêm khuya, Tiểu Liễu mới tỉnh dậy, lại thấy trong động có bàn nhỏ, trên nền đất còn lót thảm, chính bản thân mình cũng đang nằm trên một chiếc giường gỗ, bên dưới là đệm chăn mềm mại. Y cứ ngỡ mình vẫn đang mơ, liền nhắm chặt mắt một lúc rồi mở ra, bất thình lình phía trước lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Sở Lam mang theo nụ cười đầy tà ý ám muội.

Y đương nhiên nhớ rõ trước khi chìm vào mê man, Sở Lam đã làm loại chuyện tốt gì với y, sắc mặt y lập tức chuyển trắng bệch, người co rụt lại.

Sở Lam thấy y phản ứng như vậy, mặt trầm xuống, không lùi lại mà càng tiến tới, ánh mắt dán tại khuôn mặt Tiểu Liễu.

“Ngươi, ngươi…” Muốn làm cái gì? Tiểu Liễu lắp bắp nói.

Sở Lam bỗng nhiên cười ác ý, cũng không nói gì, thẳng tay giật chăn khỏi người y, sau đó toàn thân vận kình giống như tấm thảm lớn hướng về phía y phủ lên. (sao mình cứ liên tưởng anh ý giống con sóc bay =)))

Trên người mát lạnh, Tiểu Liễu mới phát hiện ra toàn thân mình đang xích lõa, chưa có mặc y phục, lại thấy người nọ bỗng nhiên nhào tới trên người mình, vô cùng hoảng hốt, tay cố đẩy ra nhưng không ngờ càng bị ép chặt, không thể động đậy.

Mà người nọ cũng không hẳn cố áp y, chỉ là dùng tay ghìm hai tay y lại, thân thể nhào lên giường bao bọc lấy y, cách người y chưa tới nửa tấc.

Tiểu Liễu nhỏ gầy, Sở Lam đương nhiên cao lớn hơn y, lúc này nằm ở phía trên ôm toàn thân thể y, hơi thở đầy ác ý, một tay còn vụng trộm khẽ vân vê thù du hồng nhạt trước ngực y…

Trên mặt Tiểu Liễu bị Sở Lam thổi từng luồng từng luồng nhiệt khí nóng bỏng, y hoảng hốt xấu hổ khôn cùng, tim đang nhảy loạn lên thì lại phát hiện chỗ mẫn cảm trước ngực bị hai ngón tay nọ nhéo một cái, mải mê chơi đùa. Thần sắc y càng thêm ửng đỏ, không ngờ còn chưa kịp phản ứng đã bị tên ác nhân kia dùng lưỡi vẽ loạn trên mặt.

Sao hắn lại muốn làm vậy với mình?

Tiểu Liễu tâm trí mơ hồ một trận, lại nghe được thanh âm đắc ý vang lên: “Ai, đói bụng, ăn cơm thôi.”

Dường như để hưởng ứng lời này, cái bụng Tiểu Liễu cả ngày chưa hề được ăn nay réo lên liên tục.

Sở Lam cười ha ha, lại trở mình xuống giường, đến ôn tuyền lấy ra một hộp cơm lớn được giữ nhiệt, miệng nói: “Bên giường có y phục, ngươi…” không mặc càng tốt ( =)) biết ngay mà)

Tiểu Liễu vội vã đem bộ bạch y cạnh giường trùm lên người, trong lòng băn khoăn không biết người kia muốn làm cái gì.

Sở Lam tuy đặt hộp cơm lên bàn nhỏ, nhưng vẫn đưa mắt chăm chú nhìn Tiểu Liễu mặc quần áo.

Tiểu Liễu bị nhìn chằm chằm, tay chân lại càng thêm lúng túng, thật vất vả mới mặc xong, lại phát hiện ra bạch y trên người rộng dài thùng thình không vừa vặn, hơn nữa còn thêu hoa văn phi thường tinh xảo, chẳng lẽ lại là y phục của người kia? Lúc này y mới nhớ tới cái bọc của mình, liền nhìn khắp xung quanh nhưng cũng không thấy.

“Về sau ta sẽ đem cho ngươi bộ vừa vặn hơn.” Sở Lam thấy y tuy đã mặc quần áo của mình nhưng vẫn đang đưa mắt tìm kiếm, lạnh lùng nói: “Cái áo choàng kia đã bỏ lại sườn núi, cái bọc thủng cũng ném rồi.”

Tiểu Liễu môi run rẩy, muốn hỏi xem đống giấy mực ra sao, Sở Lam không kiên nhẫn được nữa, lên tiếng: “Còn bần thần ngơ ngác cái gì hả? Ta chết đói rồi, mau đến đây sắp thức ăn đi, trước kia có phải ngươi cũng thị hầu Tề Gia Nghĩa như thế này không?”

Tiểu Liễu trong lòng đau xót, thân thể bất động.

Sở Lam thấy y như vậy, rất muốn tiến tới kéo y đi, nhưng lại vì thể diện của mình mà ra vẻ: “Cái bọc ấy có gì ghê gớm quý giá đâu? Bên trong nửa đồng cũng không có, vậy mà ngươi còn dám bỏ trốn? Ngươi có thể đi đâu cơ chứ? Lại còn đi tìm cái chết, nếu ta không cứu ngươi, ngươi đã sớm bỏ mạng ở dưới núi rồi. Ai ngờ Tề Gia Nghĩa kia lại nhỏ mọn như vậy, ngươi thị hầu hắn, hắn cũng không phát tiền công cho ngươi ư?”

Tiểu Liễu vẫn cứ bất động.

“Tại sao ngươi lại không nghe lời! Mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi muốn làm gì thì làm, mau qua đây ăn cơm đã!”, Sở Lam bực mình quát.

Tiểu Liễu cũng không biết vì sao mình lại có gan đứng bất động như vậy, y luôn luôn rất nghe lời a.

Sở Lam đá chiếc ghế tựa ngã lăn ra, chẳng khác gì hung thần ác sát khiến y sợ hãi thối lui về phía sau, ai ngờ bị Sở Lam tiến đến chặn ngang ôm lấy, rồi hướng phía chiếc ghế đổ phóng đến.

Sở Lam dựng chiếc ghế dậy, ngồi xong, tiếp tục dùng đôi mắt hung ác mà trừng y, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói: “Mau chia thức ăn!”

Tiểu Liễu xác thực cũng đói lả, liền đứng lên mở hộp cơm. Bên trong chính là đủ loại thức ăn phong phú đa dạng, lại tinh xảo khéo léo, hơn nữa được đặt trong hơi nước ấm nóng nên vẫn thật nóng hổi. Y vén tay áo thùng thình lên, đem đĩa đồ ăn đặt lên bàn, vừa xới cơm vào bát, đặt ở trước người Sở Lam, vừa dùng khăn lau sạch đôi đũa màu ngân bạch, đem đặt vào bên bát, lại phát hiện ra trong thực hạp chỉ có một chiếc bát cùng một đôi đũa.

Sở Lam thấy vậy, âm thầm mắng chửi mấy tên thủ hạ không làm tròn trách nhiệm, nhưng kỳ thực việc này cũng đâu thể trách người khác được, hắn từ trước đến giờ tuyệt nhiên không hề nhắc đến trong động còn ẩn giấu Tiểu Liễu mà.

Tiểu Liễu đứng đó, thầm nghĩ, thì ra gọi mình sắp cơm chỉ là để cho hắn ăn, tự cười nhạo chính bản thân mình, cứ tưởng rằng sẽ giống như y và công tử ngày trước, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.

Dường như Sở Lam biết y đang nghĩ gì, mím môi, một tay ôm lấy Tiểu Liễu, đặt trên đùi mình, bực bội nói: “Ăn đi!”

Tiểu Liễu ngồi trên đùi Sở Lam, cả người cứng đờ nhưng hông lại bị giữ chặt, không động đậy được.

“Ăn a! Trong bụng ngươi kêu réo gì ta cũng đều nghe thấy hết!”

Tiểu Liễu nghe xong xấu hổ, mặt đỏ cả lên, không nói gì mà vội bưng bát đũa. Quả thực y rất đói bụng, đồ ăn lại được chế biến cực kì khéo léo, ăn mà cảm thấy vô cùng thơm ngon.

Sở Lam ngây người ra, nhìn tiểu hài nhi trông chẳng khác nào một con cún con, cái miệng nho nhỏ còn hơi dính cơm nữa.

“Uy, ngươi ngồi ở trên đùi ta, cũng phải cho ta ăn một miếng chứ.” Sở Lam nhìn Tiểu Liễu đũa đang kẹp một miếng thịt gà.

Tiểu Liễu nghe vậy, có chút ngượng ngùng, cầm đũa gắp thịt gà bỏ vào trong bát, tay hạ đũa xuống để đưa Sở Lam ăn.

“Tay ta bận ôm ngươi rồi, ngươi gắp cho ta ăn…” Sở Lam ghé vào lỗ tai y nói nhỏ.

Tiểu Liễu cứng đờ, thế nào mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nhìn y bất động hồi lâu, Sở Lam nộ khí bắt đầu dâng lên: “Ta đánh cược cả tính mạng để cứu ngươi, ngươi ngay cả miếng thịt gà cũng không gắp được cho ta sao?”

“Ta… ” thanh âm nhẹ như muỗi kêu.

“Nhìn bộ dạng ngươi ấp úng như vậy, chắc hẳn trước đây trong kỹ trại cũng là cái loại chẳng được người ta yêu mến gì!”

Chẳng  ngờ lời này chạm đúng vào vết thương lòng của Tiểu Liễu.

Trên hoa thuyền quả thực y cũng không được người ta yêu quý. Không phải y không nghe lời, chỉ là trời sinh không thể làm những chuyện ve vãn tán tỉnh. Những lão gia có tiền đều không thích y thị hầu, y chỉ có thể đi bồi những tên thô kệch lỗ mãng.         

Nghe Sở Lam luôn miệng nói đã cứu y, y thầm nghĩ, ta đâu có cần ngươi cứu! Nhưng đột nhiên lại nhớ tới đêm đó, tên ác nhân kia có nói nếu không nghe lời thì sẽ đem y bán cho kỹ trại, thân thể không khỏi run rẩy.

Sở Lam tức giận đến mặt cũng méo đi. Hắn hao tổn tâm huyết bài trí hang động, lo chuẩn bị cơm nước thức ăn thật chu đáo, chính bản thân đói bụng mà còn nhường cho y phần cơm, bất quá nhường y nhiều, lại khiến y ra vẻ tự cao tự đại!

Nhưng trông tiểu hài nhi cúi đầu xuống, toàn thân căng cứng, tuy chỉ lén nhìn đôi mắt y cũng thấy được nước mắt đã sớm chảy ra, bộ dạng đầy thương cảm, trong lòng Sở Lam bất chợt mềm nhũn, rầu rĩ thở dãi, kéo y vào trong lồng ngực mình ôm chặt.

Tiểu Liễu còn đang đau lòng sợ sệt, tay phải lại bị người phía sau khẽ nắm lấy nhấc lên, nhẹ nhàng đặt vào đôi đũa, gắp miếng thịt gà rồi chầm chậm đưa lên gần miệng.

Người nọ vươn đầu lưỡi ra, khẽ liếm đầu đôi đũa.

Khuôn mặt Tiểu Liễu bỗng nóng rần lên.

Tay trái cũng bị người nọ nắm lấy, cầm chiếc bát nâng lên.

Thật giống như đối với tiểu hài tử, tay nắm tay như thể đang dạy y cách ăn vậy.

Tay hắn thật đẹp, ngón tay dài, bao bọc lấy tay y.

Hai người trong chốc lát im lặng không nói.

Tiểu Liễu sức ăn vừa phải, ăn một chút thì dừng đũa, lại bị Sở Lam bắt ăn thật no mới thôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.