Giải quyết xong bữa tối, hai người ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi.
Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn đương gà gật, nói "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta gác đêm".
Ninh Hoàn ậm ừ, hắn nhìn cánh tay bị thương của Túc Tiển "Hay để ta gác đêm?"
Túc Tiển khụy gối tựa vào đại thụ bên cạnh, y cầm thanh gỗ nhẹ nhàng khẩy ngọn lửa "Ngươi ngủ đi, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, ngươi sẽ không đối phó được".
Ninh Hoàn thấy cũng đúng, liền nói "Ừm, nếu ngươi muốn ngủ thì gọi ta dậy nhé".
Túc Tiển "Ừ" một tiếng, hai mắt khép hờ tựa vào gốc cây không biết đang suy tư gì.
Ninh Hoàn cởi áo khoác lên người.
Đêm đen nhánh, củi lửa kêu răng rắc, nam nhân đang ở kia chỉ cách hắn vài bước, cả trái tim Ninh Hoàn bất chợt vững vàng, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Quãng đường trở về từ Tống mộ cực kỳ thông thuận.
Trời còn chưa tối, hai người đã nhìn thấy cổng thành cách đó không xa.
Túc Tiển dừng bước "Phía trước là Kinh thành".
Y lấy ra một chiếc túi gấm trông khá cũ, quanh mép vải đã xổ chỉ, Túc Tiển đưa cho Ninh Hoàn "Lúc trước, ngươi giúp ta tiêu diệt Thấp Thi, ta cũng không có gì để trả cho ngươi.
Túi gấm này ngươi mang theo bên người.
Mặc dù nó không thể đối phó với Thấp Thi, nhưng vẫn có khả năng phòng tà, đảm bảo cho ngươi bình an".
"Ngươi không cùng ta hồi kinh sao?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển gật đầu "Ta đã rời Kinh mấy ngày, sự tình Nhân diện thù đã kết thúc, ta phải về bẩm báo".
Y hướng về phía Nam, huýt một hồi dài, một con hắc mã phi từ xa tới.
Hắc mã khịt mũi dừng lại trước mặt Túc Tiển, bốn vó ngựa tráng kiện không ngừng mài lên mặt đất.
Túc Tiển lưu loát phi thân lên lưng ngựa.
Y cúi đầu nhìn Ninh Hoàn "Hữu duyên tái kiến".
Vừa dứt lời, y liền vung roi, hắc mã như cung tên lao đi.
Ninh Hoàn nhìn bóng lưng nam nhân đầy tiếc nuối, hắn muốn mời y đến thăm Ninh gia, tất nhiên là không phải để giúp mình giải vây, mà là cảm ơn y.
Dù sao thì, nếu không có Túc Tiển, Ninh Hoàn hắn đã sớm mất mạng.
Ninh Hoàn thở dài, nhấc chân đi về phía trước, xem ra vấn đề tại sao lại đốt bảo vật gia truyền hắn phải tự mình giải quyết.
Ninh Tứ, đại quản gia Ninh phủ vừa nghe tin thiếu gia vào thành, liền nhanh chóng dẫn tiểu tư tới rồi "Thiếu gia, ngươi đã trở lại, lão gia và phu nhân lo lắng muốn chết!"
Ninh Hoàn cũng rất cao hứng khi nhìn thấy đại quản gia "Ninh thúc!".
Ninh Tứ cầm đèn lồng đi về phía trước, thấy thiếu gia nhà mình sinh khí dồi dào, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Lão nhìn quanh quẩn, nghi hoặc hỏi "Thiếu gia, tại sao ngài lại trở về một mình? Gia nô và mã phu đi cùng ngài đâu?"
Ninh Hoàn phất tay áo "Đừng nói nữa, chuyện dài lắm".
Ninh Tứ sớm đã phái người quay về Ninh Phủ báo tin thiếu gia trở về.
Ninh phu nhân và Ninh lão gia đứng ở cửa nhìn thấy con trai họ từ xa lão lệ tung hoành.
Ninh Hoàn vừa xuống ngựa, Ninh phu nhân đã vội vã đi tới "Con a, mấy ngày nay con đi đâu, sao đột nhiên lại không có tin tức, còn lâu như vậy mới trở lại?"
Ninh Hoàn vội vàng đỡ mẫu thân "Hài nhi trên đường trở về gặp sơn phỉ, ngựa cùng tiền tài đều bị cướp mất, bọn gia đinh người chạy đã chạy, người chết đã chết.
Hài nhi lăn lộn trên đường mất một thời gian nên hôm nay mới về đến nhà".
Ninh phu nhân vừa nghe, sắc mặt trắng bệch "Sơn phỉ? Bọn chúng có làm con bị thương không?"
Ninh Hoàn vội vàng lắc đầu "Hài nhi vô sự, ngài yên tâm, bất quá trên đường lại đụng phải không ít quái sự, may mà có quý nhân tương trợ, một mực vẫn hữu kinh vô hiểm.
Nơi đây gió lớn, chúng ta vào nhà trước lại nói".
Ninh lão gia ở bên cạnh phụ họa "Đúng, đúng, đúng, nơi này gió lớn, Hoàn nhi bôn ba mệt mỏi, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện tiếp".
Vào nhà chính, Ninh lão gia phân phó trù phòng mang đồ ăn.
Một bàn đầy ắp toàn là món yêu thích của Ninh Hoàn, nào là "Vịt nấu chao", "Đỗ bao kê", "Phật nhảy tường".
Ninh Hoàn vồ vập, cả khuôn mặt như muốn vùi vào đĩa.
Ninh phu nhân ở một bên đau lòng lau nước mắt "Ăn từ từ, chớ mắc nghẹn".
Chờ Ninh Hoàn ăn được tương đối, Ninh lão gia lúc này mới hỏi những chuyện hắn gặp phải dọc đường.
Ninh Hoàn đặt đũa, xoa xoa bụng, ợ lên một cái thống khoái "Cha, nương, hai người không thể tưởng tượng được đâu".
Ninh Hoàn kể toàn bộ sự tình gặp phải dọc đường, từ chuyện nhỏ nhặt nhất đến cả việc hắn gặp phải Nhân diện thù.
Nhắc tới việc xảy ra trong Nghĩa trang, Nhân diện thù chui ra từ bụng thi thể, Ninh phu nhân bóp chặt chiếc khăn tay, thốt lên kinh hãi "Thật sự có loại quái vật như vậy tồn tại sao?!" Ninh lão gia cũng hít một hơi.
Sau lại nói đến việc dùng Hồng liên nghiệp hỏa thiêu đốt Thấp Thi, Ninh lão gia cũng không có ý tứ trách mắng hắn, dù sao thì bảo vật gia truyền cũng chỉ là vật chết, làm sao bằng con trai bảo bối được.
Ninh lão gia cảm thán một tiếng "Nam Sơn đạo sĩ tính ra ngươi sẽ gặp kiếp nạn, đưa cho ngươi giữ bảo vật quả nhiên không sai".
Ninh phu nhân oán trách trừng mắt nói "Nếu không phải ngươi mơ thấy quái mộng, nhất định bắt Hoàn nhi đi Giang Nam thì hắn cũng sẽ chẳng gặp phải chuyện này".
"Ai, đúng đúng đúng, là ta già rồi hồ đồ, may mắn Hoàn nhi bình an vô sự" Ninh lão gia tiếp tục "Lại nói, Hoàn nhi, ngươi có nhớ tên gọi của Cẩm y vệ kia? Nhất định phải chọn ngày đăng môn cảm tạ người ta".
"Kim bài của hắn ghi Trấn phủ sử Túc Tiển, cha người có biết không?"
"Dáng dấp như thế nào?"
"Nhìn qua cũng tầm tuổi ta, dáng dấp rất anh tuấn".
Ninh lão gia lắc đầu "Nhưng mà ta nghe nói trong Cẩm y vệ có một kẻ được Hoàng thượng tự tay đưa vào Trấn phủ sử, năm nay mười tám, không biết có phải là hắn không".
Sau bữa tối, chờ nha hoàn chuẩn bị nước nóng, Ninh Hoàn liền thích thú mà tắm một cái.
Xong đâu đó lên giường ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.
Ninh lão gia từ sớm đã có việc ra ngoài, Ninh Hoàn ở nhà chính cùng Ninh phu nhân dùng bữa.
Vừa định quay lại phòng đã thấy tiểu tư truyền có Ninh Thịnh, đường ca của hắn tới thăm.
Ninh Thịnh bước qua ngưỡng cửa đi vào phòng, nhìn thấy Ninh phu nhân liền cúi đầu chào: "Cô cô! Nghe nói Hoàn nhi đã trở về, ta đến thăm hắn".
Ninh phu nhân cười cười, vội vàng bảo bọn nha hoàn dâng trà "Thịnh nhi có lòng, nhanh tọa, nhanh tọa!"
Ninh Thịnh nhìn Ninh Hoàn một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn vẫn bình an vô sự, tay chân đầy đủ thì cũng thở phào một cái "Nghe nói đường đệ trên đường trở về gặp sơn phỉ, chuyện này là thật chăng?"
Ninh Thịnh là con trai của Nhị ca Ninh lão gia, từ nhỏ đã thân thiết với Ninh Hoàn.
Lần này nghe nói hắn trên đường gặp phải sơn phỉ, liền vội vàng phi ngựa đến Ninh phủ.
Ninh Hoàn thở dài một hơi nói "Không chỉ vậy, trên đường trở về còn gặp quái sự" Hắn lại đem đầu đuôi sự tình nói lại một lần.
Ninh Thịnh nghe được thì hoảng hốt "Hôm trước, ta uống rượu với vài bằng hữu là quan phủ.
Cũng có nghe tới sự tình này, vài vị quan sai được cử đi tra án nhưng vẫn chưa thấy trở lại.
Thật không ngờ đã chôn vùi trong bụng quái vật.
Thực sự là lão tổ tông phù hộ, không nghĩ tới Hồng liên hoa dĩ nhiên có tác dụng kỳ diệu như thế".
Ninh phu nhân thở dài "Ta nghĩ lại cũng thấy sợ.
May mà Hoàn nhi phúc lớn mạng lớn, nếu có mệnh hệ gì sợ là không về được.
Ai, ngươi nói nếu ngươi gặp chuyện bất trắc, vi nương sống sao a".
Ninh Hoàn thấy mẫu thân lén lau nước mắt thì cuống quýt lên tiếng "Nương, ta và đường ca còn có chuyện muốn nói, hay người về nghỉ ngơi trước?"
Ninh phu nhân thở dài một hơi "Được rồi.
Ta cũng không quấy rầy thanh niên các ngươi trò chuyện".
Nói xong, bà cầm tay nha hoàn đứng dậy cáo từ.
Ninh Thịnh thấy Ninh phu nhân đã đi xa, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp gấm chạm khắc hoa văn "Đường đệ, kỳ thực ta lần này tới là mang theo một thứ tốt để an ủi ngươi".
Ninh Hoàn tiếp nhận hộp gấm, nghi ngờ hỏi "Đây là cái gì?"
"Kinh thành mới mở một cửa tiệm giấy Tuyên Thành.
Giấy ở đây chẳng những sáng như lụa, dai như gấm, mà còn mịn màng như da thịt mỹ nhân".
"Còn có chuyện tốt như vậy?" Ninh Hoàn dè dặt mở gói giấy Tuyên Thành.
Dưới ánh mặt trời, tờ giấy như phát sáng, mềm mại mịn màng, trơn bóng như da mỹ nhân.
"Đáng tiếc, loại giấy này mỗi tháng cửa hàng đó chỉ bán bảy tờ, ta dùng không ít mối quan hệ mới lấy được Mỹ nhân da vào tay ".
Ninh Hoàn mân mê tờ giấy trong tay, loại giấy có đường vân mịn như vậy thật hiếm có, khiến ta cứ muốn sờ mãi.
"Vậy liền đa tạ đường ca!".
Ninh Hoàn đưa hộp gấm trong tay cho nha hoàn, lệnh cho nàng mang vào thư phòng, cùng đường ca đi Nghi Xuân lâu uống rượu..