Thái giám cùng các cung nữ đến nghênh đón nhìn thấy cái tổ hợp quái dị này thì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Một người là đệ đệ ruột được bệ hạ yêu thương, không thấy hôm nay bệ hạ đã đánh chết Nghiêm ma ma sao?
Một người khác là Tạ tiểu chủ mà bệ hạ vừa ý, phải biết rằng đây không chỉ là lần đầu tiên của Tạ tiểu chủ, mà cũng là lần đầu tiên của bệ hạ đó!
Nhưng mà hai người này đang cùng nhau ra cửa là muốn làm gì?!
Làm gì?!
Mộng Nhã vẫn để tóc bán kiền, cho nên để rối tung ở sau người, không chút phấn son, hoàn toàn không có bộ dạng phải đi thị tẩm.
Nếu thật sự đi thị tẩm thì chắc chắn phải búi tóc, tô lông mày!
Đám người tiểu thái giám hoàn toàn không biết hai người này là có ý gì.
Mộng Nhã nâng tay, lập tức có tiểu thái giám khom người để cô bắt tay đi lên.
Sở Huy ở bên cạnh cũng lập tức túm một ống tay áo khác của Mộng Nhã.
Hoàn toàn là một phong phạm dũng sĩ bảo vệ công chúa.
Mộng Nhã nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bọn thái giám thiếu chút nữa thì hóa đá, thị tẩm mà mang theo tiểu điện hạ thì chỉ sợ là không được tốt lắm.
Nhưng nhìn bộ dạng một khắc cũng không rời Tạ tiểu chủ của tiểu điện hạ, bọn họ cũng chỉ có thể để im như vậy thôi.
Sở Càn cố tình phê duyệt tấu chương xong trước thời gian, tắm rửa rồi thay áo ngủ minh hoàng sắc, đang nằm ở trên giường đọc sách.
Nói thật, hắn rất chờ mong.
Làm hoàng đế, hai mươi hai năm trước hắn đều bôn ba vì quyền lực.
Hiện tại thiên hạ đều là của hắn, mỹ nhân, rượu ngon, muốn cái gì thì có cái đó.
Sở Càn cười khẽ, tưởng tượng đến nữ tử không phấn trang, tựa như con nai chấn kinh.
Thế nhưng lúc này lại có chút tâm ý viên mã.
Sở Càn buông sách, thậm chí đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ thêm vài lần.
Đột nhiên, Sở Càn cảm thấy hành động chờ mong này có chút quen thuộc, hình như thật lâu trước kia, hắn cũng chờ mong một người như vậy.
Nấu cơm cho cô, chờ cô về nhà.
Nghĩ đến đây, Sở Càn cảm thấy chính mình có chút si ngốc.
Hắn đường đường là vua của một nước, làm sao sẽ nấu cơm cho một nữ nhân? Đặc biệt là chờ cô về nhà?
Ngay khi Sở Càn đang miên man suy nghĩ thì thái giám nâng bước chân đi tới.
“Mời tiểu điện hạ cùng tiểu chủ tử.”
Một khắc khi nghe thấy tiếng bước chân của thái giám, Sở Càn hoảng loạn.
Hắn nhanh chóng nằm nghiêng ở trên giường, đột nhiên lại cảm thấy động tác này không được tốt lắm.
Vì thế mặc thêm áo ngoài rồi ngồi ở trước bàn, vừa lúc đối diện với gương đồng, xử lý cổ áo cùng tóc của mình.
Cũng chính là vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
“Bệ hạ…”
Tim Sở Càn đập rất nhanh, hắn chưa bao giờ biết mình còn có một mặt như thể tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch thế này.
“Vào đi.”
“Tuân lệnh.”
Sở Càn nhìn điểm tâm tinh xảo trên bàn, thái giám nói đây đều là mấy thứ Mộng Nhã tiểu chủ thích ăn nhất.
“Mộng Nhã thỉnh an bệ hạ.”
Sở Càn chậm rãi xoay người, khi nhìn tới nhóc con quỳ bên người Mộng Nhã thì biểu tình trên mặt thiếu chút nữa hỏng mất.
“Nó, nó…”
Không xong, nói chuyện mà cũng nói lắp được!
Mộng Nhã ngẩng đầu, cặp mắt to thanh thuần tựa như con nai con đang nhìn hắn, hoảng loạn trong nội tâm đều được biểu lộ trong ánh mắt kia.
Sở Càn nói: “Đứng lên đi, trẫm không trách nàng.”
Mộng Nhã đứng lên, cổ chân còn có chút đau. Nhưng cô cũng không có biểu lộ ra.
Cô nói: “Bởi vì tiểu điện hạ một khắc cũng không xa ta… Thần nữ… Thần thiếp!”
Một câu mà Mộng Nhã phải sửa lại tới ba cái xưng hô, trên mặt có chút hồng hồng.
Tựa hồ đối với cái xưng hô "thần thiếp" này vô cùng ngượng ngùng.
Sở Càn nhìn bộ dạng không rành thế sự của cô mà nuốt nuốt nước bọt.
Hắn nói: “Không có việc gì, ngồi xuống đi.”
Thời điểm khi Mộng Nhã ngồi xuống, nhóc con bên người cô nhắm mắt cũng đi theo đuôi.
Mộng Nhã làm cái gì thì nó làm cái đó.
Hai người này tuổi còn nhỏ, một người mới mười sáu tuổi, một người mới ba tuổi, hai người ăn mặc y phục có màu sắc giống nhau, làm động tác lại giống nhau.
Làm sao cũng thấy thật đáng yêu.
14/9/2018
----------oOo----------
Heun: Ôi còn đâu hình tượng cao lãnh lạnh lùng nữa, trả lại hình tượng lúc trước của anh đây *khóc ngất* ToT