Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 46: Hồn phách và đàn hương (11)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: tuanh0906

Sau khi ra khỏi ảo cảnh, vừa về cung Đoan Dương đế cơ liền ngã bệnh nặng, không biết là do kiệt sức hay là di chứng do quá mức sợ hãi.

Mấy ngày nàng sốt cao không khỏi, Bội Vân vẫn luôn canh chừng bên giường một tấc cũng không rời, cứ cách một canh giờ lại dùng nước lạnh lau mình cho Đế cơ hạ nhiệt độ.

Bức mành thêu long phượng trước cửa Phượng Dương cung khẽ động, một bóng người mặc áo bào đen lặng lẽ đi vào, bình lui cung nữ canh gác, đứng ở mép giường Đoan Dương.

Nhìn thấy bóng dáng hắn, Bội Vân không khỏi dừng lại động tác trên tay.

"Nàng đỡ hơn chưa?"

Bội Vân rũ mi: "Hồi bệ hạ, Đế cơ đã hạ sốt."

"Vậy thì tốt rồi." Thiên tử nhìn sườn mặt gầy gò nàng, trên mười ngón tay vốn mảnh khảnh vì bị tra tấn mà để lại mấy vết sẹo dữ tợn, hắn dừng một chút, mở miệng: "Bội Vân, là trẫm không tốt, làm ngươi chịu thiệt thòi."

Bội Vân cúi mặt, vội vàng lắc đầu, một giọt nước mắt như sương theo đó rơi xuống: "Nô tỳ không sao, không trách Bệ hạ."

Ai bảo người nàng yêu là cửu ngũ chí tôn, cho dù hầu hạ ở ngự tiền cũng khác biệt một trời một vực. Ngoại trừ chỉ có thể hạ mình như bụi bặm, chịu sự gửi gắm của hắn chăm sóc tốt thân nhân của hắn, nàng còn có biện pháp nào nữa?

Bàn tay thiên tử phủ lên cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, mang theo vô hạn thương tiếc: "Bội Vân."

Nàng hơi giãy giụa, tay hắn đã buông ra, dáng người cao lớn tôn quý ấy xoay người rời khỏi Phượng Dương cung: "Mẫn Mẫn có hơi được nuông chiều, nhưng là một cô nương tốt, chăm sóc nàng cho tốt."

- -------

Thương gân động cốt một trăm ngày.

Tuy hệ thống không có khả năng để nàng thương gân động cốt thật, nhưng dưới sự yêu cầu của nhóm vai chính Lăng Diệu Diệu vẫn ở lại hoàng cung tĩnh dưỡng ba tháng. Dắt chim đi dạo, uống trà, xem kịch, trải qua một đoạn thời gian khá vui vẻ.

Trong ba tháng này, thành Trường An, chùa Hưng Thiện, Đào Huỳnh và mọi chuyện trong quá khứ về đàn hương toàn bộ trần ai lạc định*. Lăng Diệu Diệu dựa vào giường, vô cùng hào hứng nghe Mộ Dao và Liễu Phất Y nói chuyện.

*ý chỉ sự việc nào đó sau khi trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã đến hồi kết

"Năm đó sau khi chồng mất, Đào Ngu đã trở thành Đào gia chủ mẫu. Từ nhỏ bà đã có khứu giác siêu tốt, sau khi mang bản lĩnh làm hương từ nhà mẹ đẻ đưa tới Đào gia. Phát huy truyền thống, bà ấy mở một cửa hàng hương liệu kiêm chế tạo hương triện khá nổi tiếng trong vùng."

Mộ Dao ngồi bên giường Lăng Diệu Diệu, nàng rũ mi dùng dao găm gọt một quả táo, vừa gọt vừa khắc thành một con thỏ đưa cho đưa cho Lăng Diệu Diệu.

Lăng Diệu Diệu hai mắt mở to như chuông đồng, vui mừng nhận lấy, ngó trái ngó phải, rất không nỡ ăn: "Oa, cảm ơn Mộ tỷ tỷ."

Mộ Dao mỉm cười gật đầu, liếc nhau một cái với Liễu Phất Y ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt vô cùng bình yên.

Ngày tháng bình tĩnh sau mỗi lần sinh ly tử biệt đều là sự ngọt ngào ngầm hiểu trong lòng hai người.

"Đào Ngu sinh được hai trai một gái, nhưng đều sức khỏe yếu không sống quá hai mươi tuổi, để lại mấy đứa con. Bà ấy gần nửa trăm tuổi vẫn còn bận rộn nuôi nấng các cháu."

"Đào Huỳnh là trưởng tôn của Đào Ngu, từ nhỏ làm trợ thủ cho bà, giúp bà quản lý cửa hàng hương liệu. Dưới Đào Huỳnh còn mấy người em trai, trong đó có một người kế thừa khứu giác nhạy bén của bà nội, được Đào Ngu thích nhất. Cậu bé này xếp thứ sáu trong nhà, khi xảy ra chuyện mới vừa mười hai tuổi, còn chưa có đại danh, người trong nhà gọi hắn là Tiểu Lục."

Lăng Diệu Diệu cầm quả táo, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Lục chính là Lục tiên sinh sao?"

Mộ Dao gật đầu, yên lặng thở dài: "Đào Huỳnh đau mất người thân, lại bị sỉ nhục, thề phải trả thù Triệu thái phi, trả thù hoàng gia. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể tổn thương Đoan Dương, trái lại còn làm chính mình mất mạng. Hắn không cam lòng nên mới hóa thành oán linh. Sau đó, hắn báo mộng cho đệ đệ đã trưởng thành. Nhiều năm qua, hai người giả thần giả quỷ, một lần nữa liên thủ hoàn thành việc báo thù."

"Lục tức là sáu. Cho dù hắn mai danh ẩn tích, cũng không quên chính mình là con cháu Đào gia."

"Vậy Bội Vũ..."

"Bội Vũ đã tự sát ngay ngày hôm sau khi bị nhốt. Biết việc này, Lục Cửu vạn niệm câu hôi*." Mộ Dao buồn bã nói: "Trong chuyện này, người vô tội nhất chính là Bội Vũ."

*mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi, hoàn toàn thất vọng.

"Đào Ngu ngoài ý muốn bỏ mình, lửa lớn thiêu hủy cửa hàng hương liệu của Đào gia, Đào gia ly tán. Mấy người cháu nhỏ của Đào Ngu lưu lạc bốn phương, Đào Huỳnh một mình đi lên phía Bắc, mấy cậu bé còn lại đi nhờ cậy họ hàng và hàng xóm, dư lại một cô bé còn chưa mọc răng không ai muốn nhận, được Tiểu Lục ôm đi Giang Nam."

"Ở phương Nam, hắn đã trải qua một khoảng thời gian vô vùng khó khăn. Bắt đầu từ việc làm tiểu nhị chạy chân trong cửa hàng hương liệu, mất rất nhiều thời gian mới mở được cửa hàng hương liệu của chính mình. Trong khoảng thời gian này, hắn một mình nuôi lớn muội muội, biến nàng trở thành một quân cờ để trả thù."

Liễu Phất Y thở dài một tiếng: "Sau đó, Tiểu Lục mang theo số tiền đã tích cóp được cùng muội muội tới Trường An. Hai người phân công nhau hành động. Hắn mở một cửa hàng Trầm Hương cư, muội muội vào cung, tìm mọi cách làm cung nữ trong Phượng Dương cung..."

"Cô bé này trước khi vào cung cũng không có tên, vì ở nhà xếp thứ chín nên gọi là Cửu nha đầu."

Lục Cửu, Lục Cửu, Cửu nha đầu. Tiểu Lục sống thay cả phần của muội.

Lăng Diệu Diệu dựa vào đầu giường, tâm trạng có chút phức tạp nhìn sàn nhà: "Tuy rằng chúng ta được Triệu thái phi mời đến nhưng ta luôn cảm thấy Đào gia đi đến bước này, hoàng gia không phải không có trách nhiệm..."

Liễu Phất Y duỗi tay sờ đầu nàng, nhẹ giọng trấn an: "Oan oan tương báo khi nào mới dứt? Cũng may Quách còn có chút tác dụng, hắn đã xin tha bổng cho Lục Cửu. Người bắt yêu hành tẩu tứ phương, gặp nhiều chuyện bất bình thế gian, chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng để cầu không thẹn với lương tâm."

Mộ Dao nói tiếp: "Chờ ta thu hồi ngọc bài, chúng ta sẽ không còn quan hệ với Triệu thái phi. Phất Y đi đưa Lục Cửu trở về Giang Nam sẽ cẩn thận khuyên hắn, làm hắn sống tốt nửa đời sau."

Hai người ăn ý đứng lên, chuẩn bị rời đi, Liễu Phất Y thay nàng dịch góc chăn: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Lăng Diệu Diệu ngoan ngoãn cười nói: "Ta đã biết."

Cánh cửa vừa đóng lại, nàng lập tức bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo, răng rắc hoạt động gân cốt, co giãn cơ thể sắp nghẹn hỏng vì bị cưỡng chế nằm trên giường.

Mộ Thanh mở cửa bước vào liền thấy thiếu nữ mặc trung y, tóc dài rối tung, nhảy tung tăng trong phòng, chân cẳng nhanh nhẹn, tinh thần no đủ, không có một chút bộ dáng bệnh nhân, hắn trở tay đóng mạnh cửa: "Cô làm gì?"

Lăng Diệu Diệu đang nhảy hăng đến nỗi mặt đỏ bừng, bị hắn bắt gặp nhất thời cứng họng: "Ta..."

Mộ Thanh cong môi, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: "Ta biết mấy ngày nay Lăng tiểu thư không thể chạy bộ buổi sáng, nghẹn đến mức tẩu hỏa nhập ma."

Lăng Diệu Diệu ngượng ngùng lui lại hai bước nằm trở về trên giường, kéo chăn ra che hai chân, trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ: "Ui da, vừa rồi không chú ý, chân đau quá."

Mộ Thanh từng bước đi tới, ngồi xuống mép giường của nàng, trên quần áo còn dính hơi ẩm của sương sớm trên hành lang.

Hắn vươn tay, bất ngờ đè lên đùi nàng, còn dùng sức xoa mạnh hai cái. Lăng Diệu Diệu mặt đầy khiếp sợ đẩy tay hắn ra: "Ngươi thật là... sờ đùi ta làm cái gì..." Ánh mắt dại ra trong chớp mắt, sau đó lập tức hiểu ra, ôm chân gào lên: "Đau, đau quá..."

Mộ Thanh mắt lạnh nhìn nàng, trong đôi mắt đen chứa đầy nụ cười mỉa mai: "Giả vờ tiếp đi."

Gương mặt Lăng Diệu Diệu vẫn đỏ bừng, không biết là vì còn nóng do vận động hay là vì thẹn quá hoá giận do nói dối bị vạch trần, nàng buông chân trừng hắn: "Rốt cuộc ngươi tới làm gì?"

Mộ Thanh không lằng nhằng với nàng, hắn móc một chiếc chong chóng tre từ trong áo ra, duỗi tay đưa cho nàng.

"Đây là cái gì?" Lăng Diệu Diệu hơi sửng sốt, nhìn chong chóng tre còn chưa vót xong cánh trong lòng bàn tay hắn, thấy đúng là cái nàng vót, lúc này mới giả vờ giả vịt hỏi: "... Đây không phải là đồ của ta sao? Sao lại ở chỗ ngươi?"

Nói xong định cầm lấy, Mộ Thanh lại nắm tay lại, làm nàng cầm phải không khí: "Trên này viết tên của ta."

"Viết tên ngươi chính là của ngươi sao?" Lăng Diệu Diệu dở khóc dở cười: "Được rồi, ngươi cầm thì cầm đi, lại còn đưa cho ta làm gì?"

Mộ Thanh rũ xuống hàng mi dài, dường như đang nghiêm túc nhìn chong chóng tre, dừng một chút, thấp giọng nói: "Cô giúp ta vót nốt."

"......"

Trong lúc nhất thời không khí im lặng. Rõ ràng đã sắp vào đông nhưng trong nhà vẫn khô ráo như cũ, chong chóng tre xoay mấy vòng trên ngón tay Lăng Diệu Diệu, không hiểu sao có chút nóng rực.

Nàng ho khan một tiếng, vỗ đùi, sảng khoái đồng ý: "Được rồi, không thành vấn đề, cứ để ở chỗ ta..."

"Cô vót luôn bây giờ đi." Hắn bỗng nhiên ngước mắt nhìn nàng, trong mắt như có một hồ nước đen.

Làm thủ công trước mặt Hắc liên hoa sao?

Không được, tổn thọ...

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu đờ ra một lát, sau đó lập tức từ chối: "Ta... ta mới bị dao đâm vào đùi, bây giờ nhìn thấy dao là sợ hãi..."

Ánh mắt Mộ Thanh lành lạnh xẹt qua con thỏ bằng táo đặt lên bàn và con dao sắc bén đặt bên cạnh con thỏ.

Phần táo bị cắt vì để lâu nên đã đổi màu do oxy hoá, thoạt nhìn có chút thê lương.

Hắn cười lạnh nói: "Sợ? Lúc A tỷ dùng dao gọt táo cho cô, cô vui lắm cơ mà."

Nói xong hắn đứng dậy, cầm lấy quả táo, đưa thẳng vào miệng, cắn một ngụm rớt luôn đầu con thỏ.

Lăng Diệu Diệu nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của Hắc liên hoa, trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới r3n rỉ một tiếng: "Ngươi... ngươi trả con thỏ cho ta."

Lăng Diệu Diệu sắp khóc, quả táo đáng yêu như vậy, để một buổi sáng nàng cũng không nỡ ăn, bị hắn cắn hai miếng đã... đã...

Hắc liên hoa ăn tới độ hai má phồng, ra vẻ khiêu khích nhìn vào mắt nàng, mang theo ý cười ác liệt.

Lăng Diệu Diệu ném chong chóng tre lên giường, tức đến nỗi tim đập loạn xạ, nàng nằm thẳng xuống giường, kéo gối che kín mặt mình: "Ngươi thật quá đáng. Ta không vót, ta tuyệt đối không vót."

Mộ Thanh nhìn bộ n gực phập phồng kịch liệt của nàng, không nói một lời nhặt một quả táo trong rổ lên, cầm lấy con dao trên bàn, thành thạo xoẹt xoẹt xoẹt, một con thỏ cơ hồ giống như đúc xuất hiện, tay trái hắn cầm quả táo, tay phải đập mạnh con dao xuống bàn: "Đây."

Lăng Diệu Diệu lộ ra một đôi mắt dưới gối, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn lại, bỗng sợ ngây người: "Ngươi cũng biết làm?"

Mộ Thanh mặt đầy vẻ khinh thường: "Đây vốn là chút tài lẻ ta dùng để làm A tỷ vui vẻ, không ngờ A tỷ học được lại làm cho cô."

Lăng Diệu Diệu cầm gối lên ném, nhìn hắn linh hoạt tránh được, nàng giận sôi máu: "Cho ta thì làm sao? Ta là người bệnh đấy."

Mộ Thanh cầm quả táo cong môi cười: "Táo A tỷ gọt chỉ ta có thể ăn."

Vãi, đồ ấu trĩ, ghen tuông cả với quả táo.

Đang lúc Lăng Diệu Diệu vẻ mặt phức tạp nhận lấy quả táo, lại nghe thấy hắn vô cùng bình tĩnh rũ mắt: "Sau này, chỉ cho phép cô ăn con thỏ ta gọt."

...... Bệnh tâm thần!

Lăng Diệu Diệu mang theo vô hạn oán giận đối với Hắc liên hoa, vô tình gặm hết quả táo hắn cho như đối đãi kẻ thù giai cấp, sau đó nàng lấy khăn lau khô tay, cầm lên chiếc chong chóng tre.

Nghĩ đến mình đã khắc trái tim lên đây xong lại xoá, chưa kịp vót đi đã bị Hắc liên hoa nhìn thấy, trong lòng nàng lập tức tức giận, thật giống như bị người nhìn trộm hết tâm tư.

Nàng yên lặng thở dài, hổ khẩu* tay trái giữ thân chong chóng, đặt cánh vào đầu ngón trỏ, tay phải cầm dao, bắt đầu thành thạo vót vót, vụn tre rơi xuống đất như mưa.

*khe giữa ngón cái và ngón trỏ

Thân là cựu hội trưởng câu lạc bộ mô hình máy bay và tàu thuyền, làm một cái máy bay bằng gỗ chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là cảm nhận được ở bên cạnh có một đôi mắt đang nhìn chăm chú, lòng bàn tay liền toát ra một tầng mồ hôi mỏng, động tác cũng không kiềm chế được mà trở nên hoa mỹ, như thể trong lòng có một loại sức mạnh vừa hưng phấn vừa bất an thôi thúc, khiến nàng cố tình khoe khoang.

Mộ Thanh nhìn đôi tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn cầm dao, say sưa vót với động tác làm người hoa cả mắt. Hai má thiếu nữ phồng lên, đôi mắt không chớp nhìn lòng bàn tay, ngay cả lông mi cũng không động một chút.

...... Nàng thật là nghiêm túc.

"Này, ngươi nhìn kỹ nhé." Nàng đột nhiên lên tiếng, hắn mới phát hiện mình thất thần, có chút cứng đờ chuyển ánh mắt về phía tay nàng.

Lăng Diệu Diệu tay đầy vụn tre, nàng cầm chong chóng tre dạy học tại chỗ: "Cánh không thể làm phẳng, chỗ này phải nghiêng một chút..." Nàng cứa một cái, lập tức xuất hiện một cái mấu, vót thêm một chút, cánh bên kia cũng thành hình: "Hai bên cánh một cao một thấp, mới có thể mượn lực bay lên."

Nàng vót vài cái ở mặt nghiêng: "Cánh nhất định phải mỏng, như lưỡi dao sắc bén, mới có thể xé gió."

Nàng thuận tay cầm cánh cứa nhẹ vào tay Mộ Thanh, tức thì vẽ ra một vệt đỏ: "Đây, phải sắc thế này mới được."

Mộ Thanh thẫn thờ nhìn cánh tay mình.

Nàng cứa không nặng không nhẹ, hơi đau nhưng ngứa nhiều hơn, không kịp đề phòng, quả thực như cào vào trong lòng một cái, sau đó đột nhiên dừng lại.

Sau khi dừng lại, là sự mất mát vô bờ bến.

Ngón tay mảnh khảnh cầm chong chóng tre giơ lên phía cửa sổ, ánh nắng sáng ngời phủ lên chiếc cánh chong chóng tre tinh xảo một lớp viền sáng mềm mại, Lăng Diệu Diệu ngó trái ngó phải, tấm tắc khen: "Thật xinh đẹp."

Mộ Thanh duỗi tay định cầm, nàng bỗng đổi ý, vội đặt vào giữa hai tay xoay một cái, thả nó bay "vèo" ra, vui vẻ phấn khởi: "Thử trước xem sao."

Chong chóng tre lập tức bay cao vút, bang một cái đập vào xà nhà, sau đó mới rơi xuống đất.

Lăng Diệu Diệu vươn vai, thả người ngã xuống, lười biếng nằm trên giường, xoa đôi mắt đau nhức: "Thành công rồi, đi nhặt đi."

Mộ Thanh lại không nhúc nhích, vẫn ngồi ở mép giường nàng, tựa hồ đang do dự cái gì. Qua một lúc lâu, một chiếc vòng thép xuất hiện trước mắt Lăng Diệu Diệu, là vòng thu yêu mà Mộ Thanh đeo trên cổ tay mỗi ngày.

Lăng Diệu Diệu nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt.

Mộ Thanh không nhìn nàng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vòng thu yêu trước mắt: "Cái này cho cô."

Lăng Diệu Diệu trong lòng ầm ầm chấn động như mở sâm panh, khi nút chai bật ra, bọt rượu lập tức phun ra xa mấy mét, sau đó vẫn điên cuồng phun ra. Nhưng trên mặt nàng không hề lộ ra, bình tĩnh thận trọng nói: "Ngươi... ngươi định cho ta vòng thu yêu sao?"

Nếu nàng nhớ không lầm, hai chiếc vòng thu yên này là Mộ Dao tặng, có ý nghĩa rất lớn, lúc ấy khi thuyền đi qua sông Uyển, Hắc liên hoa thà bị đâm cũng không vứt một chiếc.

Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, dường như vô cùng bất mãn với phản ứng của nàng, đôi mắt đen tràn đầy giận dữ: "Cho cô thì cho thôi, nói nhảm cái gì." Hắn dừng một chút, ánh mắt dừng ở chiếc chong chóng tre trên sàn nhà phía xa, thấp giọng nói: "Coi như là đáp lễ cho cái kia."

Giây tiếp theo, lại có vẻ hối hận, bắt đầu nóng nảy: "Không cần thì..."

Lời còn chưa dứt, Lăng Diệu Diệu đã chộp lấy đeo vào tay, còn giũ giũ tay áo giấu kín vào, như là sợ hắn hối hận: "Cần chứ, sao lại không cần. Nếu sớm biết trao đổi như vậy thì ta đã làm mười cái chong chóng tre cho Mộ công tử."

Mộ Thanh trừng nàng: "Cô..."

"Ta biết." Lăng Diệu Diệu lập tức thu nụ cười càn rỡ, cướp lời nói: "Là ngươi sợ ta không biết cái gì, sẽ kéo chân mọi người, chí công vô tư chia cho ta một chút."

Nàng lắc lắc cổ tay, đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, cười hì hì nói: "Cảm ơn nhé."

Trong lòng lại có suy nghĩ khác, vòng thu yêu vốn là một đôi, bây giờ hai người bọn họ mỗi người một cái, ít nhiều có cảm giác như là đồ đôi. Thế này có coi là một bước tiến lớn trên con đường thành công?

"...... Ta đi đây." Mộ Thanh cúi người nhặt chong chóng tre trên mặt đất nhặt lên cầm trên tay, trước khi ra cửa dừng một lát, hơi nghiêng đầu, không biết đang đợi cái gì.

Lăng Diệu Diệu thờ ơ trở mình, dưới ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, nàng thoải mái vùi mặt vào gối mềm, hít một hơi thật sâu mùi nhựa thông dễ chịu, thuận miệng nói: "Mộ công tử, giúp ta đóng cửa."

Ôi, ở hoàng cung dưỡng lão thật hạnh phúc.

Mộ Thanh bất động thanh sắc, tay cầm chong chóng tre rũ ở bên hông, ngón trỏ vuốt v e thanh trụ chong chóng tre, liên tục lướt qua vết khắc trên đó, từ trên xuống dưới, từng nét đều rất trôi chảy, không chút do dự.

...... Tử Kỳ.

Người này chỉ thầm gọi sau lưng hắn, giáp mặt lúc nào cũng Mộ công tử, Mộ công tử, vì sao không gọi Tử Kỳ?

Hắn hơi quay đầu lại. Thấy thiếu nữ nằm trên giường, hai chân nhấc lên đung đưa, dưới ống quần mỏng manh mơ hồ lộ ra mắt cá chân như ẩn như hiện, đang hồn nhiên vùi khuôn mặt nhỏ vào gối cọ tới cọ lui. Tư thế này, không hiểu sao lại trùng hợp với cảnh ấm áp nào đó trong mơ.

"Rầm."

Cánh cửa tức thì bị người hung hăng đóng sầm lại, như thể muốn dùng sức cắt đứt cái gì.

--------

Bệnh phong hàn dai dẳng của Đoan Dương đế cơ kết thúc vào cuối mùa thu. Trong những ngày nàng bị bệnh, cứ vài ngày thiên tử lại đến Phượng Dương cung ngồi. Bội Vân dịu dàng hầu hạ nàng bên cạnh, ba người trải qua một đoạn thời gian rất bình yên.

Tiểu cung nữ canh giữ bên ngoài Phượng Dương cung thậm chí còn thường xuyên giật mình nghe thấy tiếng cười của hai anh em truyền đến từ nội điện.

Hai người đã từng xa cách như núi sông biển rộng, gặp mặt cũng chỉ xa lạ chào hỏi nhau. Sau khi trải qua việc này, biết được tâm ý của đối phương, lại có thể nói chuyện vui vẻ với nhau, lấy lại được sự thân thiết giữa tình thân ruột thịt. Đoan Dương mang danh Đế cơ được sủng ái nhất nước Hoa cuối cùng đã trở thành sự thật.

Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, ngoại trừ việc từ khi xảy ra chuyện Triệu thái phi chưa từng xuất hiện, gần như rơi vào trạng thái im lặng.

- -------

Lăng Diệu Diệu đang đi dạo trong hoa viên thì thấy một đoàn người nối dài đi ra từ Lưu Nguyệt cung. Các vị thái giam mặc quan bào màu tím tốp năm tốp ba cùng nhau khiêng bàn trà quý, ghế gỗ hoa lê, bình phong bốn cánh, hết sức cẩn thận đi qua bên cạnh nàng.

"Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút..." Một vị thái giám ôm phất trần lên tiếng chỉ huy, ngữ khí không có một chút cảm tình.

"Xin hỏi đây là..."

Tiểu thái giám đang bê đồ đạc gật đầu với nàng, cười nói nhỏ: "Thái Phi nương nương dời cung, xin tránh đường."

Lưu Nguyệt cung xa hoa lộng lẫy... Triệu thái phi lại muốn rời khỏi nơi này.

Hai tiểu thái giám đi qua bên cạnh nàng, khiêng mấy cái rương gỗ chồng lên nhau, phía trên không đậy kỹ, hình như là đựng trâm cài tóc, có thể nghe thấy tiếng ngọc thạch bên trong va chạm vào nhau kêu lạch cạch. Hai người nghiến răng, gân xanh nổi lên, bước đi cũng hơi loạng choạng.

"Ấy ấy..." Một trong hai người đột nhiên hét lớn một tiếng. Còn chưa dứt lời, một tiếng bịch đã vang lến, cái rương trên cùng trôi về bên trái, hơi nghiêng, mở to nắp như cự thú phun nước, vòng cổ trang sức rơi vãi đầy đất.

Tiểu thái giám hai chân khẽ run, trên trán mồ hôi đầm đìa giữa thời tiết oi bức. Hai người đặt chồng rương lên mặt đất, bắt đầu trách móc lẫn nhau.

"Đùng đoàng..."

Thời tiết mưa gió thất thường, chỉ chốc lát mây đen đã giăng đầy, bầu trời biến thành màu xám tro khó chịu, xa gần có từng đợt sấm sét, mắt thấy trời sắp mưa.

"Làm sao thế này?" Người giám sát hùng hổ đi tới.

Hai người không dám tiếp tục đổ lỗi cho nhau, vội vàng quỳ xuống đất nhặt, những hạt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu rơi xuống, lần lượt in đầy những vết tròn trên mặt đất.

Lăng Diệu Diệu thấy vậy cũng sốt ruột, nàng ngồi xuống nhặt giúp, đang nhặt mấy chiếc châu thoa chợt thấy bên cạnh một chiếc trâm vàng còn có một cuộn tranh được đóng rất đẹp, bị rơi nên nó hơi bung ra.

Lăng Diệu Diệu duỗi tay cầm lấy, bức hoạ thuận thế mở ra, bất ngờ hiện lên một bức chân dung.

Kích thước bức hoạ này chỉ bằng một phần tư tranh chân dung bình thường, nhỏ nhắn tinh xảo, mở ra chỉ tới khuỷu tay, thảo nào có thể nhét vào hộp đồ trang sức, giấu cùng một đám châu thoa.

Bức họa khá cũ, nền tranh lụa vàng thanh tao quý khí. Không phải lối vẽ tự do mà là lối vẽ tỉ mỉ, ngay cả tóc cũng được khắc họa từng sợi một.

Chàng trai trong bức họa mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng, để lộ hoa văn trang nhã xa hoa ở áo trong, trên chân đi một đôi giày thêu màu đen, đứng dựa vào ngựa, đầu đội tử kim quan, tóc chỉ tuỳ tiện búi một nửa, một nửa tóc đen bóng buông ở sau lưng, bị gió thổi tung.

Trên thế giới này, nếu đã cập quan thì không thể thả tóc, tự nhiên làm người khác chỉ trỏ.

Nhưng chàng trai trong bức họa có một đôi mắt hẹp dài quý phái, mũi cao thẳng, môi mím chặt, trông có vẻ hơi lạnh lùng và kiêu ngạo, khiến mái tóc buông xõa không có cảm giác tuỳ tiện.

Thật giống như một vị quý công tử vào một đêm đông tuyết rơi, chàng hơi say, trong lúc hưng phấn nhảy lên bạch mã chạy như điên vài dặm, mặc kệ tóc tai rối tung trong gió, tới khi tận hứng, mới ngạo nghễ xuống ngựa, trong lúc vô tình nhìn về phía hoạ sĩ.

Lăng Diệu Diệu cũng nhìn chằm chằm hắn. Sống mũi cao, hốc mắt sâu, lộ ra bộ dáng tuấn tú, nhưng mặt trắng môi hồng, như thể hải sâm và bào ngư cùng tập trung một chỗ, đẹp trai như người trong tranh được tô vẽ cẩn thận.

Thật thú vị, Triệu thái phi giấu soái ca trong hộp trang sức.

Lăng Diệu Diệu cảm thán cuộn lại bức họa, nhưng chỉ một giây sau nàng bỗng dừng lại, từ từ mở ra.

Vài vệt nước tròn rơi xuống bức hoa, mưa dần nặng hạt.

...... Hình như đã nhìn thấy người này ở đâu rồi.

Dung mạo xuất chúng như vậy, vừa thấy đã kinh diễm, nhưng vì tất cả các bộ phận đều quá hoàn hảo nên không có gì đặc biệt ấn tượng, khi nghĩ kỹ lại, gương mặt ấy lại mơ hồ không rõ, trong đầu chỉ còn một từ "soái"...

Rốt cuộc là đã gặp ở đâu?

Là cái... cái xe ngựa đó... thanh ngưu bạch mã đi qua cửa thành... bách tính... cờ đỏ... thất hương xe......

Nàng kinh ngạc thốt lên: "...... Khinh Y hầu?"

Nghe đồn, đương thời Khinh Y hầu phong thần tuấn dật, mạo tựa Phan An, là người trong mộng của các thiếu nữ trên cả nước.

Khinh Y hầu trong "Mảnh nhỏ ký ức".

Một giọng nói run rẩy bên cạnh vang lên bên tai nàng: "Làm sao cô nương có thể nhận ra Khinh Y hầu?"

- -------



Chong chóng tre

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.