Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Chương 48: Quyển bí thuật này cũ rồi



rước đây rạp chiếu phim chỉ là chỗ để Thích Ca chọc ghẹo đùa giỡn Lộc Nhất Bạch, giờ đây Lộc Nhất Bạch càng ngày càng ổn định, không dễ bị lay chuyển, còn chính Thích Ca thì ngược lại, mặt cứ đỏ tim cứ đập không ngừng nghỉ.

Quả nhiên là đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Nhìn thấy Thích Ca khó được một lần thẹn thùng, tâm tình Lộc Nhất Bạch dường như rất tốt, hắn tựa lại vào ghế, tay lại linh hoạt mò xuống nắm lấy tay Thích Ca, “Hẹn hò cho tốt đi, xem phim xong rồi nói tiếp.”

Thích Ca cũng bắt chước hắn tựa vào lưng ghế, chầm chậm bình tâm xuống.

Đây thế mà lại là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen nhau, thật sự tới rạp chỉ để xem phim.

Phim tuy là phim kinh dị, nhưng nội dung lại không đáng sợ mấy, Thích Ca cảm thấy tiếng thét chói tai của khán giả xung quanh nhiều khi còn đáng sợ hơn.

Lại một tiếng thét xuyên thấu con tim vang vọng trong rạp chiếu, Thích Ca đang yên lặng chửi thầm mấy người đó gan bé tí, thì chợt nhìn thấy ở một hàng ghế nào đó, có cô gái chui tọt vào ngực bạn trai mình.

Trước kia Thích Ca đi xem phim với Lộc Nhất Bạch chủ yếu là để làm chuyện ám muội, nên toàn chọn những phim tình cảm, còn không thì chọn phim văn nghệ, gần như chẳng xem phim kinh dị bao giờ.

Phim kinh dị làm quái gì có cái bầu không khí để làm mấy chuyện đó đó chứ?

Hai thằng đàn ông không sợ ma không sợ quỷ, xem phim kinh dị không có chút ý nghĩa nào.

Bây giờ y mới hiểu được, hóa ra mình mới là đứa đần.

Gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện trên màn hình, xung quanh liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai, tuy Thích Ca không la hét gì, nhưng cũng dịch đầu tựa vào trên vai Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn qua.

Thích Ca nhắm mắt lại, hai hàng mi mảnh run rẩy, cố làm ra vẻ “người ta sợ quá nè”, lại không muốn quá lộ liễu.

Không biết Lộc Nhất Bạch có tin hay không, nhưng hắn cũng dịch dịch người, khiến bản thân mình càng gần gũi Thích Ca hơn, lại nhẹ ấn đầu y vào trong lồng ngực mình.

Cách một cái tay vịn, tư thế này cũng chẳng thoải mái gì lắm, nhưng trong một chớp mắt ấy Thích Ca cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Y bất chợt hiểu được tại sao nhiều cặp đôi cứ thích đi xem phim mỗi lần hẹn hò.

Sau khi hết phim, hai người dắt tay đi ra sảnh lớn, vẫn còn cảm giác có người nhìn trộm đánh giá bọn họ.

“Hôm nay chắc chắn là bị chụp trộm rồi.” Thích Ca hơi lo lắng, “Mai có khi nào anh lên hot search luôn không?”

Từ sau khi Lộc Nhất Bạch lên nắm giữ Thanh Bách, truyền thông liền tìm đủ mọi cách để moi móc tin tức của hắn.

Lần đầu ảnh chụp của hắn được lan truyền rộng rãi khắp công chúng đã bị hot trên mạng một hồi lâu.

Phần lớn dân chúng đều sùng bái kẻ mạnh, Lộc Nhất Bạch đủ mạnh, vẻ ngoài lại đẹp trai, giá trị nhan sắc không hề thua kém giá trị con người, làm sao có thể không thu hút sự chú ý từ người khác?

Weibo của hắn vừa mới tạo chưa được một tuần mà đã đột phá hơn 10 triệu lượt theo dõi, ngay cả minh tinh đang nổi cũng không đấu lại.

Chẳng qua bản thân Lộc Nhất Bạch chẳng bao giờ post lên weibo, hơn nữa dạo này công việc bề bộn, có tin tức thì cũng chỉ toàn những tin liên quan tới công việc, nên cũng không mấy khi leo lên hot search.

Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người điên cuồng liếm màn hình.

Hôm nay chắc chắn có người nhận ra Lộc Nhất Bạch, nếu trò hề vừa nãy mà bị truyền ra, tuyệt đối sẽ leo thẳng lên hot search.

Lộc Nhất Bạch không phải ngôi sao lớn, hắn không cần dùng chiêu trò độc thân để dụ dỗ fan, nhưng thân phận của hắn rất đặc thù, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều có thể mang tới ảnh hưởng vô cùng lớn.

Thích Ca không biết, vấn đề tính hướng này có gây ra ảnh hưởng gì đối với hắn hay không. Dù sao hoàn cảnh xã hội bây giờ không tốt, có một bộ phận người vẫn cố chấp không thể chấp nhận bất cứ ai khác biệt với bọn họ. Lộc Nhất Bạch tuy mạnh mẽ cường thế, nhưng hắn vẫn cần phải hợp tác với các doanh nghiệp khác, cũng cần phải giao tiếp với các ban ngành tương quan, càng cần bán sản phẩm đi…

“Mai rồi biết.” Lộc Nhất Bạch vẫn cứ bình tĩnh nhẹ như mây gió, giống như hoàn toàn không để chuyện đó vào lòng, “Nếu thật sự bị bại lộ thì cũng không phải chuyện xấu, dù sao sớm muộn gì cũng phải công bố.”

Tuyền thông đương nhiên từng chụp được ảnh Thích Ca cùng Lộc Nhất Bạch đi cùng nhau, phần lớn lúc làm việc hai người đều ở cùng một chỗ. Nhưng phần lớn chẳng ai nghĩ nhiều, có vài người nhìn ra được ám muội trong đó thì còn bị mắng là “mắt hủ chỉ thấy gay”.

Cho tới giờ Lộc Nhất Bạch chưa từng nghĩ tới chuyện phải yêu đương trong chỗ tối, nên không sợ bị người chụp ảnh.

Thích Ca lại bị ý ngầm trong lời hắn dọa cho hoảng hồn.

Sớm muộn gì cũng phải công bố?

Công bố?

Lộc Nhất Bạch không lo lắng chút nào hả trời?

Sao hắn có thể tốt như vậy chứ?

Ăn cơm tối xong, Lộc Nhất Bạch lái xe qua nhà của Trâu Hàn, Thích Ca nói, “Về thẳng nhà đi anh.”

“Sao vậy?” Lộc Nhất Bạch khó hiểu, “Không phải đã nói đi lấy hành lý về à?”

“Mai qua đó lấy hành lý cũng được.” Thích Ca nhỏ giọng nói, “Giờ em cực kỳ muốn về nhà.”

Lộc Nhất Bạch quay đầu, hơi lo lắng nhìn y, “Em cảm thấy khó chịu ở đâu hả?”

“Dạ.” Thích Ca thế mà thật sự gật đầu.

Lộc Nhất Bạch đưa tay sờ sờ trán y, thấy không nóng thì hơi sốt ruột, “Sao lại khó chịu? Đi bệnh viện nhé?”

“Bệnh viện không trị được đâu.” Thích Ca nói, “Phải là anh hôn hôn mấy phát mới tốt lên được.”

Lộc Nhất Bạch: “…”

Buổi tối đó chơi quá điên cuồng, khiến hôm sau lúc rời giường trễ hơn mọi ngày, hai người vội vội vàng vàng chạy tới công ty bắt đầu họp hành làm việc, mãi tới lúc nghỉ trưa mới có chút thời gian tư nhân.

Thích Ca vẫn còn canh cánh chuyện hôm qua, vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại lướt weibo.

“Đến giờ ăn thì ăn đi.” Lộc Nhất Bạch bất đắc dĩ nói, “Đừng chơi điện thoại.”

“Em đang xem anh có lên hot search hay không.” Thích Ca nhìn chằm chằm vào di động, lướt từ trên xuống dưới, “Ủa? Sao không có gì hết?”

Hèn gì hôm nay công ty vẫn bình thường, như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhưng thế thì lại quá ư kỳ lạ, tin tức bùng nổ như Lộc Nhất Bạch là đồng tính vậy mà không leo lên hot search ngồi là sao?

Thích Ca vẫn không từ bỏ, lại tìm tìm một hồi, thế mà không tìm được gì cả.

Giờ thì còn kỳ quái hơn, lúc trước còn có vài phỏng đoán rải rác ngẫu nhiên, sao bây giờ y không tìm thấy một cái nào nữa rồi?

“Không có à?” Lộc Nhất Bạch nhìn vẻ mặt của y liền hiểu.

Thích Ca thấy hắn không ngạc nhiên chút nào thì nghĩ tới một khả năng, “Anh kêu người gỡ xuống hết rồi hả?”

Tuy Lộc Nhất Bạch nói sớm muộn gì cũng phải công khai, nhưng loại tin tức này phải tự mình công bố ra mới tốt, chứ nếu để truyền thông đưa tin thì sẽ dính phải các loại dẫn hướng dư luận.

Thế nên nếu là bên Lộc Nhất Bạch gỡ tin tức xuống, Thích Ca cũng có thể hiểu được.

Nhưng Lộc Nhất Bạch phủ nhận, “Không phải anh.”

Thích Ca nghĩ nghĩ, “Bộ phận quan hệ công chúng* hả?”

*PR, public relations

Cũng có thể là bên quan hệ công chúng tự chủ trương.

“Khả năng không cao.” Lộc Nhất Bạch lắc đầu. “Nếu bọn họ nhận được tin, chắc chắn sẽ hỏi ý của anh trước.”

Này khiến Thích Ca không hiểu được, “Thế chẳng lẽ là hôm qua không ai nhận ra anh?”

“Không phải, ngay lúc đó mà còn có người nhận ra anh cơ mà.” Lộc Nhất Bạch cũng không vội giải thích cho y, “Em nghĩ kỹ hơn xem, còn khả năng nào nữa?”

Thích Ca thật thà ngồi suy nghĩ một hồi, rồi không dám tin mà nhìn Lộc Nhất Bạch, “Lẽ nào lại là cái gã chủ thuê đó?”

Lộc Nhất Bạch thưởng cho y một miếng đậu hũ, “Đúng rồi.”

“Nhưng mà tại sao?” Thích Ca không hiểu, “Không phải gã muốn phá hủy quan hệ của chúng ta sao?”

“Gã muốn phá hủy quan hệ của chúng ta, đồng thời lại không muốn để người khác biết hai ta là một đôi.” Lộc Nhất Bạch cười như không cười nhìn Thích Ca, “Vậy thì anh thật sự phải nghi ngờ kẻ đó là người yêu…”

Hắn cố tình kéo dài, Thích Ca không khỏi sốt sắng, “Người yêu mới người yêu cũ gì của em cũng chỉ có mỗi anh thôi, tối hôm qua anh còn nói phải tin tưởng nhau cơ mà!”

“…thầm em.” Lộc Nhất Bạch chờ y nói xong mới hoàn thành câu nói của mình.

Thích Ca sửng sốt rồi mới phản ứng lại được, tỏ vẻ không hề đồng ý với quan điểm của hắn, “Nói thế thì em thấy kẻ đó giống như là yêu thầm anh mới đúng.”

“Sao lại suy ra như vậy?” Lộc Nhất Bạch hỏi.

Những lúc này phản ứng của Thích Ca còn nhanh hơn kẻ trộm, “Anh coi, tại sao cái gã chủ thuê kia lại hắt nước bẩn lên em mà không phải giả làm bồ cũ của anh chứ? Lúc trước danh tiếng của anh còn không bằng em, hồi ở Vân Châu em đã từng nghe nói anh có nhiều tình nhân tới nỗi không nhớ nổi ai ra ai.”

Câu cuối cùng, chính là dấm ngâm mười năm chua lét chua le bốc mùi lên.

Khóe miệng Lộc Nhất Bạch khẽ nhếch lên, “Có thể là do anh bình tĩnh hơn em, không giống em đụng chút là nhảy dựng lên chăng?”

“Còn lâu!” Thích Ca hừ một tiếng, “Người nọ hẳn là không nỡ hắt nước bẩn lên anh.”

Lộc Nhất Bạch dừng lại, hơi chút đăm chiêu, “Nếu theo như lời em nói, ta có thể thu nhỏ phạm vi lại.”

Thích Ca: “Sao?”

“Anh nghĩ kẻ đó cũng chẳng phải không nỡ hắt nước bẩn lên người anh, mà hẳn là không dám.” Dòng suy nghĩ của Lộc Nhất Bạch mạch lạch rõ ràng, “Tổng hợp lại, người này triệt tiêu hot search, vậy nói lên gã không phải là kẻ địch của anh. Hơn nữa có thể triệt hot search nghĩa là gã nắm bắt tin tức rất nhanh, có tiền thì không cần phải bàn cãi, còn phải có cả quan hệ. Mà sợ anh… có lẽ là có liên quan tới Thanh Bách? Hoặc là muốn hợp tác với Thanh Bách? Kẻ phù hợp với những điều kiện này, lại có khúc mắc với em, là ai?”

Thích Ca không nghĩ ra, “Em không có kẻ địch nào… Không lẽ là Trịnh Thiên hay là cậu họ anh?”

“Không phải họ. Đây không phải là phong cách của họ, hơn nữa chuyện này không cho họ chút lợi ích nào cả.”

Thích Ca cũng hiểu lời Lộc Nhất Bạch nói có lý, y nghĩ hoài cũng không ra tại sao lại thế này, vỗ vỗ má mình, “Thế nên là nãy giờ anh phân tích nhiều vậy cũng thành ra vô dụng. Lời giải thích hợp lý nhất là kẻ đó yêu thầm anh.”

Lộc Nhất Bạch chọc chọc vào hai cái má của y, “Thế cũng có lý, nhưng người yêu thầm anh nhiều lắm, phạm vi lớn vậy anh cũng không đoán ra được là ai.”

Thích Ca: “…”

Y lại nghĩ nghĩ, “Nếu kẻ đó tiêu tiền rút hot search, vậy chẳng phải chúng ta tra xem ai rút hot search là biết gã là ai liền à?”

“Gã chắc chắn sẽ không tự mình làm việc này. Nhưng đã làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.” Lộc Nhất Bạch đứng lên, trấn an Thích Ca, “Đừng lo, anh đã để Kỷ Hạm đi thăm dò rồi. Chỉ cần gã lại ra tay, chúng ta nhất định có thể bắt được gã.”

Nhưng mấy ngày kế tiếp lại gió êm sóng lặng, không hề xảy ra chuyện gì.

Mãi tới hôm nay, công ty có một ngôi sao lớn đến thăm, tên là Quan Tinh.

Quan Tinh là một trong những trụ cột của Tinh Phàm, mặt đã đẹp vóc người càng nóng bỏng hơn. Gần đây cô ta đang tham gia chương trình thực tế Lữ Du kia cùng với Ngu Thành Hà.

Lúc này bên đó vừa vặn quay xong một kỳ, Ngu Thành Hà còn đang dạo chơi ở nước ngoài chưa về, nên nhờ Quan Tinh mang đặc sản địa phương về tặng cho Lộc Nhất Bạch.

Quan Tinh còn nói trước camera, phải giao tận tay cho Lộc Nhất Bạch thì mới yên tâm.

Lộc Nhất Bạch vốn không muốn gặp cô ta, nhưng nghĩ nghĩ rồi tưởng tượng một hồi, vừa lúc không bận nên cũng đồng ý.

Để nhân viên dẫn Quan Tinh tới phòng tiếp khách, Lộc Nhất Bạch lịch sự mỉm cười nói, “Làm phiền cô Quan rồi.”

“Không phiền gì, đây là vinh hạnh của tôi.” Quan Tinh nở một nụ cười đủ để mê hoặc chúng sinh.

Lộc Nhất Bạch lại không thấy nụ cười đó của cô ta, hắn còn đang vội vươn tay tiếp lấy ly cà phê Thích Ca vừa bưng vào.

Trong tay Thích Ca vẫn còn một ly, đang định đưa tới trước mặt Quan Tinh thì cô ta cũng đứng lên, giơ tay đón lấy.

Sau đó cô ta trợt tay, ly cà phê rớt thẳng xuống đất, phần lớn chất lỏng trong ly văng thẳng lên áo khoác cô ta.

Thích Ca: “…”

Lần nào cũng chơi cái chiêu này, có quá đáng lắm không? (Bạn nhỏ Thích Ca gặp trò này mấy lần rồi lol, nhớ đâu lần đầu là bà nhà Trịnh)

“Không sao không sao.” Không ai lên tiếng xin lỗi giải thích gì, Quan Tinh liền cười cười bảo không sao, sau đó chuyển chỗ, chuyển sang chỗ gần Lộc Nhất Bạch hơn một chút.

Thích Ca xoay người ra cửa nhờ lao công tới dọn dẹp, vừa quay đầu lại đã thấy Quan Tinh đang cởi chiếc áo khoác dính đầy cà phê kia ra.

Nếu thế thì cũng chẳng có gì để nói, vấn đề là dưới lớp áo khoác Quan Tinh lại mặc một chiếc váy đậm màu cổ sâu chữ v. Hỏi sâu tới đâu á hả? Sâu thẳng tới rốn luôn.

Cô ta hơi khom người đối diện Lộc Nhất Bạch, cảnh sắc núi non hùng vĩ nhấp nhô cứ thế lộ ra.

Thích Ca không thể hiểu được, Lộc Nhất Bạch rõ ràng là gay, sao cái kẻ kia cứ thích tìm phụ nữ tới quyến rũ hắn vậy?

Đầu óc được tưới nhiều nước quá nên úng à?

Không chờ Thích Ca đến, Lộc Nhất Bạch đã đứng lên nói, “Rất xin lỗi, mắt tôi đau, chờ Kỷ Hạm tới cô cứ đưa hết đồ cho cô ấy đi.”

Quan Tinh lập tức luống cuống, “Sếp Lộc…”

Lộc Nhất Bạch căn bản không để ý tới cô ta nữa, nắm tay Thích Ca kéo đi.

Quan Tinh nhìn hai bàn tay giao nhau của hai người, hai mắt trừng lớn.

Cô ta là nghệ nhân, rất ít đến công ty, nên cũng không biết rõ lời đồn giữa Lộc Nhất Bạch và Thích Ca.

Nhìn tình huống hiện tại… vẻ luống cuống của Quan Tinh không hề là giả vờ, đắc tội Lộc Nhất Bạch rồi cô ta còn sống trong giới giải trí thế nào đây?

Lộc Nhất Bạch cùng Thích Ca trở lại văn phòng, dặn dò trợ lý ở ngoài cửa, “Ai tới cũng không cho vào trong.”

Trợ lý vội vã gật đầu, ngăn cản Quan Tinh vừa theo chân tới.

Trong văn phòng, Thích Ca đang nhìn Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch nói, “Quan Tinh dù gì cũng là ngôi sao lớn, lại có Tinh Phàm làm chỗ dựa vững chắc, anh đoán cô ta không phải là bị dùng tiền mua tới giống như mấy người lần trước, mà là bị người ta lừa gạt, điều này nói rõ người sau màn hẳn là quen biết với cô ta… Em đang làm cái gì đấy??”

Thích Ca nhìn thấy trên bàn làm việc của Lộc Nhất Bạch có một ly cà phê chưa kịp uống hết, trực tiếp cầm lấy đổ lên người mình.

Lần này đến cả Lộc Nhất Bạch cũng phải hoảng hồn.

Thích Ca đi tới trước mặt Lộc Nhất Bạch, bắt đầu tháo từng nút áo sơ mi, “Không phải anh bị đau mắt à? Qua đây, để em rửa mắt cho anh.”

Hết chương 48

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.