Editor: tuanh0906
----------
Cho chim ăn xong, hắn thả màn xuống cho Lăng Diệu Diệu, sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài.
Mộ Thanh xách lên bình tưới đặt trên thềm đá, tưới nước cho mấy bồn điếu lan trước sân, tưới nước xong, hắn đứng nhìn lá cây xanh mướt xuất thần.
Dưới ánh nắng mùa đông mỏng manh, giọt nước lăn trên những chiếc lá tròn, lóe lên chút ánh sáng.
Hắn im lặng sờ ngực mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim dưới làn da.
Sau khi giải Vong Ưu Chú, bao nhiêu chuyện cũ ùa về trong tâm trí.
Hắn ở trong đầu vẽ lên khuôn mặt Mộ Dung Nhi, mặt mày và nụ cười của nàng, rốt cuộc chậm rãi vẽ lên người phụ nữ quen thuộc ấy, ngồi trước bàn trang điểm chải đầu cho hắn, giọng nói dịu dàng: "Tóc của Tiểu Sanh Nhi giống cha, vừa đen vừa bóng."
Ánh sáng lờ mờ trước rèm lụa đỏ, một tia sáng từ khe hở lọt vào chiếu lên khuôn mặt nàng, điềm tĩnh ôn hòa, trong mắt là sự yêu thương giấu không được.
Một người như vậy, ngay cả hận cũng không biết.
Hắn đã từng có mẹ.
Dù khó khăn nhưng có thể dựa vào nhau nên chưa từng cảm thấy vất vả.
Một ngày trước khi rời khỏi Hoa Chiết, nàng từ ngăn kéo lấy ra Đoạn Nguyệt Tiễn bằng bạc sáng loáng, chỉ vào mái tóc dài tới eo của hắn.
Nàng nhìn khuôn mặt hắn trong gương thật lâu, như muốn khắc sâu khuôn mặt hắn vào lòng.
"Tiểu Sanh Nhi, mẹ hỏi con."
"Nếu có một ngày, mẹ không còn là mẹ thì con có sợ không?"
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc phát hiện tuy nàng cười nhưng đôi mắt lại đỏ đáng sợ. Đột nhiên, hai giọt máu đỏ tươi từ hốc mắt lăn ra, bất chợt rơi xuống đôi má trắng như tuyết của nàng.
"Mẹ làm sao vậy?" Hắn hốt hoảng vươn bàn tay nhỏ, lau đi hai giọt nước mắt đỏ tươi đó.
Nàng nắm lấy cổ tay hắn, mỉm cười nói: "Sanh Nhi, đây là nước mắt ly biệt."
"Mẹ sẽ không để con biến thành quái vật." Nói xong nàng lau khô nước mắt, nắm tóc hắn cắt đứt, đồng thời cắt đi muôn vàn sợi thù hận.
Đoạn Nguyệt Tiễn là vật của tiên gia, đoạn ái hay đoạn hận chỉ có thể chọn một. Chặt đứt hận thù sinh ra đã có sẵn của hắn thì sẽ không thể chặt đứt ái tình dây dưa nàng cả đời.
Vì yêu mà sinh hận, tạo ra Oán nữ.
Dung Nương nắm tay hắn, yêu thương vuốt ve tóc mai của hắn: "Đừng sợ, mẹ sẽ liều mạng bảo vệ con, con nhất định phải sống sót."
Bởi vậy nên hắn từ một tên quái vật lục thân không nhận biến thành bán yêu có thể ngụy trang thành người, đến bây giờ còn biết yêu biết hận, có dục vọng, có độ ấm mà sống trên đời này.
Hắn ấn bàn tay ngực, độ ấm từ ngực chậm rãi truyền lại tới bàn tay lạnh lẽo.
Nếu không có hắn, mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nếu không phải vì hắn, Mộ Dung Nhi cũng sẽ không bị Oán nữ cắn nuốt. Hắn chính là nguồn gốc mọi tai hoạ.
Thiếu niên nhếch khóe miệng, nụ cười tràn đầy tự giễu, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lại có một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu.
Đó là khi mới tới Mộ phủ, trong một lần ăn cơm Bạch Di Dung nhắc tới hắn với thái độ khác thường.
"Mộ Thanh còn chưa có tên tự phải không?" Nàng ta lơ đãng hỏi, Mộ Hoài Giang không để bụng, Bạch Cẩn có chút kỳ quái nhìn qua.
"Ta nhờ người đặt cho hắn cái tên, để đổi vận, gọi là Tử Kỳ."
Trước giờ nàng ta hay thích kiếm chuyện mọi người đều đã quen. Bạch Cẩn lặp lại một lần, không thấy có gì sai bèn cười đồng ý: "Vậy gọi là Tử Kỳ đi."
Bây giờ nghĩ lại, ngữ khí ngày hôm đó của Bạch Di Dung cố làm ra vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng quen thuộc.
Khi đó bà ấy còn sống, tìm mọi cách cho hắn biết tên thật của mình.
Có điều... đoạn ký ức này hẳn là sau khi hắn trúng Vong Ưu Chú, vì sao trước đó hắn không nhớ?
Thiếu niên nhíu mày, hàng mi nhắm chặt run rẩy, thái dương từng đợt đau nhức... Vong Ưu Chú đã giải, vì sao vẫn còn cảm giác này?
"Tử Kỳ."
Một tiếng gọi giòn giã lôi hắn ra khỏi vực sâu.
Hắn ngẩng đầu nhìn, Lăng Diệu Diệu đẩy ra cửa sổ, nằm bò trên cửa sổ nhìn hắn, không biết nàng đã ở đó bao lâu, mặt đều bị gió thổi đỏ.
Trong phút chốc, thế giới bỗng khôi phục sức sống, tiếng chim và tiếng gió vang lên xoá tan yên lặng, một chút hương thơm ấm áp trong phòng bay ra, mùi thơm ngào ngạt trên màn, cơ thể ấm áp và đôi mắt sinh động của nữ hài dường như đều là lý do khiến hắn lưu luyến thế gian này.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Lăng Diệu Diệu dựa vào cửa sổ, trong mắt nhiễm ý cười, tay cầm lồng chim lặng lẽ giấu sau lưng, chuẩn bị cho hắn xem kiệt tác của "Thanh Thanh".
Chim trong lồng đem núi hạt kê ăn thành một cái hố to, nhai kỹ nuốt chậm để không bị nghẹn, lại còn phun nước lên đó, như một nhà điêu khắc tận tâm, tạc ra cảnh tượng cây nấm bị gió ăn mòn.
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn đến gần, chờ hắn ngoan ngoãn thừa nhận đang "tưới hoa", nàng sẽ khịa hắn một câu "trong bình còn nước không", ai ngờ lại hắn đi tới cửa sổ, ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt, đưa môi đến trước mặt nàng.
"Đang đợi nàng."
Nữ hài khựng lại một chút, gò má hiện lên một chút ửng hồng, nàng chống cánh tay vào cửa sổ thò người ra ngoài, chậm rãi cúi đầu.
"Chít——" Lồng nghiêng, nhìn thấy tác phẩm gió ăn nấm của mình đổ rầm một cái, chú chim tức giận đập cánh.
--------
Mấy ngày nay, Mộ Thanh và Mộ Dao gặp mặt cơ hồ không thể nhìn thẳng lẫn nhau.
Ân oán của thế hệ trước, oan oan tương báo, tới lượt bọn họ đã không rõ rốt cuộc là ai có lỗi với ai nhiều hơn.
So với Mộ Thanh, Mộ Dao rõ ràng có vẻ uể oải. Liễu Phất Y cường ngạnh đẩy bát cơm đến trước mặt nàng, nàng cũng chỉ ăn một chút thì không muốn ăn nữa.
Thư của Bạch Cẩn gần như đập nát niềm tin bấy lâu nay của nàng: "Phất Y, ta thật sự không biết rốt cuộc có nên bày trận nữa hay không."
Bố trí Thất Sát Trận chờ Oán nữ là kế hoạch ban đầu của nhóm vai chính.
Nhưng bây giờ, thù hận của nhà nàng lại có nhân quả khác. Bạch Di Dung bị Oán nữ đoạt xá, nỗi hận thôi thúc nàng đi đến bây giờ dường như đã trở thành một trò đùa.
Bàn ăn yên tĩnh một lát, Liễu Phất Y đáp: "Vậy nàng cảm thấy chúng ta không chuẩn bị, Oán nữ sẽ bỏ qua các ngươi sao?"
Ánh mắt chàng đảo qua Mộ Dao, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Thanh.
Mộ Dao chưa mở miệng, Mộ Thanh đã đáp lời trước: "Sẽ không."
Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, thiếu niên đã cúi đầu nghiêm túc ăn cơm trong lòng Mộ Dao biết rõ đạo lý này, đối với Oán nữ, nàng là con gái kẻ thù còn Mộ Thanh là nguồn sức mạnh của nàng ta. Cho dù bọn họ buông tha Oán nữ, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.
Nàng thở dài, không thể không nhìn thẳng vào mặt Mộ Thanh: "A Thanh..."
Giọng nói của nàng có chút ngập ngừng.
"Bày trận đi." Mộ Thanh không giương mắt, vừa gắp đồ ăn vừa đáp: "Oán nữ không phải bà ấy."
Oán nữ cắn nuốt nàng cũng là kẻ thù của hắn.
Sau bữa trưa rời rạc như vậy, kế hoạch đã được quyết định.
Liễu Phất Y hắng giọng nói, đánh vỡ bầu không khí trì trệ: "Dao Nhi."
Chàng nhìn mọi người, thở dài nói: "Nếu nàng thật sự không vui thì chúng ta làm hôn lễ đi."
Trên bàn lập tức yên tĩnh, Mộ Dao sững sờ tại chỗ, nhất thời không lấy lại tinh thần.
"Cạch." Lăng Diệu Diệu đánh rớt một chiếc đũa, nàng vội vàng nhặt lên, hưng phấn vỗ bàn: "Liễu đại ca, huynh đang cầu hôn sao?"
Mộ Dao ban đầu là kinh ngạc, sau đó sắc mặt đỏ lên: "Diệu Diệu, đừng nháo..."
"Ừ, ta đang cầu hôn." Liễu Phất Y nhẹ nhàng ngắt lời nàng, dịu dàng chăm chú nhìn mặt Mộ Dao: "Trì hoãn lâu như vậy rồi không nên kéo dài thêm nữa.
Chúng ta thành hôn đi."
"......"
Trước khi đại tuyết đến, Liễu Phất Y và Mộ Dao cử hành hôn lễ trong căn nhà xinh xắn ở Vô Phương Trấn.
Lăng Diệu Diệu cho rằng hôn lễ của nàng và Mộ Thanh ở ngôi miếu đổ đã đủ đơn sơ, không ngờ hôn lễ của Mộ Dao còn đơn sơ hơn nàng gấp mấy lần, ngay cả khăn quàng vai cũng không có, mà chỉ đội một chiếc khăn voan đỏ, mặc váy đỏ, sau đó thắp một hàng nến trong đại sảnh, ở trước sân bái thiên địa thì coi như là thành thân.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là nam nữ chính trong truyện, có ngoại hình xuất sắc, Liễu Phất Y ôn nhuận, Mộ Dao thanh lãnh, nên dù cho hai người có mặc quần áo rẻ tiền nhất nắm tay bước vào thì cũng là một cặp đẹp đẽ cao quý, không ai xứng đôi hơn bọn họ.
Đêm họ thành hôn, Lăng Diệu Diệu tự mình xuống bếp, nấu một nồi sủi cảo cho đôi tân nhân.
Sủi cảo là nàng và Mộ Thanh cùng gói, tất cả đều mềm oặt, thảm không nỡ nhìn, lúc vớt lên rất nhiều cái bị vỡ. Lăng Diệu Diệu vô cùng áy náy múc sủi cảo vỡ vào bát mình, cuối cùng còn bảo Mộ Thanh đổ vào bát hắn.
"Ngươi thông minh như vậy sao lại không biết làm sủi cảo nhỉ?" Lăng Diệu Diệu chống cằm, ưu sầu hỏi.
Thiếu niên nhìn nàng một cái, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hắn hơi nhấp môi, khẳng định: "Lần sau sẽ biết."
Thần kỳ vậy sao?
Lăng Diệu Diệu còn chưa nghĩ ngợi xong, Liễu Phất Y mặc hôn phục đã mở miệng, chàng gắp một cái sủi cảo vỡ, nhìn hồi lâu: "Diệu Diệu, lần sau nấu sủi cảo cho một ít muối thì sẽ không vỡ."
"À." Lăng Diệu Diệu thẹn thùng gật đầu.
Liễu Phất Y bỏ sủi cảo vào miệng nếm thử, cười: "Diệu Diệu, muối thì ít, ngũ vị hương thì nhiều."
Lăng Diệu Diệu nhịn nửa ngày, nể tình hôm nay chàng kết hôn, hừ nói: "Đã biết."
Mộ Dao xốc khăn voan lên một chút, để lộ ra đôi môi đỏ hình dáng hoàn hảo, cẩn thận ăn một cái, giải vây cho Lăng Diệu Diệu: "Ta thấy khá ổn."
Liễu Phất Y bám vào bên tai nàng nói: "Muội ấy nấu cơm thật sự không ngon, cần phải chăm chỉ luyện tập."
Mộ Dao buồn cười: "Thật ra ta cũng không hơn Diệu Diệu là bao."
"Không giống nhau." Liễu Phất Y nghiêm trang đáp: "Nàng có ta, ta biết nấu."
Lăng Diệu Diệu che kín đôi mắt, từ khe hở ngón tay nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp: "...... Liễu đại ca, ăn xong mau đi động phòng đi thôi."
Quả nhiên Liễu Phất Y không nói nữa, ngồi nghiêm chỉnh hết sức chăm chú ăn sủi cảo. Đại diện cho giới thẳng nam vẫn luôn chậm hiểu, lúc này lại có chút ngượng ngùng khi bị Lăng Diệu Diệu.
Lăng Diệu Diệu tò mò nhìn chằm chằm đôi môi Mộ Dao.
Từ khi Mộ Dao lên sân khấu, nàng luôn xuất hiện với hình tượng thanh lãnh nhẹ nhàng, gần như chưa bao giờ thấy nàng trang điểm đậm.
Trong lòng Lăng Diệu Diệu lập tức ngứa ngáy, cẩn thận hỏi: "Mộ tỷ tỷ, ta có thể nhìn mặt tỷ không?
"Có thể." Mộ Dao dừng một chút, vừa định đưa tay vén khăn voan thì đã bị Liễu Phất Y đè lại.
"Tân nương của ta chỉ có ta có thể xem. Muội xem là thế nào chứ?"
Lăng Diệu Diệu tức hộc máu "hừ" một tiếng.
Liễu Phất Y kéo Mộ Dao vào động phòng, hai người chậm rãi bước đi, mang theo sự ấm áp và yên bình khó tả. Lăng Diệu Diệu nhìn từ xa, trong lòng vui mừng xen lẫn muộn phiền.
Nếu cốt truyện không có sai lầm, hai nhân vật chính thành hôn đánh dấu việc Bắt yêu đã bước vào hồi kết. Sau cơn sóng lớn cuối cùng ập tới, truyện kết thúc đột ngột đúng lúc cao trào.
Mà trở ngại cuối cùng này chính là kiếp nạn của tất cả bọn họ.
Trở lại phòng, Lăng Diệu Diệu ngồi trước bàn trang điểm, chải đầu trước gương.
Nghĩ tới việc không được nhìn mặt Mộ tỷ tỷ, nàng tức giận đến mức tự tô son đỏ cho mình.
Mộ Thanh ngồi ở một bên, cũng không trách nàng buổi tối rồi còn tô son điểm phấn, mà chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, chớp mắt nói: "Ta giúp nàng vẽ."
"Ngươi vẽ?" Lăng Diệu Diệu do dự một chút, tò mò ngẩng đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, xem hắn vẽ cái gì.
Thiếu niên lấy một cái bút lông sói từ trên giá xuống, đi đến bên cạnh nàng, nắm mặt nàng, dùng bút chấm nhẹ chu sa, vẽ lên trán nàng.
Đầu bút ướt quét trên trán, hơi ngứa, hàng mi của nàng khẽ run lên, lẩm bẩm nói: "Được chưa?"
"Sắp." Hắn cố tình thả chậm tốc độ, quan sát gương mặt nàng, mỗi nét bút đều như một nụ hôn triền miên trên trán nàng.
"Xong." Hắn buông tay, Lăng Diệu Diệu mở mắt nhìn vào gương, một bông hoa mai đỏ năm cánh nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện giữa trán.
Mộ Thanh an tĩnh nhìn gương, khoé môi hơi nhếch lên.
Hắn có ý đồ riêng.
Lúc trước, Lăng Diệu Diệu khắc chữ lên chong chóng tre từng dùng hoa mai năm cánh tượng trưng cho hắn.
"Oa." Lăng Diệu Diệu bất tri bất giác, chăm chú nhìn gương, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại sợ làm hỏng, ngón tay lấn cấn bên cạnh đoá hoa, ngạc nhiên khen ngợi: "Đẹp quá."
Nàng quay đầu lại, gương mặt hưng phấn lọt vào mắt hắn, Mộ Thanh nhẹ nhàng nâng cằm nàng, hôn lên trán nàng.
"Á——"
Hoa của ta.
Lăng Diệu Diệu hoảng hốt kêu lên, lùi về phía sau. Mộ Thanh đè lại cái gáy nàng không bỏ, còn cố ý ấn mạnh xuống, dùng đôi môi mềm mại xoa nát đoá hoa thành một mảnh đỏ rực.
"......" Lăng Diệu Diệu nhìn vào gương, hoa mai năm cánh sống chưa tới một phút đã bị hủy thi diệt tích, lại nhìn thấy màu đỏ trên môi Hắc liên hoa, nàng hoảng sợ, vội vàng ném khăn tay cho hắn: "Mau lau đi."
"Không phải ta nói rồi sao? Ăn chu sa sẽ trúng độc."
Mộ Thanh ngoan ngoãn lau môi, mặt đầy vẻ vô tội nhìn nàng.
--------
Liễu Phất Y và Mộ Dao luôn rời giường luyện công khi trời chưa sáng, tân hôn ngày hôm sau đều đã dậy muộn.
Mặt trời lên cao, Liễu Phất Y mới từ trong phòng bước tới, vừa ra khỏi cửa, đã thấy Lăng Diệu Diệu khoanh tay đứng trước mặt nhìn chàng, trên mặt nở nụ cười thần bí.
"Liễu đại ca." Nàng nghiêng đầu, dải lụa màu ngọc bích trên búi tóc đong đưa, đôi mắt hạnh mỉm cười nhìn chàng, không biết xấu hổ hỏi: "Tân hôn sung sướng không?"
Nha đầu này...
"Khụ." Những hình ảnh kiều diễm đêm qua hiện lên trong đầu, chàng xụ mặt giấu đi sự xấu hổ, nhìn xung quanh, hỏi: "A Thanh đâu? Sáng ngày ra muội đứng ở chỗ chúng ta làm gì?"
Lăng Diệu Diệu thu lại nụ cười, nói vào chính sự: "Liễu đại ca, có thể cho muội mượn Cửu Huyền Thu Yêu Tháp một chút được không?"
Nàng chớp đôi mắt, trong mắt hiện lên sự căng thẳng và bất an.
Liễu Phất Y sửng sốt, theo bản năng sờ lên tiểu mộc tháp trong cổ tay áo, kỳ quái nói: "Muội mượn Thu Yêu Tháp làm gì?"
Thu Yêu Tháp không giống vật dụng hàng ngày, nó là pháp bảo có pháp lực mạnh mẽ, chưa nói tới việc nàng không được nó, cho dù nàng dùng được thông thường chàng cũng sẽ không dễ dàng cho mượn.
"À, Mộ Thanh chiêu quỷ, trong phòng ta luôn là có tiểu yêu lui tới, thật sự rất phiền... Ta muốn mượn nó để trấn áp."
Liễu Phất Y không nhịn được cười: "Kẻ hèn tiểu yêu, A Thanh vừa ra tay là chết, muội bảo đệ ấy xử lý."
"Không." Lăng Diệu Diệu tức giận thở ra, lôi kéo ống tay áo chàng, nôn nóng trình bày: "Muội cãi nhau với hắn. Liễu đại ca, huynh cho muội mượn một buổi tối đi, sáng ngày mai muội trả lại huynh, được không?"
Liễu Phất Y bình sinh không chịu nổi nhất là cô nương gia làm nũng, thấy đáy mắt nàng xanh tím, có lẽ là thật sự phiền nhiễu nên mới đến tìm chàng.
Nghĩ vậy, chàng lấy ra Cửu Huyền Thu Yêu Tháp từ trong tay áo.
Tiểu mộc tháp chỉ to bằng bàn tay, tinh xảo như trên bàn vật trang trí, khi không dùng khẩu quyết điều khiển nó sẽ luôn duy trì hình dạng nhỏ bé vô hại như vậy. Mặc dù vậy, để một đêm cũng đủ tiêu diệt mấy con tiểu yêu.
Hắn đưa Thu Yêu Tháp cho Lăng Diệu Diệu: "Cầm đi."
"Cảm ơn Liễu đại ca." Hai mắt Lăng Diệu Diệu như dính vào nhau, đôi tay cẩn thận nhận láy Thu Yêu Tháp, sau đó nàng chậm rãi xoay người, chạy chậm trở về phòng.
Liễu Phất Y nhìn bóng dáng nàng, buồn cười lắc đầu, đi ra ngoài mua giấy vàng.
Trong phòng, Lăng Diệu Diệu một mình dựa vào giường phát ngốc, mu bàn tay lót lên cằm, một lúc sau, mới duỗi tay chọc chọc Cửu Huyền Thu Yêu Tháp, lông mi run rẩy, nhắm mắt lại.
Suy nghĩ một lát, nàng nhanh chóng bò dậy, cầm Thu Yêu Tháp đi đến trước tủ quần áo, mở ra chiếc tủ gỗ khắc hoa.
Trong ngăn tủ toả ra mùi hoa mai nồng đậm, quần áo gấp gọn gàng chất thành đống cao gần như chạm tới nóc tủ.
...... Tủ quần áo của hai kẻ màu mè chính là như vậy.
Lăng Diệu Diệu yên lặng nở nụ cười, nhón chân đặt Thu Yêu Tháp lên cao, tiểu mộc tháp chỉ có thể nằm ngang trên không gian nhỏ phía trên, rõ ràng không chắc chắn. Nhét một lúc, nàng bỏ cuộc.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó đóng lại cửa tủ, đi tới phòng bếp.
Sáng sớm, vài sợi ánh sáng nhạt từ cửa sổ tiến vào, chiếu lên bệ bếp. Bên cạnh bệ bếp là lu nước đen tuyền cao bằng một người. Góc tường có một chiếc kệ đơn giản bày đầy bình gốm hình đèn lồng, phía trên treo một chiếc tủ gỗ đựng bát đĩa, chia thành mấy ngăn. Lăng Diệu Diệu mở ra từng cái, ngăn thứ ba từ trái sang phải quả nhiên là trống không. Ánh mặt trời chiếu lên lớp bụi mỏng dưới đáy tủ, hơi trắng.
Lăng Diệu Diệu bỏ Thu Yêu Tháp vào đó, ngăn tủ như được thiết kế riêng cho nó, không lớn không nhỏ, vừa đủ để giấu nó trong đó.
Lăng Diệu Diệu đóng lại cửa tủ, lấy ra ổ khóa đã chuẩn bị sẵn, khóa lại ngăn tủ. Nàng lùi ra phía sau vài bước, dùng chân đo khoảng cách, sau đó cẩn thận di chuyển cái giá cách ngăn tủ vài mét, dán lên ba lá bùa.
Nàng vuốt phẳng bốn góc lá bùa, đè lên bức tường thô ráp, sau đó nàng vỗ tay, thở ra một làn khói trắng. Dưới ánh mặt trời, vô số hạt bụi mịn xoay tròn nhảy múa quanh bàn tay nàng.
Lăng Diệu Diệu cố sức lôi cái giá về chỗ cũ, bình gốm phía trên rung động, phát ra những tiếng cành cạch, che khuất tờ giấy bùa màu vàng trên tường.
Dựa theo cốt truyện của Bắt yêu, khi nhóm nhân vật chính tới Vô Phương Trấn là đã đến đoạn cốt truyện cuối cùng mà Lăng Ngu tham gia. Lúc này,
Liễu Phất Y và Mộ Dao đã thành hôn, rất có xu hướng sẽ bạch đầu giai lão.
Lăng Ngu bị Mộ Thanh tra tấn tới mức muốn chết, lúc này đã mất đi hy vọng, hoàn toàn hắc hóa.
Nàng không còn hy vọng Liễu Phất Y sẽ cứu nàng ra bể khổ. Hiện giờ, không chỉ Mộ Thanh, mà Mộ Dao và Liễu Phất Y cũng đã trở thành đối tượng thù hận của nàng.
Ôm tâm lý vặn vẹo muốn kéo tất cả xuống nước, nàng đã hoàn thành hành vi tìm đường chết lần thứ tư trong bộ truyện này. Đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng Lăng Diệu Diệu thực hiện dựa theo quỹ đạo hành động của nguyên chủ.
Dùng kế lừa đi Cửu Huyền Thu Yêu Tháp của Liễu Phất Y, giấu vào ngăn tủ trong phòng bếp, sau đó nói dối là bị yêu quái cướp mất, dẫn tới việc khi nhóm nhân vật chính bị Oán nữ nhốt trong trận, hoàn toàn không có sức chống cự.
Suy cho cùng thì trong cuốn tiểu thuyết này pháp khí của Liễu Phất Y là vũ khí vô địch. Nếu không phải Lăng Ngu âm thầm giở trò, bọn họ cũng không đến mức rơi vào đường cùng, tới nỗi buộc phải có người hy sinh.
Bây giờ, Lăng Diệu Diệu dựa theo biện pháp tương tự giấu đi Thu Yêu Tháp, có điều vẫn muốn đấu tranh một chút, lặng lẽ dùng phương pháp học được từ Mộ Dao, sử dụng ba lá bùa tạo ra một "lối thoát" bên cạnh tủ bát.
Chỉ cần nàng đốt cháy lá bùa tương ứng trong tay là có thể nối liền ảo cảnh trong trận và không gian thực tế. Hay nói cách khác, tới khi thật sự bị nhốt trong trận, nàng có thể trực tiếp từ phòng bếp trong ảo cảnh đi đến phòng bếp trong hiện thực, mang pháp khí của Liễu Phất Y trở về.
Lăng Diệu Diệu vùi cằm vào lông cổ áo, nhìn ngăn tủ hồi lâu, cuối cùng dùng tay thử kéo ổ khóa.
Chùm sáng chiếu lên tối xuống, vô số bóng đen lốm đốm di động trên tường.
Lăng Diệu Diệu quay đầu nhìn, phát hiện ngoài cửa sổ không biết mưa tuyết đã rơi từ khi nào, phát ra những tiếng ồn ào rất nhỏ.
Cách thời điểm Oán nữ tấn công, hẳn là còn hơn một tuần.
--------