Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 89: Phiên ngoại 3 Hiện thực



Phiên ngoại 3: Hiện thực

Editor: tuanh0906

- -------

Nơi này là quê nhà của Lăng Diệu Diệu. Ngoại hình của Lăng Diệu Diệu thật sự hơi khác với Lăng Ngu nhưng nàng vẫn có một đôi mắt hạnh thông minh và lanh lợi, gương mặt trắng trẻo hồng hào, sợi tóc và vòng eo mềm mại.

Làm người quyến luyến.

Mộ Thanh hôn từ mu bàn tay đến môi rồi cổ nàng, động tác ngày càng mất khống chế. Lăng Diệu Diệu bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, cố gắng lắm mới lấy lại tinh thần: "Chủ nhiệm Hứa tới."

Thiếu niên rời khỏi nàng, còn dùng ngón tay vô tư vuốt ve dấu vết hắn vừa tạo ra: "Đừng có doạ dẫm."

Nói xong, môi hắn lại áp xuống, cọ xát cánh môi nàng, một tay đã cách váy nắm eo nàng, mặt Lăng Diệu Diệu đỏ bừng lên: "Ở đây không được..."

Mộ Thanh thở ra một hơi, chậm rì rì buông nàng ra, hốc mắt ươn ướt, như thể rất là ấm ức.

Nàng nắm chặt tay hắn như là phòng gây án, cố sức giải thích: "Chỗ này không giống trong nhà... đây là nơi công cộng."

Thấy hắn nghe lời bất động, nàng thuận tay cầm lấy chiếc đồng hồ đang nằm liệt trên bàn, liếc mắt một cái.

Vậy mà đã nửa giờ.

Nàng từ cặp sách lấy ra một chùm chìa khóa, USB và dây khóa vân tay, vội vàng búng búng cái móc treo hình đuôi cáo màu hồng phấn: "Mau về đi, đừng bỏ bê công việc."

Tử Kỳ à, nếu bị bắt quả tang, lần sau có thể sẽ không tới được.

Mộ Thanh cà kê mãi mới chịu đi, trút toàn bộ oán khí lên Kết Giới Lệnh, lật qua lật lại vuốt đuôi cáo, làm nó rụng mất vài sợi lông: "Vì sao lại là cái này?"

Lăng Diệu Diệu đẩy vai hắn, nhấp miệng cười: "Đáng yêu mà, giống như ngươi."

Một tiếng xèo vang lên, một đóa hoa như hơi nước bùng nở giữa không trung, sương mù tan đi, người trước mắt cũng đã biến mất.

Lăng Diệu Diệu thổn thức vuốt ve đuôi cáo, sau đó đặt Kết Giới Lệnh lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

- -------

Gạch lát sàn hành lang văn phòng được làm bằng đá cẩm thạch sang trọng, sáng đến độ có thể soi gương, giày cao gót của nhân viên nữ bước trên nền gạch phát ra những tiếng vang giòn.

Chủ nhiệm Hứa là một vị lãnh đạo có gu thẩm mỹ độc đáo. Trong thời đại công nghiệp hóa cao như ngày nay, giữa làn sóng phong cách tối giản màu trắng chiếm lĩnh các văn phòng cảnh sát, cục điều tra, phòng thí nghiệm, vậy mà Dị Điển Tư lại đi theo phong cách châu Âu thời Trung cổ, xa hoa như nhà thờ, trên mái vòm còn vẽ đầy những bức tranh tường chả ra sao. Trên đầu Mộ Thanh, một vị thiên thần thánh khiết đang dang hai tay nhào về phía mẹ Maria khoả thân.

Có người đi qua hắn, xong lại cười cợt lộn trở lại: "Ơ? 0306, cậu ở đây đỏ mặt cái gì?"

Thiếu niên lấy lại tinh thần, vẻ ngọt ngào ngây thơ mềm mại trên mặt lập tức biến mất, bình tĩnh đáp: "Không có gì."

Mỗi lần Dị Điển Tư có thực tập sinh mới đều sẽ bắt chuyện với 0306 mà không sợ chết.

Nguyên nhân rất đơn giản, ở đây có đủ loại sinh vật xuất quỷ nhập thần, có kẻ ba cái đầu nói cùng lúc, có kẻ có cánh bay khắp nhà thờ, có kẻ không tay chân, chỉ dùng xúc tu đi tới đi lui, để lại một đám chất nhầy trên đất... Khó khăn lắm nhìn thấy một người đầy đủ tay chân và mặt mũi nên tự nhiên sẽ thấy vô cùng thân thiết.

Chưa kể người trước mặt còn rất tuấn tú, mặc đồ cổ trang thêu thùa tinh xảo, cổ tay áo buộc chặt, lúc đi đường dây cột tóc lắc lư, tràn đầy sức sống của người thiếu niên, có vẻ rất dễ tiếp cận.

Cho nên, cậu thực tập sinh cùng tuổi này chặn lại hắn, hào hứng nói chuyện với hắn, mang theo sự quen thuộc giữa những người anh em tốt: "Cậu đi đâu vậy?"

Thiếu niên rũ mắt, lời ít ý nhiều, tận lực che giấu sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói: "Trở về xử lý nhiệm vụ."

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có được thưởng không?"

"Không."

"Vậy... tiền lương thì sao?"

"Cũng không."

Người hỏi "ha" một tiếng, kinh ngạc gãi mái tóc bù xù của mình: "Vậy vì sao ngươi lại làm việc ở đây?"

Mộ Thanh hết kiên nhẫn, cất bước đi qua: "Không vì sao cả."

"A... Thật là lạnh lùng." Cậu thực tập sinh trẻ tuổi vừa nhai kẹo cao su vừa lẩm bẩm, chợt thấy vị thiếu niên như tiểu công tử kia đi rồi quay lại, dường như có chuyện muốn hỏi.

Giọng nói của hắn rất dễ nghe: "Phòng phân công Người xuyên sách làm nhiệm vụ ở nơi nào?"

"À... ở hồ cầu nguyện."

"Làm thế nào để có thể tham gia nhiệm vụ bổ sung?"

Người gì mà kỳ quặc...

Không có lương mà lại còn cuồng công việc chứ.

Thực tập sinh híp mắt "bụp bụp" thổi bong bóng, cười nhìn hắn: "Đi gặp chủ nhiệm Hứa lấy đơn đăng ký và làm thủ tục thôi."

- -------

"0306, đơn xin tiến hoá thành người của ngươi không đủ tiêu chuẩn."

Sắc mặt thiếu niên mặt lập tức sầm xuống.

Vừa gõ cửa vào văn phòng, đã nhìn thấy chủ nhiệm Hứa mặt người dạ thú cười tủm tỉm cầm một chồng giấy có in hai chữ "trả lại" đỏ chót, kẻ xướng người hoạ với thư ký Tiểu Tần ở phía sau.

"Rất xin lỗi, 0306." Tiểu Tần mặc một bộ vest phẳng phiu, để tóc đúng kiểu người thành công giống chủ nhiệm Hứa, ôm một tập hồ sơ, lúc cười có hai cái lúm đồng tiền.

Người đàn ông họ Hứa là người phụ trách trực tiếp của Dị Điển Tư, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong sáu nghìn thế giới song song của khu vực này, không rõ tuổi tác, không rõ chủng tộc, khiếu thẩm mỹ đáng lo. Ngày nay, việc lưu trữ điện tử đã trở nên phổ biến nhưng hắn vẫn đặc biệt thích theo đuổi các thủ tục bằng giấy tờ kiểu ngày xưa.

Thông thường, chủ nhiệm Hứa phụ trách châm lửa còn Tiểu Tần cười tủm tỉm là để dập lửa.

Mộ Thanh trầm mặt đoạt lấy đơn đăng ký trong tay hắn: "Vì sao lại không đủ tiêu chuẩn?" Hắn đặt nó lên bàn, giương mắt, góc mắt mượt mà, nhìn qua hàng mi dày, đẹp thật sự vô tội: "Là vì ta viết chiều dọc? Hay là vì dùng chữ phồn thể?"

Chủ nhiệm Hứa ung dung dựa lưng vào ghế da, ánh mắt xuyên qua cặp kính gọng vàng, vô cùng hứng thú quan sát thiếu niên trước mặt.

Mộ Thanh.

Theo nguyên tắc bảo vệ thế giới song song, người xuyên thư sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nhận một phần thưởng, người làm nhiệm vụ có thể tự đề xuất và Dị Điển Tư sẽ xem xét thực hiện.

Cô bé Lăng Diệu Diệu này không tầm thường, nguyện vọng của nàng là đưa nhân vật từ thế giới song song về thế giới của mình. Nguyên nhân là nếu Mộ Thanh rời khỏi nàng có khả năng sẽ hoàn toàn hắc hóa và trở thành mối nguy với sự an toàn của thế giới song song.

Lúc đó, tiểu cô nương vô cùng đáng thương nói rằng mang hắn tới nuôi như chó mèo gì cũng được, tóm lại không thể để hắn lại trong thế giới của Bắt yêu, không thể tách rời khỏi nàng.

Lúc đó, vì an toàn bị uy hiếp, Dị Điển Tư buộc phải dùng biện pháp đặc biệt để đo lường giá trị hắc hóa của Mộ Thanh. Kết quả đúng như lời nàng nói, khi biết được người làm nhiệm vụ sắp rời đi, người này lập tức đứng trước ranh giới hắc hóa.

Có điều, khi xem số liệu, hắn ta phát hiện loại bán yêu con trai Mị nữ này có tiềm lực rất lớn, tư chất không tồi, làm "chó mèo" gì đó thì quá mức lãng phí, nên đã dứt khoát kéo về làm trợ lý hệ thống thực tập sinh, chuyên môn xử lý những nhân vật không nghe lời ở thế giới song song.

Kết quả chứng minh quyết sách của hắn ta rất sáng suốt, 0306 chính là kiểu nhân viên mà lãnh đạo thích nhất.

Làm việc cực kỳ hiệu quả, không nói nhảm, không đòi điều kiện, còn không nhận lương, quả thực đúng là được thiết kế riêng cho Dị Điển Tư đang thiếu kinh phí. Sau khi hắn tới, rất nhiều thế giới bé song song đã trở nên ổn định.

Chỉ có điều là hắn thường xuyên rời khỏi vị trí làm việc, như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Tuy nhiên, so với lợi ích mà hắn mang tới chuyện này cũng không thành vấn đề.

"Khụ khụ." Người đàn ông trẻ tuổi nhân mô cẩu dạng* văn nhã đẩy mắt kính: "Tiểu Mộ à. Tôi biết cậu xin tiến hóa thành người là vì muốn kết hôn với cô bé Diệu Diệu kia đúng không?"

"......" Sắc mặt Mộ Thanh hơi ửng hồng.

Hắn có chút muộn phiền.

Bọn họ đã sớm thành hôn, nhưng theo quy định ở đây lại không được tính.

*thân phận là người nhưng hành xử như chó.

Tiểu Tần căng thẳng thần kinh, lộ ra ánh mắt sắc bén.

Nghe thấy chủ nhiệm Hứa không gọi "0306" mà nhẹ nhàng gọi là "Tiểu Mộ", bắt đầu thực hiện chính sách dụ dỗ, cậu ta biết ngay là Boss lại có ý đồ xấu.

Dị Điển Tư nghèo.

Kinh phí mỗi năm phía trên phân xuống còn không đủ để bảo trì thiết bị, mắt thấy thế giới song song sắp náo loạn Hứa Bái Bì* đã phát minh ra một phương pháp mới đầy sáng tạo, đó là ngẫu nhiên lựa chọn sinh viên đại học tiến vào thế giới song song giữ gìn ổn định, nói hoa mỹ là "du hành thời gian".

Cô bé Diệu Diệu chính là kẻ xui xẻo bị tóm đến.

*Chơi chữ với Chu Bái Bì, nhân vật đại diện cho giai cấp bóc lột trong truyện Tiếng gà gáy lúc nửa đêm.

Vậy là, chi phí bảo trì thiết bị tiết kiệm được không ít. Nhưng bởi vì phải khen thưởng tình nguyện viên mà chi phí nhân công lại quá eo hẹp, cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng những robot an ninh cấp thấp nhất để phục vụ, ngoại trừ bố trí nhiệm vụ và bảo vệ sự sống còn, nó không thể cung cấp bất kỳ hơi ấm tinh thần nào cho tình nguyện viên. Nhờ vậy mà hắn ta còn hàng trăm đơn khiếu nại chưa xử lý xong.

Khó khăn lắm mới vớ được 0306, Dị Điển Tư yên ổn được một thời gian, một người dùng tốt như vậy Hứa Bái Bì sao có thể sẵn lòng thả hắn đi?

Nếu hắn hoàn toàn biến thành người và kết hôn, đi tìm việc khác, thì ai thay hắn làm nguồn lao động?

Quả nhiên, chủ nhiệm Hứa duỗi một ngón tay, bắt đầu phun nước bọt: "Ai nha, muốn kết hôn... có phải người hay không không thành vấn đề. Thời buổi này, khả năng chấp nhận của cha mẹ rất cao, về cơ bản quan trọng nhất vẫn là bằng cấp."

Tiểu Tần: "......"

Quả nhiên Boss chính là Boss, nhảy số rất nhanh.

"Không có bằng cấp thì làm sao tìm được việc? Không tìm được việc, cậu kiếm tiền nuôi cô ấy thế nào? Bây giờ cậu chỉ biết định lý Pitago đúng không, có biết đại số tuyến tính là gì không?"

Mộ Thanh: "......"

Tiểu Tần ngắt lời: "Thật ra quan trọng hơn là hộ khẩu, hộ khẩu."

Hứa Bái Bì tát nước theo mưa: "Đúng, hộ khẩu. Người nhập cư còn phải loại trừ, huống chi là yêu biến thành người. Chỉ tiêu nhập hộ khẩu của con người vốn đã ít chứ đừng nói là ở thủ đô. Cậu không có hộ khẩu thì làm sao mua được nhà?"

Ánh mắt thiếu niên hơi chuyển động, mím môi.

Hắn từng ở Kết Giới Lệnh nghe được Lăng Diệu Diệu và bạn cùng phòng nói về sau muốn ở lại thủ đô.

Thủ đô... Ừm...

"Cho dù cậu có hộ khẩu, thì cũng lấy đâu ra tiền mua nhà? Không nhà, không xe, mẹ vợ vừa ý cậu sao?"

"Đương nhiên cậu không có bằng cấp nên Dị Điển Tư sẽ không trả lương cho cậu.

Mộ Thanh: "......"

"Cậu muốn kiếm tiền thì phải tìm việc, muốn tìm việc thì phải có bằng cấp. Cậu chỉ biết cái định lý Pitago làm sao được."

"Phải học bù từ tiểu học thôi. Cho dù cậu kinh tài tuyệt diễm, học nhanh thì cũng phải mất ba đến năm năm mới có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn..."

Tiểu Tần nhấp miệng cười: "0306 nhìn trẻ, có thể trà trộn vào học cấp ba."

Chủ nhiệm Hứa: "Chậc, cậu xem, cứ cho là cấp ba đi, cô bé kia sắp tốt nghiệp đại học đúng không? Còn cậu vẫn đang học tiểu học, chậc chậc. Không chừng vừa tốt nghiệp người ta đã kết hôn, cậu thì vẫn còn chuẩn bị thi đại học, haizz. Cho nên đừng nghĩ gì nữa, yên tâm ở đây làm việc đi."

Mộ Thanh:!!!

Tiểu Tần dẫn dắt truyền thông, thấy tình thế không ổn, tay mắt lanh lẹ, bước lên một bước ôm lấy bờ vai hắn, ngăn chặn một trận bạo động: "À à, tóm lại cứ điền đơn đăng ký trước đã..."

Mộ Thanh cúi đầu, bàn làm việc của chủ nhiệm Hứa chất đầy mẫu đơn trống.

Dị Điển Tư có địa vị đặc biệt, liên quan đến bí mật quốc gia, vì đề phòng sự xâm nhập hệ thống, đến giờ vẫn sử dụng hồ sơ và thủ tục bằng giấy.

Thiếu niên hơi nhấp môi.

...... Bình sinh hắn hận nhất đám giấy tờ này cố tình bây giờ còn phải điền một đống đơn đăng ký.

Không chỉ phải chạy tới chạy lui, mà vì một con dấu còn phải liên tục nhận thêm nhiệm vụ để tăng phúc lợi công việc.

Có điều... nơi này vẫn tốt hơn trước đây.

Ít nhất cố gắng là sẽ có hy vọng, yêu cầu sẽ có biện pháp.

Không cần những trận chiến đẫm máu, không cần phải sinh ly tử biệt.

Hơn nữa, ở đây hắn vừa không bị yêu tộc vứt bỏ, cũng không bị nhân loại trốn tránh. Cho dù chỉ là danh hiệu 0306 nhưng cuối cùng hắn cũng đã có thân phận và có một vị trí thực sự cần hắn.

Lửa giận của Mộ Thanh bị dập tắt với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, bộ dạng bò lên bàn điền đơn thậm chí có chút ngoan ngoãn.

mỉm cười nhìn hắn: "Tiểu Mộ này, bộ dạng cậu thế này không ổn lắm. Mẹ vợ chắ chắn sẽ không thích."

Mộ Thanh:!!!!

Tiểu Tần đưa mắt ra hiệu đến nỗi mí mắt rút gân, đang ra sức dụi mắt.

Chủ nhiệm Hứa cười tủm tỉm bóp vai hắn: "Cậu cao chưa tới 1m8 đúng không, nhiều lắm cũng chỉ 1m78, lại còn gầy thế này. Dáng người thì được nhưng sao tóc lại dài thế này, quá chướng mắt. Cách ăn mặc cũng phải sửa, đen thùi lùi, sao lại giống Thần Chết nhà bên cạnh thế."

"......"

Tiểu Tần há mồm muốn khóc.

Buổi chiều, tòa nhà của Dị Điển Tư rung chuyển thật mạnh một trận sau đó trở về bình tĩnh.

Nhóm thực tập sinh ở khu nghỉ ngơi, bao gồm cả cậu bé tóc xoăn nhai kẹo cao su cùng bò lên sô pha nhìn ra ngoài: "Wow, tuyết tài liệu rơi kìa."

- -------

Bằng cấp có ý nghĩa gì với bạn?

Đối với 0306, bằng cấp quyết định hắn có thể mau chóng kết hôn hay không.

Chủ nhiệm Hứa đã giúp hắn tính, nếu hắn muốn đi theo quy trình bình thường thì phải mất bảy năm mới có thể có thu nhập, đến lúc đó rau kim châm đều lạnh.

Nhưng Dị Điển Tư thì khác, lúc đó, chủ nhiệm Hứa trịnh trọng hứa hẹn: "Yêu cầu không cao, chỉ cần cậu vượt qua vòng đầu tiên, tôi sẽ có thể giải quyết vấn đề về bằng cấp và hộ khẩu cho cậu. Bài xuất đi mắt sáng, lóa mắt, bao thiên hạ mẹ vợ vừa lòng."

"Tôi sẽ lấy danh nghĩa chủ nhiệm văn phòng Dị Điển Tư thuê cậu, cho cậu hưởng biên chế nhân viên chính thức của Dị Điển Tư, tương đương với việc cậu tiết kiệm được bảy năm, ôm mỹ nhân về sớm."

"Bảy năm sau, tôi nghĩ đơn xin tiến hoá thành người của cậu cũng đã được phê duyệt, cậu thấy có lời không?"

Nói xong, chủ nhiệm Hứa và Tiểu Tần còn vui sướng đập tay nhau, không biết bọn họ vui vẻ cái gì.

Tóm lại, trong năm nay, 0306 dùng hiệu suất làm việc siêu cường càn quét ngàn quân, thanh danh đại chấn.

Sau dó, người làm nhiệm vụ được hắn hỗ trợ phát hiện, vị NPC nhảy dù trông rất đẹp trai này có chút cổ quái.

Sau khi bắn ra vòng Thu yêu hắn sẽ nhìn không khí lẩm bẩm, mọi người cho rằng đó là thần chú nhưng ghé sát vào, mới nghe thấy hắn đang mặc niệm: "...... Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc*..."

Có khi, sau khi giải quyết xong một vụ phiền toái hắn sẽ cùng người làm nhiệm vụ yên lặng ngồi bên cạnh đống lửa, tay cầm cây gậy an tĩnh chấm máu viết gì đó trên đất.

Có một lần, một cô gái làm nhiệm vụ nhìn nét bút của hắn, thất thố kêu lên: "Má ơi, đây không phải là phương trình trung hòa axit-bazơ sao?"

Nàng nắm cổ áo NPC, bật khóc: "Đệ đệ, ngươi... ngươi đến từ thế giới của chúng ta phải không? Khi nào ta có thể về nhà?"

0306 bẻ tay nàng ra, lạnh lùng tránh sang một bên: "Ta không phải."

"...... Vậy ngươi..." Nàng dụi mắt: "Vậy ngươi vừa làm gì?"

"Xin lỗi." Thiếu niên gật đầu chào kiểu nhân viên công tác của Dị Điển Tư một cách có lệ: "Ta vừa học vừa làm."

*Hai câu trong bài thơ Đằng Vương các tự của Vương Bột.

- -------

Lăng Diệu Diệu lại ngủ quên trong thư viện vì thức đêm quá nhiều.

Sau gần 20 năm sống trong thế giới song song, giờ nhìn sách vở chỉ thấy xa lạ như đã cách cả một đời người.

Trong khoa toán bất lợi với con gái này, bạn học Lăng Diệu Diệu vốn dĩ cũng coi như ở tầm trung, nhưng lần này thi giữa kỳ, nàng xếp bét ba môn chuyên ngành.

Buồn ngủ chết mất...

Thật là phát sầu.

Có nên nộp một bản tường trình về chuyến du hành thời gian không nhỉ?

Mơ mơ màng nghĩ lung tung, một cơn gió lạnh dịu dàng từ đối diện thổi tới, cảm giác thật thoải mái khi nó quét qua mặt.

Ây, không được... Không thể sa đọa như vậy.

Nàng lắc lắc đầu, ngoan cường ngẩng đầu, mặt bàn đối diện bày ra hàm số lượng giác, nàng ríp mắt nhìn nó một lúc lâu, tưởng rằng mình vào nhầm thư viện.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nhìn thấy một chàng trai tóc ngắn mặc áo phông trắng, khoác một chiếc áo denim, đang dùng một đôi mắt đen nhìn nàng không chớp.

Mái tóc mềm mại buông trên trán, hơi xoăn, trông quá ngoan làm nàng nhất thời không nhận ra.

Nàng ngơ ngác nhìn nửa ngày, bất ngờ nổi da gà.

"...... Ngươi, ngươi ngươi ngươi..."

"Suỵt..." Mặt hắn hơi đỏ lên, một lúc sau hắn cởi áo khoác của mình, đứng dậy, khoác lên vai nàng, giọng nói rất nhẹ: "Đừng ngủ ở đây."

Lăng Diệu Diệu hết cả buồn ngủ.

Nàng không thể nhìn người này làm bậy, lập tức móc ra Kết Giới Lệnh, vội vàng thúc giục hắn trở về.

"Ta không về." Đối phương nói năng hùng hồn: "Ta xin nghỉ một ngày để chuyên..."

Chuyên môn ở bên nàng.

Hắn dừng một chút: "Chuyên môn học tập."

"......" Lăng Diệu Diệu trầm mặc hai giây, nheo mắt nhìn quyển sách môn tự chọn cấp ba kia: "Ngươi muốn thi đại học??"

"Ừ."

Hắc liên hoa cũng thi đại học, còn chuyện gì không thể?

Thế giới này thật quá hoang đường.

"Vậy ngươi... về sau tính thế nào?"

"Ta... sẽ nhập hộ khẩu ở thủ đô trước."

"Nhập hộ khẩu ở thủ đô?"

"Sau đó... tìm việc."

"Tìm việc?"

"Rồi lại... thế chấp mua nhà."

"Thế chấp" là từ hắn mới học, lúc nói còn hơi không chắc chắn.

"Mua nhà? Sau đó thì sao?" Lăng Diệu Diệu kinh hãi: "Ôi trời ơi, ai nói với ngươi? Nhà cũng mau, ngươi còn muốn làm gì nữa?"

Mộ Thanh không đáp hỏi lại: "...... Nàng có thể đừng vừa tốt nghiệp đã kết hôn không?"

"Ta có bệnh sao? Vì sao lại vừa tốt nghiệp đã kết hôn?" Nàng tức đến bật cười, vỗ lên cuốn sách tham khảo dày cộp trên bàn: "Ta còn thi lên thạc sĩ cơ."

Nghĩ nghĩ, nàng vẫn cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng: "Ngươi vẫn còn chưa nói hết với ta, mua nhà xong ngươi định làm gì?"

"Sau đó..." Hắn dừng một chút.

"Cưới nàng."

"......"

Trái tim Lăng Diệu Diệu chợt ngừng đập trong phút chốc, sau đó lại căng thẳng nhảy lên: "...... Ta e là ngươi thật sự không phải kiểu mẹ ta thích."

"Ta... Nàng chờ ta mấy năm, ta về sau có phòng ở có xe."

"Không phải ý này..."

"Còn không phải là chưa tới 1m8 sao?" Thiếu niên có chút bực: "Ta... đi giày là đủ."

"...... Không phải..."

"Vậy về sau ta không mặc đồ đen..."

"Không phải..."

"Tóc cũng là chủ nhiệm Hứa cho phép cắt, hắn nói đây là kiểu tóc mẹ vợ thích nhất."

"Cái gì vậy..." Lăng Diệu Diệu cười, cười đến đấm bàn.

Tiếng nói chuyện hơi lớn, bạn học bên cạnh đều khó hiểu nhìn qua.

"Phu với thê, ngươi còn chưa làm đủ sao." Nàng ngẩng đầu lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, vừa buồn cười vừa chua xót.

Cảm thấy mình như bọn buôn người dụ dỗ thiếu nữ vào núi, thay đổi quỹ đạo cuộc đời của một người: "Nam nữ một đời người, chẳng phải là như vậy sao."

"Ta còn chưa làm đủ." Mặt hắn trầm xuống, trong mắt như có mưa gió sắp đến: "Nàng cũng không được nhàm chán."

"Nếu không ta..."

"Ta lập tức cho nổ tung thư viện."

- Hoàn –

Edit có lời muốn nói:

Vậy là đã kết thúc, tung hoa tung hoa. Cảm ơn các nàng đã ủng hộ ta trong suốt thời gian qua, hy vọng chúng ta lại được gặp nhau trong một bộ truyện khác. moa moa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.