Đối với cảnh sát, việc có thể nhanh chóng thu thập hoàn chỉnh toàn bộ tư
liệu cá nhân về một đối tượng tình nghi hay không là một tiêu chuẩn để
tham chiếu, quyết định việc người ấy có phải là một cảnh sát đủ tư cách
hay không.
Hôm đó, mấy trinh sát ở phòng Thông tin Công an quân
Du Hoài đều đạt sáu mươi điểm trong hạng mục này, miễn cưỡng đủ tư cách. Vì họ gần như phải bỏ ra cả ngày trời mới thu thập đầy đủ “toàn bộ” tư
liệu về người mà Cung Khắc cần.
Chiều hôm dần buông, hoàng hôn cố gắng bò lên khung cửa sổ cũ kỹ tầng hai, bao quanh người đàn ông, hắt
ra từng vòng sang ấm áp. Người đàn ông ấy đang đọc tập tài liệu trong
tay, tập trung toàn bộ tinh thần, dường như không hề cảm nhận được bầu
không khí bỏ cuộc xung quanh.
Đó là một xấp tài liệu tương đối
dày, vài trang cũ nhất thậm chí đã ố vàng. Màu sắc ấy và màu trắng mới
toanh của vài trang dưới cùng rõ ràng trở thành hai mảng đối lập.
Mọi người đều đang đợi anh đọc xong, sau đó kết luận phương hướng tiếp
theo. Nhưng điều bất ngờ là Cung Khắc chỉ lật vài trang mang tính lựa
chọn rồi ngẩng đầu lên, “Bắt người đi”.
Người này trước đó không
được bất kỳ cảnh sát nào liệt vào danh sách nghi phạm, thậm chí còn
không nằm trong phạm vi miêu tả tội phạm của Cung Khắc, nhưng vầng trán
hơi ngước lên của anh dường như muốn nói với tất cả mọi người đang tỏ ra nghi ngờ một câu: Hung thủ chính là cô ta.
Quan Lệ
Mới
chỉ sáu giờ mà thành phố Lâm Thủy đã trở nên mông lung giữa làn khói bếp vấn vít từ các căn nhà, con đường nhựa dần tối lại đột ngột được rọi
sáng bởi một dãy dài những chiếc xe cảnh sát nhấp nháy ngọn đèn xanh đỏ. Chiếc xe lao vút qua một em bé đang cầm cây kem trong tay, em bé tò mò
hỏi người mẹ đang mua hoa quả: “ Mẹ ơi, mẹ ơi, những đèn nhấp nháy đó
làm gì thế ạ?”.
Người phụ nữ trẻ quay đầu lại nhìn nhanh rồi đưa
cho bà chủ mười đồng, “Đèn nhấp nháy đó tới bắt sói đấy, bắt sói rồi,
cừu con sẽ được an toàn”.
“À…” Em bé gật đầu rồi lại cắn một
miếng kem. Em bé chợt phiền muộn, sói xám bị đèn nhấp nháy bắt mất rồi,
có phải nó sẽ không được xem Cừu vui vẻ nữa không?
Một người nữa
đang thiếu tập trung là Hạ Đồ. Có mấy lần trong lúc lái xe, cô muốn lên
tiếng hỏi Cung Khắc nhưng giữa chừng lại bị Đới Minh Phong chặn lại. Lần này cuối cùng đã có Diệp Nam Sênh hỏi giúp họ những điều nghi hoặc.
“Này, 902, đội trưởng Đới đã bảo đảm chắc chắn với cấp trên rằng Quan Lệ là
hung thủ, mới đặc biệt đượ cấp lệnh lục soát. Lỡ như không phải Quan Lệ, có phải anh đã ‘chôn sống’ đội trưởng Đới rồi không?”
“Cô thích ăn gì?”
Cái tên quái đản này kiếp trước chắc chắn là một gã tham ăn tục uống, chỉ
biết ăn thôi. Diệp Nam Sênh lườm, “902, tôi đang hỏi anh một cách rất
nghiêm túc. Quan Lệ là phụ nữ, mặc dù thành tích công việc của cô ta
cũng bình thường nhưng không hề tự ti, ít nói. Cô ta có bạn bè, chẳng
phải Hạ Đồ nói Quan Lệ và em gái đội trưởng Đới là bạn rất thân sao..”.
“Đó là người bạn duy nhất.” Cung Khắc gật đầu, Diệp Nam Sênh còn chưa đợi
được anh nói nốt thì chiếc xe bất ngờ dừng lại, thì ra đẫ đến nơi rồi.
Số 513, nằm trong khu vườn hoa thành phố, trên đường Nguyên Bắc, quận Bắc Thành, Quan Lệ thuê nhà ở đây.
Bảo vệ của khu nhà nhận được thông báo trước, mở cửa sắt cho một hàng xe
cảnh sát đi vào. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn
thấy một thế trận kiểu này. Anh ta chạy theo đội xe tới tòa 21B.
Vườn hoa này được phủ xanh rất tốt, trồng rất nhiều hoa cỏ, giữa các tòa nhà còn có quảng trường kiểu nhỏ. Lúc này, trên quảng trường đang hát bài
hát Phong tục dân tộc đẹp nhất của nhóm nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ,
nhưng các bà các mẹ đang nhảy múa đều đồng loạt dừng lại, tụ tập đứng
nhìn đám cảnh sát phía xa.
Diệp Nam Sênh cùng Cung Khắc xuống xe, nghe thấy anh nói: “Tôi lại muốn ăn bánh phù dung rồi”.
“Nếu hung thủ đúng là Quan Lệ, tôi mua cho anh mười hộp!” Diệp Nam Sênh cá
cược. Cô không tin Cung Khắc không nghe ra giọng điệu hoàn toàn thiếu
tin tưởng của cô.
“Ừm… Thế lần này có thể đổi vị, mười hộp hả?
Năm hộp vị trà xanh, năm hộp ở tiêm Nam Phong, được đấy.” Màn đêm dần
buông, ánh trăng sáng xuyên qua những chạc cây, khắc những cái bóng góc
cạnh, loang lổ trên gương mặt Cung Khắc. Anh tự lẩm bẩm một cách rất
chân thành, nội dung lại quá xa vời một vụ án giết người - ăn uống.
Anh lấy đâu ra nhiều tự tin rằng có thể được ăn hộp bánh này như vậy? Diệp Nam Sênh muốn xem sao.
Quan Lệ không có nhà.
Gõ cửa nửa ngày vẫn không có ai trả lời, các cảnh sát quay lại vò đầu bứt
tai tìm Đới Minh Phong, “Đội trưởng Đới, làm sao đây?”.
Đới Minh
Phong cũng đang suy nghĩ. Họ có lệnh lục soát, nếu nghi phạm không có
nhà, phá cửa vào theo lệ thì cũng hợp tình hợp lý. Có điều, thật lòng mà nói, anh ấy vẫn không hoàn toàn tin tưởng Quan Lệ chính là hung thủ.
Anh ấy còn chưa đưa ra quyết định, thì việc làm của cảnh sát đã đánh động
bà chủ căn nhà đối diện. Người ấy vừa mở cửa vừa nói với Đới Minh Phong, “ Cô Quan Lệ ấy tuy ít nói nhưng tốt tính lắm, cứ vài ba hôm lại cho
tôi bánh bao cô ấy làm, cô ấy phạm tội gì vậy?”.
Không người cảnh sát nào trả lời. Cửa vừa mở, nhân viên khám nghiệm hiện trường dẫn đầu rồi cả đám người nối đuôi nhau đi vào.
Diệp Nam Sênh không vội, cô chọn cách đi phía sau Cung Khắc, là người cuối cùng bước vào Quan Lệ.
Đó là một căn nhà trang trí không ấm áp cho lắm nhưng khá đơn giản và sạch sẽ. Sau khi vào cửa là một hành lang, ngoài cửa lót một tấm đệm chân
bằng nhựa, trên đó viết bốn chữa màu đỏ “ Ra vào bình an”.
Bên trái tấm lót chân là một tủ để giày kiểu chạm khảm, cửa tủ hình như đã hỏng, để mở một cửa, có vẻ như không đóng khít được.
Đi lên phía trước vài bước, bên phải tấm lót chân là một cánh cửa, trông giống phòng vệ sinh.
Diệp Nam Sênh đi dép lê, bước vào xem. Quả thực là phòng vệ sinh, được tiết
kế thành hình chữ nhật, sát góc trong có một bồn tắm cá nhân. Nếu Quan
Lệ là hung thủ, đây rất có thể chính là hiện trường vụ án đầu tiên. Diệp Nam Sênh cười khẩy một tiếng, muốn cảnh cáo bản thân Quan Lệ là nữ
giới, không khỏe đến mức có thể giết Mạc Đại Dũng, rồi sau đó là Ngô
Quốc Phú.
Cô chuẩn bị đi ra ngoài nhưng khi liếc qua một nơi nào
đó, bỗng khựng lại. “902, mang chiếc hộp của tôi lại đây…902…” Đâu còn
thấy bóng dáng Cung Khắc nữa.
“Mình lại coi thần thám là trợ lý
của mình mất rồi.” Diệp Nam Sênh cười mình xong xuôi thì tự đi tìm hộp
khám nghiệm. Đúng trong khoảnh khắc đó, hình như cô bắt đầu nghiêng về
hướng suy đoán của Cung Khắc.
Nhưng, thật sự không quá lâu, tất
cả các nhân viên cảnh sát có mặt ở đó đều đã tin vào suy luận của anh,
vì một chiếc hộp đặt trên tầng lạnh nhất của tủ lạnh đã được phát hiện.
Trong hộp đựng toàn những chiếc tai đã được xếp gọn gàng.
Đều là tai phải.
Năm mạng người!
“Nhanh chóng thông báo ra ngoài, truy nã Quan Lệ toàn thành phố, đề phòng cô
ta bỏ trốn!” Đới Minh Phong như một con thú bị nhốt quá lâu, cuối cùng
cũng được tự do, tiếng nói cũng giống tiếng gầm gào.
“Đội trưởng Đới, anh bắt buộc phải liên lạc với em gái anh. Nếu tôi đoán không nhầm, Quan Lệ đang ở cùng cô ấy.”
Chẳng biết từ lúc nào, Cung Khắc đã từ trong phòng ngủ đi ra, đung đưa một
album ảnh trong tay. Vô vàn những bức ảnh hầu như đều là ảnh đôi, nhân
vật không phải ai khác ngoài Quan Lệ và Đới Minh Trang.
Quả nhiên không liên lạc được với Đới Minh Trang. Tới lần thứ mười lăm nghe thấy
chất giọng vô cảm trong điện thoại: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang
nằm ngoài vùng phủ song”, thì Đới Minh Phong thật sự chỉ muốn đập nát
điện thoại.
Trên đường, xe cộ vãn dần, bánh xe của chiếc
Volkswagen chạm lên con đường lồi lõm, lắc lư suốt dọc đường. Bây giờ họ đang trên đường tới một thôn trang ở huyện Bân, gần Lâm Thủy. Theo lời
các giáo viên ở trường số 2, chiều nay, Quan Lệ nhận một cuộc điện thoại nói rằng bà ngoại ở dưới quê bị bệnh, phải về gấp. Đới Minh Trang đã đi cùng.
“Cái con bé khờ khạo này!” Đới Minh Phong đấm lên cửa kính, rầm một tiếng.
Mọi người ai cũng hiểu cho tâm trạng của anh ấy. Nhưng những tình huống thế này, chẳng ai nghĩ ra được lời nào để an ủi, ngoại trừ Cung Khắc.
“Đới Minh Trang tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.”
Anh hoàn thành câu nói ngắn ngủi, khóe môi lại mím chặt. Diệp Nam Sênh
không hiểu, “Anh nói không nguy hiểm là không nguy hiểm sao, cô ta đã
giết năm mạng người rồi…”.
“Khụ khụ!” Tiếng ho của Hạ Đồ ngắt
ngang Diệp Nam Sênh. Diệp Nam Sênh nhìn thấy gương mặt sa sầm của Đới
Minh Phong phản chiếu qua gương chiếu hậu bèn ngậm miệng. Thôi được rồi, người không biết ăn nói thì nên im lặng.
“Quan Lệ thích Đới Minh Trang.” Một thông tin mang tính bùng nổ nổ tung trong khoang xe, Đới
Minh Phong sửng sốt quay đầu lại, đầu đập thẳng vào trần xe, lại “rầm”
một tiếng, “Thầy Cung…”.
Còn chưa nói hết câu, di động của Đới
Minh Phong đột ngột vang lên, màn hình màu xanh tối nổi bật hai chữ “Em
gái” trong bóng đêm.
Là Đới Minh Trang.
“Minh Trang, em
đang ở đâu… nói đi..” Đới Minh Phong hỏi dồn dập, nhưng tìn hiệu không
rõ ràng, hoàn toàn không có ai trả lời anh, “Minh Trang…Minh..”.
Tay Đới Minh Phong đột nhiên trống rỗng, di động đã sang tay Cung Khắc.
Diệp Nam Sênh ngồi sát bên anh nhất, nghe thấy giọng nói lạnh như băng nhưng khiến người ta bình tĩnh lại của anh vang lên, “Quan Lệ, lúc giết người có cảm giác gì?”.
Sau một lúc trầm mặc, bên kia vọng tới tiếng cười ghê rợn. Diệp Nam Sênh xoa xoa cánh tay, thấy Cung Khắc đã bật loa ngoài.
“Sung sướng, một cảm giác đã đời mà tôi không thê diễn giải được.”
“Cô cảm thấy mình đang trừ hại cho dân?”
“Phải. Gã huấn luyện viên đó đã hại mấy cậu bé rồi. Còn cả lão già kia nữa, cả ngày cứ động tay động chân với cháu trai…” Giống như một người thần
kinh đang nói mơ, giọng nói của Quan Lệ lên lên xuống xuống, thi thoảng
còn không rõ ràng, “Các người không quản được, chẳng ai cứu được đám trẻ đó, chỉ có tôi thôi…”.
“Cô nên báo cảnh sát chứ!” Đới Minh Phong cũng hiểu kiểu nói chuyện này mà tiếp tục thì Đới Minh Trang sẽ an toàn hơn một chút. Anh ấy xen ngang nhưng không hề có ý kích động đối
phương. Giọng của Quan Lệ đọt nhiên cao vút, “Cảnh sát thì có ích quái
gì, đám cảnh sát các người là lũ vô dụng nhất!”.
“Cô là người
theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, nếu không vì cố tình để lại tảo Madenla,
có lẽ chúng tôi còn phải đau đầu rất lâu.” Nếu so sánh ra thì Cung Khắc
giỏi giao tiếp với tội phạm hơn, câu nói của anh khiến tâm trạng Quan Lệ ổn định hơn nhiều.
Cô ta bắt đầu nói mê, “Phải, tôi mệt mỏi rồi, thật sự không muốn giết người nữa. Có lúc tôi nghĩ sao các người lại
không bắt được tôi?”. Cô ta cười khúc khích, “Anh biết không? Tay huấn
luyện viên còn muốn tán tỉnh tôi, ha ha. Lúc hắn bị tôi dìm xuống bồn
tắm, sức giãy giụa thật khỏe. Sau đó tôi băm băm băm hắn ra. Nhà tôi
thực sự không thể chứa được hắn, thế là tôi đã giao cơ thể bần thỉu của
hắn cho các người…”.
“Không phải đứa trẻ nào cũng giống cô, gặp phải một người cha như vậy.”
“Người cha gì, tôi không hiểu. Cha mẹ tôi ra nước ngoài, vô tình rơi xuống núi mà chết. Họ đều là người tốt, rất tốt với tôi, cực kỳ tốt!”
“Tốt tới mức cuối cùng Vạn Thục Trân đã tự tay giết chết Quan Ngôn Thanh,
chặt xác của ông ta rồi ném tới mấy nơi trong Lâm Thủy…” Cung Khắc thuật lại tên của bố mẹ Quan Lệ trong trí nhớ.
Ánh trăng hắt lên người vẻ lạnh lẽo. Ký ức của Quan Lệ cũng dần dần trở về hai mươi năm trước
theo giọng nói lạnh lùng ở đầu điện thoại, những năm tháng thiếu thời từ lâu đã không còn nhớ nó có vị gì, hình dáng ra sao.
Năm bốn
tuổi, Quan Lệ bị viêm phổi cấp tính, chính người bố khi ấy khi làm bác
sĩ ngoại khoa tại bệnh viện trung tâm Lâm Thủy, nhờ một người ở ngoài
mang về một loại thuốc đặc trị mới cứu được cô ta trở về từ Quỷ môn
quan. Thời cô ta còn bé, bố cô ta hòa nhã hiền từ, Quan Lệ thích nhất
được bố giữ trong lòng rồi tung lên thật cao, thật cao.
Mọi việc bắt đầu thay đổi vào năm cô ta năm tuổi. Cơ thể dậy thì một cách bất
thường đã khiến người mẹ làm nghề giáo – Vạn Thục Trân – sợ hết hồn. Lúc đó bà đã bế Quan Lệ chạy khắp các bệnh viện trong cả nước, đáp án cuối
cùng nhận được là dùng thuốc không hợp lý khi bị viêm phổi.
“Vạn
Thục Trân quy hết trách nhiệm lên đầu Quan Ngôn Thanh, trong lúc tức
giận đã đi tới một trường học có mức lương cao hơn ở tỉnh khác, hy vọng
kiếm được tiền để chữa bệnh cho cô. Nhưng không ai ngờ vào năm cô chín
tuổi, Quan Ngôn Thanh đã làm nhục cô, ông ta còn là đồng tính luyến ái,
vì cô không phải con ruột của ông ta, vì cô là nam giới, vì trong thuốc
được cho thêm nội tiết tố nữ. Cô bị Quan Ngôn Thanh biến thành nam không ra nam, nữ không ra nữ. Vì tất cả những điều này, hai mươi năm trước,
Vạn Thục Trân sau khi biết được sự thật đã giết chết Quan Ngôn Thanh,
sau đó chặt xác. Vì những điều này, hai mươi năm sau cô yêu một người
con gái nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách yêu người ấy. Thế nên
mỗi lần cô và bạn trai có tiến triển, cô lại không kìm được suy nghĩ
này, lại ra ngoài giết người, có phải không? Quan Lệ? Hay tôi nên gọi
tên thật của cô, Quan Lịch!”
Lần đầu tiên Diệp Nam Sênh thấy Cung Khắc nói nhiều như vậy. Đoi mắt anh mở to, khóe môi vì kích động mà run lên, không tự chủ được, bóng tối càng tôn lên sự nhợt nhạt trên gương
mặt anh, cộng thêm những lời anh vừa tường thuật, không ai không cảm
thấy đang xem một bộ phim kinh dị.
Nhưng chính người đàn ông
không khác gì nam chính trong phim kinh dị này lại khiến Diệp Nam Sênh
lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác tim đập dồn dập nhất.
902, anh tuyệt quá! Cô nói bằng khẩu hình miệng.
Tiếng tút tút máy bận vọng tới.
“902, làm sao đây? Cô ta ngắt máy rồi, chắc chắn là bị anh nói trúng, rồi
thẹn quá hóa giận, Đới Minh Trang sẽ gặp nguy hiểm… Ưm…” Diệp Nam Sênh
lên tiếng.
Vẫn giống như lần trước, Cung Khắc dùng hai ngón tay để cô im lặng, “Trước đây cô cũng nói nhiều thế này à?”.
Anh ta tỏ ra vô cảm, nhưng chính nét mặt không cảm xúc ấy khiến Diệp Nam
Sênh cảm thấy anh dường như đang nói: Sớm biết cô lắm lời như vậy, tôi
đã không thân thiết với cô.
Dĩ nhiên, chắc chắn Cung Khắc không nói vậy, anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói hai chữ: “Tới rồi”.
Có gió thổi lên, lá cây xào xạc như một bản nhạc ma quỷ. Lần này Cung Khắc khác hẳn, anh sải bước đi đầu bởi vì tính mạng của Đới Minh Trang đang
chông chênh giữa sống và chết.