Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Chương 35: Kèn chiến



Vài ngày sau, Thích Ca đụng phải Trịnh Thiên ở công ty.

Tuy trợ lý Thích đến công ty chưa lâu, nhưng bây giờ cả công ty đều đã biết y rất được sếp Lộc tín nhiệm, năng lực làm việc không tồi, bề ngoài lại đẹp trai, tính tình cũng tốt, nên phần lớn nhân viên đều rất gần gũi với y, thậm chí có không ít người cố ý tới để kết giao.

Hôm nay là ngày Thích Ca mở họp, bị mấy nhân viên bên bộ phận thị trường giữ lại hỏi vài vấn đề.

Trước kia, năng lực chuyên môn của Thích Ca rất có tiếng trong cả tập đoàn, nên cũng thường xuyên có người tới thỉnh kinh.

Thích Ca đang nói chuyện với người ta, chợt nghe thấy tiếng động ồn ào ngoài cửa.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì ai nấy đều trợn tròn mắt.

Trịnh Thiên ngồi trên xe lăn, được một người phụ nữ trẻ tuổi đẩy mạnh tới, có lẽ lúc ở quầy lễ tân không nói lại được, cũng có thể là do bị bảo vệ cản lại, khiến hai người Trịnh Thiên bị chọc điên lên. Lúc này đây, cô gái trẻ tuổi kia đang chỉ vào người xung quanh mà chửi ầm lên, đại ý là “mắt chó không biết nhìn người”.

Cả đám người giận mà chẳng dám nói năng gì.

Thích Ca thở dài một tiếng, phất phất tay bảo mọi người tản ra, sau đó đi ra cửa nói với những người ở ngoài, “Đều về làm việc đi, bu đông bu đỏ ở đây sao mà coi được?”

Hiện tại, ý của Thích Ca trên cơ bản có thể coi là ý của chính Lộc Nhất Bạch, y vừa mở miệng, những người xung quanh đều tản ra, ai muốn hóng hớt cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn lén.

Thích Ca quay sang tiếp đón Trịnh Thiên, “Tiểu thiếu gia.”

Trước kia, thời Trịnh Chính Thành còn nắm quyền, ai nấy đều gọi Trịnh Thiên là tiểu thiếu gia, đây vốn là danh hiệu cho thấy sự sủng ái dành cho Trịnh Thiên.

Nhưng bây giờ, Lộc Nhất Bạch lên nắm quyền, danh hiệu “tiểu thiếu gia” liền mang đậm chất mỉa mai.

Trịnh Thiên ghét nhất là bị người khác gọi “tiểu thiếu gia”, Lộc Nhất Bạch lại rất hiểu gã, nên dặn dò mọi người không cần phải đổi cách gọi, mỗi lần tới đều khiến gã phải tức chết.

Hiện tại, mãi mới có thể dọn ra khỏi nhà, không bị Lộc Nhất Bạch chõ mũi vào nữa, không ngờ tới công ty lại vẫn bị gọi như thế, lập tức nổi trận lôi đình.

Vừa ngẩng đầu nhìn xem ai là người vừa nói, thấy là Thích Ca, Trịnh Thiên dừng lại.

Thích Ca nhìn Trịnh Thiên, cũng cảm thấy tâm tình phức tạp. Tuy lúc trước đã nghe Lộc Nhất Bạch nói chân gã bị phế, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn có hơi chút thổn thức.

Lần cuối cùng y nhìn thấy Trịnh Thiên, gã cứng đầu kiêu ngạo, một vẻ trên trời dưới đất chỉ có mình ta, lúc đó bất luận thế nào chắc gã cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày này đâu nhỉ?

Thế mới nói, làm người thì không nên tự tìm đường chết.

“Trợ lý Thích.” Trịnh Thiên nhìn Thích Ca, lại nhìn những người rút ra ngoài chỉ vì một lời nói của y, gã vốn đang trên bờ vực phẫn nộ lại bình tĩnh trở lại, gã cười lạnh, dùng cái giọng điệu âm dương quái khí mà nói, “Bây giờ có uy quá nhờ.”

“Tiểu thiếu gia tới tìm sếp Lộc phải không?” Thích Ca không phản ứng lại lời trào phúng của gã, lập tức nói, “Sếp Lộc đang họp, e là ngài phải chờ thêm một lúc.”

Trịnh Thiên lập tức cảm thấy mình bị vũ nhục, “Tôi đến công ty của nhà tôi còn cần người khác đồng ý nữa sao?”

Gã nói xong liền vẫy tay ra hiệu người phụ nữ kia đẩy gã đi tới.

Vừa nãy cô gái này nhìn thấy Thích Ca thì có vẻ hơi sửng sốt, một hồi chẳng phát ra tiếng nào. Bấy giờ mới tỉnh táo lại, vừa đẩy vừa theo gã châm chọc, “Này, cậu là ai mà dám chặn đường sếp Trịnh?”

Thích Ca hài lòng nhìn bọn họ sắp đi tới thang máy, không tiếp tục đứng ngay cửa gây chuyện nữa, liền bước qua quẹt thẻ mở thang máy chuyên dụng, “Tiểu thiếu gia, ngài đi thang máy chuyên dụng đi, thang máy nhân viên có rất nhiều người, sợ là sẽ làm phiền tới ngài.”

Mặt Trịnh Thiên đến lúc này thì xanh mét rồi, nếu là trước kia, trong cả cái tòa nhà này làm quái gì có chỗ nào gã không được đi? Cần gì phải mượn dùng quyền hạn của một trợ lý chỉ để đi thang máy?

Nhưng là hiện tại gã không có quyền hạn sử dụng thang máy chuyên dụng, mà nếu đi thang máy nhân viên gã chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều ánh mắt khác thường.

Từ sau tai nạn xe, Trịnh Thiên gần như chưa từng xuất hiện trong tầm mắt công chúng. Phàm là người đã từng cao cao tại thượng, một khi ngã xuống đều sẽ sợ ánh nhìn chằm chằm của người khác, dù có là ánh mắt cảm thông hay vui sướng khi người gặp họa đều khiến gã vô cùng khó chịu.

Tuy rằng một phần mục đích hôm nay gã đến đây là để loan truyền lời đồn đãi, làm người ta cảm thấy chính Lộc Nhất Bạch đã ra tay hãm hại em trai ruột của mình. Nhưng bắt đầu từ giây phút gã xuất hiện ở cửa công ty, lời đồn cũng đã được lan ra, Trịnh Thiên không nhất thiết phải chịu đựng những ánh mắt đó nữa, nên cuối cùng gã vẫn đi vào thang máy chuyên dụng.

Vào thì vào, trong lòng lại vẫn cảm thấy nghẹn một cục, Trịnh Thiên nhìn nhìn Thích Ca, nghĩ muốn xả cơn tức này lên y, “Chúc mừng trợ lý Thích, rốt cuộc cũng đậu lên được cành cao, thảo nào lúc đầu không chịu theo tôi, hóa ra là muốn làm chị dâu của tôi luôn, cậu cũng tinh mắt thật.”

Nghe xong câu nói âm dương quái khí này, Thích Ca mỉm cười, “Nói tới đây tôi còn phải cảm ơn tiểu thiếu gia đã mai mối nữa.”

Trịnh Thiên sửng sốt, “Liên quan gì tới tôi? Không lẽ lại cảm ơn năm đó tôi không giở hết thủ đoạn ra với cậu à?”

“Nếu không nhờ tiểu thiếu gia chủ động từ bỏ Thanh Bách, sếp Lộc cũng đã không nhận chức chủ tịch. Anh ấy không làm chủ tịch thì chúng tôi đã không gặp nhau.” Thích Ca nói, “Đấy cũng xem như là nhờ ơn tiểu thiếu gia rồi, phải không? Thế nên tôi đương nhiên phải cảm ơn ngài. Hay vầy đi, tôi thấy xe lăn của tiểu thiếu gia hơi cũ rồi, chất liệu gỗ này cũng không đủ quý, không xứng với thân phận của tiểu thiếu gia. Tôi tặng ngài một chiếc xe lăn định chế nhé? Xin tiểu thiếu gia đừng ghét bỏ.”

Lộc Nhất Bạch kể hồi còn bé Trịnh Thiên rất đáng yêu, lúc trước còn từng có tâm bảo hộ gã, muốn chia một phần tài sản gia đình cho gã. Nhưng đối với Thích Ca, kể từ một khắc Trịnh Thiên nảy sinh ý nghĩ muốn giết chết Lộc Nhất Bạch, gã đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của y. Kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt, y đương nhiên không có chút ý định cung kính với vị “tiểu thiếu gia” này.

Trịnh Thiên bấy giờ mới nhận ra Thích Ca đang quanh co chế giễu gã, lập tức giận dữ.

Cô gái kia rất hiểu ý gã, lập tức giơ tay lên, Thích Ca đã sớm đề phòng, lấy văn kiện trong tay chặn lại, lạnh lùng nói, “Cái loại trèo cao như tôi đây cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, tôi cũng chẳng thích phụ nữ, càng không biết thương hương tiếc ngọc. Thế nên, đừng có ép tôi phải ra tay.”

Cô gái bị tập văn kiện cho ăn đau, tự biết sức mình không so nổi với Thích Ca, không dám hành động nữa.

Trịnh Thiên giận suýt hộc máu, cô gái kia nói, “Anh đừng tưởng bây giờ trèo được lên Lộc Nhất Bạch thì có thể đắc ý, gia nghiệp to lớn như vậy, làm gì có chuyện Lộc Nhất Bạch không tìm người thừa kế? Anh có thể sinh con cho hắn sao? Đến lúc đó sớm muộn gì cũng phải nhường đường cho kẻ khác.”

Thích Ca nở nụ cười, “Dám thừa nhận gia nghiệp to lớn này thuộc về sếp Lộc là được, cô có đầu óc thế thì về nói cho cái đám không hiểu chuyện kia biết, đừng có thèm muốn thứ không thuộc về mình.”

Cô gái trẻ tuổi: “…”

Trịnh Thiên thở hồng hộc như bò, “Một trợ lý nho nhỏ mà dám kiêu căng ngạo mạn như vậy, xem ra Thanh Bách quả thật đã bị Lộc Nhất Bạch đạp hư rồi. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Thanh Bách cũng sẽ bị hủy trong tay Lộc Nhất Bạch, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!”

Gã dường như đã tìm được một điểm để công kích, nói xong lời cuối cùng thì hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thang máy tới, cửa mở ra, Kỷ Hạm đã đứng ở bên ngoài.

“Tiểu thiếu gia.” Cô hô lên một tiếng, sau đó trực tiếp đẩy Trịnh Thiên ra, người phụ nữ kia thế mà lại không phản ứng kịp.

Chờ đến khi Kỷ Hạm đã cách đó vài bước, cô ta mới kêu hai tiếng “này này”, vội vã đuổi theo.

Thích Ca cũng theo bọn họ vào văn phòng của Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch đang duyệt tài liệu, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Tìm tôi có việc gì không?”

Trịnh Thiên ghét nhất cái thái độ này của hắn, lửa giận lại trào lên, “Tôi tới công ty của nhà mình, muốn tới thì tới, còn cần phải có việc sao?”

“Từ khi cậu chuyển ra khỏi nhà họ Trịnh, đây đã không còn là công ty nhà cậu nữa. Đương nhiên, cậu vẫn có quyền cổ đông, nên muốn tới xem cũng không thành vấn đề. Vậy đi, Kỷ Hạm, cô mang Trịnh thiếu gia đi dạo một vòng.” Lộc Nhất Bạch vừa ghi nhận xét bên rìa tài liệu, vừa nói, “Tôi sắp có một cuộc họp qua video, không rảnh đón tiếp người rảnh rỗi.”

Trịnh Thiên bị Kỷ Hạm đẩy đi, xe lăn đến giữa văn phòng, xung quanh không có đồ vật gì, gã chớp mắt nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay người phụ nữ kia, lập tức chộp lấy ném thẳng về phía Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch biết rõ gã có sở thích đập phá đồ vật này nọ, đã sớm đề phòng, đạp chân xoay ghế nửa vòng, điện thoại đập lên tường vỡ ngay thành nhiều mảnh.

Lộc Nhất Bạch bấy giờ mới ngồi trở lại, rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Trịnh Thiên một cái, “Không lẽ cậu cũng muốn tới cục cảnh sát ngủ nhờ một đêm?”

Trịnh Thiên còn chưa kịp trả lời, cửa văn phòng bỗng dưng bật mở, Trịnh Hàn cùng vài vị quản lý cấp cao phá cửa xông vào.

“Giám đốc Thiên, ngài có sao không?” Ham muốn diễn xuất của Trịnh Hàn cực mạnh, gì cũng chưa thấy mà miệng đã gào lên, “Giám đốc Lộc, sao cậu có thể gây khó dễ cho em trai cậu như vậy?”

“Quy tắc ngầm bao nhiêu ngôi sao rồi mà cũng không học được tí kỹ thuật diễn xuất nào, hèn gì chẳng đạt được thành tích gì.” Lộc Nhất Bạch trào phúng không chút nể mặt, “Mở to mắt chó của ông ra xem ai đang gây khó dễ cho ai?”

Kỷ Hạm lập tức tiến lên phát một đoạn video lên, đúng ngay cảnh Trịnh Hàn ném đồ.

Ai cũng không để ý thấy cô quay phim từ lúc nào.

Trịnh Hàn: “…”

Sắc mặt mấy vị quản lý cấp cao đều vô cùng khó coi.

Có người nói, “Đây chắc chỉ là hiểu lầm thôi mà. Giám đốc Thiên, ngài tới công ty hẳn là có công việc nhỉ?”

Trịnh Thiên bấy giờ mới nhớ ra nhiệm vụ mình tới.

Nhưng lúc này gã có một cái cớ càng tốt hơn, liền chỉ vào Thích Ca mà nói, “Lộc Nhất Bạch, anh có quan hệ mờ ám với trợ lý, làm loạn ở công ty, còn dung túng cậu ta xúc phạm tôi… Xúc phạm cổ đông của công ty, anh đây là muốn phá hủy Thanh Bách đúng không? Người như anh, dựa vào đâu mà lên làm chủ tịch của Thanh Bách?! Thanh Bách là tâm huyết của nhiều cổ đông như vậy, không thể bị hủy trong tay anh được, mọi người nói xem?”

Đám người Trịnh Hàn cũng không rõ Thích Ca xúc phạm Trịnh Thiên thế nào, nhưng rõ ràng bọn họ tới là để làm chỗ dựa cho Trịnh Thiên, đương nhiên chỉ có thể hùa theo đồng ý.

Lộc Nhất Bạch nở nụ cười, “Chuyện nhân viên trong cùng công ty có thể yêu đương này, hình như đã thông qua rồi mà nhỉ?”

Mọi người: “…”

Hóa ra là chờ sẵn ở chỗ này à?

“Nhưng mà, cậu ta…”

“Giám đốc Thiên, tôi nghe nói cậu tới vì chuyện của chú Đường hả?” Trịnh Hàn ngắt lời Trịnh Thiên, đây không còn là ám chỉ nữa, mà là thẳng thừng nhắc bài.

Lúc trước Lộc Nhất Bạch ăn một bữa cơm với chú Đường, sau khi biết rõ chân tướng, hắn tỏ vẻ vì muốn để chú Đường thấy rõ bộ mặt thật của Trịnh Hàn, sẵn sàng phối hợp với ông diễn một vở kịch: hắn bảo chú Đường cứ tiếp tục làm theo kịch bản cũ, quay lại nói Trịnh Hàn rằng Lộc Nhất Bạch từ chối yêu cầu của chú. Sau đó Lộc Nhất Bạch sẽ gạch tên Lưu Việt Dương khỏi danh sách debut, để xem Trịnh Hàn có đưa chức quán quân cho con của chú hay không.

Thế nên, hôm nay Trịnh Thiên tới là để “bênh vực” cho chú Đường.

“Phải.” Trịnh Thiên còn chưa biết quy định “cùng công ty không được yêu đương” đã bị sửa lại, những điều khoản nho nhỏ này không ai cố ý nói với gã, hiện tại gã không hiểu rõ tình huống lắm, đành phải bỏ qua cho Thích Ca trước, “Lộc Nhất Bạch, anh đã kế thừa sản nghiệp của nhà họ Trịnh, không thể bỏ mặc người nhà họ Trịnh, Thanh Bách có nhiều tài nguyên như vậy, nâng đỡ người ngoài thì cũng là nâng đỡ, cho người trong nhà một cơ hội thì có sao? Anh không nhận họ nhận hàng, quả là thứ vô tình bạc nghĩa! Ngay cả họ Trịnh cũng không phải, anh dựa vào đâu mà quản lý Thanh Bách!”

Gã đầy lòng căm phẫn, Trịnh Hàn cũng lập tức nói vào, “Đúng thế, lý nào em trai một nhà lại còn không bằng một người ngoài? Giám đốc Lộc, cậu không nhận thân thế là không được.”

“Không nhận thân?” Lộc Nhất Bạch cười nhẹ, ấn số trên điện thoại bàn của hắn, “Đội trưởng Trương, mang vài người lên đây.”

Không tới hai phút, một hàng dài bảo vệ đi vào văn phòng của Lộc Nhất Bạch.

“Đuổi vị Trịnh thiếu gia này ra khỏi công ty.” Lộc Nhất Bạch nói với đội trưởng đội bảo vệ, “Tôi nhớ rõ cậu ta đã ủy thác toàn quyền xử lý cho giám đốc Hàn đây, hiện tại cậu ta không nên xuất hiện ở công ty, đuổi ra ngoài đi.”

Trịnh Thiên còn chưa kịp nói gì đã bị đẩy ra ngoài, chỉ còn người phụ nữ kia ở lại hét chói tai.

Ai nấy đều kinh hãi, Trịnh Hàn vã mồ hôi, “Lộc Nhất Bạch, cậu thật sự phải tuyệt tình tới vậy à?”

Lộc Nhất Bạch nói với vài nhân viên bảo về còn lại, “Cũng đưa giám đốc Hàn đi đi, có người tố cáo ông ta, nghi ngờ ông ta lạm dụng quyền lực, quy tắc ngầm cấp dưới, đút lót, phá hỏng cạnh tranh bình đẳng và nhiều hành vi khác trái với quy định công ty, vốn chỉ vì họ Trịnh nên tôi mới để ông ta ở lại Thanh Bách. Ngày mai tôi sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, lên kế hoạch xóa tên ông ta khỏi công ty, giờ thì đưa đi đi!”

Trịnh Hàn bị ép phải cất bước, còn mấy vị quản lý cấp cao khác nhìn nhìn nhau, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Văn phòng ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Lộc Nhất Bạch xoa xoa lông mày, trên gương mặt vốn nhẹ nhàng lộ ra một tia mệt mỏi.

Hành động ngày hôm nay của hắn đã thổi lên một khúc kèn báo chiến.

Mấy vị quản lý cấp cao vừa rồi hẳn là đã báo tin cho La Phất, hiện tại chỉ còn chờ đối phương xuất ra con bài chưa lật.

Tuy hiểu rõ bày mưu tính kế, nhưng ngay giờ phút này hắn cũng rất mệt mỏi.

Thích Ca trao đổi một ánh mắt với Kỷ Hạm, Kỷ Hạm lui ra ngoài, đóng cửa văn phòng lại.

Thích Ca đưa lưng về phía Lộc Nhất Bạch xột xoạt một hồi, sau đó quay đầu lại hôn lên môi hắn một cái, “Qua ngày mai thì tốt rồi.”

Sắc mặt Lộc Nhất Bạch hơi hòa hoãn, nhưng rồi hắn đưa lưỡi liếm liếm môi dưới, lộ ra vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Thích Ca, vẻ mặt càng kỳ quặc hơn, “Em bôi cái gì lên môi vậy hả?”

Môi Thích Ca trông sáng bóng, quan trọng là bôi không đều, nhìn qua như ăn vụng chưa lau khô vậy.

Thích Ca nháy mắt mấy cái, bày ra vẻ mặt vô tội, “Bôi son dưỡng á, không phải anh nói môi em khô hả?”

Lộc Nhất Bạch: “…”

“Em còn cố ý mua vị dâu tây anh thích nhất nè.” Thích Ca chu môi ra với Lộc Nhất Bạch, như muốn khoe thành tích.

Lộc Nhất Bạch đỡ trán, vô cùng hoang mang, “Anh thích vị dâu tây hồi nào?”

“Anh không thích à?” Thích Ca ngồi trên bàn làm việc trước mặt Lộc Nhất Bạch, cúi đầu nhìn hắn, nói như thổi hơi, “Thế sao trước đây anh trồng nhiều dâu tây lên người em vậy hả?”

Hết chương 35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.