Cô nghĩ, nếu không phải thân thể này đã trải qua rất nhiều huấn luyện thì dù có được nam nhân thần bí kia dạy qua môn đấu vật, cô cũng không sống nổi.
Rốt cuộc thì người này lúc trước chính là đội viên của bộ đội đặc chủng, thân thủ không kém. Sau khi bị virus tang thi xâm nhập, tốc độ hay sức bật đều tăng lên gấp đôi.
Hiện tại, Mộng Nhã chỉ có một mình, trong tay lại không có vũ khí thích hợp, tự nhiên không thể nào đánh lại được, chỉ có thể chạy trốn.
**
Tốc độ của tang thi cũng rất nhanh. Mộng Nhã vừa mới chạy trốn, chưa tới mười phút thì đã bị nó đuổi kịp.
Lúc này, trong đầu tang thi đã không còn ý thức, chỉ nghĩ làm sao để ăn được cô. Mộng Nhã thậm chí còn cảm giác được chất lỏng màu vàng kia đang chảy trên cổ mình!
Cô ra sức đẩy đầu nó ra, sau đó nhanh nhẹn lăn một cái, tránh né lần đột kích đầu tiên của nó.
Ngay lúc này, phía sau tang thi truyền đến tiếng hít thở dồn dập. Chính Mộng Nhã còn chưa kịp phản ứng, tâm đã co rút đau đớn!
Cũng trong lúc này, hệ thống truyền ký ức mà nguyên chủ đã trải qua vào đầu Mộng Nhã.
Mộng Nhã rốt cuộc cũng biết, tiếng hít thở khi nãy là từ vị hôn phu của nguyên chủ. Hắn nhất định đã nghĩ đến việc dẫn dụ tang thi về phía hắn!
Mộng Nhã kêu to: “A Minh! Không cần!”
Nếu hắn tránh ở một chỗ, không phát ra tiếng, tang thi nhất định không phát hiện được hắn!
Dù sao trên người bọn họ đều có thuốc đặc biệt của quân đội, có thể ngăn cản mùi vị của máu phát ra từ trong thân thể.
“Mộng Nhã, chạy mau!”
Nam nhân được gọi là A Minh chỉ kịp hét lên một câu, đã bị tang thi cắn đứt cổ.
Nhưng cũng trong nháy mắt ấy, hắn ném lựu đạn ra, tiếng nổ mạnh từ phía chân trời vang lên.
Xung quanh giống như chưa xảy ra chuyện gì, bất luận là tang thi hay là vị hôn phu của Mộng Nhã.
Tang thi tuy rằng không có trí tuệ, nhưng nó cũng biết chọn kẻ yếu để đánh. Khi chiến đấu cùng Mộng Nhã, nó không nhận được bao nhiêu chỗ tốt nên tất nhiên muốn đi ăn người yếu hơn.
Lựu đạn nổ tung, cho dù là tro bụi của ai cũng đều không nhìn thấy.
**
Mộng Nhã không khóc, bởi vì lúc trước cô thấy không phải chỉ có mỗi một tang thi. Hơn nữa, chết đi một tang thi là đồng đội của cô, một người là vị hôn phu của cô.
Như vậy liền chứng minh, tang thi tập kích bọn họ lúc trước vẫn còn tồn tại!
Chúng có thể đang núp ở nơi nào đó để theo dõi cô!
Mộng Nhã cuối cùng cũng có thời gian rút chủy thủ ở dưới chân. Đây là vũ khí cuối cùng cô có thể dùng. Khẩu súng lúc trước đã không còn đạn, cô chỉ có thể sử dụng thanh chủy thủ này.
**
Mộng Nhã ngừng thở.
Ở địa phương này cô làm một ký hiệu. Nếu có thể chạy thoát ra khỏi đây, cô nhất định sẽ quay lại làm cho đồng đội và vị hôn phu một cái mộ chôn quần áo cùng di vật.
Sau đó, Mộng Nhã tìm một gốc đại thụ leo lên. Tang thi không biết leo cây, cô ở trên đây tương đối an toàn, còn có thể chờ cứu viện tới. Hơn nữa nếu có thể gặp được đồng đội cũ, cô cũng có thể nhảy xuống cứu hắn.
Chỉ là, Mộng Nhã không hề nghĩ tới, thời gian cô ở trên cây đã qua ba ngày. Ba ngày, cô không dám leo xuống cây. Lúc này tang thi có ý thức đã xuất hiện. Nói không chừng nó vẫn còn đang nấp ở đâu đó nhìn cô, chờ cô leo xuống liền lao tới tấn công.
Mấy ngày qua, cô chỉ có thể gặm lá cây xung quanh để sống. Vải trên ống quần đã bị cô xé xuống để lau nọc độc tang thi trên cổ. Quần áo nửa người trên cũng rách tung tóe, may mắn địa phương không nên lộ vẫn được che kín. Mộng Nhã lúc này phải nói là vô cùng thê thảm.
Cô ai oán nghĩ, chắc hẳn bản thân chính là ký chủ xui xẻo nhất, vừa mới xuyên đến thế giới này đã bị chết vì đói.