Tuy rằng cả đời này hai người không có con, nhưng họ lại vô cùng yêu thương nhau.
Bọn họ cũng nhận nuôi những đứa trẻ nghèo khổ.
Sau khi những đứa trẻ này trưởng thành, người thì làm về chuyên gia sinh vật học, có người thì nghiên cứu triết học, còn có người thì đi học thiết kế điện tử.
Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều rất hiếu thuận.
Bởi vì Trần Mặc và Mộng Nhã đã cho bọn họ sinh mệnh lần thứ hai.
Nếu không có Trần Mặc và Mộng Nhã, nói không chừng hiện tại bọn họ còn đang xin cơm ở một góc xó xỉnh nào đó.
Cho nên lúc hai người mới vừa nhắm mắt lại thì đã có người phát hiện ra.
Nhưng điều làm cho bọn họ kinh ngạc nhất chính là --
Tay Trần Mặc và Mộng Nhã nắm rất chặt, làm thế nào cũng không tách ra được.
Tay hai người đều thon dài, là loại tay của tuyển thủ, khớp xương rõ ràng.
Cho dù là già rồi, cũng đẹp vô cùng.
Thấy cảnh này, hộ công cùng những đứa trẻ họ nuôi dưỡng đều bật khóc.
Có người nghẹn ngào: "Cảm tình giữa Trần tiên sinh và Triệu nữ sĩ thật tốt."
"Chúng ta hạ táng họ cùng với nhau đi."
"Phải, như vậy nhất định bọn họ sẽ đời đời kiếp kiếp đều làm vợ chồng của nhau."
**
Ngày hạ táng, mưa phùn mờ mịt bay khắp trời.
Vô số người đến phúng viếng.
Không ngoại lệ, quần áo họ mặc đều là màu đen.
Tay cầm chiếc dù đen.
Đứa trẻ đi ở đằng trước ôm một hũ tro cốt lớn --
Sau khi hỏa táng thì hai người đã hoàn toàn hòa vào nhau, chỉ có một hủ tro cốt.
"Nguyện cho Trần Mặc tiên sinh và Triệu Mộng Nhã phu nhân, đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa."
**
Lúc Mộng Nhã mở mắt ra lần nữa thì cô đã về tới không gian của hệ thống.
Lúc này Tiểu Linh Nhất cũng rất khó chịu.
Nhìn Mộng Nhã khóc thương tâm như vậy, nó cũng không thể làm được gì hết.
Chỉ có thể cùng khóc với ký chủ.
Hệ thống tổng quản yên lặng nhìn hết một màn này, muốn dẫn Linh Nhất đi để nó coi《 Cậu Bé Bọt Biển 》.
Nhưng lần này cũng không hấp dẫn được Linh Nhất.
Nó khóc, thở hổn hển: "Ta... Rất khổ sở."
Hệ thống tổng quản vuốt ve đầu Linh Nhất, hòa ái nói: "Đừng thương tâm, chuyện bọn họ ly biệt, đối với bọn họ thì đây có lẽ là chuyện tốt."
Nước mắt trên mặt Linh Nhất còn chưa lau khô.
Nó không chớp mắt, hỏi: "Vì sao?"
Hệ thống tổng quản nói: "Bởi vì mỗi một lần từ biệt, thì có nghĩa là... Đường về nhà của bọn họ, càng tiến thêm một bước."
Linh Nhất vẫn còn có chút không hiểu.
Cảm xúc vốn còn đang rất thương tâm, nhưng sau khi nghe xong những lời này lại dần dần bình tĩnh.
Chỉ là cảm xúc chua xót lại đau khổ ở trong lòng này, làm thế nào cũng không xóa được.
**
Mộng Nhã yên lặng khóc ba ngày.
Ba ngày sau, cô đứng lên, lau khô nước mắt.
"Linh Nhất, nhiệm vụ tiếp theo là gì?"
Linh Nhất vô cùng làm tròn bổn phận: "Mạt thế, công lược thiếu tá lãnh khốc."
Mộng Nhã gật đầu: "Được, vậy ta còn cần phải học tập thêm kỹ năng gì không?"
Linh Nhất nhìn giao diện của nó, gật đầu: "Có, ký chủ còn có thể học tập thêm ba kỹ năng."
"Nhưng hy vọng ký chủ học tập kỹ năng đánh nhau, an ninh mạng máy tính và cách nấu ăn dã ngoại."
Mộng Nhã biết Linh Nhất tất nhiên sẽ suy xét rất chu đáo.
Nó luôn là một áo bông nhỏ vô cùng tri kỷ... Không phải, là hệ thống nhỏ mới đúng.
Mộng Nhã nói: "Vậy học ba cái này."
Dứt lời, Mộng Nhã cũng không bài xích việc học tập ở hệ thống giống lúc trước.
Bởi vì sau mỗi lần học tập, thì cô sẽ càng trở nên ưu tú hơn.
Vả lại, thế giới tiếp theo chính là mạt thế.
Không học tập kỹ năng liên quan, không lẽ về sau cô chỉ có thể dựa vào nam nhân nuôi cô sao?
Với tính cách của Mộng Nhã thì loại tình huống này, tuyệt đối sẽ không xảy ra!
23/11/2018
- ----oOo----
Vân: Hức... truyện nhà tôi bị bỏ rơi rồi TvT Không ai đọc truyện nhà tôi edit nữa hức...