Lại suy nghĩ đến Mộng Nhã vừa rồi thậm chí còn không kịp chào hỏi với mình liền khởi động xe chạy đi mất, Tiết Hàm lập tức đoán được nhất định là Mộng Nhã đã phát hiện trong xe có bom!
Chính là, chính là, Mộng Nhã của hắn, người phụ nữ của hắn...
Tiết Hàm muốn lấy di động ra, nhưng đôi tay của hắn lại run rẩy.
Sờ soạng rất nhiều lần, cũng không thể lấy điện thoại ra được.
Cuối cùng vẫn là bọn bảo tiêu nhanh chóng đuổi tới, hắn mới có thể ra lệnh.
"Đội cứu viện, nhanh lên! Nhanh!!"
Tiết Hàm quát lên, hắn cũng không biết bây giờ bản thân hắn có bao nhiêu đáng sợ.
Những bảo tiêu đó cũng đều là xuống từ trên chiến trường, lúc này nhìn thấy hai mắt đỏ sậm của Tiết Hàm, tất cả bọn họ cũng đều cầm lòng không được mà lui ra phía sau một bước.
"Nhanh!"
Bọn bảo tiêu lĩnh mệnh: "Vâng."
Tiết Hàm đi theo lên xe của đội cứu viện, đứng ở bên hồ, đợi ba giờ sau, hắn rốt cuộc chờ không kịp nữa.
Mắt thấy Tiết Hàm muốn nhảy xuống, đội trưởng bảo tiêu liền liều chết ôm lấy eo hắn.
"Tiết tổng, ngài không thể nhảy xuống được!"
Tiết Hàm trở tay đánh một cái, đội trưởng bảo tiêu lập tức ôm bụng ngồi xổm xuống.
Chỉ thấy Tiết Hàm lưu loát mặc đồ lặn vào, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong nước.
Hồ nước thật lạnh.
Cho dù là ở mùa hè, độ ấm này cũng thật lạnh.
Mộng Nhã, Mộng Nhã của hắn ở trong phao lâu như vậy, nhất định lạnh đến phát run.
Tiết Hàm không biết bản thân nên tìm ở nơi nào trước, hắn thậm chí còn không muốn nghe những lời đó của đội cứu viện.
Nói cái gì "Dưới nước đã kiểm tra đo lường không thấy hơi thở người sống, tiểu thư Mộng Nhã hơn phân nửa...", lúc ấy những lời này còn chưa nói xong, người phụ trách kia đã bị Tiết Hàm đánh thành đầu heo.
"Cô ấy sẽ không chết!"
Tiết Hàm vẫn luôn kiên định cho rằng là vậy.
Một giờ.
Tiết Hàm tìm ở dưới, bởi vì xe bị nổ mạnh đã được vớt lên rồi, cho nên đáy nước thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh.
Hai giờ.
Tiết Hàm thấy được một ít xác cá chết, nhất định là bị sóng vừa rồi vỗ ập vào.
Ba giờ.
Đáy nước trống rỗng, hắn thậm chí còn xem xét biến đổi của toàn bộ đáy hồ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Mộng Nhã như cũ.
Năm giờ.
Tiết Hàm đã gần mệt kiệt sức, nhưng bởi do hắn đã từng trải qua huấn luyện quân sự, nếu là người khác, hai giờ cũng kiên trì không nổi.
Tám giờ.
Dưỡng khí sắp hao hết.
Bọn bảo tiêu trung tâm cũng đều xuống nước.
"Tiết tổng, chúng ta trở về đi, nơi này đã tìm ba lần rồi, không có gì hết."
Sức lực cả người của Tiết Hàm giống như đã hao hết, trong lòng hắn mất mát.
Đột nhiên, Tiết Hàm nhìn thấy con trai dưới đáy hồ, có thể bởi vì tuổi tác con trai này quá lớn, cho nên xác trai rất sần sùi.