Đám người thôn trưởng thấy tiểu quỷ nhảy xuống vách đá liền xoay người rời đi. Còn tiểu quỷ thì rơi trúng vào nơi ta đã bố trí sẵn, mặc dù té từ trên cao xuống nhưng chỉ bị thương nhẹ.
Ở sát đáy vách có vài bụi cỏ rậm rạp, tiểu quỷ sau khi đã xác nhận an toàn liền lồm cồm bò ra, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Mặc dù ra đời sớm, nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, hơn nữa lần đầu gặp đại nạn, rốt cuộc vẫn có chút khó chịu ấm ức. Dưới sườn núi toàn là bụi cây rậm rạp, nó đẩy nhánh cây ra mờ mịt nhìn xung quanh, không hề xử lý vết thương bị té xuống, chẳng qua là cúi đầu ôm gối cuộn tròn người lại.
Trăng sáng nấp sau sườn núi ở phía xa xa, ánh trăng thưa thớt chiếu lên rừng cây rậm rạp, tạo nên những cái bóng quỷ dị rợn người. Tiếng kêu thảm thiết của loài chim không biết tên, làm dấy động bầu không khí tĩnh lặng giữa đêm khuya, cực kỳ đáng sợ.
Mà tiểu quỷ cứ một thân một mình ngồi im không nhúc nhích suốt cả một buổi tối.
Ban đêm luôn sẽ qua đi, thế giới sẽ không vì bất kỳ ai mà ngừng chuyển động, cho dù tiểu quỷ có suy sụp tinh thần bao nhiêu đi nữa, ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua khe lá rọi xuống mặt đất, tựa như một thanh kiếm sắc bén không chút lưu tình xé toạt sự mềm yếu và bàng hoàng. Trong không khí ùa tới từng đợt khí lạnh khiến tiểu quỷ run rẩy cả người, nó rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, loay hoay muốn đứng dậy, nhưng lại té ngã vào bụi cỏ vì hai chân đã tê rần.
Lá cây sắc nhọn nháy mắt cứa chảy máu lòng bàn tay của nó, đau đớn làm cho nó tỉnh hồn lại. Nó ngửa đầu nhìn vách đá, nhíu mày lại, lấy tay chống đất rồi từ từ đứng dậy.
Rơi xuống đáy vực giúp tiểu quỷ tạm thời thoát khỏi sự truy sát của đám người trưởng thôn, nhưng cũng đã cắt đứt đường lui của nó. Một thân một mình như nó thì không thể nào leo lên vách núi được, biện pháp duy nhất là men theo nhưng nơi khác đi vòng lên. Nhưng xung quanh toàn là rừng cây, một con thú dữ thôi cũng có thể ăn sạch nó đến xương cốt cũng không còn, còn nếu cứ ở đây hoài cũng sẽ bị đói chết. Cuối cùng tiểu quỷ quyết định trước tiên đi quan sát tình huống xung quanh đây.
Không thể không nói số hên của nó đúng là không tệ. Ở phía đông bắc của sơn cốc, nó tìm được một cái hang động. Có một hang động như vậy thì không cần phải lo lắng buổi tối ngủ bị lạnh, cũng tránh thú dữ săn đêm và côn trùng độc.
Nhưng điều kiện tiên quyết khi bước chân vào một cái hang động lạ lẫm là không được có bất kỳ con vật hay người nào có nguy cơ uy hiếp ở trong đó. Đầu tiên tiểu quỷ cúi người lụm một cục đá dưới chân lên, sau đó lén lút đến gần cửa hang, ngó nghiêng một hồi rồi nhanh chóng ném cục đá vào trong.
Không chờ nó kiếm chỗ núp, chỉ nghe đùng một tiếng, có thứ gì đó xé gió bay đến, chính xác ném trúng ngay chính giữa cái trán của nó, nó che trán ngồi xổm xuống, dưới chân lăn long lóc cục đá mà nó vừa mới ném hồi nãy. Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trước cửa hang, nó chưa kịp nhìn thấy đạo hắc ảnh thoáng xuất hiện trong truyền thuyết thì cổ đã bị người ta bóp.
Người nọ trầm giọng đặt câu hỏi “Ngươi là ai?”
Tiểu quỷ kinh ngạc hô lên “Đại ca ca?!”
Ở trong hang động chờ đợi suốt một đêm, sau một đêm gió thổi, tiểu quỷ rốt cuộc cũng đã tới. Ta ngồi bên trong hưng phấn chuẩn bị bắt đầu diễn xuất. Dưới màn chỉ đạo sau cánh gà của giáo chủ, ta quả nhiên nhập hồn vào vai diễn.
May là tiểu quỷ còn nhớ rõ ta, nếu không ta không biết mình nên diễn ra sao nữa, một tay bóp cổ nó, ta lặng lẽ suy nghĩ. Cơ mà ba tiếng ‘Đại ca ca’ này là sao, bộ nhìn ta trông non trẻ lắm à, không được, ta cần phải tạo uy tín, tranh thủ áp đảo nó từ mặt khí thế.
Nghĩ tới đây, ta vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, là một Tả hộ pháp nhiều năm như vậy, nói gì chứ ta rất am hiểu làm một bộ mặt băng sơn khiến người ta không tài nào nhìn ra tâm tư của mình. Dời bàn tay ra khỏi cổ nó, ta lạnh lùng mở miệng “Tại sao lại là ngươi?”
Tiểu quỷ không trả lời vấn đề của ta, mà là nhìn chăm chú vào bụng trái của ta nói “Đại ca ca, ngươi bị thương sao?”
Mặc dù ta đã một mực dùng tay đè lại vết thương nhưng bị phát hiện nhanh như thế, thật là làm ta có chút cảm động. Mặc dù vết thương trông có vẻ dữ tợn nhưng không sâu, là ta tự tay rạch một nhát. Không còn cách nào a, giáo chủ nói ta cần phải cho tiểu quỷ một cơ hội chăm sóc ta, để tăng cao độ thân mật. Khốn kiếp, đừng nghĩ ta ngu, chẳng qua là ngươi thấy thú vị nên mới bắt ta làm trò con bò này mà thôi (─ 皿 ─).
Ta liếc tiểu quỷ rồi xoay người đi vào trong hang động. Tiểu quỷ lập tức đi theo vào.
“Đại ca ca, để ta giúp ngươi băng bó!”
Vậy ngươi mau mau nhanh tay lên chút coi, máu rất quý giá đó có biết không hả! Mặc dù nội tâm gào thét nhưng ngoài mặt ta vẫn trấn định như thường, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiểu quỷ trông có vẻ khá là cao hứng, nó không chút do dự xé một miếng vải trên quần áo của mình, sau đó cẩn thận giúp ta xử lý vết thương, động tác vừa nhẹ nhàng vừa thông thạo.
“Ngươi thường xuyên làm như vậy?”
“?” Tiểu quỷ ngẩn người ngửa đầu nhìn ta.
“Băng bó cho người khác.”
“Ừ, nhưng thật ra là tự băng cho mình. Ta không thể chọc người trong thôn, với lại luôn phải đánh nhau với người khác, bị thương là chuyện hiển nhiên.”
“…Ừm.” Ta hoàn toàn không biết nên an ủi nó như thế nào, nên quyết định đổi đề tài khác “Ngươi tên gì?”
“Ta không có tên. Nhưng mà ông nội lúc còn sống chăm sóc ta thường hay gọi ta là Tiểu Phong, ông hy vọng ta sống theo sự mách bảo của con tim mình, giống như cơn gió. Nhưng sau khi ông mất rồi, chưa từng có ai gọi ta như thế nữa.”
“Y Phong.”
Tiểu quỷ trợn to mắt nhìn ta.
“Ta nghĩ tên có một chữ thì gọi không được thuận miệng. Nếu ngươi không thích thì thôi.” Ta có chút đỏ mặt, biệt nữu quay mặt đi.
“Ta thích, rất thích. Cám ơn đại ca ca!” Tiểu quỷ, à không, Y Phong đột nhiên mỉm cười, lúc này trông nó mới ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên nên có ở lứa tuổi của mình.
“À, ừ, thích thì tốt.” Đáng ghét, sao ta lại cảm giác mặt càng đỏ hơn thế này.