Cũng không có biện pháp, cô ở không gian Chủ Thần tu luyện mười mấy năm, mỗi ngày trừ việc nấu cơm thì chính là nấu cơm.
Muốn không quen việc này cũng khó.
Lục Minh nhìn Mộng Nhã đưa lưng về phía hắn, mặc tạp dề, sau đó cẩn thận rửa gạo, nhặt rau.
Bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp từ dưới đáy lòng tràn ra.
Đây là… Cảm giác của gia đình sao.
Tầm mắt hắn một phút cũng không rời khỏi người Mộng Nhã, hạnh phúc, trong lòng hắn giờ phút này đều là hình bóng của cô.
**
Hệ thống Linh Nhất lặng lẽ xuất hiện.
“Ký chủ, giá trị tình yêu là 88!”
Đây là con số khích lệ đến cỡ nào! Ký chủ mau vui vẻ lên!
Mộng Nhã cũng rất vui mừng, vốn dĩ cô chưa bao giờ tiếp xúc với loại nhân vật cấp S như Lục Minh, nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn cứu giúp, cô mới có thể lọt vào được mắt hắn.
Sau đó lại bởi vì người này ngày nào cũng tận tâm tận lực dạy dỗ nên cô mới có thể đột phá nhanh như vậy.
Nếu không thì đã sớm chết dưới lính của thiếu tướng.
Còn có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia nữa.
Mộng Nhã tin tưởng, chờ đến khi cô xuyên qua càng nhiều thế giới thì ấn tượng mơ hồ trong trí nhớ sẽ càng rõ ràng hơn.
Cô sớm đã toàn tâm toàn ý thích Lục Minh.
**
Mộng Nhã cứng đờ nhìn thức ăn bên trong, nhưng cô vẫn vô cùng tao nhã múc một muỗng cháo.
Mắt cô mở to.
“Ngon không?”
Lục Minh: “Rất ngon.”
Mộng Nhã vô cùng hiểu ý mỉm cười.
Thấy chưa, cô đã nói mình nấu cơm rất ngon mà!
Sau đó mắt cô càng ngày càng lấp lánh hơn: “Nếu ngon vậy thì ăn nhiều một chút.”
Lục Minh tiếp tục múc một muỗng.
Hắn bỗng nhiên hơi hối hận, năm đó vì thể chất nên đã lượt bỏ vị giác.
Bây giờ đến cơm của chính người phụ nữ mình yêu nhất hắn cũng không nếm ra hương vị gì.
Lục Minh không rõ cảm giác trong lòng là gì, vốn dĩ lúc trước hắn cảm thấy chuyện này không sao cả. Dù sao cũng đang ở mạt thế, có vị giác thì làm gì? Có thể sống sót là tốt rồi.
Nhưng bây giờ hắn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Mộng Nhã, bỗng nhiên trong lòng hơi áy náy.
Hắn không nếm được hương vị cơm Mộng Nhã làm.
Hắn... Không nếm được.
Vậy sẽ hối tiếc cả đời.
Dù Mộng Nhã có nấu cơm ngon hay không ngon thì trong lòng hắn, nó cũng là thức ăn ngon nhất trên đời này.
Nhưng, bây giờ, sau này, thậm chí là mãi về sau nữa, hắn vẫn không thể nếm ra được hương vị.
**
Nhiều năm về sau, nhìn cô gái đang say giấc nồng trên giường.
Lục Minh nắm tay cô, thành kính hôn lên ngón tay cô.
“Mộng Nhã, nấu cơm cho anh thêm lần nữa được không?”
Người thiếu tá luôn chỉ biết dùng giọng điệu ra lệnh khi nói chuyện giờ đây chỉ hỏi một câu "Có được không?"
Nhưng lúc này đã không còn người nào đáp lại hắn.
Có mất đi, mới biết nó quý giá như thế nào. Nhưng đã không còn kịp...
Khi đó trong lòng Lục Minh, trong đôi mắt hắn tất cả đều là người đang cầm cơm đặt trước mặt hắn, hỏi: “Ngon không?”
Cô gái nhỏ...
*Tác giả spoil đó ráng hít:(((
**
Mộng Nhã làm ba bữa cơm cho Lục Minh.
Không ngoài dự đoán được Lục Minh khen ngợi, khích lệ.
“Cái này hơi chua, đúng, chỉ hơi chua một chút thôi, anh sẽ thích ăn mà đúng không?”
Lục Minh không chút để ý ăn một cái.
Sau đó đáp lại: “Rất ngon.”
“Cái này thì hơi ngọt, nhưng nó là bánh quy sữa bò thơm ngọt, anh nếm thử đi?”
Lục Minh tiếp tục nói: “Rất ngon.”
“Còn cái này nữa, vô cùng ngọt! Ngọt muốn sâu răng! Phải bỏ hết vào trong miệng, rồi mới được cắn. Cảm giác được bơ trong miệng từ từ lan ra. Có ngon không?”
Miệng Lục Minh phình lên, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến uy nghiêm của hắn.
Sau khi nuốt hết mấy loại thức ăn xuống, hắn mỉm cười: “Rất ngon.”
Mộng Nhã vô cùng tự đắc.
“Đấy, em đã nói là em nấu rất ngon mà!”
Lúc này Lục Minh sẽ không chút keo kiệt khen ngợi lại cô.
“Đương nhiên rồi, em nấu cơm là ngon nhất.”
Sau đó hắn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Mộng Nhã, ở trong lòng im lặng bổ sung thêm một câu...
“Cô gái nhỏ của anh...”
“Em có biết không, đôi mắt của em rất giống với ngôi sao trên bầu trời này, rất đẹp.”
3/9/2020
Chà, hết chương tồn kho rồi nha mọi người =)) chúng ta lại tiếp tục tháng ngày chờ đợi chương trong vô vọng =))