Lần đầu tiên Mộng Nhã có cảm giác kính sợ đối với hoàng đế.
Lúc nãy bị thị vệ đè xuống, cô kêu như vậy chỉ là vì để bảo toàn mệnh thôi.
Vốn nghĩ rằng cô có thể miệng lưỡi trơn tru, lưu loát giảng giải tiểu nam hài có bao nhiêu đáng thương, sau đó đem đề tài lôi kéo đến trên người của chính mình.
Không nghĩ tới hoàng đế căn bản chẳng quan tâm tới, trực tiếp nói một câu —— ‘xử tử’ ‘lăng trì’.
Hiện tại ngẫm lại nghĩ mà cũng thấy sợ.
Sở Càn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới phát hiện chính mình đang thất thần.
Bất quá tiểu cô nương trước mắt xác thật chơi đùa rất vui, so với mấy tiểu thư khuê các được tỉ mỉ dạy dỗ kia tốt hơn nhiều.
Mộng Nhã có chút lo sợ bất an khi bị ánh mắt lạnh như băng của Sở Càn nhìn chằm chằm, nếu không phải trên đùi còn có một nhóc con, có lẽ hiện tại cô đã sớm chạy trốn rồi.
Thế giới thứ hai thật sự là không nên công lược đế vương cổ đại.
Người này cho người ta áp lực không phải là ít.
Thời điểm đối mặt với Tiết Hàm cô có thể chơi tiểu tính tình, có thể nháo tiểu tính tình.
Nhưng khi đối mặt với chúa tể, hoàng đế có quyền sinh sát chính mình, cô chỉ có thể làm bộ như chính mình không tồn tại.
Mộng Nhã quả thực muốn rơi nước mắt ròng ròng chạy đi.
Cô hiện tại không dám đem bộ dáng vạn người mê kia của chính mình ra dùng, vạn nhất bị hoàng đế phát hiện chính mình cùng với Mộng Nhã lúc trước tính cách quá khác nhau.
Nói không chừng trực tiếp đem cô thành yêu quái mà ‘răng rắc’.
***
Sở Càn nhìn thân thể cô có chút phát run.
Hắn hỏi: “Ngươi sợ trẫm.”
Mộng Nhã cơ hồ muốn trợn trắng mắt, ai mà không sợ a!
Cô cũng nói đúng như thế: “Sợ.”
Trong thanh âm Sở Càn có chút ý cười: “Sợ đến phát run sao?”
Mộng Nhã ngẩng đầu, trên mặt có chút mờ mịt.
“A? Phát run?”
Sở Càn lại một lần nữa bị khuôn mặt thanh lệ không chút son phấn hấp dẫn.
Tuy rằng tiểu cô nương trước mặt có mắt diễm lệ đào hoa, nhưng khí chất lại thập phần thanh thuần hoạt bát.
Giống như, một khối ngọc chưa được người ta chế tạo, mài dủa.
Làm người ta nhịn không được muốn nắm ở trong tay thưởng thức.
Sở Càn duỗi tay bắt lấy cằm Mộng Nhã.
Làn da trên tay trơn trượt, làm người ta không muốn buông tay.
Lúc này trong lòng Mộng Nhã đã không còn sợ nữa, nhưng cô vẫn cứ làm bộ dáng thực sự sợ hãi.
Đôi mắt liên tục chớp chớp, tựa như nai con trong rừng cây.
Thanh thuần làm tâm người khẩn cấp đau.
Lúc này Mộng Nhã tựa hồ phản ứng lại vì sao mình phát run.
Cô cau mày, nói: “Ta…… Thần nữ từ trên núi giả ngã xuống, trật chân, đứng không vững, cho nên phát run.”
Sở Càn từ cười khẽ biến thành cười to.
Thái giám xung quanh không có một ai dám ngẩng đầu, nhưng trong lòng đều biết hôm nay, chỉ sợ về sau tiểu cô nương này khẳng định sẽ thăng chức rất nhanh.
Quả nhiên, Sở Càn nói: “Phong Tạ thị Mộng Nhã làm tiểu chủ, vào ở Phi Mộng các.”
Bọn thái giám tiến lên thấp giọng nói: “Dạ.”
Ngay sau đó đã có tiểu thái giám quỳ gối trước người Mộng Nhã: “Chúc mừng Tạ tiểu chủ.”
Mộng Nhã còn chưa kịp tiêu hóa xong, này cũng quá nhanh đi.
Một giây địa ngục một giây thiên đường.
Sở Càn phân phó: “Đêm nay thị tẩm, sau đó, Huy ca nhi đưa cho nàng nuôi dưỡng trước.”
Chủ yếu là hiện tại Sở Huy chỉ nhận Mộng Nhã, để cho người khác chiếu cố chính hắn cũng không yên tâm được.
Vừa lúc, nếu Tạ Mộng Nhã có thể biết rõ vị trí của cô, chính mình cũng không ngại cho cô vinh quang tối cao.
Mộng Nhã đã lệ rơi ròng ròng…
Hầu... hầu... hầu hạ thị tẩm?
Cái này cũng quá nhanh đi!
Nhưng không phải còn chưa tới thời điểm tuyển chọn tú nữ sao?!
Hơn nữa cô mới mười sáu tuổi!
“Tiểu chủ năm nay mười sáu tuổi nha, nhớ năm đó, Thái Hậu mười lăm tuổi đã sinh bệ hạ.”
Mộng Nhã: “…”
Các ngươi tránh ra để ta yên lặng một chút.
Loại chuyện mười sáu thị tẩm, mười bảy sinh con quá mức hung tàn thảo phạt!
Cô không thể nào tiếp thu được a!
8/9/2018
---------oOo---------
Heun: Hmm từ giờ ta sẽ chăm chỉ up truyện hơn >< nên mọi người nhớ vote và cmt giúp ta nha~ ><