Bóng dáng Sở Càn cứng đờ, bọn thị vệ xung quanh hận không thể che lỗ tai lại.
Có một số việc không được nghe, bởi vì nghe xong thì không thể nào mở miệng ra được nữa.
Hiển nhiên Mộng Nhã cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, cô nói: “Là ta ôm tiểu điện hạ.”
Sở Càn: “…”
Sở Càn xoay người, trong ánh mắt có hỗn loạn thăm dò.
Sở Huy trong lòng ngực lập tức nghiệm chứng lời nói của Mộng Nhã, hắn khóc lớn, hơn nữa cánh tay nho nhỏ vẫn luôn hướng tới hướng của Mộng Nhã.
Sở Càn đem Sở Huy đặt trên mặt đất.
Sở Huy là tiểu phản đồ ‘bạch bạch bạch’ liền chạy đến trong ngực Mộng Nhã, nhưng rất cẩn thận tránh đi cổ chân đang bị thương của Mộng Nhã.
Sở Càn: “…”
Sở Càn hiện tại đã có bóng ma tâm lý.
Trên người chính mình cho tới nay đều mang theo lệ khí giết người, cho nên đệ đệ nhỏ mới không muốn thân cận với mình.
Hiện giờ nhìn thấy thân thể Sở Huy gầy guộc, không có mấy lượng thịt ——
Ánh mắt Sở Càn tựa như phát ra lưỡi dao sắc bén, mang theo lạnh lẽo.
“Người tới.”
“Có thần.”
“Đem những nô tài trong cung của tiểu điện hạ bắt lại, tra tấn… từng người từng người một.”
Tra tấn…
Bọn thị vệ ngầm hiểu, một đám kéo người đi.
Sở Càn nhìn tiểu tỷ tỷ của Sở Huy khẩn trương, trong lòng nháy mắt cảm thấy thực thỏa mãn.
Hắn chính là muốn nữ nhân này như vậy, chiếu cố người, nhưng…
Trước mắt không thích hợp, cô quá nhỏ.
Sở Càn cũng không tức giận, đứng ở trước mặt Mộng Nhã, nhưng hắn so với Mộng Nhã thì cao hơn một cái đầu, cho nên cô nghe thấy thanh âm phảng phất từ đỉnh đầu truyền tới.
“Ngươi tên gì?”
Mộng Nhã rũ đầu nhìn Sở Huy, biết là lúc này Sở Càn đã tin lời cô nói.
“Tạ… Tạ…”
Trong thanh âm của Sở Càn có ý cười hỗn loạn: “Cảm ơn?”
Mộng Nhã nóng nảy: “Ta tên là Mộng Nhã!”
Bộ dáng sốt ruột của cô quả thật rất đáng yêu, Sở Huy còn treo trên đùi cô nức nở thút tha thút thít, cô ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời chiếu trên gương mặt phấn bạch của cô, phảng phất giống như là trong suốt.
Sở Càn cách cô rất gần, hắn hoàn toàn không ngửi thấy mùi son phấn, chóp mũi chỉ quanh quẩn một cổ hương bồ kết.
“Tạ Mộng Nhã.”
Mộng Nhã tuy rằng không trả lời, nhưng biểu tình trên mặt ý bảo Sở Càn đoán đúng rồi.
“Ngươi là cháu gái của Tạ thái phó?”
Âm thanh của Sở Càn rất êm tai, thanh lãnh, không hỗn loạn một chút nào.
Mộng Nhã gật đầu, vừa gật đầu xong, tựa hồ mới phát hiện người đứng đối diện chính là hoàng đế.
Cô nhanh chóng cúi đầu nói: “Thần nữ… Tạ Mộng Nhã, gia gia đúng là Tạ thái phó.”
Sở Càn nhìn thấy cô quy quy củ củ nói chuyện, không nhịn được cười ha hả.
Nếu không phải lúc nãy vừa mới nghe được cô quở trách hắn như thế nào, nếu không phải vừa mới nhìn thấy cô nghịch ngợm đáng yêu phản bác, lúc này chỉ sợ là sẽ cảm thấy nữ hài nhi này hiền lương thục đức đi.
Sở Càn nói: “Thật không nghĩ tới Tạ thái phó có thể dạy ra một người cháu gái như vậy.”
Nhớ năm đó, Tạ thái phó kia thật đúng là lão cũ kỹ.
Cho dù là lúc ấy là Thái tử Đại hoàng tử, cũng bị Tạ thái phó đánh bản tử xuống tay.
Còn nhớ rõ lúc ấy Hoàng Hậu nháo tới trước mặt tiên hoàng, cuối cùng vẫn bị một câu ‘nữ tắc nhân gia thì biết cái gì’ tống cổ trở về.