Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 21: Tiếng pháo nổ



Lạc Văn Viễn ở trong phòng cao giọng hỏi: "Tiểu Tinh, sao lại lâu như vậy."

"Con tới ngay đây ạ."

Lạc Tử Tinh quay đầu nói với bọn họ: "Trong nhà tớ có chút đơn sơ, cũng không mời các cậu vào ngồi, hôm nay quả thật là tớ không tốt, tớ xin lỗi các cậu, tối ngày mai, tớ nhất định sẽ đến."

Bọn Diệp Hiên Nhiễm nhìn chỗ Lạc Tử Tinh ở, đại khái chỉ biết gia cảnh của cô, nghe lạc Tử Tinh nói như vậy, cũng không có ý muốn phải đi vào mà không để ý sẽ xúc phạm tới Lạc Tử Tinh, An Triệt cười nói: "Này Tiểu Tinh, ngày mai gặp, cậu phải hát đến khi bọn tớ nở nụ cười thì mới được tha thứ đấy."

Nói xong, hai người thiếu niên vẫy tay chào Lạc Tử Tinh còn Diệp Hiên Nhiễm vẫn nhìn cô lạnh lùng như cũ, sau đó xoay người rời đi.

Chỉ còn lại có Lạc Tử Tinh khóc không ra nước mắt, hát để Diệp Hiên Nhiễm phải nở nụ cười, đây là nhiệm vụ gian nan đến thế nào chứ.

Bởi vì ngày mai có hẹn, sau khi Lạc Tử Tinh ăn cơm xong lập tức bắt đầu điên cuồng làm bài tập, sau đó lên mạng tìm một vài bài hát vui nhộn, Internet ở nhà cô là do một chú hàng xóm tốt bụng cho mắc nhờ, bởi vậy tốc độ của mạng không nhanh.

Tìm tòi hơn nửa giờ, mới tìm được một bài hát đồng dao của Hàn Quốc, sau khi nghe xong, Lạc Tử Tinh không tự chủ được, cười rộ lên, thật sự là vô cùng đáng yêu.phuonganhlqd

Đối với bài hát, Lạc Tử Tinh vô cùng hiểu biết, lần đầu nghe dường như đã có thể ghi nhớ giai điệu, nghe ba lần bài hát này thì sẽ hoàn toàn nhớ kỹ, chỉ còn lại có nhớ ca từ, Lạc Tử Tinh viết phiên âm lời bài hát lên trên giấy, nằm ở trên giường bắt đầu yên lặng nhớ.

Mãi cho đến khi bất giác ngủ thiếp đi, miệng còn lẩm bẩm, buổi tối còn mơ thấy cô bị đè dưới một đống lời bài hát, mỗi một câu đều nằm trên lưng cô.

Ngày hôm sau Lạc Tử Tinh lên lớp giống như đã thay đổi thành người khác, cô vẫn sẽ nhớ đến TK, nghĩ đến việc hôm nay phải làm, nhưng mà là trong giờ giải lao, mười phút, cũng đủ để cô nhớ lại một lần.

Còn chủ nhiệm lớp nhìn thấy trạng thái của Lạc Tử Tinh, cũng rất hài lòng, gật đầu, dù sao cô cũng rất thích Lạc Tử Tinh, thật hi vọng cô có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học.

Chờ đến giờ tan học buổi chiều, Lạc Tử Tinh lưng đeo ba lô đi đến cổng trường, đột nhiên Lạc Tử Tinh nhìn thấy ngoài cửa có cửa một đống nữ sinh vây quanh, giống như có một sự kiện gì đó quan trọng lắm vậy.

Lạc Tử Tinh vốn không muốn tham gia góp vui, nhưng mà xuyên qua đám người kia ** là đường duy nhất để ra ngoài cổng trường, cô đành phải gian nan chen ra ngoài, vừa chen đi ra còn chưa kịp thở một hơi, đã nghe thấy bên cạnh có một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Tinh, đến đây, tớ chở cậu!"

Là An Triệt!

Lạc Tử Tinh vội vàng quay đầu đi, sau đó thì thật sự quá kinh ngạc.

Chỉ thấy An Triệt ngồi trên xe ô tô, một chân chống xuống đất, trên mặt nở nụ cười tươi sáng chói như ánh mặt trời, làm nữ sinh vây xem thoáng chốc hét ầm lên.

Mặt Lạc Tử Tinh đen lại, cô có thể giả bộ không quen biết họ hay không.

Còn có Diệp Hiên Nhiễm, không phải là ngoài sân khấu thì không muốn xuất hiện ở bên ngoài làm náo loạn sao, vì sao lại muốn phát điên với An Triệt vậy, còn có Úy Trì An Minh vừa đi ra từ ghế lái phụ của xe ô tô nữa, cậu là hội trưởng hội học sinh, làm như vậy thật sự tốt sao?

Các nữ sinh đứng quanh đã bắt đầu thảo luận xem Tiểu Tinh là ai, khi Lạc Tử Tinh đi qua, ánh mắt phẫn nộ giống như dao, tất cả đều cắm vào người Lạc Tử Tinh.

"An Triệt, đừng đùa nữa, chẳng vui chút nào." Lạc Tử Tinh bất đắc dĩ.

An Triệt lại không thấy vậy: "Cậu là trợ lý của chúng tớ mà, về sau nếu ra ra mắt, sẽ càng có nhiều người biết đến sự tồn tại của cậu, chúng tớ chỉ muốn rèm luyện trước giúp cậu thôi. Đi lên đi, buổi luyện tập hôm nay kết thúc còn có tiết mục của cậu nữa đấy."

Lạc Tử Tinh bất đắc dĩ ngồi trên ghế sau An Triệt, tay nắm chặt góc áo, rời khỏi cổng trường dưới ánh mắt nóng rực của đám nữ sinh.

Cô đã có thể đoán được ngày mai mình sẽ chết thảm như thế nào rồi.

Đến phòng luyện tập, đỗ xe xong, Lạc Tử Tinh đi theo bọn họ vào thang máy lên thẳng phòng tập, chương trình học hôm nay là thanh nhạc, tuy rằng bọn họ rất có tài năng, nhưng âm nhạc có đôi khi cũng cần phải có nguyên tắc nhất định, bởi vậy mới cần học thanh nhạc. Lạc Tử Tinh ngồi vào góc phòng, yên lặng mở sách giáo khoa ra, bắt đầu làm bài tập.

Nửa giờ học thanh nhạc rất nhanh đã kết thúc, sau đó là thời gian luyện tập vũ đạo, cũng mất nửa giờ.

Động tác của bọn họ vẫn đẹp như cũ, Lạc Tử Tinh phải dùng mất thật nhiều ý chí mới chống cự được sức quyến rũ của bọn họ, chuyên tâm làm bài tập.

Đợi đến sau khi làm bài tập xong, thời gian luyện tập của bọn họ vừa khéo cũng kết thúc.

Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên mặt An Triệt mang theo nụ cười bỡn cợt, đi về phía Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh, tới phiên cậu."

Trên mặt An Triệt có một lớp mồ hôi mỏng sau khi luyện tập các động tác mạnh xong, tất cả tóc đều hất về phía sau, để lộ trán, thoạt nhìn trưởng thành hơn trước kia một chút, cũng càng đẹp trai hơn, nhưng mà vừa mới mở miệng lại trở thành tiểu ác ma quen thuộc.D!DLQd

Úy Trì An Minh cũng đang lau mồ hôi, nghe vậy cũng quay sang, cười nói: "Tiểu Tinh, cả ngày hôm nay Nhiễm cũng không cười, cho nên dựa theo ước định của chúng ta, cậu phải làm cho cậu ấy cười đấy."

Diệp Hiên Nhiễm liếc mắt nhìn Lạc Tử Tinh một cái, ánh mắt bình tĩnh, nhưng mà trong đó vẫn có ý trách cứ.

Trái tim Lạc Tử Tinh cảm thấy hơi đau đớn một chút, lúc trước đã hẹn với nhau rồi, muốn cùng nhau nỗ lực vì giấc mơ, tối hôm qua cô biểu hiện như vậy, quả thật đã tạo thành vết thương trong lòng anh.

Cô hít sâu một hơi, thu dọn lại sách vở, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ.

An Triệt nghịch ngợm dùng ngón tay huýt sáo, sau đó vỗ tay tự biên tự diễn giới thiệu chương trình nói: "Xin mời siêu sao mới nổi Lạc Tử Tinh mang đến một ca khúc cho mọi người!"

Lạc Tử Tinh nhắm mắt lại, tự cổ vũ mình, rồi mở miệng ca hát.

"쥐가 한 마리가 쥐가 두 마리가 쥐가 세 마리 네 마리 다섯 마리가..."

Bài hát này tên là 《 100 con chuột 》, là một ca khúc trong liên khúc đồng dao "Thất công chúa" của Hàn Quốc. Cô hát bằng tiếng Hàn, bởi vì ca từ vô cùng đáng yêu, nhịp điệu cực kỳ khoan khoái cho nên được rất nhiều người yêu thích, Lạc Tử Tinh phát âm tiếng Hàn ngữ coi như đạt tiêu chuẩn, bởi vậy khi hát lên cũng dễ nghe, hơn nữa cô học được một số động tác dễ thương trong clip, thành công khiến An Triệt nở nụ cười, hơn nữa còn cười đến không dừng lại được.

Úy Trì An Minh cũng nở nụ cười, ánh mắt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào Lạc Tử Tinh.

Chỉ có Diệp Hiên nhiễm còn luôn luôn bất động thanh sắc, bất quá của hắn tầm mắt cũng là tụ tập ở lạc Tử Tinh trên người.

Lạc Tử Tinh lúc này cũng vui vẻ đứng lên, đồng dao luôn là như vậy, luôn có ma lực trấn an lòng người, cô vừa hát vừa giống như mèo vờn chuột giương nanh múa vuốt về phía Diệp Hiên Nhiễm, rốt cuộc khi hát đến câu cuối cùng, Diệp Hiên Nhiễm cũng bất đắc dĩ nở một nụ cười.

Lạc Tử Tinh lại ngây ngẩn cả người.

Diệp Hiên Nhiễm thực sự rất ít cười, ngũ quan của anh rất tinh tế sắc sảo, mỗi một nét đều hoàn mỹ giống như điêu khắc, khi nghiêm mặt, lập tức giống như quý tộc tỏng bức tranh sơn dầu thời Trung Cổ, đẹp trai, tuấn tú. Còn lúc anh cười, Lạc Tử Tinh có cảm giác - - "Ôi trời đất ơi."

Khóe miệng Diệp Hiên Nhiễm lập tức kéo thẳng.

Lạc Tử Tinh lại giống như vừa phát hiện ra một lục địa mới, đi đến trước mặt anh: "Cười thêm một cái nữa nào, thật đáng yêu."

"..." Diệp Hiên Nhiễm đứng lên, Lạc Tử Tinh lập tức không với tới được. "Đi thôi, thời gian không còn sớm, tôi đưa cậu về nhà, hôm nay còn phải thay thuốc."

"A." Lạc Tử Tinh cũng không kiên trì nữa, xoay người dùng việc bận rộn thu dọn túi xách để che dấu trái tim đang đập loạn nhịp.

Bởi vì vừa mới rồi, khi Diệp Hiên Nhiễm mỉm cười, trái tim cô như bị kích thích mạnh, trong nháy mắt đó, cô như nghe thấy tiếng pháo nổ.

Lạc Tử Tinh, mày xong đời rồi, mày thích Diệp Hiên Nhiễm rồi.

Tay nắm túi xách của cô hơi dùng sức, mượn sức mạnh này chống lại cảm xúc đang dâng lên, ngẩng đầu cố gắng nói tự nhiên: "Hôm nay mọi người cũng rất lợi hại, hi vọng ngày mai tiếp tục cố gắng!"

"Hôm nay Tiểu Tinh có xem chúng tôi luyện tập sao?" An Triệt nháy nháy mắt, nhưng không có ý trách cứ.

Lạc Tử Tinh đối xử với An Triệt giống như là một người em trai, nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Nói cũng đúng, An Triệt, từ nay về sau mỗi Chủ nhật tôi sẽ dạy thêm cho cậu, cuộc thi khảo sát tiếp theo, cậu phải lọt vào top 20!"

"Tiểu Tinh, chị Tinh, chị tha cho em đi." An Triệt kêu rên.

"Không! Đi!"

Sau khi náo loạn xong, Lạc Tử Tinh đã che giấu tốt cảm xúc của mình, chẳng qua khi ngồi ở sau xe máy của Diệp Hiên Nhiễm, lại tiếp tục yên lặng, hơn nữa cô cũng không nắm góc áo Diệp Hiên Nhiễm, hai tay đặt ở trên đùi, yên lặng nhẩm công thức.

"Sao không nói chuyện." Diệp Hiên Nhiễm hỏi cô.

Giọng nói của anh ở trong gió đêm, nghe chẳng phân biệt được rõ ràng, nhưng Lạc Tử Tinh lại nghe rất rõ, cô không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể nói: "Nói cái gì, cậu nói đi, tớ nghe."

Bản thân Diệp Hiên Nhiễm cũng không phải là người nói nhiều, nghe vậy cũng yên lặng một chút, mới mở miệng: "Cậu có rời TK nữa không?"

"Hả?" Lạc Tử Tinh bắt đầu không phản ứng kịp suy nghĩ của anh, sau mới hiểu được, chắc là anh đang nhắc đến chuyện hôm qua cô không đến buổi tập.

"Sẽ không, chỉ cần các cậu cần mình, mình sẽ không rời đi." Hiện tại Lạc Tử Tinh đã suy nghĩ cẩn thận, cô rất thích được ở chung một chỗ với bọn họ, cho nên, chỉ cần bọn họ cần, cô sẽ ở lại.

Mà nguyên nhân lực học của cô giảm sút, cũng chưa bao giờ là vì người khác, là do cô không thể khống chế bản thân, chứ không phải lỗi của bọn họ, bởi vậy, cô chỉ cần quản lý tốt trái tim mình là được rồi.

Diệp Hiên Nhiễm lại trầm mặc, khi đi đến cửa phòng khám, Lạc Tử Tinh xuống xe đi đến bên cạnh anh, anh mới mở miệng nói: "Tôi... Nhóm luôn luôn cần cậu."

Ngón tay cái của Lạc Tử Tinh giữ chặt dây đeo ba lô, nghe vậy nở nụ cười, giống như có vô số ánh sáng lan tràn trong mắt cô: "Cảm ơn cậu... Nhiễm."

Hai người sóng vai đi vào phòng khám, không khí xung quanh dường như có chút thay đổi.

Vẫn là vị bác sĩ lần trước thay thuốc cho Lạc Tử Tinh, ông ấy vậy mà còn nhớ rõ bọn họ: "Miệng vết thương khôi phục cũng không tồi, thay thuốc lần này xong, là có thể đóng vảy hoàn toàn, nhưng mà vẫn phải chú ý không thể đụng vào thủy, không thể ăn đồ cay, chàng trai này phải chú ý nhắc nhở bạn gái đấy."

Mặt Lạc Tử Tinh bỗng chốc đỏ lên, dường như ngay cả lỗ tai cũng sắp chuyển hồng.

Diệp Hiên Nhiễm vẫn không giải thích, mà Lạc Tử Tinh... Cũng không muốn giải thích.

Sáng ngày hôm sau, khi Lạc Tử Tinh còn chưa xuất phát đi đến trường, đã nhận được điện thọai của Thư Văn Tĩnh ngồi cùng bàn: "Tử Tinh, khi cậu đến trường, tốt nhất nên ngụy trang một chút, bởi vì chuyện chiều hôm qua thật sự rất kích động, có rất nhiều nữ sinh ở bên ngoài chờ cậu, muốn nghe ngóng tin tức của hai cậu học sinh ngoài trường kia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.