Tuy Trần Thạch rất khó hiểu, nhưng nhìn thấy Mộng Nhã cũng không định giải thích.
Sau khi hắn đáp ứng liền rời đi.
Mộng Nhã ôm Sở Huy, trong lòng cô thâm cầu nguyện: “Nhất định phải nhìn thấy a.”
Đây là việc duy nhất mà cô có thể làm được.
**
Ba tháng sau, đã có kết quả của kỳ thi Hương.
Trần Thạch cũng không thi qua.
Nhưng ở phía sau hắn lại có một đội quân cờ mũ chỉnh tề.
Nhìn người nọ khoác lên bộ y phục minh hoàng sắc trên người, chén canh trong tay Mộng Nhã lập tức rơi xuống đất.
Tiếng mảnh sứ vỡ vụn cuối cùng đã khiến cô hoàn hồn.
“Bệ hạ.”
“Dân nữ… Khấu kiến bệ hạ.”
Sở Càn vội vã xuống ngựa, thế nhưng Mộng Nhã đã quỳ gối lên đống mảnh vụn kia.
Từ đầu gối đến bắp chân lập tức có máu chảy ra.
“Đồ ngốc, nàng không biết đau đúng không?”
Dường như lúc này Mộng Nhã mới cảm thấy được đau đớn, cô cau mày lại cắn chặt răng.
“Ta, ta làm sao vậy?"
Sở Càn vừa đau lòng lại vừa tức giận mà ôm cô vào phòng. Sau lưng cấm vệ quân có một đám thôn dân quỳ xuống, sau khi ngẩng đầu thì bọn họ lại nhìn thấy cảnh này.
Tập thể bọn họ đã hóa đá trong chớp mắt.
“Tiên sinh… Là phi tử của bệ hạ?”
“Hừ, kia chính là Hoàng Hậu nương nương.”
Một cấm vệ quân cười lạnh.
Một đám nông dân hấp tấp quỳ xuống, những nông phụ bắt Mộng Nhã giặt quần áo cho nhà mình lúc trước chảy mồ hôi ròng ròng.
Trời ạ, trước đó nàng ta nói nhiều chuyện đại nghịch bất đạo với Hoàng hậu nương nương như vậy....
Chẳng phải sẽ bị chém đầu hay sao?
**
“Nàng gầy đi rồi.”
Mộng Nhã nhìn mặt Sở Càn, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Sở Càn tùy tiện quăng Sở Huy ra ngoài cửa, lập tức có thái giám tiếp được nó.
“Chàng….” Mộng Nhã không tiếp tục nói nữa.
Chỉ vẻn vẹn hai năm mà Sở Càn hiện tại thoạt nhìn già đi rất nhiều, thậm chí trong những sợi tóc như mực còn xen vào rất nhiều tóc xám trắng.
Sở Càn nói: “Hiện giờ ta rất xấu đúng chứ, có phải nàng không thích ta nữa?”
Hắn hỏi lời này thật cẩn thận, còn kèm theo một tia không xác định.
Mộng Nhã lắc đầu: “Không có, ta yêu chàng, làm sao ta có thể ghét bỏ chàng được.”
Đôi mắt Sở Càn lập tức sáng lên.
Hai năm, hắn ngày đêm nhớ nhung Mộng Nhã, có đôi còn không phân định được đâu là thật, đâu là mơ!
Ngay cả mái đầu đều bạc đi rất nhiều.
Sở Càn nửa quỳ ở mép giường băng bó vết thương cho Mộng Nhã, sau đó đánh giá bố cục xung quanh.
Cái nhà này nhỏ như vậy, thậm chí vách tường cũng không rắn chắc, Mộng Nhã của hắn đã ở đây hai năm?
Sở Càn vuốt ve tay Mộng Nhã, bàn tay trắng nõn tinh tế trước kia đã bởi vì mấy ngày nay làm việc nặng mà có mấy vết chai sạn.
Trong lòng Sở Càn vô cùng áy náy: “Là ta không tốt.”
Ánh mắt Mộng Nhã tràn đầy mừng rỡ khi được gặp lại ái nhân.
“Chúng ta có thể gặp lại lần nữa, chính là trời cao cho chúng ta phúc phận lớn nhất.”
Tiếng nói của cô không còn bình đạm như ngày xưa, mà lại mang theo âm rung, dường như ngay sau đó thì cô có thể vui sướng đến mức khóc ra.
“Ta vẫn luôn cảm thấy, nửa đoạn nhân sinh trước kia của ta trôi qua quá thuận lợi, nếu ta vẫn luôn ở bên chàng như vậy, cũng ngầm sinh bất an trong lòng.”
Sở Càn lẳng lặng mà nhìn cô, trong lòng hắn tràn đầy hình bóng cô.
Mộng Nhã mặc quần áo gì cũng đẹp, cho dù hiện tại cô chỉ búi kiểu tóc của phụ nhân, ăn mặc áo vải thô, nhưng khí chất của cô vẫn còn ở nơi đó.
Làm thế nào cũng không thể xóa đi.
“Hai năm, chúng ta tách ra hai năm, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng trưởng thành lên rất nhiều.”
Mộng Nhã nhìn đôi mắt Sở Càn, không màng vết thương trên đùi, cô ngồi dậy, hỏi -- “Cho nên, Sở Càn bệ hạ, hiện tại Mộng Nhã có đủ tư cách làm Hoàng Hậu của chàng không?”
28/10/2018
----oOo----
Sở Càn: Đéo đấy
Mộng Nhã: Em có tin chị cho em ăn dép ai sờ phôn không?:)
Vân: *Mở cửa ra* *cầm dao* *mắt lóe sáng* Hai anh chị có tin tôi làm thịt hai anh chị luôn không? *cười nhẹ*