Lâm Mộng vì lo lắng cho Lạc Tử Tinh, nên đã nói: "Sau khi mẹ của cậu ấy qua đời, ba rất nhanh đã tái hôn, đã có một đứa con gái, bởi vì mẹ kế không thể sinh thêm được nữa, làm cho bà ấy luôn đề phòng Diệp Hiên Nhiễm, đối xử với cậu ấy cũng không tốt, rất lạnh nhạt. Trước đây có một lần, công việc làm ăn của ba cậu ấy gặp khủng hoảng, người vợ hiện tại đã giúp ông ấy, ba cậu ấy vì cảm kích, nên đối với Diệp Hiên Nhiễm cũng mặc kệ không quản nữa, chỉ chuyên tâm cưng chiều con gái. Dì không biết con đường âm nhạc của Diệp Hiên Nhiễm sẽ duy trì được mấy năm, không biết sau này có tham gia vào việc tranh đoạt quyền thế như trong phim hay tiểu thuyết hay không, nhưng mà Tiểu Tinh, con là người tính tình đơn thuần, không thích hợp kết giao với người có thân thế phức tạp, có biết không?"
Lạc Tử Tinh nghe, không những không cảm thấy sợ hãi, mà còn cảm thấy rất đau lòng, đau lòng vì nhiều năm như vậy cậu chỉ có một mình, cuối cùng hiểu được vì sao đối với âm nhạc cậu lại cố chấp như vậy, bình thường không muốn cười, nguyên nhân là vì cậu rất cô đơn.
Cô nhìn vào những nỗ lực kia cố gắng mỉm cười, với chữ ký của Diệp Hiên Nhiễm, đặc biệt nhớ đến một lần ôm cậu, nói với cậu rằng sau này cậu sẽ không còn cô đơn nữa, bởi vì đã có cô bên cạnh, bởi vì có Úy Trì An Minh và An Triệt.
Nhưng mà cô không thể, cô còn phải vì xua tan lo lắng của dì mà gật đầu, cô cúi đầu, cố gắng thật lâu mới nói: "Con đã biết rồi dì, sau này con sẽ không tiếp cận quá gần với Diệp Hiên Nhiễm, sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy."
Sau khi nói xong, thật lâu sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Lạc Tử Tinh phát hiện có gì đó kỳ lạ, vội vàng ngẩng đầu, lại đối mặt với ánh mắt có chút bi thương của Diệp Hiên Nhiễm.
Cậu ấy tới đây từ khi nào?
Lạc Tử Tinh tuyệt vọng, quả thực là không biết phải làm gì bây giờ, Diệp Hiên Nhiễm lại không đợi cô giải thích, xoay người rời đi rất nhanh, Lạc Tử Tinh theo phản xạ muốn đuổi theo, lại nhìn đến Lâm Mộng ở bên cạnh, cô kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn không nhịn được oán trách: "Dì, Diệp Hiên Nhiễm tới khi nào, sao dì không nói với con?"
Lâm Mộng ôm cánh tay, bình tĩnh nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao, mặc dù con ở đây làm quản lý, nhưng quan trọng vẫn là học tập, không cần phải dành ra quá nhiều tình cảm và sức lực cho bọn họ."
Đến sau là Úy Trì An Minh và An Triệt nghe thế, cau mày nói: "Dì Mộng, đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Tử Tinh gần như muốn khóc, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đối với việc lần này dì thật quá đáng, mẹ của cô cũng không quá quản thúc cô, dì dựa vào cái gì mà lại làm như vậy, sự chống đối đột nhiên đến làm cho nước mắt Lạc Tử Tinh bật ra, đau lòng nói: "Dì, dì hơi quá đáng rồi!"
Nói xong, Lạc Tử Tinh cũng không nghĩ ngợi thêm, vừa lau nước mắt vừa đuổi theo Diệp Hiên Nhiễm.
Lâm Mộng rất tức giận, bởi vì bà thấy mình đã làm đúng, nếu không phải Lạc Văn Viễn bọn họ, cha và con gái hai người không chịu nhận sự giúp đỡ của bà, bà căn bản cũng sẽ không để Lạc Tử Tinh đến đây làm quản lý.
Nhiều năm như vậy, lúc đầu bà vì chuyện của chị mình, vẫn thường cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp, chẳng lẽ bà đã làm sai sao?
"Dì Mộng, con nghĩ đối với chúng con dì hẳn là rất rõ, cái gì đối với TK, cái gì đối Tiểu Tinh mới là tốt nhất." Úy Trì An Minh suy đoán một chút, mở miệng khuyên nhủ, "Tiểu Tinh và Nhiễm đều rất chính chắn khi vẫn còn nhỏ, bọn họ tự biết có chừng mực, cũng biết mình phải làm gì."
Lâm Mộng nhớ tới vẻ mặt tuyệt vọng của Lạc Lử Tinh vừa nãy, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mình đã làm sai sao?"
Úy Trì An Minh thở dài một tiếng, kéo An Triệt đi ra ngoài xem tình hình như thế nào.
Lạc Tử Tinh chạy một mạch ra khỏi phòng học, chạy dọc theo hành lang, nhưng vẫn không thấy Diệp Hiên Nhiễm đâu, nước mắt của Lạc Tử Tinh rơi ngày càng nhanh, dường như muốn làm mờ tầm mắt, nhưng chỉ là cô dùng sức lau đi, tiếp tục tìm Diệp Hiên Nhiễm.
Chỉ là tìm khắp nơi vẫn không thấy, Lạc Tử Tinh ngồi trên bậc thang, vừa mệt vừa khó chịu, khóc rất thương tâm.
Cô đang hối hận, vì sao vẫn không đủ dũng cảm, vì sao trước đây không dám dũng cảm bày tỏ ý nguyện của mình với dì, cô thật sự không nghĩ rằng Diệp Hiên Nhiễm sẽ hiểu lầm cô, cô thật sự không muốn giữ khoảng cách với cậu.
Lạc Tử Tinh nghĩ đến đây, nước mắt vừa mới ngừng, lại có giọt lớn hơn lăn xuống.
"Đừng khóc." Một giọng nói êm ái quen thuộc vang lên từ phía trên đầu Lạc Tử Tinh.
Là Diệp Hiên Nhiễm! Lạc Tử Tinh vội vàng nghẩng đầu, cách màng nước mắt mông lung, nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm hai tay cho vào túi, đứng trước mặt của cô, Lạc Tử Tinh vội vàng đứng lên, vội vàng muốn giải thích với cậu, nhưng do chạy đã lâu lại không thả lỏng mà trực tiếp ngồi xuống, nên hai chân mềm nhũn sắp té ngã.
Diệp Hiên Nhiễm theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy cô, động tác của hai người như chậm lại, ôm nhau.
Lạc Tử Tinh sợ cậu lại chạy đi, sau đó liền vội vàng ôm cậu lại, vội vàng giải thích: "Mình không nghĩ là sẽ giữ khoảng cách với cậu, là dì sợ mình bị tổn thương, cho nên để dì yên tâm mình mới nói như vậy, thật sự là mình không có nghĩ như vậy, cậu hãy tin mình, bởi vì mình......" thích cậu. Những lời này bị Lạc Lử Tinh nuốt trở vào, bởi vì cô thấy trong mắt Diệp Hiên Nhiễm, chứa đựng sự tin tưởng.
Cậu tin tưởng cô?
Đúng vậy, cậu tin tưởng cô, nếu không cũng sẽ không bỏ đi rồi sau đó trở lại tìm cô, lúc cô sắp ngã cũng sẽ không đưa tay ra ôm lấy cô.
"Thật ra rất tức giận." Biểu cảm trên mặt Diệp Hiên Nhiễm hết sức thản nhiên. "Bất quá sau khi mình nghĩ lại, vì sao đột nhiên cậu lại nói những lời như vậy, có lẽ mình muốn được nghe cậu giải thích, cho nên đã quay lại."
Gạt người, Lạc Tử Tinh cười nhìn cậu, hoàn toàn không biết mình hiện tại rất nhếch nhác, lại rất xinh đẹp, ánh mắt của cậu rõ ràng ngay từ đầu chính là tin tưởng.
Bất quá Lạc Tử Tinh cũng không chuẩn bị vạch trần, cô đột nhiên phát hiện, dường như chính mình bây giờ đang ôm Diệp Hiên Nhiễm?
Cô vội vàng buông tay, lùi về phía sau, không nghĩ tới phía sau là bậc thang, không đứng vững vừa muốn ngã sấp xuống, Diệp Hiên Nhiễm nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô, nâng cô dậy, bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận một chút."
"Biết rồi."
Hai người cùng nhau trở về hành lang, không biết đã chờ ở đây bao lâu mới gặp được Úy Trì An Minh và An Triệt. Úy Trì An Minh nhìn thấy bầu không khí của hai người phía trước, biết được chắc là đã tốt rồi, bởi vậy cười nói: "Sớm biết hai người các cậu dễ hòa nhau như vậy, mình và An Triệt sẽ không đi ra, Tiểu Tinh là vì dì Mộng mới nói những lời này, không phải cố ý."
"Ừm." Diệp hiên nhiễm tiếc chữ như vàng.
Lạc Tử Tinh nhìn bọn họ cảm thấy có lỗi: "Thật sự xin lỗi, từ giờ về sau mình sẽ không như vậy nữa."
"Không sao đâu, nhưng rốt cuộc dì Mộng và cậu đã nói gì." An Triệt rất tò mò.
Lạc Tử Tinh lắc đầu, ý bảo không thể nói.
Lâm Mộng cũng đi ra, Lạc Tử Tinh nhìn bà, trong lòng có chút phức tạp, không biết có nên xin lỗi hay không, dù sao Lâm Mộng cũng là vì muốn tốt cho cô, mà mới vừa rồi cô lại nặng lời như vậy.
Lâm Mộng đã lập tức đi tới, nói với Lạc tử Tinh: "Xin lỗi Tiểu Tinh, từ trước tới nay, dì đều đối xử với con như một đứa trẻ, nhưng lại quên mất con đã trưởng thành, tự biết rõ năng lực của mình, vì vậy dì muốn xin lỗi con, thực sự xin lỗi, Tiểu Tinh, con là một đứa trẻ ưu tú."
"Dì." Lạc tử Tinh tiến lên ôm lấy Lâm Mộng, "Con cũng nên nói xin lỗi, vừa rồi đã lớn tiếng với dì, nhưng con rất biết ơn dì, từ trước đến nay nếu không phải dì chiếu cố, con và ba sẽ không được yên ổn như vậy, những điều này con đều biết cả. Nhưng mà, con thật sự cũng có cách nghĩ của riêng mình, cũng hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của dì, dù sao, dì và ba, đều là người thân quan trọng nhất đối với con."
"Được, dì đồng ý với con." Lâm Mộng ôm lấy Lạc Tử Tinh, nghiêm túc nói.
"Được rồi, cuối cùng cũng kết thúc viên mãn." An Triệt vỗ vỗ tay, "Mình rất đói, Tiểu Tinh, cơm ở căn tin trường cậu ngon không, đưa bọn mình đi thưởng thức một chút đi."
"Không ngon, giống như thuốc độc vậy!" Lạc Tử Tinh quen đấu võ mồm với cậu.
Nhưng bị An Triệt gián đoạn, không khí vốn có chút nặng nề nhưng sau đó lại thoải mái trở lại.
Cuối cùng bọn họ vẫn là ăn cơm ở căn tin của trường, An Triệt ăn vài miếng, nói với Lạc Tử Tinh: "Cậu gạt người, rõ ràng thức ăn rất ngon."
Hiệu trưởng Trường Trung học Hoa Anh là một người rất tốt, ông đã gắng hết sức để cải thiện bữa ăn cho học sinh, bởi vậy những trường Trung học xung quanh đều rất ngưỡng mộ học sinh trường Hoa Anh, mỗi bữa trưa đều có học sinh ở trường khác đến đây ăn cơm, thời gian lâu dần, hiệu trưởng liền một mình mở cửa bán vé, nhận trả bằng tiền mặt, không cần kiểm phiếu cơm.
Hôm nay lúc bọn họ ăn cơm, tự nhiên là Lạc Tử Tinh kiểm phiếu cơm, cô vừa nhận được tiền lương làm quản lý, ước chừng được hai ngàn đồng, đối với Lạc Tử Tinh mà nói, đây thực sự là một con số lớn, cho nên lần này, cô rất hào phóng mời mọi người ăn cơm.
Có một nữ sinh ngoài trường đi tới, dừng lại, chỉ vào An Triệt nói: "An Triệt, sao cậu lại ở đây?"
"Chào, người đẹp." An Triệt vẫy tay, biểu lộ vẻ đẹp như ánh sáng mặt trời, tươi cười: "Thật khéo."
Nữ sinh đỏ mặt, nói chuyện bắt đầu lắp bắp: "Diệp, Diệp Hiên Nhiễm cũng ở đây à."
Diệp Hiên Nhiễm cũng không đáp lại cái gì.
Nhưng dường như nữ sinh này đã quen với bộ dáng như vậy, cũng chỉ cùng An Triệt nói chuyện: "Đồ ăn ở đây rất ngon, chúng ta gọi món sườn xào chua ngọt đi."
An Triệt cười mê người: "Cám ơn người đẹp, à đúng rồi, ngày kỷ niệm thành lập Trường Trung học Hoa Anh cậu sẽ đến tham gia chứ, tụi mình có tiết mục đó, hi vọng đến lúc đó cậu sẽ ủng hộ."
"Sẽ, sẽ đến, nhất định sẽ đến!" Nữ sinh bị làm cho thất điên bát đảo, nói giống như tuyên thệ.
"Được, mình không làm phiền cậu ăn cơm, nhanh đi lấy cơm đi." An Triệt nháy mắt với cô một cái.
Nữ sinh giống như mộng du bỏ đi.
Lạc Tử Tinh nói: "An Triệt cậu làm gì thế, sao lại “phóng điện” với nữ sinh chứ."
"Để tìm người cổ vũ cho chúng ta." An triệt có chút buồn bực nói, "Chẳng lẽ các cậu cho rằng mình muốn tán tỉnh cô ấy sao?"
"Được rồi, là oan uổng cậu." Lạc Tử Tinh biết sai liền sửa.
"Hừ, mình cảm thấy bị tổn thương, một phần sườn xào chua ngọt, đi nhanh về nhanh!" An Triệt đối với Lạc Tử Tinh "Vênh mặt hất hàm sai khiến".
Lạc tử Tinh nhận mệnh: "Được rồi, mình biết rồi, ăn hàng!" Nói xong, liền đứng lên định đi xếp hàng lấy đồ ăn.
Kết quả Diệp Hiên Nhiễm lại đứng lên, cầm lấy phiếu cơm từ tay cô: "Cậu ngồi đi, để mình đi."
Lạc Tử Tinh sững sờ một chút, rồi vội vàng xoay người chạy chậm đuổi theo cậu: "Mình với cậu cùng đi."
"Không cần, cậu trở về đi."
"Không được." Lạc Tử Tinh cười tủm tỉm: "Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ các nữ sinh bị choáng váng thì làm sao đây? Mình muốn phụ trách cứu trợ." Ngữ khí rất hào hùng.
Diệp Hiên Nhiễm nhìn cô một cái, nhưng không tức giận bởi lời nói của cô, chỉ là ánh mắt có chút bất đắc dĩ, Lạc Tử Tinh đột nhiên cảm thấy không đúng, hình như Diệp Hiên Nhiễm cậu ấy không để ý mình nói cậu ấy đẹp?