Sau khi nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Tần Hoan Hoan liền nhắm mắt lại chờ choáng váng đột kích.
Ai?
Đợi trong chốc lát, Tần Hoan Hoan thấy còn chưa có động tĩnh liền mở mắt ra nhìn một chút, cô vẫn còn tại chỗ a, không phải là hệ thống bị trục trặc chứ?
“Ký chủ ngu xuẩn, hệ thống vĩ đại thì sao có thể trục trặc, hiện tại ngươi đã ở trong nhiệm vụ. Thỉnh lựa chọn tiếp nhận hay không tiếp nhận ký ức của Tần Hoan Hoan.”
“Tiếp nhận.” Nghe thấy thanh âm ấu trĩ của hệ thống quân, Tần Hoan Hoan căn bản nghiêm túc không nổi, nhưng là nghĩ đến quyền lực của đối phương, cô lại lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Ngọa tào*!
Sau khi dứt lời, một trận choáng váng đau đớn ngập trời liền đến, Tần Hoan Hoan đưa tay lên che lại trán, đau đến cơ hồ cô muốn ngất xỉu.
Một chuỗi dài ký ức hiện lên, như muốn đem não cô làm cho nổ tung.
Hệ thống này tuyệt đối là đang trả thù cô! Tần Hoan Hoan hung tợn mà nghiến răng, ngay sau đó cô nhớ ra tình cảnh của mình bây giờ liền nuốt xuống khẩu khí,
Đau đớn ước chừng chỉ giằng co cỡ năm phút đồng hồ, Tần Hoan Hoan liền tiếp thu hai mươi lăm năm ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Tần Hoan Hoan, lần này muốn cô công lược nam chính Tả Quân Trác là thanh mai trúc mã của nguyên chủ.
Gia tộc của hai người có giao tình với nhau, chuyện hai người kết hôn đã là nước chảy thành sông.
Nhưng mà nguyên chủ lại là một nữ cường nhân, sau khi kết hôn vẫn luôn lo cho sự nghiệp của bản thân, hoàn toàn xem nhe chồng của chính mình, khiến cho Tả Quân Trác bắt đầu ngoại tình.
Mà sau thời gian dài thức đêm tăng ca, rốt cuộc nguyên chủ bị tắc nghẽn cơ tim mà chết.
Vào thời điểm trước khi chết, cô luôn nhớ lại những hình ảnh hồi nhỏ khi cô và Tả Quân Trác cùng nhau chơi đùa, cô vô cùng hối hận đối với việc bản thân đánh mất đi tình yêu của Tả Quân Trác, vì thế, liền có sự tồn tại của cô*.
*Cô ở đây là chỉ Tần Hoan Hoan
Thì ra là thanh mai trúc mã a! Tần Hoan Hoan xoa tay hầm hè tỏ vẻ nhiệm vụ này cũng quá đơn giản rồi!
Nhiệm vụ đơn giản như vậy mà có thể làm cho cô được trở về để ngược tra nam, quả thực là quá ngu ngốc!
“Nhân loại ngu xuẩn, đây là nhiệm vụ cấp C, cho dù là người ngốc cũng có thể hoàn thành.” Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống.
Tần Hoan Hoan nhíu mày tỏ vẻ, nếu có cơ hội, cô nhất định phải khiến gia hỏa này không thể nhìn trộm được nội tâm của cô!
“Hệ thống đại nhân vĩ đại, ta có thể biết trước mắt độ hảo cảm của Tả Quân Trác đối với Tần Hoan Hoan là bao nhiêu không?”
“40%.”
“Vậy đối với nữ xứng kia thì sao?”
“20%.”
Thì ra Tả Quân Trác đối với nguyên chủ vẫn còn có tình cảm a……
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng vang của chìa khóa va chạm vào nhau.
Tả Quân Trác đã trở về?
Tần Hoan Hoan hơi sửng sốt, tùy tiện nằm lại xuống giường, chuẩn bị hành động tùy theo hoàn cảnh.
Một trận tiếng bước chân cùng thanh âm của giày cao gót vang lên, theo sau chính là âm thanh của cửa trong phòng bị vặn ra.
“A, người bận rộn, hôm nay sao lại không đi làm vậy? Không đi gặp bí thư thân ái của cô sao?”
Tả Quân Trác đẩy cửa ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tần Hoan Hoan đang nằm ở trên giường thì hắn liền hoảng hốt, đối với việc người cuồng công tác như cô lại đang ở nhà ngủ, hắn rõ ràng rất kinh ngạc.
“Làm việc nhiều quá, nên muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.” Còn chưa nghĩ xong làm thế nào để ứng đối với Tả Quân Trác, Tần Hoan Hoan liền dùng ngữ khí lãnh đạm của nữ chủ để nói.
Quả nhiên, Tả Quân Trác vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Tần Hoan Hoan, hắn chỉ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, đem cô gái bên người một phen ôm sát vào trong lòng ngực.
“Vậy người bận rộn cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi cùng Thơ Thơ đi đến phòng cho khách trên lầu, miễn quấy rầy đến cô.”
Nói xong, hắn liền trực tiếp ôm Đổng Thơ Thơ xoay người định lên lầu.
Lúc trước, hắn cũng không phải chưa từng mang Đổng Thơ Thơ về nhà, nhưng từ trước đến giờ cô đều chưa nhìn qua hai người bọn họ.
Có lẽ vừa mới bắt đầu hắn là vì giận cô, nhưng sau đó, hắn bỗng phát hiện cô gái này đơn giản đáng yêu, dần dần liền bắt đầu có chút hảo cảm đối với cô.
Vốn tưởng rằng lần này cô cũng sẽ giống như ngày thường, chẳng quan tâm tới bọn họ.
Chỉ là lời nói kế tiếp của Tần Hoan Hoan, lại làm hắn dừng bước lại.