Đương nhiên là không thể trốn khỏi Thiên Ma giáo một cách dễ dàng được, nhưng mà ta có nội ứng nha! Hai đứa lận đó!
Cho dù là vậy nhưng chúng ta không thể nghênh ngang đi thẳng ra từ cửa chính được, với lại trong Ma giáo không có cái gọi là lỗ chó để chui đâu. Vì thế, chúng ta phải tốn không ít thời gian để lén phá từng cái trận pháp.
Ta nhìn Thiên Ma giáo ở phía xa xa, bỗng nhiên có chút không nỡ, nhưng giờ đã không còn đường quay đầu lại nữa rồi.
Y Phong như nhìn ra được tâm trạng của ta, vững vàng nắm lấy tay ta, nở nụ cười làm cho người ta an tâm.
Tiệm thuốc di động cũng không đi ra theo— Võ công của hắn quá kém, hiện nay trong xe ngựa, ngoại trừ ta và Y Phong ra thì cũng chỉ còn lại Tội Ca.
Nhiệm vụ đánh xe là Tội Ca, chỉ qua thời gian hai chén trà nhỏ, chúng ta đã đi được một đoạn đường khá xa. Khu vực này ta chưa có tới lần nào nên thấy hơi xa lạ. Nhưng Tội Ca đã chuẩn bị cáo từ với chúng ta.
“Ta phải về rồi. Lần này thả các ngươi đi, chỉ hy vọng cả cuộc đời này không được xuất hiện trước mặt Giáo chủ nữa, tránh cho ngài ấy đau lòng. Để ngài ấy mau chóng quên ngươi đi.”
Ta cười toét miệng với nàng ta “Cảm ơn, ta đáp ứng ngươi. Giáo chủ…A Mặc hắn, sau này giao cho ngươi và Tiệm thuốc di động.”
Tội Ca cũng không thèm cảm kích, chỉ nhướng mày nhìn ta “Đó là tự nhiên.” Nàng ta ngồi dậy, lộ ra cửa xe, bỗng nhiên quay đầu nói với ta “Thật ra trước kia ta coi trọng (ship) ngươi và Giáo chủ với nhau, nhưng bất quá sau này đổi ý lại, ta đã ủng hộ Tiệm thuốc di động rồi.”
Ta còn chưa kịp trả lời, đã thấy nàng ta nhảy ra khỏi xe ngựa, vội vàng thò đầu ra nhìn nhưng thân ảnh của nàng ta đã biến mất.
Vội vàng ngồi lại chỗ cũ, ta giựt giựt khóe miệng.
Cái xe ngựa đang chạy không người lái này, là sao…
Nếu như chúng ta cứ một đường thuận lợi chạy đi thì đó nhất định là một kết cục vô cùng hoàn mỹ, đáng tiếc hiện thực nghiệt ngã, luôn có bất trắc ập đến.
Bởi vì kết cục hoàn mỹ lần nữa nên chắc chắn sẽ có người nào đó không cam tâm.
Cho nên khi nhìn thấy Giáo chủ đuổi kịp, ta tựa như đã sớm dự đoán trước, thậm chí có chút thở phào nhẹ nhõm.
Bị vận mệnh vụt roi bép bép vô số lần, ta đã được điều giáo thành M mịa nó rồi.
Giáo chủ luôn ra tay nhanh gọn lẹ, trực tiếp lấy kiếm khí bổ đứt con ngựa với xe ngựa. Xe ngựa bị mất lực kéo, theo quán tính đổ sập ra phía trước, hất tung hai người bọn ta ra ngoài.
Y Phong chớp mắt ôm ta vào trong lòng, hai người chúng ta lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lại. Trên mặt đất đầy đá nhọn, ta vươn tay sờ sau lưng Y Phong thì thấy toàn là máu.
Nhưng nó không thèm để ý, đứng lên bảo vệ ta sau lưng, rồi bình tĩnh nhìn người kia đáp xuống trên xe ngựa.
Ta hít một hơi thật sau, ổn định thân mình, trong đầu ta quay cuồng câu nói mà nó vừa mới lên tiếng.
“Ta sẽ cản hắn ở đây, ngươi đi về phía Nam trước đi. Ta sẽ đuổi theo sau.”
Trong lúc này, ta không thể nào bỏ mặc nó được, huống chi biểu tình của Giáo chủ lúc này rất chi là thâm sâu khó lường.
“Ngươi không tin ta?”
Thấy ta còn chưa đi, Y Phong có chút nóng nảy bóp nhẹ tay ta.
Giáo chủ thấy động tác nhỏ của chúng ta, bỗng nhiên nhếch môi cười nồng đậm sát khí khiến người sợ hãi.
“Các ngươi cùng nhau ra khỏi cửa, là tính làm gì đây? Chẳng lẽ… là muốn bỏ trốn?”
Ta nhìn hắn qua bả vai của Y Phong. Lúc này đã gần hoàng hôn, gió chiều thổi vù vù, làm phập phồng ống tay áo dày rộng của hắn. Làm cho bóng người của hắn có chút cô đơn lạnh bạc. Nhưng cho dù vậy, biểu tình trên mặt hắn vẫn cao ngạo mỉa mai, không bao giờ chịu thỏa hiệp.
Hắn chính là người như vậy, cho dù lâm vào bước đường cùng, nhưng trên mặt hay dáng vẻ đều vẫn thong dong điềm tĩnh. Cố ý che giấu ánh mắt người ngoài một tầng rồi lại một tầng bóng đen, thậm chí không lộ ra bất kì sơ hở nhỏ nhặt nào làm người ta đoán ra được suy nghĩ của hắn, người như hắn luôn hiên ngang nhìn về phía trước, giống như là buông bỏ quá khứ ra sau lưng, không để lại bất kì dấu vết nào, để cho người ta thấy hắn là một vị cường giả đỉnh thiên lập địa, toàn thân tràn đầy khí thế khuấy đảo thiên hạ.
Nhưng thật ra thì hắn cũng chỉ là người phàm, giờ phút này còn bị ép đóng vai phản diện chia cắt uyên ương.
Tội Ca nói đúng, người như vậy, ta không thể tiếp tục dung túng hắn được nữa, nếu không thể ở cùng với hắn thì nhất quyết phải một đao chặt đứt, vĩnh viễn không được gặp lại.
Ta muốn chạy đi, vì ta và Y Phong, và cũng vì hắn nữa.
Ta không còn do dự, xoay người nhắm một hướng chạy đi. Sau lưng truyền tới âm thanh đánh nhau, ta cũng không quay đầu lại.
Lấy võ công của ta, đứng giữa trận chiến của cao thủ với cao thủ thì chính là phiền toái lớn. Mới vừa rồi cũng thấy rõ, Giáo chủ không mang người theo, cho nên dù Y Phong không nhất định sẽ đánh thắng hắn, nhưng vẫn có thể chạy trốn được.
Chẳng qua số mệnh là thứ vô cũng vi diệu, dù đứng đâu đi nữa, xoay xoay vài vòng là lại trở lại điểm xuất phát. Tình cảnh này quả thật rất giống lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa ta và Y Phong. Ta dừng bước, cảm thấy tâm tình của mình giống như là đã vất vả xây xong căn phòng nhưng lại bị đánh sập nữa, vừa hận vừa cay cú.
Không sai, trước mắt ta là một vách núi. Y Phong và Giáo chủ cũng đã đuổi tới ngay phái sau.
Giờ phải làm sao đây trời? Nhảy ư, kêu ta nhảy ư? Để ta nhìn coi giữa lưng chừng núi có cái cây nào tốt bụng chìa ra không đã.
Nhưng thật đáng tiếc, độ cao dọa người như thế, liếc một cái thôi cũng đủ kinh hồn bạc vía, hơn nữa tình cảnh bây giờ cũng chó má y chang trong kịch bản, luôn có đồ vật làm cho nhân vật chính không tình nguyện té xuống.
Cho nên khi ta chạy tới vách đá, có một cục đá nhỏ bé xinh xinh ở ngay dưới chân ta, trượt một cái, trong đầu ta lúc bấy giờ chỉ có một câu duy nhất.
Ta đi chầu trời đây!!!!
Trong chớp mắt kia, con ngươi của Y Phong và Lệ Minh Mặc chợt co rút. Lệ Minh Mặc lập tức bỏ lại Y Phong, vọt tới bên vách đá, vươn tay muốn túm lấy bóng người rơi xuống kia. Chẳng qua người đó rơi quá nhanh, ống tay áo màu lam phất qua tay hắn, nhưng không thể bắt được cái gì.
Đang ngẩn ra thì bên cạnh chợt có bóng người lóe lên lao thẳng xuống vực, không có chút do dự sợ hãi nào, thẳng tắp rơi xuống hướng về phía Lạc Vũ, bóng hình của hai người hòa vào nhau, áo bào màu xanh bay phần phật trong gió, giống như một đôi uyên ương hồ điệp, quyết tuyệt nguyện cùng nhau rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Lệ Minh Mặc kinh ngạc nhìn bàn tay vươn ra của mình, ngồi ngã xuống đất. Phía chân trời ánh lên dải hoàng hôn, tỏa ra sắc ráng đỏ bao trùm dãy núi, sau đó bóng đêm phủ xuống.
Tội Ca và Diêu Phác đứng ở xa xa nhìn hắn. Không biết qua bao lâu, đôi mắt của Lệ Minh Mặc tràn đầy bi thương, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nở nụ cười tự giễu, nhìn tay mình, cụ cười càng lớn.
“Là vậy a, là thế này phải không, ta quả thật kém hơn hắn.”
Cứ như vậy tự mình lẩm bẩm, hắn lấy hai tay che mặt, bỗng nhiên cúi người xuống, tùy ý cười to, cười đến khàn cả giọng, cười đến chua xót đau thương.
Tội Ca muốn đi tới nhưng Diêu Phác giữ nàng ta lại, lặng lẽ lắc đầu.
Bọn họ đứng nơi đó nhìn Giáo chủ nhà mình khóc lóc thất thanh, mãi cho đến bình minh ngày hôm sau.
Mấy ngày sau, có hai người đang đi trên con đường mòn ở một thôn dân nhỏ bé. Đó là hai thanh niên, một người trông nhỏ tuổi hơn người bên cạnh một chút, trên môi nở nụ cười tỏa nắng, còn người kia thì nhếch môi cười nhẹ, miệng khẽ hừ ca, cả hai đều trông rất thảnh thơi và nhàn hạ. Hai người này đều mặc quần áo vải thô, nhưng không che lấp được phong thái trên người, trở thành cảnh đẹp ý vui cho người xung quanh.
Đột nhiên người đang hừ ca dừng lại, nhìn thanh niên trổ mã tốt dáng bên cạnh mình hỏi “Y Phong, ngươi đã đoán trước ngày đó sẽ rơi xuống vách đá à?”
Thanh niên được gọi là Y Phong nghiêng đầu cười cười “Lúc trước ta đã nhờ đại sư Đức Pháp của Nam Lâm Tự sắp xếp giúp ta. Chỉ có như vậy, Lệ Minh Mặc mới triệt để từ bỏ ý định, phải không?”
“Nếu lưới không giăng kịp, nhảy xuống như thế có thể sẽ chết a.” Người kia cười nhạo.
Y phong lắc đầu nói “Vậy cũng không sao. Nếu được chết bên cạnh Lạc Vũ cũng rất tốt.”
Lạc Vũ đỏ mặt, ngay sau đó hắn không được tự nhiên quay mặt đi, cứng rắn đổi đề tài “Nói tới, trước kia ta muốn tìm một chỗ để ẩn cư, yên bình trải qua bốn mùa, sống một cuộc sống với thiên nhiên núi rừng, giờ coi như đã thành hiện thực.”
“Nhưng chưa thành hiện thực đâu.” Y Phong nắm tay của đối phương, trả lời “Còn thiếu vài đứa bé.”
Nghe vậy, Lạc Vũ liền xù lông “Ta không có chức năng này đâu! Ngươi mới sinh con, cả nhà ngươi mới sinh con!”
Y Phong thở dài, vẫn nhàn nhạt nói “Bây giờ ‘cả nhà’ ta không phải chính là Lạc Vũ ngươi sao? Hơn nữa ta nói muốn đứa bé ý là chúng ta có thể nuôi một hồ cá a.”