Cả phòng hội nghị yên tĩnh tới kỳ lạ, Lộc Nhất Bạch lạnh lẽo đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện có người hưng phấn có người khiếp sợ, phần lớn đều rất bình tĩnh, không hề để lộ cảm xúc gì.
Người mất bình tĩnh nhất là Trịnh Thiên.
Bấy giờ gã mới nhận ra mình bị lừa, trực tiếp lăn bánh xe tới chỗ La Phất, “Lão già khốn kiếp! Lúc trước ông đã bàn bạc với tôi kỹ cả rồi, ông gạt tôi…”
La Phất giơ tay lên, lập tức có người cản Trịnh Thiên lại.
Bây giờ Trịnh Thiên hành động không tiện, làm sao có thể đấu lại những người này?
Gã trực tiếp bị ngăn lại, ném qua một bên, ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có.
Phòng hội nghị yên lặng hai giây, rồi bắt đầu xuất hiện một vài động tĩnh nhỏ. Tuy Trịnh Chính Thành đã thoái vị, Lộc Nhất Bạch lên cầm quyền, nhưng cổ phần thì vẫn còn nằm trong tay Trịnh Chính Thành. Trịnh Thiên có quyền kế thừa số cổ phần đó, còn sở hữu một ít cổ phần của chính gã. Thế nên Trịnh Thiên cũng không thật sự là một phế thái tử không có tiếng nói.
Hơn nữa, dù Trịnh Thiên bây giờ không thể nói gì nữa, nhưng gã cũng vẫn là con trai của Trịnh Chính Thành, em của Lộc Nhất Bạch, hơn nữa Thanh Bách vốn mang họ Trịnh.
La Phất này cũng quá kiêu ngạo rồi.
“La đổng, ông làm trò gì vậy?” Có người nhìn không vừa mắt, đứng ra chỉ trích La Phất, “Ông cũng là cổ đông, giám đốc Thiên cũng là cổ đông, ông dựa vào đâu mà ngăn không cho người ta nói?”
“Tất cả mọi người đều có mắt đúng không? Các người không thấy Trịnh phu nhân đã làm gì sao?” La Phất đúng lý hợp tình nói, “Đây là phạm tội! Một khi hội nghị chấm dứt, chúng ta sẽ trực tiếp giao chứng cứ cho cảnh sát. Thuốc đó còn là do giám đốc Thiên đây lấy ra, các người dám khẳng định nó không biết gì sao? Thật sự muốn để người như nó quản lý Thanh Bách? Còn dám nghe lời nó nói? Muốn Thanh Bách hoàn toàn bị phá hủy phải không?”
Ông ta vừa tráo đổi khái niệm, vừa cố ý đứng trên nền đạo đức mà nói, khiến người ta khó có thể phản bác.
Người nọ không nói lại được, chỉ có thể nhìn Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch không hề có vẻ tức giận, cũng không nói chuyện, tựa như không thèm để ý Trịnh Thiên bị đối xử thế nào.
Cũng phải, vừa rồi Trịnh Thiên còn công khai trắng trợn hãm hại Lộc Nhất Bạch, còn nói thẳng ra muốn kéo Lộc Nhất Bạch xuống.
Người nọ thở dài, cũng ngậm miệng.
“Vậy coi như tất cả mọi người đều không có ý kiến đúng không?” La Phất đảo qua mọi người, trong mắt là dã tâm rốt cuộc không thể che giấu được nữa, “Thế thì đã quyết định xong, chúng ta hãy đề xuất một ứng cử viên cho chức vị tổng giám đốc mới. Tôi đề nghị bây giờ mọi người không cần phải cân nhắc tới tên họ nữa, dù sao mục đích thật sự của mọi người đều là để kiếm tiền. Chỉ cần có năng lực, có thể cống hiến cho Thanh Bách là được, mọi người thấy thế nào?”
Lập tức có người hưởng ứng, “Tôi cảm thấy La tổng rất thích hợp đảm đương chức tổng giám đốc.”
Tuy rằng ai nấy đều đã hiểu rõ ý đồ của La Phất từ lúc ông ta bắt đầu đổi giọng, nhưng lời ông ta nói ra ngoài miệng bây giờ, vẫn khiến hội trường nổi lên phong ba.
“Tôi cảm thấy giám đốc Lộc rất thích hợp.” Trong khoảng thời gian này, Lộc Nhất Bạch làm giám đốc cũng không phải ăn chơi ngồi rồi, có người bày tỏ ủng hộ hắn, “Những thứ gọi là chứng cớ các người bày ra đều là tội danh có lẽ có*, căn bản không động được tới giám đốc Lộc. Kể từ khi nhậm chức tới giờ, thành tích của giám đốc Lộc rõ như ban ngày, tôi cảm thấy cứ để giám đốc Lộc tiếp tục làm chủ tịch Thanh Bách là ổn nhất.”
*có lẽ có: có thể có mà cũng có thể là không
Chuyện phát triển tới đây, đã sắp vào khúc gay cấn.
Những người khác có tâm muốn tranh giành chức tổng giám đốc cũng tự biết mình đấu không lại Lộc Nhất Bạch và La Phất có chuẩn bị sẵn sàng. Thế nên, tranh cãi ầm ĩ xong, ứng cử viên cho chức giám đốc chỉ còn lại Lộc Nhất Bạch cùng La Phất.
“Vừa lúc hôm nay tất cả cổ đông đều có mặt ở đây, chúng ta bỏ phiếu đi.” La Phất khó nén nổi kích động, lại vẫn muốn làm ra vẻ khiêm tốn, “Vì tương lai của Thanh Bách, hôm nay tôi không tự lượng sức mình, đấu với giám đốc Lộc một trận. Chúng ta lấy số phiếu nhiều nhất để phân thắng bại, thế nào?”
“Từ từ đã.” Lộc Nhất Bạch thấy người của La Phất đang vận sức chỉ chực chờ bắt đầu, hắn càng muốn ngắt tiết tấu của bọn họ, “Nói tất cả cổ đông đều có mặt ở đây cũng không phải, trong tay lão chủ tịch còn có 5% cổ phần, ông ta không có ở đây.”
Lúc trước khi Lộc Nhất Bạch lên nắm quyền quản lý Thanh Bách, trực tiếp nhận lấy 10% cổ phần từ Trịnh Chính Thành. Nhưng trong tay Trịnh Chính Thành vẫn còn giữ 5% cổ phần cá nhân, Lộc Nhất Bạch không đụng vào, đến giờ vẫn còn dưới danh nghĩa của Trịnh Chính Thành.
“Lão chủ tịch đã bị cậu khống chế rồi, ông ta có còn tự chủ nổi để bầu phiếu không? Nếu ông ta xuất hiện ở đây, không biết là đang đại biểu cho ai.” Trong câu chữ của La Phất đã không còn tôn kính với Trịnh Chính Thành nữa, ngầm xót xa nói, “Vừa nãy giám đốc Thiên lấy báo cáo của bệnh viện đối với lọ thuốc kia ra, cũng chứng minh lão chủ tịch bây giờ đã không còn đủ minh mẫn nữa, căn bản không thể đưa ra quyết định lý trí. Nhưng không sao cả, trước đó ông ta đã ủy thác toàn bộ quyền cổ đông cho giám đốc Hàn rồi. Giám đốc Hàn đây cũng mang họ Trịnh, thật lòng mong điều tốt nhất cho Thanh Bách, cũng hiểu được tâm nguyện của lão chủ tịch, chắc chắn sẽ bầu phiếu dựa theo ý nguyện của lão chủ tịch. Tất cả có ý kiến gì không?”
Có văn bản pháp luật làm chứng, Lộc Nhất Bạch cũng không tỏ vẻ phản đối, những người khác đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
“Chờ một chút.” Lộc Nhất Bạch lại ngắt lời La Phất.
Sắc mặt ông ta trở nên hơi khó coi, nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm nén ngọn lửa trong lòng lại, nhẫn nại hỏi Lộc Nhất Bạch, “Giám đốc Lộc còn có chuyện gì?”
“Tôi chỉ muốn hỏi, theo ý của La đổng đây thì hiện tại, chỉ có Trịnh Hàn mới có thể đại biểu cho lão chủ tịch, đúng không?” Lộc Nhất Bạch hỏi.
La Phất không hiểu lắm ý tứ trong lời Lộc Nhất Bạch, bắt đầu nghi ngờ.
Ông ta biết Trịnh Chính Thành đang ở trong tay Lộc Nhất Bạch, tuy Trịnh Thiên nói bây giờ Trịnh Chính Thành đã không còn có thể ra mặt nói chuyện, nhưng ông ta vẫn không mấy tin tưởng Trịnh Thiên, sợ rằng Lộc Nhất Bạch có thể nghĩ ra cách để Trịnh Chính Thành ra mặt nói chuyện thay hắn, cuối cùng ông ta nói, “Phải, chỉ phiếu của giám đốc Hàn là có hiệu lực, dù lão chủ tịch trực tiếp tới đây cũng không tính.”
Trong hội trường có người đưa ra nghi vấn.
La Phất vội vàng phân bua, “Ý của tôi, là lão chủ tịch bây giờ chẳng biết có thể suy nghĩ độc lập không, tôi sợ ông bị người ta uy hiếp lợi dụng.”
Cớ này không dễ phản bác lại.
Lộc Nhất Bạch nói tiếp, “Thế thì theo logic này, 5% cổ phần công ty của Trịnh tiểu thiếu gia cũng chỉ có thể để Trịnh Hàn quyết định?”
Trịnh Thiên ở ngay tại hiện trường, hơn nữa vừa không bị điên vừa không bị ngu ngốc, nghe đến đó thì lập tức không hài lòng. Nhưng gã bị người ta kiềm chế chặt chẽ, căn bản không có cơ hội nói chuyện, mà cũng chẳng ai quan tâm tới ý muốn của gã.
La Phất gật đầu, “Phải.”
“Tốt.” Lộc Nhất Bạch thế mà lại không phản đối gì, chỉ quay qua gật đầu ra hiệu với Thích Ca, “Trước khi bỏ phiếu, tôi còn một đoạn ghi âm muốn mọi người nghe một chút.”
Trong lòng La Phất đột nhiên có dự cảm không ổn lắm, “Giám đốc Lộc, cậu đừng giở chiêu trò gì ra nữa. Ghi âm thế nào mà lại quan trọng đến vậy? Cứ chờ sau khi bỏ phiếu lại nghe cũng không muộn.”
“La đổng đang sợ à?” Lộc Nhất Bạch ung dung hỏi.
La Phất ưỡn ngực, “Tôi có gì mà phải sợ?”
“Sợ… kết quả bỏ phiếu không như ý, ông còn làm tổng giám đốc kiểu gì?” Lộc Nhất Bạch mỉm cười.
La Phất dĩ nhiên không thừa nhận, “Giám đốc Lộc đừng đùa! Hôm nay họp cũng lâu rồi, tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian của mọi người.”
“Chọn tổng giám đốc mới là chuyện lớn, tôi tin tất cả mọi người đều sẽ rất cẩn thận. Đoạn ghi âm này rất thú vị, có thể sẽ ảnh hưởng tới kết quả bỏ phiếu hôm nay.” Lộc Nhất Bạch vẫn tiếp tục mỉm cười, “Mọi người thấy sao, có muốn nghe không?”
Nếu hắn đã lấy đoạn ghi âm ra, vậy hiển nhiên là muốn tất cả đều nghe, phần lớn người trong hội trường cũng nói muốn nghe, La Phất không thể cản lại.
Thích Ca bật đoạn ghi âm lên, thời điểm là ngay bữa tối ngày nọ, ghi lại chú Đường tố cáo Trịnh Hàn.
Ông nói về Trịnh Hàn cưỡng ép dụ dỗ ông mời Lộc Nhất Bạch ăn cơm, lại dặn dò ông phải dẫn dắt Lộc Nhất Bạch thế nào để hắn cự tuyệt, cả một quá trình từng chút một đều được ghi lại.
Lúc trước chú Đường mang đoạn ghi âm Lộc Nhất Bạch thẳng thừng cự tuyệt về, Trịnh Hàn không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy đó làm chứng.
Ai ngờ ông đã bị Lộc Nhất Bạch mua chuộc?
Hiện tại, đừng nói tới Trịnh Hàn, ngay cả La Phất cũng mang sắc mặt khó coi vô cùng.
“Giám đốc Lộc, cậu có ý gì?” La Phất không thể không đứng ra, “Ai biết đoạn ghi âm này là lấy từ đâu ra? Làm sao biết có cái gì mờ ám hay không?”
Lộc Nhất Bạch không gấp không hoảng, “Ghi âm là thật hay giả, trong lòng tôi và ông đều biết rõ. Nếu mọi người không tin, tôi có thể gọi thẳng cho chú Đường để ông ấy trực tiếp nói với mọi người. Nhưng mà, có cần thiết không?”
La Phất do dự.
Lộc Nhất Bạch khẽ cười một tiếng, nói tiếp, “Ý của tôi rất đơn giản, nhân phẩm của Trịnh Hàn như vậy, không đủ tư cách tham dự bỏ phiếu ngày hôm nay.”
La Phất bấy giờ mới hiểu tại sao hắn lại rào trước đón sau như vậy, ông ta đương nhiên không muốn, “Chuyện nào ra chuyện nấy, bỏ phiếu là quyền lợi của mỗi một cổ đông…”
“Với nhân phẩm của Trịnh Hàn, mọi người có yên tâm với người được ông ta bầu lên hay không?” Lộc Nhất Bạch chặn lời La Phất, hỏi những cổ đông khác đang có mặt ở đây.
Ngoại trừ người của La Phất, trong hội trường liên tiếp vang lên tiếng “không yên tâm”.
Lộc Nhất Bạch dừng vài giây rồi mới ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, “Nếu tôi nhớ không sai, mở đầu vụ bỏ phiếu thay đổi chủ tịch hôm nay là do chuyện của chú Đường mà ra nhỉ? Bây giờ tất cả mọi người đã biết đây chỉ là một âm mưu, vậy chẳng phải tất cả tội danh trên đầu tôi đều được rửa sạch rồi sao? Thế có còn cần phải đổi chủ tịch nữa không?”
La Phất nóng nảy, “Vừa rồi…”
“Tôi cho ông một cơ hội.” Lộc Nhất Bạch lại ngắt lời ông ta, “Bỏ phiếu biểu quyết, nhưng Trịnh Hàn không được tham gia, cổ phần công ty do ông ta đại biểu sẽ được tính là bỏ quyền. Hoặc, hội nghị hôm nay tới đây là kết thúc, chúng ta gặp nhau ở cục cảnh sát.”
La Phất không còn cách nào, cân nhắc lợi hại xong, chỉ đành đồng ý cho Trịnh Hàn bỏ quyền.
“Tốt, thế thì bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu.” Kỷ Hạm chủ động nắm giữ tiết tấu, “Đồng ý để La Phất làm tổng giám đốc, xin hãy giơ tay lên.”
La Phất hôm nay tới chính là vì vị trí tổng giám đốc này, ông ta đã sớm sắp xếp tốt cho người một nhà, người đang giơ tay trong hội trường phân bố rất đều.
Đương nhiên, số người không động đậy gì càng nhiều hơn.
Thích Ca hiểu biết khá rõ số cổ phần mà mỗi cổ đông nắm giữ, liếc mắt qua xem bao nhiêu người đồng ý rồi lập tức cho ra số liệu, “Ủng hộ La đổng, tổng cộng chiếm 38% cổ phần.”
Vẻ mặt La Phất vô cùng bất an.
Lộc Nhất Bạch vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Kế tiếp là ủng hộ Lộc Nhất Bạch, Thích Ca tính ra, “Cũng là 38% cổ phần.”
Nói cách khác, hai người ngang nhau.
Bỏ đi 10% của Trịnh Chính Thành và Trịnh Thiên, còn có một số cổ đông nắm 14% cổ phần bỏ quyền, không tỏ thái độ gì.
Phòng họp to như vậy trở nên im lặng.
La Phất nhìn vào mắt Lộc Nhất Bạch, tựa như được sống lại lần nữa, hai má hơi đỏ lên, lưng ưỡn thẳng, “Lộc đổng, cậu xem tình huống bây giờ thì phải làm sao?”
Đến cả cách gọi Lộc Nhất Bạch ông ta cũng thay đổi, quả thật không giấu nổi vẻ đắc ý.
“Ý của La đổng thế nào?” Lộc Nhất Bạch hỏi lại.
La Phất đưa mắt nhìn vài vị cổ đông không nói gì kia, đang định nói chuyện thì một người trong đó bất chợt đứng lên, “Tôi không bỏ quyền.”
Tầm mắt mọi người đều chuyển hết lên người đàn ông trung niên này.
Lộc Nhất Bạch hơi híp mắt, người này tên là Lộc Tinh Thuật, là họ Lộc duy nhất trong cả Thanh Bách trừ bỏ Lộc Nhất Bạch, cũng là cậu họ của Lộc Nhất Bạch.
“Tôi bầu cho La đổng.” Lộc Tinh Thuật nói, “Rất xin lỗi Lộc đổng, hy vọng con không trách cậu. Cậu thật lòng cảm thấy La đổng đã theo lão chủ tịch tới giờ, bất luận kinh nghiệm hay năng lực đều thích hợp đảm nhận vị trí tổng giám đốc này hơn con.”
Phòng họp lại xôn xao lên, rất hiển nhiên, ai cũng không ngờ tới Lộc Tinh Thuật sẽ phản bội Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch cũng không ngờ tới, hắn cứ luôn nghĩ xem con bài chưa lật của La Phất là gì.
Không phải không nghĩ tới Lộc Tinh Thuật, nhưng hắn không có chứng cứ, cũng không muốn tin vào.
Thế nên hắn mới bố trí cục diện ngày hôm nay, chính là để biết rõ con bài chưa lật trong tay La Phất là ai.
Tình huống hòa phiếu này cũng là do Lộc Nhất Bạch sắp xếp mà ra.
Bởi nếu không ngang số phiếu, con bài Lộc Tinh Thuật này có lẽ vẫn sẽ được chôn giấu chờ cơ hội ra chiêu.
La Phất đứng lên, “Cổ phần công ty trong tay Lộc đổng (Lộc Tinh Thuật) tuy không nhiều, chỉ có 3%, nhưng 3% này là mấu chốt của cuộc…”
“Cũng không phải mấu chốt gì đâu.” Một cổ đông cũng không bỏ phiếu khi nãy nói, “Tôi cũng không bỏ quyền nữa, tôi có 3,5% cổ phần, vừa khéo hơn vị Lộc đổng này đây 0,5%. La đổng, xin lỗi chứ tôi cho rằng giám đốc Lộc thích hợp làm chủ tịch hơn, thành tích mấy tháng nay của cậu ấy rõ như ban ngày, tôi tâm phục khẩu phục.”
Mấy cổ đông nãy giờ không tỏ thái độ gì cũng đều mở miệng, “Phải đó, chúng tôi cũng sửa phiếu, ủng hộ giám đốc Lộc.”
La Phất chỉ thiếu điều hộc máu, “Các người…”
“La đổng.” Lộc Nhất Bạch cũng đứng lên, “Khoan hãy nói tới ai lên làm chủ tịch, dù sao cũng không tới lượt ông.”
“Cậu muốn đổi ý?” La Phất cưỡng ép mình tỉnh táo lại, “Trong tay tôi có cổ phần…”
“Ở đây tôi có một bản copy chuyển khoản.” Lộc Nhất Bạch lại ngắt lời ông ta, “Mong mọi người có thể nhìn xem.”
Thích Ca lập tức tiến lên phát cho mỗi người một tờ giấy A4.
Nhiều người xem xong thì hoang mang mờ mịt không hiểu gì, còn La Phất thì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Mọi người hãy nhìn vào tên chủ tài khoản nhận số tiền này, là Hoàng Duy. Các vị ngồi đây hẳn là còn nhớ cái tên này, lúc nãy chúng ta vừa nhắc tới Hoàng Duy là bạn trai của Chu Đình Đình, mà Chu Đình Đình chính là người gây ra tai nạn giao thông khiến Trịnh tiểu thiếu gia bị thương.” Lộc Nhất Bạch gõ gõ bàn, “Giờ chắc mọi người đều hiểu rõ rồi nhỉ, đây chẳng phải là tai nạn ngoài ý muốn gì. Một trăm vạn, mua lấy mạng của một cô gái mơn mởn tuổi xuân cùng với hai cái chân của Trịnh tiểu thiếu gia, coi pháp luật như trò đùa con nít. Người như vậy còn muốn lên làm chủ tịch? Tôi thấy ông vào tù ngồi thì hơn.”
“Cậu đừng có nói nhảm!” La Phất giận dữ, “Chuyện này có liên quan gì tới tôi? Dựa vào đâu mà nói tiền này là tôi trả?”
“Ông đi mà giải thích với cảnh sát.” Lộc Nhất Bạch nói, “Đứng tên tài khoản chuyển tiền không phải là tình nhân của ông sao?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng họp lập tức bị mở văng ra, vài vị cảnh sát xuất hiện ngay cửa, “Xin hỏi vị nào là La Phất? Ông bị tình nghi mưu sát, mời đi cùng chúng tôi.”
“Tôi không phải! Tôi không có…! Lộc Nhất Bạch hãm hại tôi! Các người là bị nó mua chuộc…” La Phất gấp tới độ nói năng loạn xạ, nhưng cuối cùng vẫn bị mang đi.
“Tôi tin cảnh sát sẽ cho chúng ta biết chân tướng.” Lộc Nhất Bạch nói với các vị cổ đông đang mông lung mơ hồ mờ mịt, “Hiện tại, hãy giải quyết chuyện nội bộ công ty trước đã. Vị trí tổng giám đốc của Thanh Bách, tôi cũng tán thành với ý kiến chọn người có năng lực. La Phất không thể đảm đương vị trí này vì ông ta không xứng. Nếu các vị cảm thấy còn ai thích hợp, mời mọi người cứ nói ra, chúng ta bỏ phiếu lần nữa.
Chuyện tới nước này, ai dám đứng lên đề cử gì nữa?
Tình huống vừa rồi đã rất rõ ràng, người ủng hộ Lộc Nhất Bạch càng lúc càng nhiều.
Huống chi, muốn tìm ra một người có năng lực như Lộc Nhất Bạch, có tìm mòn mắt cũng không ra.
Cánh ủng hộ La Phất giờ nơm nớp lo sợ, ai nấy đều biểu lộ lòng trung thành với Lộc Nhất Bạch.
“Nếu tất cả mọi người đều không còn ý kiến gì nữa, hội nghị ngày hôm nay kết thúc tại đây.” Lộc Nhất Bạch nói, “Chờ điều tra của cảnh sát có kết quả, tôi nhất định sẽ báo cho mọi người biết sớm nhất có thể.”
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Lộc Tinh Thuật mò mẫm đi ra từ phía cuối dòng người, nhưng thấy Trịnh Thiên vẫn còn ngồi tại chỗ như thằng ngốc, ông ta quyết định vẫn nên ra ngoài trước.
Trịnh Thiên bây giờ đã choáng váng tới ngơ ngẩn, gã không hiểu, rất nhiều chuyện gã không hiểu nổi.
Lộc Nhất Bạch không hề ngạc nhiên khi thấy gã như vậy, thằng nhóc này được chiều chuộng từ nhỏ tới lớn, đi đâu cũng được người ta nâng niu, chưa bao giờ cần dùng tới não.
Gã bị La Phất bán đi rồi còn đếm tiền giùm là quá bình thường.
“Ông ta, anh…” Nhìn thấy Lộc Nhất Bạch cũng định đi, Trịnh Thiên rốt cuộc cũng tỉnh hồn lại, “Thật sự là do La, La Phất sao?”
“Đương nhiên.” Lộc Nhất Bạch từ trên cao nhìn xuống gã, kéo khóe miệng, “Tôi khuyên cậu đừng cứ ngồi đây, đi thăm mẹ cậu đi.”
“Mẹ tôi…” Trịnh Thiên bấy giờ mới nhớ tới, Trịnh phu nhân vốn muốn tới đây quậy tung trời không hề xuất hiện, lập tức nóng nảy, “Mẹ tôi làm sao?”
“Chẳng phải đã cho cậu xem băng ghi hình rồi sao?” Lộc Nhất Bạch châm chọc nói, “Cậu tưởng tôi hãm hại nhà cậu thật à? Tôi còn có thể trói bà Trịnh lại bắt bà ta đi mua thuốc chắc? Cậu dùng não ngẫm lại thử xem, vì sao kết quả kiểm tra của lão chủ tịch lại thành ra như vậy?”
Trịnh Thiên ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt trợn trừng như sắp bật khỏi hốc mắt, “Anh, ý của anh là mẹ tôi mua thuốc hại cha tôi? Anh biết mà không ngăn bà lại? Không, không thể nào! Mẹ tôi không có lý do gì để làm thế cả! Chắc chắn là anh châm ngòi ly gián, anh muốn hại nhà bọn tôi! Chắc chắn là do anh…”
Lộc Nhất Bạch lười nói nhảm với gã, xoay người bỏ đi.
“Đi tới cục cảnh sát mà xem.” Thích Ca cười với Trịnh Thiên, “Sáng sớm nay Trịnh phu nhân đã bị mang tới cục cảnh sát rồi.”
Nói xong, y cũng vội bước đuổi theo Lộc Nhất Bạch.
“Tiểu Bạch.” Lộc Tinh Thuật vẫn còn đứng ở cửa, Lộc Nhất Bạch như không nhìn thấy ông ta, lướt thẳng qua.
Thích Ca sợ Lộc Nhất Bạch không vui, vội nói lảng sang chuyện khác, “Thật ra em cũng không hiểu tại sao Trịnh phu nhân lại ra tay với lão chủ tịch? Làm vậy có lợi gì cho bà ta?”
Sắc mặt Lộc Nhất Bạch hơi trầm xuống, “Bởi vì lão chủ tịch từng lập di chúc, nếu ông ta chết toàn bộ cổ phần công ty trong tay đều để lại cho Trịnh Thiên.”
Thích Ca cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong câu nói đó, quả thực, đau lòng muốn chết.
Thích Ca chạy lên giành mở cửa văn phòng, chờ Lộc Nhất Bạch đi vào thì trực tiếp khóa trái cửa.
“Anh Lộc!” Thích Ca nhào lên ôm lấy Lộc Nhất Bạch như một con gấu, “Anh giỏi thật!”
Lộc Nhất Bạch thuận thế ngồi vào sofa, đưa tay ôm lấy eo Thích Ca, miệng lại nói, “Còn rất nhiều việc phải làm, mau dậy làm việc đi.”
“Em không.” Thích Ca khoa trương hôn lên mặt hắn một phát, “Em suýt bị dọa chết khiếp, muốn được anh an ủi cơ.”
Lộc Nhất Bạch nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của y, không thấy được một chút gì là sợ hãi.
“Muốn an ủi thế nào?” Ngón tay Lộc Nhất Bạch xoa nhẹ lên lưng y, giọng điệu có chút bất cần.
Cảm giác tê dại xuyên qua vải vóc truyền tới làn da y, hai người đã lâu không tán tỉnh nhau thế này, Thích Ca lập tức hơi mềm xuống, y nhìn qua chiếc ghế da lớn phía bên kia, “Hay là… cho mọi người nghỉ nửa ngày thì sao?” “Em sắp thành yêu phi đến nơi rồi.” Lộc Nhất Bạch nắm lấy cằm Thích Ca, ý cười tràn ngập đáy mắt, “Được thôi.”