Lúc đến trấn Tùng Hương thì đã là buổi chiều, Thích Ca dừng xe đi xuống, “Sếp Lộc, chúng ta đi mua mấy bộ đồ giữ ấm trước ha anh?”
Tuyết bên này còn lạnh hơn so với trong thành phố, gió lạnh thổi “vù vù” xộc thẳng vào trong cổ áo, chỉ mặc mỗi áo trong và sơ mi thì không tài nào chịu nổi.
Lộc Nhất Bạch không thể không đồng ý, đạo diễn chủ động đi trước dẫn đường, còn nói là phải giúp bọn họ trả giá.
Ở trên trấn không có nhiều cửa tiệm lắm, phần lớn đều bán loại áo làm từ cây cỏ, chỉ có một tiệm bán áo lông.
Biết Lộc Nhất Bạch không quen mặc loại áo thô ráp làm từ da cây này, Thích Ca thẳng chân đi vào tiệm bán áo lông.
“Tiểu Thất à?” Chủ tiệm là một người quen, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay Thích Ca, vô cùng hưng phấn mà nói bằng tiếng phổ thông sứt sẹo, “Sao con lại về đây rồi?”
Hai người dùng ngôn ngữ mà cả Lộc Nhất Bạch và đạo diễn đều không hiểu nói chuyện một lúc, chủ tiệm lôi hết đống hàng tốt áp đáy hòm ra.
Gọi là tốt nhưng thật ra đều là loại áo trước đây Lộc Nhất Bạch không bao giờ nhìn tới, nhưng hiện tại không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành lấy một cái.
Thích Ca chọn thay hắn một bộ áo lông dài màu đen, Lộc Nhất Bạch liếc mắt nhìn Thích Ca.
Thích Ca nháy mắt với hắn mấy cái, nhấn mạnh nói, “Cái này chỉ là tạm thời thôi, không thể coi là bồi thường cho anh được, bộ áo lông kia… sau này em lại đền cho anh.”
Ngụ ý là, y cũng muốn nối lại chuyện xưa.
Lộc Nhất Bạch không tỏ vẻ gì, chỉ nhận lấy áo lông, nhanh chóng khoác lên người.
Có vài người được tung hô là “mắc áo di động”, bởi có mặc tấm vải bố lên người thì cũng đẹp chẳng khác gì người mẫu, Lộc Nhất Bạch chính là người như vậy. Bộ áo lông thô sơ kì dị xấu không tìm được chỗ nào khen, khoác lên người hắn lại tạo thành vẻ đẹp trai tùy tính.
“Lấy bộ này, với thêm một bộ giống này mà nhỏ hơn.” Thích Ca chọn cho mình một bộ áo lông giống hệt.
Thật ra y có thể về nhà thay quần áo của chính y, nhưng y dường như đã quên mất quê nhà mình ở đây, Lộc Nhất Bạch cũng vờ như không phát hiện.
Biết Lộc Nhất Bạch mặc cái áo khoác lông bên ngoài đã là cực hạn rồi, quần áo bên trong hắn nhất định sẽ không mặc, Thích Ca liền không thèm hỏi thêm gì, vội vàng chạy đi giành thanh toán.
Tiền quần áo tổng cộng là hai trăm tệ, Lộc Nhất Bạch cũng lười tranh trả tiền với y.
Chủ tiệm chủ động giảm giá hai mươi tệ, Thích Ca vô cùng vui vẻ.
Có áo khoác rồi đi đường dễ chịu hơn hẳn, Thích Ca thấy một tiệm bán thịt dê nướng mở cửa thì hào hứng chạy tới chào hỏi.
Hai người luyên thuyên nói chuyện một lúc lâu, Thích Ca mua một cái đùi dê nướng với giá hơn hai trăm.
Đạo diễn len lén nuốt một ngụm nước miếng.
Thích Ca trả tiền rồi dặn chủ tiệm nướng xong thì đưa qua tiệm bán quần áo đối diện.
Đạo diễn: “…”
Chậc, thế giới này cậu ta không hiểu.
Thích Ca nhìn cậu ta một cái, cố ý quay sang nói với Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, giờ chúng ta đi tham ban, có định mang chút quà tới không?”
Ánh mắt đạo diễn lập tức sáng lên, cậu ta muốn ăn dê nướng nguyên con.
Trong mắt Lộc Nhất Bạch hiện lên nét cười, chiều theo ý Thích Ca, “Quà gì? Em quen chỗ này hơn, em cứ chọn đi.”
“Thật ra thì dê nướng nguyên con khá ổn, nhưng có lẽ đoàn phim bị chuyện xui xẻo lần này làm cho đau dạ dày luôn rồi, hay mua hai hộp sữa bột mang qua thôi anh?” Thích Ca quay đầu lại nhìn đạo diễn, “Đạo diễn, cậu thấy sao?”
Đạo diễn: “…”
Cậu ta không muốn uống sữa bột, cậu ta muốn ăn dê nướng nguyên con.
Cuối cùng Thích Ca vẫn chọn một phần dê nướng nguyên con, dù sao thì phần lớn nhân viên đoàn phim chẳng có tội lỗi gì, cũng không thể làm mất mặt Lộc Nhất Bạch được.
Đạo diễn cực kỳ phấn khởi, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng như bay.
Mọi người ở đoàn phim thuê hai dãy nhà gỗ làm nơi ở tạm, mọi người đã sớm nghe được tin sugar đá đì sắp tới, ai nấy đều ra cửa đứng đợi.
Lộc Nhất Bạch vừa mới lên nắm quyền Thanh Bách, trước đây hầu như không bao giờ lộ mặt trước truyền thông, nên người biết hắn không nhiều lắm.
Đám người ở đây vừa thấy rõ cách ăn mặc của bọn họ thì đều sửng sốt chớp chớp mắt, sau đó chen nhau mà lên, gấp gáp muốn biểu hiện trước mặt sugar đá đì một phen, nháy mắt Thích Ca đã bị đẩy qua một bên.
Có một vị mỹ nữ mặc váy dài mỏng manh đứng gần Lộc Nhất Bạch nhất, cố hết sức dựa lên người Lộc Nhất Bạch, vừa mở miệng liền đỏ hốc mắt, “Sếp Lộc, ngài có thể tới thăm bọn em khiến bọn em cảm động lắm, hôm qua thiệt đáng sợ hức hức hức… Mãi mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đám người man rợ này còn giam lỏng bọn em, không cho bọn em ra ngoài, thiệt đáng sợ hiu hiu…”
Cô ta vừa nói vừa chạm nhẹ lên khóe mắt mình, chợt bên cạnh đưa qua một gói khăn giấy.
“Cảm ơn sếp…” Mỹ nữ thấy rõ người trước mặt thì nghẹn họng.
Thích Ca che trước người Lộc Nhất Bạch, vẻ mặt vô tội, “Chị ơi, lớp trang điểm của chị bị lem rồi kìa.”
Y nhỏ giọng nói, “Sếp Lộc không thích đâu, chị mau đi xử lý lại đi.”
Vị mỹ nữ kia suýt nữa thì tức chết.
Thích Ca đứng bên cạnh Lộc Nhất Bạch, cười nói, “Đạo diễn, mắt chọn người của cậu không tồi, chị gái hồi nãy đóng vai nữ chính đúng không? Diễn xuất rất tốt.”
Khóe miệng đạo diễn run rẩy một chút, nữ chính người ta mới hai mươi tuổi, dù trang điểm hơi thành thục xíu nhưng nhìn sao cũng nhỏ hơn anh mà? Anh cứ kêu chị gái chị gái vậy có thấy kỳ cục không?
Tuy diện mạo Thích Ca không măng non như Trâu Hàn, chưa đến mức bị người ta nhầm thành học sinh trung học, nhưng cũng thuộc dạng không nhìn ra tuổi thật.
Ngũ quan của y tinh xảo, làm ra vẻ mặt khác nhau sẽ tạo cảm giác tuổi khác nhau. Nói y 27, 28 tuổi có người tin, nói y 24, 25 tuổi cũng hợp lý, nói y 20 tuổi cũng không thấy quá miễn cưỡng.
Đạo diễn không nhìn ra tuổi thật của Thích Ca, nhưng cậu ta biết trợ lý đặc biệt bên người chủ tịch thì không thể nào nhỏ được.
Tuy cậu ta chậm tiêu, nhưng cũng nhìn thấy thái độ dung túng của Lộc Nhất Bạch, cũng đoán được lời vừa rồi của Thích Ca không phải khen ngợi mà là mắng đểu, nên cười cười cho qua chuyện, không tiếp tục chủ đề này.
Mấy người còn lại muốn tới gần nói mấy câu, lại thấy tình hình không ổn lắm, cũng không ai dám lộn xộn.
Thích Ca di chuyển bàn ghế đến một chỗ không quá gần mà cũng không quá xa đám người cho Lộc Nhất Bạch.
Thái độ này thì quá rõ ràng rồi.
Lộc Nhất Bạch mở miệng động viên vài câu, tâm tư nam chính lại nảy mầm, đổi kịch bản, nói một cách đầy trách nhiệm, “Sếp Lộc cứ yên tâm, đoàn phim chúng tôi rất chuyên nghiệp, thêm nữa ai cũng yêu thương lẫn nhau, chút khó khăn đó không là gì cả, chúng tôi nhất định sẽ vượt qua…”
Còn chưa nói xong, dê nướng nguyên con đã được đưa tới, Thích Ca đứng lên chào hỏi mấy câu, mọi người liền thay nhau đứng dậy đi ăn.
Thích Ca ngồi bên người Lộc Nhất Bạch, y vốn cảm thấy nơi này coi như sân nhà của mình, xoa xoa tay định hầu hạ Lộc Nhất Bạch ăn cơm. Kết quả người muốn xum xoe nhiều lắm, y chỉ mới chớp mắt một cái, trước mặt Lộc Nhất Bạch đã đầy ứ đồ ăn.
Còn có người liên tục giới thiệu cho Lộc Nhất Bạch thịt dê thì chỗ nào ngon nhất, phải ăn thế nào mới đúng vị chính tông… Nói vô cùng rõ ràng rành mạch, nếu không phải Thích Ca sống ở đây từ nhỏ tới lớn, chắc đã tin sái cổ.
Y bỗng dưng mất hết hứng thú, hờ hững thờ ơ, chợt phát hiện Lộc Nhất Bạch gần như không động đậy gì vào đống thức ăn trước mặt, có người kính rượu hắn cũng không uống.
Thích Ca nghĩ nghĩ, vươn một ngón tay len lén chọc chọc vào cánh tay Lộc Nhất Bạch ở dưới bàn.
Lộc Nhất Bạch quay đầu nhìn sang.
Thích Ca nhỏ giọng nói, “Ông ngoại em có để lại cho em một căn nhà, ở ngay trên trấn, điều kiện tốt hơn so với ở đoàn phim, đêm nay… hay là anh qua nhà em ở đi? Tiện thể tìm vài ba món đồ chống lạnh, anh thấy sao?”
Lộc Nhất Bạch nhìn Thích Ca, ánh mắt ẩn chứa thâm ý.
Thích Ca bất chợt nghĩ tới, có khi nào hắn hiểu lầm mình muốn làm gì hắn không?
Vừa mới định giải thích, lại cảm thấy hắn có hiểu lầm cũng không có gì không tốt.
Vì thế y ngậm miệng, nghiêng đầu vô tội nháy nháy mắt với Lộc Nhất Bạch, “Được không?”
Lộc Nhất Bạch nhìn núi đồ ăn trước mặt, gật gật đầu.
Cả gương mặt Thích Ca sáng rực lên, y túm lấy Lộc Nhất Bạch đứng dậy chào tạm biệt, “Mọi người cứ từ từ ăn, bọn tôi đi trước.”
Tất cả mọi người dừng lại, cậu đạo diễn còn đang cầm một cái bánh nướng nhân thịt dê định bỏ miệng, nghe vậy vội vàng buông ra, muốn đứng dậy tiễn bọn họ.
Lộc Nhất Bạch cầm ly rượu đến trước mặt, nói, “Không cần tiễn.”
Hắn uống hết rượu rồi bước đi.
Không có daddy ở đây, mọi người lập tức tùy ý đứng lên.
Đạo diễn vừa gặm bánh vừa cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, thẳng đến khi gặm tới miếng thứ hai mới hoảng hốt nhớ tới, nhà sản xuất từng nói với cậu ta phải bám theo Lộc Nhất Bạch một tấc không rời, còn phải tìm vệ sĩ cho Lộc Nhất Bạch nữa, cậu ta quên sạch không còn một mống.
Đạo diễn vội vã chạy ra ngoài cửa, nhưng làm gì còn bóng dáng của Lộc Nhất Bạch?
Lộc Nhất Bạch được Thích Ca dẫn về tiệm bán dê nướng khi nãy.
Thích Ca lần nữa đóng gói một phần bánh nướng nhân thịt, một cái đùi, thêm vài phần đồ chay.
Trời đã sắp chuyển màu đen, nhiệt độ trong không khí càng lúc càng thấp.
Nhà ông ngoại Thích Ca ở phía cuối thị trấn, cách nơi này một khúc nữa, chủ tiệm nhiệt tình bảo có thể cho bọn họ quá giang một đoạn đường.
Xe của ông chú chủ tiệm là xe ba bánh dùng để khuân hàng hóa, Thích Ca cảm thấy Lộc Nhất Bạch chắc chắn sẽ không chịu ngồi nên định cự tuyệt, lại nghe thấy Lộc Nhất Bạch nói, “Cảm ơn.”
Xe ba bánh vừa bẩn vừa nhỏ, mặt đường lại gồ ghề, Lộc Nhất Bạch ngồi chung một chỗ với Thích Ca, lạ kỳ thay không hề lộ ra vẻ ghét bỏ, xuống xe rồi còn nói cảm ơn thêm lần nữa với ông chú chủ tiệm.
Lễ nghi hoàn hảo không chê vào đâu được, Thích Ca lén nghĩ thầm.
Nhà của Thích Ca là một căn nhà lầu theo phong cách phương Tây, quả thật tốt hơn nhiều so với đoàn phim, đoán chừng có thể coi là một trong những căn nhà lầu tốt nhất cả trấn.
“Vào đi anh.” Thích Ca mở cửa ra, “Tuy không ai ở nhưng thường có người tới dọn dẹp, cũng coi như sạch sẽ.”
Lộc Nhất Bạch đi vào, phát hiện bên trong không phải “coi như sạch sẽ”, mà là vô cùng sạch sẽ, chỉ là không có hơi thở cuộc sống lắm. Nội thất trong nhà thoạt nhìn không rẻ, lộ ra cảm giác gia đình giàu có.
Nhưng mà tại sao không có ai sống ở đây?
Nhà giàu người ta ngoài ông ngoại bà ngoại ở ngoài, chắc phải có người thân họ hàng khác chứ?
Lộc Nhất Bạch thấy hơi kỳ lạ, nhưng không hỏi ra.
Thích Ca lại như biết hắn đang suy nghĩ gì, chủ động giải thích, “Ông ngoại em có mỗi một đứa con là mẹ em thôi, ba mẹ em đều ở nước ngoài rồi. Sau khi ông ngoại bà ngoại đi rồi thì nhà này để trống, lâu lâu có cơ hội em mới về thăm một lần, chứ bình thường thì nhờ một người bà con xa để ý giùm.”
“Ồ.” Lộc Nhất Bạch dừng một chút, nói thêm, “Rất sạch sẽ.”
Thích Ca hiểu, hắn sợ mình sẽ buồn, muốn an ủi mình, lại cảm thấy quan hệ hiện tại của hai người không tới mức đó, nên hơi chút không biết phải làm sao.
Từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Thích Ca thấy vẻ không biết làm sao của Lộc Nhất Bạch.
Tâm tình y càng lúc càng tốt, mở đồ ăn được đóng gói mang về ra, “Nhân lúc còn nóng mau ăn thôi, mấy món này để nguội rồi ăn dở lắm.”
Lộc Nhất Bạch rửa tay quay lại thì phát hiện tốc độ của Thích Ca đặc biệt nhanh, đã sắp cắt xong một cái đùi nhỏ.
Vì để Lộc Nhất Bạch có thể ăn sạch sẽ tao nhã, y róc xương cắt thành từng miếng nhỏ, thịt trên đùi được cắt lát ra, thủ pháp rất thuần thục, có thể nhìn ra là có “tay nghề”.
Lộc Nhất Bạch nếm thử một miếng, “Hương vị ngon hơn khi nãy.”
“Đương nhiên rồi.” Thích Ca không nhịn được mà khoe khoang, “Nướng cho một mình em mà, phải là tay nghề tốt nhất mới đảm đương nổi.”
Lộc Nhất Bạch cười, cũng không giải thích, “Em cũng nhanh ăn đi.”
Thích Ca cắt xong mới tháo bao tay, cầm đũa gắp một miếng đồ chay, “Anh ăn nhiều hơn nữa đi, rời khỏi đây rồi thì không còn hương vị giống này nữa đâu.”
Lộc Nhất Bạch khẽ cau mày, không nói nữa, vừa ăn vừa quan sát.
Thích Ca đã quen với việc Lộc Nhất Bạch không nói gì khi ăn, nên không thấy chỗ nào bất thường.
Ăn cơm xong, Lộc Nhất Bạch phát hiện, một miếng thịt Thích Ca cũng chưa ăn.
Thịt dê này tuy ngon, nhưng không tới nỗi y phải nhịn không ăn miếng nào để Lộc Nhất Bạch được ăn, dù sao cũng chẳng phải thứ gì không thể mua được. Chưa kể, một mình Lộc Nhất Bạch cũng không ăn hết được bao nhiêu đấy thứ.
Lộc Nhất Bạch vẫn cứ nghĩ mãi trong khoảng thời gian này Thích Ca thích ăn gì, cuối cùng cho ra một kết luận: Thích Ca bây giờ không ăn thịt.
Tại sao?
Trước kia y rõ ràng rất thích ăn thịt.
Thích Ca dọn dẹp xong, cù nhây cù nhằng đi tới bên người Lộc Nhất Bạch.
“Làm sao vậy?” Lộc Nhất Bạch còn đang suy nghĩ vài thứ, cả giọng nói lẫn vẻ mặt đều dịu dàng.
Chính cái đó mang tới cho Thích Ca sự cổ vũ to lớn, thêm tối qua được đồng giường cộng chẩm, Thích Ca cũng tự cảm thấy mình có hơi được nước lấn tới.
Y đánh bạo nói, “Trong nhà có hai phòng ngủ, phòng của ông ngoại bà ngoại em nhiều năm rồi không có người ở, tối nay anh ngủ cùng phòng với em được không?”
Lộc Nhất Bạch mím mím môi, gật đầu tỏ vẻ không sao, “Được.”
Thích Ca lập tức cười như hoa nở, “Em đi xem thử nước ấm.”
Dù nơi này không thường xuyên có người đến ở, nhưng tất cả thiết bị đều được giữ gìn tốt, Thích Ca chỉnh nhiệt độ nước, thử nước rồi thoát nước vài lần để làm sạch bồn, rồi mới bắt đầu xả nước.
Nhân lúc chờ nước xả đầy bồn, Thích Ca đi ra ngoài kiếm áo ngủ cho Lộc Nhất Bạch.
Y cầm áo choàng tắm trên tay, nghĩ nghĩ một hồi thì để lại chỗ cũ, chỉ lấy một chiếc khăn lông.
Trở lại phòng tắm, nước đã đầy bồn, Thích Ca còn nhỏ thêm vài giọt tinh dầu vào bồn tắm rồi mới ra ngoài kêu Lộc Nhất Bạch, “Anh Lộc, em xả nước xong rồi, anh vào ngâm đi, sẽ thoải mái hơn được một xíu.”
Lộc Nhất Bạch đi tới, không cự tuyệt ý tốt của y, “Cảm ơn.”
Thích Ca đưa khăn cho hắn, “Trong nhà không có dư khăn tắm, anh tạm dùng cái này.”
Lộc Nhất Bạch “ừm” một tiếng.
Thích Ca rời khỏi phòng tắm, lỗ tai dựng thẳng, chờ nghe thấy âm thanh Lộc Nhất Bạch vào trong bồn tắm, mới trở lại phòng ngủ lấy chiếc áo choàng tắm.
“Anh Lộc.” Thích Ca gõ cửa ngoài phòng tắm.
Bên trong lập tức im phăng phắc.
Thích Ca gần như có thể nhìn thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Lộc Nhất Bạch hiện giờ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Hai giây sau, y nghe thấy giọng nói nhẹ như gió thổi mây bay của Lộc Nhất Bạch, “Có chuyện gì?”
“Vừa nãy em quên lấy anh áo ngủ.” Thích Ca nói, “Giờ em vào đưa cho anh hay lát nữa anh ra lấy mặc?”
Lộc Nhất Bạch không hề do dự, “Vào đi.”
Hở? Không đúng nha.
Ý định của Thích Ca vốn chỉ là trêu Lộc Nhất Bạch một chút, y có thể đoán được phản ứng của Lộc Nhất Bạch: leo ra khỏi bồn tắm lớn, dùng khăn lông che lại bộ phận mấu chốt, sau đó mở ra một khe nhỏ tin hin, nhận lấy áo ngủ.
Tình huống bây giờ… Lộc Nhất Bạch lại trực tiếp để mình vào trong luôn à?
Hắn hắn hắn, muốn làm?
Điểm ngoài dự liệu này khiến Thích Ca vô cùng… hưng phấn, y vặn tay nắm cửa, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm rất đơn giản, bồn tắm lớn ở chính giữa, không có vách gì che chắn, nên vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy mọi thứ không sót chút gì.
Lộc Nhất Bạch nhàn nhã nằm trong bồn tắm lớn, trên mặt nước có bọt nên không thấy được rõ cảnh sắc dưới làn nước, hai cánh tay khoát lên thành bồn tắm dính đầy bọt nước, đường cong uyển chuyển phác họa cơ bắp tuyệt đẹp.
Thích Ca hiểu rõ sức mạnh của hai cánh tay hắn hơn bất kỳ ai khác, nhiều lúc hắn dùng một tay ôm lấy y cũng không hề có vẻ quá sức.
Thích Ca nháy mắt liên tưởng tới mỗi lần hai người đổ mồ hôi đầm đìa, nhớ tới lực ấn của hai cánh tay kia… Thân thể y liền nổi lên cảm giác khô nóng.
Thích Ca nuốt một ngụm, vội vã dời tầm mắt, rồi lại bị xương quai xanh của hắn hấp dẫn.
Lộc Nhất Bạch gần như nằm chìm hết trong nước, không nhìn thấy rõ xương quai xanh, gợn nước nhẹ nhàng lên lên xuống xuống, xương quai xanh thấp thoáng như ẩn như hiện, quyến rũ đến khó dời mắt.
Thời điểm Thích Ca hưng phấn rất thích cắn người, vị trí trên người Lộc Nhất Bạch bị y cắn nhiều nhất chính là xương quai xanh cùng hầu kết.
Chia tay mấy năm, y đặc biệt nhớ nhung hương vị đó.
Nghĩ tới chia tay, xao động trong lòng Thích Ca cuối cùng cũng bình ổn lại một chút, y đặt áo ngủ lên giá, “Em…”
Giọng nói nghèn nghẹn, y đành phải ho khan hai tiếng thanh giọng mới dám nói tiếp, “Áo ngủ của em anh mặc có khi không vừa, anh mặc áo choàng tắm này được không? Hay là giờ em ra ngoài mua một bộ cho anh? Em sợ anh lại không thích hàng vỉa hè.”
“Không cần phải phiền phức.” Lộc Nhất Bạch thật ra rất bình tĩnh, tựa như không phát hiện ra điểm bất thường của Thích Ca, “Như vậy cũng tốt rồi, cảm ơn.”
Thích Ca khẽ thở phào, gần như là chạy trối chết.
Vốn định chiếm tiện nghi của Lộc Nhất Bạch, ai dè lại khiến bản thân mình chật vật như thế, thiếu chút nữa là lòi đuôi.
Thích Ca lau lau trán, phát hiện trên tay dính đầy mồ hôi.
…
Nhiệt độ nước trong bồn tắm cao, khiến phòng tắm rất nóng.
Thích Ca không dám nghĩ nhiều, y ra ngoài đổi hết bao chăn bông và ga trải giường trong phòng ngủ.
Nhìn cái chăn duy nhất cô đơn lẻ loi giữa giường, trông như có hàm ý vô cùng rõ ràng. Thích Ca do dự một hồi rồi ôm thêm một chiếc chăn bông từ trong tủ ra.
Hai cái chăn đặt song song hai bên tạo thành vách ngăn rõ rệt, lại khiến y cảm thấy hơi ngứa mắt.
Thích Ca giũ hai cái chăn đặt chồng lên nhau… thôi hay cứ tách ra đi…
Cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Thích Ca vẫn không biết phải sắp sao cho tốt, buồn bực tiện tay đẩy đẩy, chăn bông bị y đùn đẩy một hồi rốt cuộc lại lộn xộn thành một đống dính vào nhau.
Thích Ca cảm thấy, thế này trông thuận mắt hơn nhiều.
Lúc này cửa phòng tắm phát ra tiếng động, hẳn là Lộc Nhất Bạch đi ra.
“Em đi tắm đi.” Thanh âm trầm thấp của Lộc Nhất Bạch vang lên sau lưng.
Thích Ca hít sâu một hơi, lộ ra gương mặt tươi cười, xoay người ra sau, bất chợt sững cả người.
So với vóc người của Lộc Nhất Bạch, áo choàng tắm của Thích Ca quả thật nhỏ hơn một chút, nên Lộc Nhất Bạch chỉ buộc dây lưng qua loa, khiến vạt áo trước gần như không che được ngực hắn, da thịt trắng mịn rắn chắc như lóe sáng dưới ánh đèn.
Với cả, áo choàng tắm khá ngắn, chỉ tới đùi Lộc Nhất Bạch, để lộ hết bắp chân săn chắc thon dài của hắn. Mỗi khi hắn bước đi vạt áo lại lung lay thấp thoáng, khiến người ta không kiềm được ý muốn vén lên nhìn thử.
Này… thế này còn rù quến hơn cả khi không mặc nữa, căn bản là không thể chịu được.
Thích Ca vô cùng hối hận, y vốn chỉ muốn chiếm tiện nghi hắn bằng mắt tí thôi, nhưng tâm lý y lại không chịu được nữa —— y chỉ muốn nhào lên vồ lấy hắn.
Người đàn ông này quả là có độc.
“Anh, anh mau lên giường nằm đi.” Thích Ca gian nan nói, “Trời lạnh…”
Y nhìn sắc mặt hồng hào của Lộc Nhất Bạch, hẳn là đã ngâm trong nước nóng một lúc lâu, không hề thấy lạnh chút nào, đành phải vòng vo đổi lời, “Mới nóng lại gặp lạnh càng dễ bị cảm hơn, anh mau lên giường đắp mền vào.”
Lộc Nhất Bạch khẽ cười một tiếng, nghe lời nằm lên giường đất.
Thích Ca nhẹ nhàng thở phào, đắp chăn bông vào rồi thì hẳn hắn sẽ không thấy.
Y vội vàng chạy tới phòng tắm, nghĩ tới bên trong phỏng chừng rất nóng, ngờ đâu khi đi vào lại gặp phải hơi nước lạnh như băng.
Thích Ca tuy hơi nghi hoặc, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp mở vòi sen.
Làn nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến y giật cả mình.
Tại sao lại là nước lạnh?
Rõ ràng y đã chỉnh nước nóng cho Lộc Nhất Bạch, tại sao hắn lại phải chuyển sang nước lạnh?
Lúc này Thích Ca mới để ý tới việc trong phòng tắm không có hơi nước nóng không đúng lắm.
Lộc Nhất Bạch hình như chưa từng có thói quen tắm nước lạnh sau khi tắm nước nóng.
Vậy rốt cuộc hắn đã làm gì trong phòng tắm?
Tim Thích Ca lập tức đập nhanh hơn, cuối cùng không khống chế được mình mà chiếu lại cảnh tượng Lộc Nhất Bạch nằm trong bồn tắm lớn y nhìn thấy lúc nãy.
Giết y luôn đi.
Thích Ca cúi đầu nhìn, che mặt phát ra tiếng hừ nhẹ.
Lộc Nhất Bạch quả là có độc!
Thích Ca mất một lúc lâu giặt sạch rồi mới đi ra, hai má đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, mắt không thèm nhìn chính mình đã láo liên tìm người nọ.
Lộc Nhất Bạch nửa tựa vào đầu giường, đang video call với ai đó.
Thích Ca đứng ở cửa, chưa tiến vào.
Lộc Nhất Bạch nhìn y một cái, nói với bên kia, “Cứ vậy đi, mai gặp mặt nói sau.”
Sau đó liền cắt đứt cuộc gọi.
Mai gặp mặt? Ai thế nhỉ?
Thích Ca đi qua, rốt cuộc vẫn không nhịn được, “Ai vậy anh?”
Lộc Nhất Bạch có hỏi tất đáp, “Kỷ Hạm.”
Thích Ca lập tức chua lòm, y biết giữa Lộc Nhất Bạch và Kỷ Hạm không có gì, nhưng Lộc Nhất Bạch video call với cổ khi đang mặc đồ ngủ, chưa kể đồ ngủ kia còn hở cổ thế kia.
Thích Ca bỗng vô cùng hối hận, sớm biết thế y nên đưa cho Lộc Nhất Bạch hẳn một cái túi vải bố, che hết từ đầu tới chân hắn.
Xốc chăn trên giường lên, Thích Ca mới chú ý tới Lộc Nhất Bạch đã trải cả hai cái chăn lên giường, ở giữa còn chồng lên nhau.
Làm vậy thoạt nhìn như mỗi người một chăn, nhưng thật ra chỉ cần động đậy một chút liền có thể vào chăn của người kia.
Tâm tình Thích Ca nháy mắt tốt lên.
“Kỷ Hạm mở video cho anh xem tình huống người bệnh thế nào.” Lộc Nhất Bạch thấy Thích Ca không đáp lại, chủ động giải thích một câu.
Thích Ca lập tức quan tâm hỏi han, “Thế nào rồi?”
“Tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện một thời gian.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Thích Ca thở phào nhẹ nhõm, “Chờ đến khi quay lại Vân Châu, em sẽ tới thăm cậu ta.”
Lộc Nhất Bạch “ừm” một tiếng, lại hỏi, “Em còn có việc gì không?”
Thích Ca hơi không hiểu lắm, “Em có việc gì đâu.”
“Em về đây một chuyến có định đi thăm ông bà ngoại em không?”
“Không có thời gian thì không đi cũng được.” Thích Ca không biết lịch trình của hắn thế nào, không muốn làm chậm trễ thời gian của hắn.
Mặc dù ở nơi này, rời xa khỏi tranh đấu quyền lực nơi trung tâm, còn được ngủ chung giường với Lộc Nhất Bạch, khiến y có chút không muốn quay lại. Nhưng hiển nhiên điều đó là không thể, rốt cuộc thì Lộc Nhất Bạch vẫn là chủ tịch tập đoàn Thanh Bách, vẫn có rất nhiều việc chờ hắn xử lý.
“Sáng mai em đi thăm họ đi, buổi chiều chúng ta sẽ quay về Vân Châu.” Lộc Nhất Bạch nói, “Bên nhà sản xuất đã đàm phán xong xuôi, lần này phải cảm ơn em, bọn họ nể mặt em mới không cố tìm cách gây khó dễ.”
“Đâu có…” Tâm tư Thích Ca vừa động, lời nói trong miệng liền biến thành, “Đừng nói vậy, bọn họ cũng chỉ là nể mặt ông ngoại em thôi. Nên là, mai anh có muốn đi gặp ông với em không?”
“Được, cũng nên trực tiếp gặp mặt nói cảm ơn.” Lộc Nhất Bạch nói xong liền nằm xuống, “Vậy đêm nay đi nghỉ sớm đi, mấy ngày vừa rồi đã đủ mệt mỏi rồi.”
Hắn đã nói vậy, Thích Ca đương nhiên chỉ có thể đi ngủ.
Đèn tắt, trong phòng gần như không còn chút ánh sáng.
“Ngủ ngon.” Thích Ca nói.
Lộc Nhất Bạch, “Ngủ ngon.”
Không còn thanh âm gì nữa, Thích Ca không ngủ được.
Chân y rục rà rục rịch, rất muốn với qua câu dẫn Lộc Nhất Bạch, lại ngại thái độ của hắn hiện giờ lúc xa lúc gần, y sợ làm quá lại dẫn tới hỏng chuyện. Lộc Nhất Bạch ở nơi này không quen người hay địa phương, lỡ giữa hai người có mâu thuẫn, e rằng ngay cả cơm Lộc Nhất Bạch cũng không ăn được, vậy thì quá đáng thương.
Thôi vậy, lần này bỏ qua, sau này còn nhiều cơ hội.
Thích Ca yên lặng tự an ủi mình, nhưng vẫn không tránh khỏi buồn bực, cứ thể không ngủ được.
Lộc Nhất Bạch bên kia không có động tĩnh gì, hô hấp ổn định, không biết đã ngủ say hay chưa.
Mấy ngày vừa rồi hắn còn mệt hơn, hôm nay còn say xe, nên nghỉ ngơi cho tốt.
Thích Ca cảm thấy y không thể nghĩ ngợi lung tung nữa, càng không thể quấy rầy Lộc Nhất Bạch.
Nhưng chỉ vài giây sau, y lại nhịn không được mà mở mắt.
“Anh Lộc?”
Lộc Nhất Bạch không đáp lại, hẳn là đã ngủ say.
Thích Ca hít sâu một hơi, tay nắm chặt tay, cố chấp nói, “Cho em một cơ hội, để em theo đuổi anh một lần nữa, được không?”
Lộc Nhất Bạch không hé răng, không khí vô cùng tĩnh lặng.
Thích Ca cảm thấy hơi mất mác, nhưng cũng khẽ thở phào, y đợi vài giây rồi khẩn cấp nói, “Anh không nói gì, em coi như là anh đồng ý nhé.”
Lộc Nhất Bạch vẫn nằm yên không nhúc nhích, hẳn là đã ngủ thật.
Thích Ca cười “he he”, giọng nói linh động hẳn lên, mang theo chút mừng thầm, thì thầm nói, “Vậy là quyết định rồi, anh không được đổi ý đâu đấy, ngủ ngon ạ.”
Y đơn phương quyết định hẳn hoi, rốt cuộc cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, cả người thoải mái, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Nghe được tiếng hít thở đều đều bên tai một lúc, Lộc Nhất Bạch mới duỗi tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Thích Ca.
Thích Ca như vừa bị kích hoạt công tắc kỳ quái nào đó, người không tỉnh, nhưng thân thể lại uốn éo vặn vẹo dưới chăn.
Rất nhanh sau đó, y đã tự động lăn vào lồng ngực Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch khoanh tay lại, Thích Ca tự giác đặt đầu lên, tự điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất, tay khoát lên ngực Lộc Nhất Bạch, nắm chặt vạt áo hắn, tiếp tục vùi đầu ngủ say.
Hết chương 22Du Thanh: Má ơi chương này nó dài gì đâu luôn á