Trùng tên trùng họ, còn kiêng dè Thích Ca, hẳn chính là cùng một người.
Nhưng mà bạn trai của Dư An Chi thì sao lại phải kiêng dè Thích Ca?
Lộc Nhất Bạch cẩn thận ngẫm nghĩ mới phát hiện, trong câu chuyện về Dư An Chi mà Thích Ca kể, từ khoảnh khắc nhảy lầu trở đi, bạn trai của Dư An Chi không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Dù sao cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, lúc trước Lộc Nhất Bạch không thèm nghĩ nhiều, cứ thế mà nghĩ bạn trai của Dư An Chi cũng nhảy lầu theo cậu ta.
Chuyện nhảy lầu mà còn may mắn không chết như Dư An Chi phải ngàn dặm mới tìm được một. Xác suất hai người cùng nhảy lầu đều không chết là quá quá nhỏ, cực kỳ khó có thể xảy ra. Thế nên Thích Ca không nhắc đến, Lộc Nhất Bạch tưởng rằng bạn trai của Dư An Chi đã mất, nên cũng chẳng nói tới để tránh đụng vào vết đau.
Bây giờ nghĩ lại, tình huống khi đó hình như không đơn giản như vậy.
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lộc Nhất Bạch ôm Thích Ca trở về cạnh ghế sofa, kéo y ngồi xuống, muốn biết rõ mâu thuẫn giữa bọn họ năm đó, “Có phải năm đó… Đinh Lan Thanh căn bản không nhảy?” (Tui nhớ lúc trước có nói bạn trai của Dư An Chi không nhảy mà còn cưới vợ mà ta? Hay là nói trong bộ Anti-fan?)
Thích Ca bấy giờ cũng bình tĩnh hơn một chút, y lau lau mặt, có thể thấy y đang rất khó chịu, “Phải, gã không nhảy.”
Năm đó, Dư An Chi và Đinh Lan Thanh yêu đến chết đi sống lại, nhưng bị cha mẹ nhà họ Dư ngăn cấm cản trở.
Hai người không chịu được áp lực cực lớn đó, nhìn về phía trước chỉ thấy tương lai mù mịt, lại vì tuổi trẻ dễ xúc động, nên ước hẹn cùng nhau đi tìm chết.
Chữ “chết” nói ra thì dễ, nhưng không phải ai cũng có một phần dũng khí thực sự tìm tới nó.
Hai người vốn tay trong tay, hẹn cùng nhau nhảy xuống. Nhưng ở một khắc cuối cùng Đinh Lan Thanh lại do dự, gã trơ mắt nhìn Dư An Chi ngã xuống, máu tươi nháy mắt bao phủ tất cả.
Đinh Lan Thanh sợ hãi, ngay cả dũng khí quay lại nhìn Dư An Chi một cái cũng không có, đã chạy ra khỏi nhà họ Dư.
Lúc ấy tất cả mọi người trong nhà họ Dư đều luống cuống hoảng hốt, bọn Thích Ca thì vội cứu Dư An Chi, tình huống càng thêm lộn xộn hoảng loạn.
Đợi cho bụi bặm đều đã lắng xuống, mới chợt phát hiện ra đã không còn tung tích của Đinh Lan Thanh đâu nữa.
Tự sát vốn đã chẳng phải hành vi đáng để cổ vũ, Đinh Lan Thanh không muốn chết, không ai có thể nói gã làm không đúng.
Thích Ca chỉ nhìn thấy Dư An Chi nhảy lầu đã sinh ra bóng ma tâm lý to lớn, chứ đừng nói gì tới đương sự Đinh Lan Thanh, thân là bạn trai của Dư An Chi, bóng ma tâm lý của gã còn lớn hơn nữa.
Nên dù cuối cùng gã có lùi bước, có chạy trốn, Thích Ca cũng cảm thấy y có thể thông cảm được.
Huống chi, trong chuyện này y chỉ là người ngoài, vốn đã không có tư cách trách móc hay tha thứ cho gã.
Người duy nhất có tư cách nói này nói nọ đã trở thành người thực vật, đã không thể rặn ra được chữ nào nữa.
Sau khi xác định Dư An Chi đã rơi vào trạng thái đời sống thực vật, bác sĩ có nói nếu tìm được người mà cậu từng tin tưởng và quen thuộc đến nói chuyện với cậu, có lẽ cậu có thể tỉnh lại sớm một chút.
Thích Ca nhìn Dư An Chi không thể tỉnh lại, chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Y tìm tới cha mẹ của Dư An Chi, thái độ của bọn họ vô cùng kiên quyết, không muốn nhận Dư An Chi là con mình. (đm đau lòng vãi)
Thích Ca không có cách nào thuyết phục họ, chỉ đành tìm tới Đinh Lan Thanh.
Y vốn dĩ không có phương thức liên hệ Đinh Lan Thanh, tuy gã là bạn trai Dư An Chi, nhưng hai người cũng không giao thiệp với nhau nhiều. Biện pháp duy nhất của Thích Ca là liên hệ với Đinh Lan Thanh thông qua di động của Dư An Chi. Biện pháp này thất bại, Đinh Lan Thanh đã kéo số Dư An Chi vào blacklist.
Thích Ca vừa tức giận vừa đau lòng, lại bất lực không thể làm gì.
Sau này, một trong những nguyên nhân khiến Thích Ca đến công ty chi nhánh Vân Châu làm chính là vì Đinh Lan Thanh cũng làm trong ngành thiết kế kiến trúc, Thích Ca nghĩ dầu gì cũng trong cùng một ngành, có lẽ một ngày nào đó sẽ gặp nhau.
Nói tới nói lui, vẫn là y chưa muốn bỏ cuộc, y cảm thấy không cam lòng giùm cho Dư An Chi.
Sau này, bọn họ quả thật gặp nhau.
Chỉ là Đinh Lan Thanh trực tiếp làm lơ y, coi như không hề quen biết.
Thích Ca cầu xin gã đi thăm Dư An Chi, Đinh Lan Thanh không thèm quay đầu lại bỏ đi mất.
Sau đó, y không còn gặp lại Đinh Lan Thanh lần nào nữa.
Trước đây không chịu từ bỏ là do y muốn cho chính mình một lời giải thích, hay phải nói là muốn cho mình hết hy vọng.
Có một số chuyện thật sự đã được định sẵn, Thích Ca vốn tưởng rằng cả đời này bọn họ sẽ không gặp lại nhau, y chẳng thể ngờ tới vài năm sau, Dư An Chi tỉnh lại, mà y và Đinh Lan Thanh lại dùng cách này mà gặp nhau.
Nghe Thích Ca kể xong chuyện cũ, Lộc Nhất Bạch cũng không biết phải nói gì.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lộc Nhất Bạch mở miệng trước, “Gã hẳn là đang chột dạ.”
Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống chi chỉ trong giai đoạn nói chuyện yêu đương, không ai có thể yêu cầu Đinh Lan Thanh phải tự tử vì tình. Gã cũng có thể không quan tâm gì tới Dư An Chi, về mặt pháp luật, gã không sai.
Chỉ là, gã không dám gặp mặt Thích Ca, thậm chí chỉ cần Thích Ca còn ở bên cạnh Lộc Nhất Bạch thì gã cũng sẽ không dám tới hợp tác với Lộc Nhất Bạch. Gã sợ Thích Ca nói bậy về gã, cũng sợ Lộc Nhất Bạch cảm thấy nhân phẩm gã không tốt.
Bởi vì chột dạ, nên gã tự coi thường bản thân mình trước.
Vậy nên mới muốn đuổi Thích Ca đi.
Chỉ cần không có Thích Ca, sẽ không có người nào biết về chuyện năm xưa.
Có lẽ gã không biết, xuống tay với Thích Ca mới chính là động vào điểm mấu chốt của Lộc Nhất Bạch.
“Hơn nữa, gã còn kết hôn.” Thích Ca vô cùng tức giận, “Gã là gay, vậy mà còn kết hôn?” (ờm… khúc này định nói lỡ Đinh Lan Thanh là bi rồi sao… nhưng mà mọi người cứ coi như Đinh Lan Thanh từng hé lộ mình không có hứng thú với phụ nữ đi nha?)
Hôn nhân đồng tính vẫn chưa được hợp pháp hóa, người đồng tính lừa hôn không phải số ít, mỗi lần Thích Ca nghe nói đến đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Em muốn gã có kết quả như thế nào?” Lộc Nhất Bạch hỏi Thích Ca.
Tất cả những chuyện Đinh Lan Thanh làm, về mặt pháp luật, đều không đủ để định bất kỳ tội danh nào lên gã.
Lộc Nhất Bạch hỏi vậy chính là đang chuẩn bị ra tay đối phó Đinh Lan Thanh.
Thích Ca mờ mịt chớp mắt một cái, “Em… không biết, nếu An Chi ở đây thì tốt rồi.”
Đương nhiên y hy vọng Đinh Lan Thanh thân bại danh liệt, nhưng trước đây quan hệ giữa Dư An Chi cùng Đinh Lan Thanh thật sự rất tốt.
Đến giờ Thích Ca vẫn nhớ rõ, hồi Dư An Chi mới bắt đầu yêu đương, lúc kể với y về Đinh Lan Thanh thì không giấu nổi sự ngọt ngào, còn nói là tên cả hai nghe cũng thấy xứng đôi.
Hiện tại nhớ tới thần thái của cậu khi nói những lời ấy, Thích Ca lập tức cảm thấy chua xót trong lòng.
Y không biết Dư An Chi của bây giờ nghĩ thế nào, y không biết liệu có phải Dư An Chi cũng muốn Đinh Lan Thanh phải thân bại danh liệt, hay chỉ muốn cả hai từ biệt trong hòa bình?
Lộc Nhất Bạch hôn nhẹ lên hai má của y, “Cứ từ từ mà nghĩ, không việc gì phải vội.”
Ngày hôm sau, Thích Ca còn chưa nghĩ ra được kết quả gì, Lộc Nhất Bạch đã nói với y, “Trước khi Dư An Chi rời đi, Đinh Lan Thanh có tình cờ tới thăm viện an dưỡng đó.”
Thích Ca lập tức trừng to hai mắt, “Bọn họ gặp nhau? Đinh Lan Thanh có gây khó dễ gì cho An Chi không?”
“Đừng quá kích động.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ lưng y trấn an, “Hẳn là không gặp nhau, nhưng có lẽ Dư An Chi phát hiện ra Đinh Lan Thanh.”
“Em nói rồi mà, mắc gì cậu ấy lại đột nhiên đi mà không nói lời từ biệt…” Hô hấp của Thích Ca trở nên dồn dập, không thể giấu được sự kích động, “Chắc chắn là do Đinh Lan Thanh!”
Nhưng mà, vì sao khi Dư An Chi nhìn thấy Đinh Lan Thanh thì lại trốn đi?
“Có thể là muốn hoàn toàn chặt đứt liên hệ với quá khứ.” Lộc Nhất Bạch đoán.
Thích Ca chỉ thấy đau lòng, thậm chí không còn cả tâm trạng trả thù Đinh Lan Thanh, “Chỉ cần nói chuyện gã là đồng tính cho vợ gã là được, chuyện khác thì khỏi đi anh.”
Lộc Nhất Bạch không nói gì.
Vài ngày sau, Thích Ca mở tin tức ra xem mới biết Ngu Thành Hà đã đoạt một hợp đồng đại diện của Ổ Tuấn Triết, fan của hai nhà vừa mới bắt đầu dịu xuống đã lập tức triển khai các cuộc khẩu chiến kịch liệt trên khắp các nền tảng lớn.
Lại qua vài ngày nữa, có nghệ nhân Tinh Phàm đoạt vai diễn của nghệ nhân Diệu Thời, trên mạng bắt đầu loan truyền tin Diệu Thời đắc tội Tinh Phàm, chỉ sợ sắp đứt rồi.
Trong một tháng kế tiếp, Diệu Thời liên tiếp đánh mất ba cái hợp đồng đại diện, hai vai nữ chính, một vai nam chính, và năm vai phụ, không ngoại lệ tất cả đều bị nghệ nhân bên Tinh Phàm cướp mất.
Cùng lúc đó, Lộc Nhất Bạch cùng Thích Ca lần lượt có các loại “diễm ngộ” khác nhau, ngay cả trên mạng cũng bắt đầu lan truyền các scandal tình nhân của Lộc Nhất Bạch.
Nhưng ai trong giới cũng biết, tình cảm giữa Lộc Nhất Bạch và Thích Ca rất tốt, hoàn toàn không bị những scandal ngoài giới ảnh hưởng.
Chỉ cần hơi có tí mắt nhìn thì đều hiểu, Tinh Phàm đang vờn Diệu Thời. Vì thế những kẻ muốn phân một chén canh, hoặc muốn lấy lòng Lộc Nhất Bạch, đều nhất nhất xuất động.
Nghe nói, hôn nhân giữa Đinh Lan Thanh và vợ gã xuất hiện vấn đề. Phần lớn nguồn vốn của Diệu Thời là do Mạnh Tình Tình sở hữu, hiện tại cô ta muốn bán công ty đi.
Diệu Thời vốn là một công ty giải trí mới có tiềm lực vô cùng lớn, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã sụp đổ.
Hôm nay, Thích Ca đến một công ty con để họp, Lộc Nhất Bạch một mình ở văn phòng, bất chợt nhận được một cuộc gọi từ quầy lễ tân nói Đinh Lan Thanh tới thăm.
Lộc Nhất Bạch để họ cho gã vào.
Ở trên mạng có thể tìm thấy ảnh của Đinh Lan Thanh, trẻ tuổi lại tuấn tú, cũng không kỳ lạ sao năm đó Dư An Chi lại tự tử vì gã.
Mà giờ Đinh Lan Thanh thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt, khóe mắt đầy nếp nhăn, quầng thâm dưới mắt trông chẳng khác nào gấu trúc, thậm chí cả đường chân tóc cũng lùi rõ ra sau, so với Dư An Chi đã ngủ say suốt năm năm, không biết gã nhìn còn già hơn bao nhiêu lần.
“Giám đốc Lộc.” Đinh Lan Thanh mở miệng, giọng nói khàn khàn, “Chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới tha cho tôi?”
Lộc Nhất Bạch mỉm cười, “Giám đốc Đinh nói thế là sao? Không phải chúng ta đang trong quan hệ cạnh tranh à? Hợp đồng đại diện, vai diễn, tất cả đều phải hỏi ý đạo diễn và nhà đầu tư chứ nhỉ? Họ để ý ai, chướng mắt ai, tôi chẳng thể nào khống chế được. Không có chuyện ai buông tha cho ai, thay vì nói với tôi những lời này, chi bằng giám đốc Đinh trở về kêu các nghệ nhân của anh cố lên xem sao.”
Đinh Lan Thanh tức tới mức suýt thì ói máu, gã nhắm mắt lại để bình tĩnh, “Giám đốc Lộc, tôi thừa nhận mình đã làm sai. Thế nhưng từ đầu tới cuối tôi không hề có ác ý gì với anh. Nói đúng ra, tôi còn để lại đường sống lớn nhất cho anh, hẳn là anh đã nhận ra rồi chứ? Tôi chỉ tìm phụ nữ tới quyến rũ anh, anh là gay, gay thì sao mà có hứng thú với phụ nữ được? Chỉ cần anh muốn, anh có thể dễ dàng làm sáng tỏ bất cứ lúc nào, chẳng phải sao?” (à giờ thì hiểu ông này hoàn toàn không phải bi mn à)
Lộc Nhất Bạch từ chối cho ý kiến, hoàn toàn không để tâm đến sự không cam lòng của gã.
Kỳ thật hắn biết Đinh Lan Thanh không chỉ tìm phụ nữ tới mà còn chuẩn bị cả đàn ông để quyến rũ hắn, mỗi tội gã còn chưa kịp dùng tới.
Đinh Lan Thanh bất đắc dĩ, gã lấy ra một phong thư, nói, “Tôi biết, anh chắc chắn đã biết nguyên nhân tôi làm như vậy. Nói thật với anh, đúng là tôi có lỗi với Dư An Chi, thế nên tôi không muốn nhìn thấy Thích Ca, mỗi lần thấy cậu ta sẽ làm tôi nhớ tới Dư An Chi, đó là ác mộng của tôi. Lại nói, tôi không biết được Thích Ca đã nói gì với anh về nhân phẩm của tôi, nên tôi tự thấy đuổi cậu ta đi là biện pháp an toàn nhất. Đương nhiên, hiện tại tôi đã biết tôi sai, giám đốc Lộc trọng tình trọng nghĩa, rất đáng ngưỡng mộ.”
Gã đặt phong thư ở trước mặt Lộc Nhất Bạch, “Vợ của tôi muốn ly hôn, Diệu Thời đã không thể chống đỡ được nữa, tôi thừa nhận mình thất bại thảm hại. Nhưng tôi không muốn thấy loại người như Thích Ca lại có thể vui vẻ hạnh phúc. Giám đốc Lộc, anh nghĩ tại sao tôi dám châm ngòi ly gián mà lại không muốn làm tổn thương anh? Không chỉ vì tôi sợ sẽ đắc tội anh, mà còn vì tôi thấy anh quá đáng thương, bị Thích Ca đùa giỡn như khỉ.”
Đinh Lan Thanh đứng lên, “Chân tướng ngay trong đây, có xem hay không thì tùy anh.”
Nói xong, gã hoàn toàn không cho Lộc Nhất Bạch cơ hội nói chuyện, xoay người rời đi.
Lộc Nhất Bạch nhìn theo bóng lưng gã, mỉm cười, tiện tay ném phong thư vào thùng rác.
Hết chương 50Du Thanh: Trong chuyện cũ của Dư An Chi, quả thật không có ai sai. Không ai có thể dùng thước đo đạo đức để mà đánh giá việc Đinh Lan Thanh không nhảy theo được. Mà vốn trong tình huống đó, Đinh Lan Thanh chạy trốn ngay lập tức cũng dễ hiểu. Việc Đinh Lan Thanh chột dạ rồi xuống tay với tình cảm hai người Lộc Nhất Bạch và Thích Ca là một biểu hiện cho thấy Đinh Lan Thanh vốn cảm thấy mình là người có lỗi, vì không nhảy, vì không cứu Dư An Chi ngay trong lúc ấy, vì không đưa tay giúp đỡ sau này (cũng là do nó traumatized thiệt sự).
Nhưng việc nào ra việc đó, cảm thấy có lỗi thì Đinh Lan Thanh có thể đến gặp Dư An Chi hoặc Thích Ca để xin lỗi, hoặc giải thích với Lộc Nhất Bạch, chứ đách phải cái trò khốn nạn như chia rẽ tình nhân. Thêm nữa, việc Đinh Lan Thanh lừa hôn Mạnh Tình Tình mặc dù là gay (như tui nói ở trên, Đinh Lan Thanh phải là gay thì mới suy bụng ta ra bụng người rằng Lộc Nhất Bạch sẽ không bị phụ nữ quyến rũ) là không thể chấp nhận được. Kết cục ly hôn là hiển nhiên sẽ xảy ra, là hậu quả của lừa hôn. Còn kết cục công ty sụp đổ là do định chia rẽ chủ tịch Thanh Bách với cậu thư ký của ổng.
Nên tính ra, chuyện giữa Đinh Lan Thanh và Dư An Chi thật sự chỉ còn trong quá khứ, Đinh Lan Thanh không làm sai, nên cũng không thể nói là trả thù cho Dư An Chi hay là nhân quả báo ứng được. Nhiều lắm chỉ là trút giận thôi.