Thẳng cho đến khi Mộng Nhã bị cắn lỗ tai, cô mới phát hiện ra mình nói sai.
Kỳ thật ở trong mắt Mộng Nhã, một Sở Càn hai mươi hai tuổi không tính là gì. Tuy rằng cô vĩnh viễn mười sáu tuổi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tính cả thế giới trước thì với số tuổi của cô cũng đã là bà nội của Sở Càn rồi.
Cách gọi "tiểu hoàng đế" tự nhiên là không có gì.
Nhưng hiện tại ngồi trong lồng ngực người này, gọi như vậy thì không khác gì đang nhóm lửa **.
Mộng Nhã vội vàng sửa miệng: “Bệ hạ.”
Sở Càn không rõ vì sao, khi nghe Mộng Nhã gọi hắn thân mật là tiểu hoàng đế, hắn liền cảm thấy khoảng cách giữa hắn và cô gần hơn.
Ở chung mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn đặt Mộng Nhã vào trong lòng.
Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, giá trị tình yêu là 66!”
Mộng Nhã: “Thật sao?”
Nói thật, đây chính xác là một chuyện vui ngoài ý muốn.
Nửa năm trước cô cùng hệ thống phát hiện ra việc Sở Càn thích cô kỳ thực là loại yêu thích với một người muội muội, chứ không phải là loại yêu thích với người yêu.
Nhưng trải qua nửa năm sớm chiều chung đụng, giá trị tình yêu vẫn tăng lên thêm một chút.
Tuy rằng tốc độ này rất chậm, nhưng ít ra còn tăng lên được.
Cái này chứng minh rằng phương thức công lược ban đầu tuy có chút sai lầm, nhưng góc độ lệch khỏi quỹ đạo không lớn.
Vì thế Mộng Nhã càng có lòng tin hơn!
***
Sở Càn không nói nữa, mà tinh tế hôn lên mặt Mộng Nhã.
Sở Càn hiện tại không có giữ râu, trên mặt cũng không có hồ tra, tuy rằng khi hôn môi thì có cảm giác thô ráp, nhưng tổng thể thì vẫn không chọc cô ngứa lắm.
“Nàng thích trẫm sao?”
Mộng Nhã thu liễm mặt mày lại, hiện tại Sở Càn nói chuyện với cô vẫn xưng là "trẫm", chứng minh cô còn không phải là người quan trọng nhất của hắn.
Hoặc là Sở Càn này quá trọng quyền lợi, rốt cuộc thì cái vị trị hoàng đế này, không phải ai cũng có thể ngồi lên được.
“Như thế nào, sao không trả lời?”
Cằm cô bị ép phải nâng lên, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ có chút ủy khuất kia.
Kỹ thuật diễn của Mộng Nhã đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh[1], hiện tại cô đã xác định được rằng, cho dù cô có hạ độc hại Sở Càn thì Sở Càn cũng sẽ không giết chết cô.
Bởi vì giá trị tình yêu là 66 mà!
Yêu nhiều như vậy, sẽ không bởi vì một lần bị phản bội mà từ bỏ.
Huống chi đối với loại người như Sở Càn mà nói, có thể làm cho hắn mở lòng thì thật sự không dễ dàng gì.
Đến hiện tại mà hắn vẫn không dự định nạp phi thì có thể nhìn ra được.
Lệ khí đang ngưng tụ trên mặt mày Sở Càn.
Hắn đã xác định rằng hắn có ý đồ muốn lập Mộng Nhã làm hậu, nhưng đến một câu "Thích bệ hạ" mà nữ nhân này cũng không nói được sao?
Trong mắt Mộng Nhã ngập tràn ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
—— Đây là bởi vì Sở Càn dùng quá sức.
Cằm Mộng Nhã đã xanh tím cả rồi.
Nhưng giờ phút này Sở Càn lại không hề buông lỏng, hắn thừa dịp hạ giọng nói, hỏi cô: “Tạ Mộng Nhã, nàng yêu trẫm sao?”
Mộng Nhã muốn xoay đầu đi, nhưng cô muốn cử động một cái mà cũng thấy khó khăn.
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, nhưng cô cũng không nói ra một chữ nào.
Sở Huy cũng phát hiện bên này không thích hợp, trải qua hơn nửa năm được chăm sóc, hiện tại nó đã trắng trẻo mập mạp, còn nói được mấy chữ.
“Xấu!”
Sở Huy la lên một tiếng, sau đó chạy tới cắn Sở Càn.
Mộng Nhã nhanh chóng chặn nó lại, bây giờ là lúc quan trọng, không nên chọc giận Sở Càn nhất, nếu Sở Huy chạy tới vào lúc này, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
May rằng bọn thái giám xung quanh có mắt, nhanh chóng ôm Sở Huy đi.
Không khí yên tĩnh lưu chuyển quanh Mộng Nhã với Sở Càn.
Vắng lặng một cách chết chóc.
Nhưng Mộng Nhã là yên lặng khóc thút thít.
Còn lòng Sở Càn thì nguội lạnh.
Hóa ra những sùng bái lúc trước, thích, yêu thương đều là giả sao?
Hắn luôn biết Mộng Nhã là một nữ nhân đơn thuần, có cái gì thì nói cái đó.
Hiện tại cô không nói, chẳng lẽ là… Cô không yêu hắn?
[1] Lô hỏa thuần thanh ( 炉火纯青): Đạo sĩ luyện đan cho rằng, luyện đến khi trong lô sinh ra một ngọn lửa thuần xanh thì coi như thành công. Sau này dùng để ví von về công phu đã đạt đến cảnh giới thuần thục hoàn mỹ.