Âm thanh thân thể va chạm đã vang đến màng tai của mọi người đang cổ động. Giống như giây tiếp theo màng tai sẽ trực tiếp nổ tung.
Tầm mắt di chuyển.
Trong phòng huấn luyện, hai thân ảnh một đen một trắng giống như đan xen nhau. Nhưng nhìn kỹ, hai người này ở trong thời gian mấy giây đã có thể so được mấy trăm chiêu!
Nếu ở đây có người có đôi mắt tốt nhất định sẽ có thể nhận ra đây là Mộng Nhã và Lục Minh!
Người mặc trang phục huấn luyện màu trắng là Mộng Nhã, cô chuyển động vòng eo linh hoạt, càng phác hoạ thêm vòng eo một tay là có thể ôm hết được.
Mà người mặc quần áo màu đen vai rộng eo thon bên kia chính là Lục Minh.
Hai người đánh nhau, nếu nói là lực lượng va chạm thì không bằng nói đây là một màn biểu diễn nghệ thuật.
Đáng tiếc nơi này không có người nào có nhãn phúc hưởng thụ điều đó.
**
Khi Mộng Nhã huấn luyện đã dần dần phát hiện được chỗ tốt trong bộ kỹ thuật cách đấu trước đây đã học. Nó sẽ không chỉ kích phát tiềm lực của cô mà còn còn có thể đề cao thể chất!
Ba tháng thời gian ngắn ngủi.
Mộng Nhã từ lúc mới bắt đầu một chiêu của Lục Minh cũng không qua được. Đến bây giờ cô đã có thể tiếp được ba mươi chiêu của Lục Minh!
Đây tuyệt đối là một sự tiến bộ vượt trội!
Phải biết rằng tang thi ở trong tay Lục Minh tuyệt đối không chịu được một chiêu! Tất cả đều giống nhau sẽ bị một kích của hắn làm mất mạng!
Đương nhiên, tang thi khẳng định không thể đánh đồng với Mộng Nhã. Hơn nữa Lục Minh dạy Mộng Nhã, huấn luyện chiếm đa số, chứ không phải giống như tang thi vừa thấy mặt đã lập tức ra sát chiêu.
**
“Thiếu tá.”
Mộng Nhã cả người mệt mỏi nằm liệt trên mặt đất. Nằm thành hình chữ "đại".
Lục Minh cau mày: “Đứng lên.”
Mộng Nhã hiện tại không giống như trước kia nhìn thấy Lục Minh là giống như chuột thấy mèo, muốn nhanh chóng chạy đi ngay lập tức.
Cô dùng sức đem đầu xoay sang hướng khác. Sau đó nói: “Không!”
Lục Minh bị động tác trẻ con của cô làm cho tức cười: “Nhanh lên, mới vận động xong nằm xuống sẽ không tốt cho thân thể.”
Trán Mộng Nhã đầy vạch đen.
Lúc này sau khi nằm xuống càng nhiều mồ hôi từ trong da thịt phát ra. Cô chỉ cảm thấy cả người nóng không chịu nổi.
Tinh thần Mộng Nhã căng chặt, cũng không mệt mỏi giống như vừa mới huấn luyện xong.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật đáng thương, mỗi ngày đều bị huấn luyện đến cánh tay cũng nâng không nổi ——
Chưa xong còn phải chịu thiếu tá tra tấn tinh thần nữa.
**
Lục Minh ngồi xổm xuống, đem những sợi tóc trên trán Mộng Nhã vén ra sau đầu.
Mộng Nhã bị động tác đó dọa cho tỉnh lại.
Cô nhanh chóng nhận sai: “Thiếu tá, tôi không phải cố ý kêu tên ngài.”
Đôi mắt lạnh lẽo đóng băng quanh năm của Lục Minh bây giờ giống như bị gió xuân thổi qua, tất cả đã bị hòa tan biến mất.
Nhưng tiếng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Cho cô một cơ hội.”
Mộng Nhã ngồi dậy, sau đó bảo trì một khoảng cách an toàn với thiếu tá: “Cơ hội gì?”
Chủ yếu là cảm giác thiếu tá cho cô rất giống với người trong không gian của Chủ Thần.
Có lẽ người đàn ông kia lớn lên không phải giống như thiếu tá. Nhưng hắn nhất định sẽ cho cô loại cảm giác này ——
Cho dù không nói lời nào cũng sẽ khiến người ta có cảm giác áp bách vô cùng.
Bây giờ Mộng Nhã đến nói chuyện cũng có hơi không nói nổi.
Cách khoảng nửa thước, Mộng Nhã cuối cùng có thể điều chỉnh lại suy nghĩ của mình. Sau đó dựa theo phương thức Lục Minh dạy cho cô củng cố tinh thần lực.
Như vậy người khác không thể nhìn trộm tinh thần lực của cô, nhưng lúc này Mộng Nhã lại cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Lục Minh lên tiếng ——
“Cho cô một cơ hội sau này có thể gọi tên của tôi.”