Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Quyển 3 - Chương 40



Mặc dù trong ngục hơi chật chột một chút, bừa bộn một chút, không giống như địa lao ẩm thấp tối thui người gặp người sợ đầy khí chất của Thiên Ma giáo, nhưng dầu gì cũng là nơi của quan nhân, bị nhốt mấy ngày ở đây khiến cả người ta đều không thoải mái. May mà cơm tù không tệ, nhìn miếng thịt lớn trong chén cơm, đầu của ta cũng không đau nữa, đi đứng cũng trôi chảy, tinh thần sáng lán.

Cầm đũa lên, ta định nhào vô ăn ngấu nghiến, đột nhiên nghe con lừa ngốc Mộc Sinh kế bên thở dài.

“Aizz, A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh, thật là đáng thương đáng thương.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện người này đang chắp tay nhìn miếng thịt trong chén, trong chớp mắt, từ tên hòa thượng phá giới rượu thịt ăn tuốt giờ biến thành vị cao tăng đắc đạo. Không thể nào, ngồi tù chứ không phải là uống cháo gà khai sáng tâm linh, bộ ngồi tù là lĩnh ngộ được đạo phật á?

Ta trợn mắt nhìn hắn không nói gì, Mộc Sinh tiếp tục tự biên tự diễn.

“Con heo này thật sự quá đáng thương. Chết cũng được đi, đã thế còn bị phơi xác cho ruồi bu kiến đậu mấy ngày trời, rồi bị làm thành thức ăn a.”

“Phơi xác?”

“Không sai, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm ăn thịt của bần tăng, rõ ràng thịt này không hề tươi.” Mộc Sinh nháy mắt ra hiệu kêu ta lại gần. Ta nửa tin nửa ngờ nhìn miếng thịt kho to bự trong chén, hỏi “Sao biết được?”

“Hừ hừ hừ.” Mộc Sinh vô cùng đắc ý sờ sờ cái đầu trọc của mình, cầm lấy chén thịt của ta lên ngửi ngửi “Có mùi thơm nhưng không phải làm mùi thơm của thịt, miếng thịt này được ngâm lâu trong nước tương, chính là để che đi mùi thịt hư thối của nó.” Dứt lời, hắn cắn một miếng, rồi đưa cho ta nhìn mặt cắt của miếng thịt “Miếng thịt này trắng bệch, nhìn một cái là biết ngay đã được ngâm rất lâu.” Hắn lại cắn thêm một miếng “Thịt béo nị mà không có hương, mùi vị sáp sáp như nhai đèn cầy.” Lại tiếp tục cắn một miếng lớn rồi nhai nhai “Thịt gầy không dai một chút nào, phảng phất như làm từ bột mì, sợ là ngay cả thức ăn chay còn ăn ngon hơn nhiều, e rằng là đã phơi khô bốn năm ngày rồi.”

Bị con lừa ngốc nói như vậy, ta liền hết muốn ăn, nhíu mày nhìn miếng thịt lần nữa, nhưng phát hiện miếng thịt to bự giờ đã teo lại còn nhúm xíu xiu.

“Nếu đã là thịt thúi thì sao ngươi còn ăn ngon lành thế hả?”

Mộc Sinh lặng lẽ lui về sau mấy bước, đồng thời ăn nốt luôn mấy miếng thịt còn dư lại trong chén cơm của ta “Ha ha ha, Phật tổ có nói, ta không vào Địa ngục thì ai vào a.”

Nhưng không sao, ta không phải loại người thù dai, có thù có oán báo ngay tại chỗ, con lừa ngốc kia cố ý lừa gạt ăn thịt của ta, hơn nữa ta còn ngồi sừng sững ở đây nè, giờ không cướp thì còn đợi đến lúc nào? Ta khẽ dịch qua bên cạnh một bước, vòng qua người hắn muốn cướp lấy chén thịt kia.

Mộc Sinh thế mà còn nhanh tay hơn ta, cái eo y chang thùng phi chợt gập lại, vươn tay cầm lấy chén thịt của mình, hai ba bước đổ vào họng.

Thịt đổ hết vào miệng hắn thật kìa!!

Khoảng ba miếng thịt lớn đó a, còn có một miếng thịt to cỡ bàn tay người lớn đó, hắn làm sao có thể nhét hết vào trong miệng thế hả trời?!

Ta mịa phắc có yêu quái a a a!!! Ngươi, thứ này cũng quá mẹ nó tài năng đi!

Trong lúc ta còn đang kinh sợ trước kỹ thuật ăn thịt siêu phàm của Mộc Sinh, đột nhiên bên ngoài nhà tù truyền đến âm thanh.

“Lạc Vũ huynh, Mộc đại sư, mấy ngày không gặp, các ngươi rất rất có tinh thần nhỉ.”

Ta cũng biết, dạo gần đây ta luôn bị người khác bắt gặp vào ngay lúc 囧 của mình. Hứ, chắc chắn đã bị ai đó rủa rồi.

Ta trợn mắt trừng Mộc Sinh một cái, sau đó quay đầu nhìn.

“Âu Dương Minh Lý.”

“Không sai, là ta.” Người nọ, tay phe phẩy quạt giấy, bộ dáng nhếch nhác như ngày nào, đó chính là Âu Dương Minh Lý.

Chẳng qua nếu như là Giáo chủ bắt ta thì sao hắn lại xuất hiện ở đây, hôm đó ta ngửi trúng mê hương là độc môn bí truyền của Tiệm thuốc di động mà?

Mặc dù cảm thấy quái quái trong lòng, nhưng trên mặt ta vẫn không có biểu tình gì.

“Là ngươi bắt chúng ta?”

“Chẳng phải Lạc Vũ huynh đã biết rõ rồi sao?”

Ta nhíu mày “Tại sao ngươi lại cấu kết với hắn?”

“Không phải là rất dễ hiểu sao? Chỉ là vì lợi ích thôi.”

“Nhưng ngươi là huynh đệ với Võ lâm minh chủ, cái chữ lợi in to đùng trên mặt ngươi kìa.”

“A, đáng tiếc, người ngoài luôn nói như vậy, đầu tiên kể đến xưng hô ‘huynh đệ’ này đi. Ta, Âu Dương Minh Lý có chỗ nào không bằng hắn? Hắn chỉ là con nuôi của cha ta thôi!”

Nói tới đây, Âu Dương Minh Lý có chút kích động, nhưng lửa giận rất nhanh được đè xuống, hắn nhếch môi cười “Cho nên ta phải làm chút chuyện, đành phải để hai vị chịu thiệt vậy. Chiêu đãi không chu toàn, mong hai vị thứ lỗi. Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bạn bè, có điều gì muốn nói thì hãy nói ra luôn đi.”

Ta nhìn hắn “Nếu ta nói muốn đi ra ngoài, chắc ngươi sẽ không đồng ý đâu nhỉ.”

Âu Dương Minh Lý gật đầu đáp “Đây là đương nhiên. Hãy nói những cái khác đi.”

“Tốt lắm, đem tới đây hai phần cơm tù, muốn thịt không muốn cơm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.