Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 26: Sự phiền muộn của Đế cơ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: tuanh0906

Linh tháp hùng vĩ, thiên cung rộng lớn.

Chùa Hưng Thiện là một khu tập thể kiến trúc cung điện nối tiếp nhau. Họa củng thừa vân, đan lô phủng nhật*, từng dãy lan can bằng đá trắng xếp chồng lên nhau, những hàng ngói xanh mướt thấp thoáng dưới tán cây cổ thụ cao vút.

*chùa Hưng Thiện là ngôi chùa lớn có thật nằm ở Tây An, Trung Quốc (các nàng có thể xem ảnh tham khảo phía dưới)

**mái vòm hứng mây, cây hoàng lư nâng mặt trời (ta đoán thôi chứ ta không rõ, xin thứ lỗi)

Xe ngựa của Triệu Thái phi dừng lại trước cửa chùa, hai người cung nữ mặc váy màu đỏ nhạt đỡ bà ta xuống xe.

Thái phi năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng khá tốt. Trên khuôn mặt trái xoan là một đôi mắt hút hồn, khóe mắt chỉ có một chút nếp nhăn, môi mỏng khẽ nhếch. Khi còn trẻ nhất định là một vị tuyệt sắc giai nhân.

Vị cựu sủng phi của tiên đế này hôm nay mặc một bộ y phục màu đỏ tía, có thêu hoa văn lá thu màu vàng tươi sáng, sang quý mà vẫn mang một chút sắc màu trẻ trung. Bà ta không dùng trang sức xa hoa mà chỉ dùng một chiếc trâm cài đơn giản. Lúc xuống xe ngựa, tựa hồ nhớ tới cái gì liền tháo hộ chỉ giáp* trên tay xuống đưa cho cung tì.

Phía sau lại tới một chiếc xe ngựa, cung nữ Bội Vân nhảy xuống xe trước, sau đó đưa tay ra đỡ Đoan Dương đế cơ trong xe xuống.

Lý Tùng Mẫn trông rất giống Triệu Thái phi, nàng sở hữu một đôi mắt to tròn long lanh. Thân là công chúa, không cần lấy lòng người khác, nên nàng còn tự tin hơn cả mẫu thân, thần thái luôn mang theo vẻ ngang ngược kiêu ngạo.

Triệu Thái phi từ xa đứng chờ nữ nhi, thấy nàng mặc y phục rực rỡ hoa hoè không nhanh không chậm đi tới, bà ta nhăn mày: "Bội Vân, ngươi chọn y phục cho Đế cơ kiểu gì vậy?"

Bội Vân hoảng sợ, quay đầu liếc nhìn sắc mặt Đoan Dương. Đế cơ làm nũng ôm lấy cánh tay Triệu Thái phi: "Mẫu phi, váy là ta chọn. Hôm nay thời tiết tốt, thích hợp đi chơi."

"Tùng Mẫn, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Trước mặt Phật Tổ, con phải hạ mình một chút." Bà ta dừng một chút, nhìn bộ dáng bơ phờ lười biếng của Đoan Dương, sờ mi mắt nàng, đau lòng nói: "Lại nằm mơ sao?"

Dứt lời, bà ta quay đầu tìm kiếm, thoáng thấy bóng dáng Liễu Phất Y đứng lặng dưới chân núi, sắc mặt mới dịu lại, nắm tay Đoan Dương tay, hạ giọng nói: "Mẫu phi đã tìm được biện pháp giải quyết. Phần lớn là do chúng ta không thành tâm, mới làm Phật tổ trách tội... Lần này, mẫu phi quyên ba trăm cân tiền dầu mè, tự mình dập đầu nhận lỗi, chắc chắn con sẽ không gặp ác mộng nữa."

Đoan Dương tỏ vẻ không tán đồng, định phản bác cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chán nản từ bỏ.

Nàng theo tầm mắt mẫu thân nhìn lại, phía xa dưới bầu trời xanh thẳm núi rừng trùng điệp, hình như có một chàng trai trẻ tuổi đang đứng đó. Sống lưng chàng cao thẳng, ống tay áo và mái tóc đen tung bay trong gió, dáng người tựa như trích tiên.

Nàng tò mò còn muốn nhìn xem, nhưng chớp mắt đã đi tới cửa chính điện, bị Triệu Thái phi kéo vào sau đó một mùi đàn hương nồng đậm ập vào mặt, cửa từ từ đóng lại phía sau nàng. Triệu Thái phi hơi nghiêng đầu, nửa gương mặt chìm trong bóng tối: "Đều chờ ở cửa."

Các cung nữ cung kính cúi đầu, chia thành hai hàng canh giữ trước cửa.

Ánh mặt trời chói chang đã bắt đầu ngả về Tây, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, những cây bách che trời trong chùa khẽ rung lên, âm thanh nghe như tiếng sóng. Trong cảnh tượng đó, cung điện nguy nga yên ả đứng lặng.

Dưới tàng cây, bóng nắng lấp loáng rơi lên gương mặt Liễu Phất Y, chàng thấp giọng khẽ ngâm: "Thanh thanh y giản tùng, di thực tại liên cung."

Giọng Mộ Dao vang lên như ngọc thạch va chạm, mát lạnh êm tai: "...... Tiển sắc tiền triêu vũ, thu thanh bán dạ phong."

Chàng nghe tiếng quay đầu, mỉm cười với nàng.

"A tỷ học bài thơ này khi nào? Sao ta không biết?" Mộ Thanh híp mắt, theo thói quen phá vỡ hình ảnh hài hòa ấm áp này.

Mộ Dao vừa tức giận vừa buồn cười hất cằm chỉ phía trước: "Học bây giờ."

Mộ Thanh xoay người, liền thấy trên bức tường rợp bóng cây cách đó không xa, không biết bị vị văn sĩ phô trương phóng túng nào dùng bút lực cứng cáp viết một bài thơ.

"......"

Lăng Diệu Diệu khẽ cười một tiếng, tức thì bị Mộ Thanh nhìn với ánh mắt hình viên đạn, nàng sợ hãi vội rụt lại phía sau Liễu Phất Y, rồi lại thò đầu ra nhìn thấy trên gương mặt thanh xuân phơi phới của Mộ Thanh đầy vẻ âm u, nhịn không được ở trong lòng cười trộm.

Mỗi ngày đều được xem Tu La tràng* miễn phí, cuộc sống này thật hấp dẫn.

*nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống, trong truyện thường được dùng để chỉ cảnh đấu đá, cãi cọ, tranh chấp.

"Dao Nhi, nàng có cảm thấy yêu khí không?" Liễu Phất Y đùa nghịch Cửu Huyền Thu Yêu tháp, lộ ra vẻ trầm tư.

"Không có." Mộ Dao hơi do dự: "Bất quá, ta nghĩ Đế cơ sẽ không vô duyên vô cớ bị ác mộng quấy rầy. Có điều hiện tại Triệu Thái phi không cho chúng ta trực tiếp nhúng tay, điều tra có chút bó tay bó chân, thật là khó xử."

Liễu Phất Y khuyên nhủ: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi đây còn là bí mật hoàng gia."

Mộ Thanh ngắm nhìn ngôi chùa hoàng gia nguy nga đồ sộ, bên ngoài những cây cột sơn son đỏ đan xen là hai hàng cung nữ mặc cẩm y được huấn luyện bài bản.

Hắn bỗng cười lạnh một tiếng: "Nhanh thôi. Bà ta sẽ phải cầu xin chúng ta biết cái bí mật hoàng gia này."

"Tín nữ Triệu Thấm Như, mang theo nữ nhi Lý Tùng Mẫn tới..." Làn váy màu tím bị kéo lê trên đất, bàn tay đang khép lại của Triệu Thái phi có hơi run rẩy.

Giọng nói của bà ta càng ngày càng thấp, như là tự nói một mình: "Nếu người nói ta sinh ra Thần nữ, thì hẳn là phúc trạch bất tận mới đúng. Vì sao... vì sao lại ban xuống khốn khó?

Trên tòa sen, có một bức tượng Phật bằng vàng khổng lồ, hơi nghiêng xuống phía dưới, ôn hoà mỉm cười nhìn xuống muôn ngàn chúng sinh. Quỳ giữa đại điện, Đoan Dương không dám ngẩng đầu, nàng chỉ cảm thấy pho tượng sống động như thật kia như một đám mây toả ánh sáng ra bốn phía, đè trên đầu nàng.

Nàng hoảng loạn, bên cạnh Triệu Thái phi lại nhắm mắt quỳ tại chỗ, miệng lẩm bẩm: "Tín nữ đã làm theo mệnh lệnh, dâng lên toàn bộ của cải. Cầu xin Phật Tổ phù hộ con ta khoẻ mạnh, không còn bị ác mộng quấn thân... Nhân quả khi còn trẻ báo ứng trên người ta là được. Những kẻ ác độc đó..." Trong đầu bà ta chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, bà ta đột nhiên mở ra hai mắt, trong mắt lập lòe tàn nhẫn quyết tâm: "... tất cả đều sẽ xuống địa ngục, không được siêu sinh."

Cầu nguyện xong như giải quyết được một mối lo âu. Bà ta thở phào đứng lên, lau tay trước án, thắp sáu nén nhang c ắm vào lư hương. Ngay sau đó, lại quỳ xuống đệm hương bồ, chắp tay trước ngực, đưa lên đ ỉnh đầu, hạ xuống dừng lại bên miệng, rồi lại hạ xuống trước ngực, mở ra hai tay, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó thành kính dập đầu.

Sương khói lượn lờ lan toả vào không trung.

"Mẫn Mẫn, con mau bái lạy một cái." Bà ta vội vàng gọi Đoan Dương, lôi kéo thiếu nữ không tình nguyện quỳ xuống đệm hương bồ.

Mùi đàn hương nồng đậm, mơ hồ bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ: "Thần nữ..."

Một trận gió thổi qua như có bàn tay lướt qua sống lưng Đoan Dương.

Trong phút chốc da đầu chợt tê dại, nàng lập tức nhảy dựng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi: "Mẫu phi. Người có nghe thấy không, người nghe thấy không..."

Bên tai ngày càng nhiều giọng nói vang lên:

"Thần nữ..."

"Thần nữ, mau theo chúng ta tới......"

Có già trẻ, nam nữ, vui mừng, nôn nóng...

Từng tiếng gọi chồng lên nhau, bị gió mạnh phân tán, không khí bị lốc xoáy xoay tròn bóp nát, những âm thanh đó ghép không thành câu, chậm rãi biến thành tiếng gió rít gào.

Trước mắt, ánh sáng dần tối xuống, sau đó kéo thành một hành lang dài âm u, hai bên có ánh sáng yếu ớt, bày hai hàng tượng Bồ tát đủ màu sắc, thần thái khác nhau.

Để thể hiện phong thái của hoàng gia, tượng Phật sẽ được làm bằng vàng ròng, tượng Quan Âm sẽ được làm bằng bạch ngọc, thuần khiết mà uy nghiêm, cao không thể phàn. Nhưng những bức tượng Bồ tát trước mặt lại tràn ngập màu sắc xanh lục, chàm, đỏ son, vàng giống như màu sơn tượng thần ở miếu Thành Hoàng tại dân gian, diễm lệ mà quỷ dị.

Đoan Dương không tin nổi trợn mắt nhìn, sau đó mặt dần đỏ lên, cơ hồ nhỏ máu.

Những bức tượng đó sinh động như thật, ngay cả nếp gấp trên đai lưng cũng rất thật, chứ đừng nói thần thái trên mặt.

Cả trai lẫn gái quần áo nửa cởi, trên chân, trên đầu, trên cổ tay đeo đầy trang sức bằng vàng. Ba hoặc hai người ép sát vào nhau, không hề e dè phô bày chỗ tư mật, dùng các loại tư thế vặn vẹo đến ngỡ ngàng làm việc cá nước thân mật. Rõ ràng là tượng Phật phải nên thanh cao mới đúng, nhưng chúng nó còn điên cuồng bừa bãi hơn cả nam nữ phàm trần...

*l@m tình

Có giọng nói như sóng âm đập vào màng nhĩ Đoan Dương: "Thần nữ, ta chờ ngài đã lâu."

Mặt nàng từ đỏ chuyển sang trắng, hàm răng lập cập va vào nhau, trong lòng chỉ còn lại có một suy nghĩ.

Ác mộng... cơn ác mộng đó trở thành sự thật.

Hô hấp khó khăn gần như muốn tắc nghẽn, nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình bủa vây lấy nàng, nàng giống như một người mù tuyệt vọng chạy trốn trong băng thiên tuyết địa, run rẩy hét lên: "Ta không đi... Đừng gọi ta. Đừng gọi ta."

"Mẫn Mẫn? Mẫn Mẫn." Triệu Thái phi thấy Đoan Dương bỗng nhiên hét lớn như phát điên, khua khoắng đánh vào không khí, vội đi kéo nàng nhưng lại bị đẩy mạnh ra.

Đoan Dương sắc mặt tái nhợt, xông tới dùng sức vỗ vào cửa điện đang đóng chặt. Nàng thảm thiết thét lên vài tiếng, sau đó động tác đột nhiên chậm lại, máu đen từ lỗ tai chảy ra, vẽ thành một vệt dài trên cần cổ trắng nõn của nàng.

Triệu Thái phi đầu ong lên, bà ta run rẩy khàn giọng thét chói tai: "Con của ta... Người đâu, người mau tới."

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, chứa đầy trào phúng và mỉa mai, như một trận gió lạnh tận xương rót vào lỗ tai bà ta: "Tín nữ Triệu Thấm Như, có phải ngươi bái nhầm chỗ rồi không?"

Gương mặt đỏ lên vì nôn nóng của Triệu Thái phi lập tức trắng bệch. Bà ta lùi lại hai bước, quay đầu mờ mịt nhìn chung quanh.

"Đừng gọi ta......" Tiếng hét thê lương của Đế cơ càng ngày càng yếu, nàng lùi về phía sau. Giây phút cơ thể mềm mại của nàng sắp ngã xuống, đại môn bất ngờ bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó tất cả mọi âm thanh kh ủng bố đều im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng ve kêu trên cây.

Cơn gió mang theo ánh hoàng hôn đỏ rực ập vào, cả bầu trời rực rỡ màu sắc đều ở lại phía sau một người.

Liễu Phất Y vững vàng đỡ được Đế cơ, ánh mắt chàng lãnh đạm quét qua đại điện tối tăm, sau đó dừng lại trên khuôn mặt sững sờ của Triệu Thái phi.

"Nương nương." Chàng bình tĩnh nhắc nhở, cố tình cao giọng nói: "Đế cơ say nắng ngất xỉu, có cần gọi thái y không?"

Liễu Phất Y sống lưng thẳng tắp, vẫn duy trì mười phần cảnh giác, Cửu Huyền Thu Yêu tháp nằm trong ống tay áo. Chỉ cần có một tia yêu khí, bảo bối này nhất định sẽ nhảy ra, khiến thứ đang quấy phá không thể che giấu.

Đáng tiếc không có, gió chiều mang hơi nóng thổi qua ngọn tóc chàng, bên ngoài chùa ánh nắng chiều phía chân trời và tượng Phật bằng vàng trên tòa sen tôn lên lẫn nhau, đoan trang túc mục, hoa mỹ lạ thường.

Thấy tượng Phật thật sự, các cung nữ bên ngoài không dám nhìn chằm chằm, đồng loạt quỳ sát ở cửa, xuyên qua búi tóc bóng loáng của các nàng, phía xa những con ngựa kéo xe buồn chán ngoe nguẩy cái đuôi, bốn phía yên tĩnh chỉ còn tiếng gió.

Liễu Phất Y ôm Đế cơ, vạt áo bay bay.

"Đúng..." Hơi thở hỗn loạn của Triệu Thái phi dần bình tĩnh trở lại, ngón tay vặn chiếc khăn tới thay đổi hình dạng, bà ta run rẩy vươn tay sửa lại đầu tóc, lấy lại chút thể diện: "Đế cơ bị cảm nắng ngất đi. Người đâu, hồi cung."

Triệu Thái phi chậm rãi đến gần Liễu Phất Y và Mộ Dao sắc mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, trong lòng tựa hồ vẫn còn chút xúc động, giọng nói cũng trở nên ủ rũ: "Trong chùa xác thật có chút cổ quái... Cảm phiền chư vị."

"Thái Phi nương nương..." Mộ Dao dùng đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm bà ta, cặp mắt lưu ly không chấp nhận được bất cứ sự che giấu xấu xa nào: "Trong chùa không có yêu khí."

Triệu Thái phi nghiêm giọng nói: "Không thể nào."

"Vì sao không thể?" Một giọng nói lười biếng vang lên phía sau mọi người.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Mộ Thanh nửa ẩn trong bóng tối, đôi mắt đen bóng tựa hồ phản chiếu muôn vàn ánh sao trong hồ, là hai điểm sáng khác thường trong bóng tối.

Triệu Thái phi nhìn thấy mặt hắn, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, khóe miệng bất giác giật giật.

Mộ Thanh cầm sáu nén hương cháy dở trong tay, từ bóng tối đi ra, tỏ vẻ coi thường duỗi ra trước mặt mọi người: "Chỉ là mấy cây mê huyễn hương đã dọa các ngươi rồi sao?"

Hắn không để ý vẻ mặt Triệu Thái phi, mà cúi đầu vén khăn trải bàn trên hương án: "Diệu Diệu, nhanh lên."

Lăng Diệu Diệu từ sau hương án bò ra, trong tay cầm hai bó hương:

"Hương chưa kịp đốt đều ở chỗ này, trở về điều tra xem sao."





Chùa Hưng Thiện



Linh tháp



Hộ chỉ giáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.