Chuyện gì cũng có nguyên nhân, chẳng có chuyện gì vô duyên vô cớ.
Giống như việc cả đám Đới Minh Phong đột nhiên tới đây, nhất định là đã có người thông báo.
Ngồi giữa nhìn Cung Khắc, Cung Khắc lại đang nhìn mấy người ngồi sau lưng Đới Minh Phong.
Khi Diệp Nam Sênh còn đang chưa hiểu chuyện gì thì anh đột ngột đứng dậy,
đi tới trước mặt Đới Minh Phong, gạt anh ấy ra, nắm lấy đôi tay nhỏ xíu
giữa đám đông, là Đông Đông.
“Bố ơi!” Cô nhóc dường như nhận ra
bố đang có dấu hiệu giận dữ bèn nhào tới ôm lấy chân Cung Khắc, “Bố ơi,
con muốn xem bố bắt ma cà rồng!”.
“Vương Diệp…” Cung Khắc gọi tên cậu trợ lí. Vương Diệp vừa mới đón chị họ giờ đỉnh đầu đang vã mồ hôi,
bấm bụng bước lên trước, “Thầy Cung, em đúng là có làm theo yêu cầu của
thầy ở nhà trông Đông Đông, nhưng con bé nói nhà thầy hay có những con
vật kì quái và nguy hiểm chạy vào, nào là nhện kịch độc, còn có cự đà
thích ăn thịt. Em thấy khá nguy hiểm nên đã đưa con bé tới đây. Vả lại
em nghe nói trước đây thầy cũng từng đưa Đông Đông theo trong lúc phá
án”.
“Lần này khác.” Chiến tuyến phá án lần này có thể rất dài,
thủ đoạn giết người của hung thủ mặc dù rất tanh tưởi nhưng còn tàn nhẫn và quyết đoán. Cung Khắc từ chối, ra hiệu cho Vương Diệp khẩn trương
đưa Đông Đông đi.
“Bố ơi…” Đông Đông bèn ngồi phịch xuống đất, ôm lấy chân Cung Khắc không chịu buông. “Nếu bố không đưa con đi cùng bắt
ma cà rồng, con sẽ không ăn viên dinh dưỡng nữa”.
Viên dinh dưỡng là một viên thuốc to bằng móng tay, có vị đắng. Đối với một đứa trẻ sức khỏe còn khiếm khuyết, bắt buộc phải uống loại thuốc này như Đông Đông
mà nói, mỗi viên thuốc là khổ nạn mỗi ngày.
Đây là tuyệt chiêu để Đông Đông đối phó với bố. Cũng biết lần này yêu cầu của mình có hơi vô
lí, Đông Đông bổ sung thêm với nét mặt quả quyết, “Nếu bố không đưa con
theo, Đông Đông sẽ không yêu bố nữa…”. Dường như sợ bố giận thật, Đông
Đông giơ một ngón tay lên, “Đông Đông sẽ không yêu bố trong vòng một
tuần đấy”.
Không biết là vì cảm thấy đây tuyệt đối không phải là
lúc thích hợp cho trẻ con làm nũng hay không đành lòng để con gái thất
vọng, cuối cùng Cung Khắc cũng gật đầu, “Vương Diệp, cậu bế con bé qua
phòng nghỉ bên cạnh”.
Vốn dĩ thấy Cung Khắc gật đầu, Vương Diệp
cũng vui mừng, tưởng rằng có thể tham gia vào vụ án trước nhưng không
ngờ tới cuối cùng ngay cả nghe ngóng cũng phải nghe qua vách.
Nhìn theo Vương Diệp bế Đông Đông rời đi với vẻ không cam tâm tình nguyện,
khi cùng Đới Minh Phong đi vào trong phòng, Hạ Đồ còn len lén giới thiệu với anh ấy, “Vương Diệp là em họ của em”.
Một Vương Diệp vì lo
lắng cho bạn gái mà nhờ đến lực lượng cảnh sát cấp thành phố, kể cả phải thông qua một chuyên viên về máy tính như Hạ Đồ, rõ ràng là cậu chưa đủ chín chắn. Nhưng cũng may, chỉ riêng sức người của Công an quận Bính
Đông, muốn điều tra vụ án này quả thực khó khăn.
Cung Khắc gật đầu.
Sau khi mấy người mới đến ngồi xuống, họ lại tiếp tục cuộc họp vừa rồi.
“Thầy Cung, có thể giải thích cụ thể ba ý vừa rồi cua thầy căn cứ vào đâu không?”
Cung Khắc gật đầu, “Trong dạ dày nạn nhân có thành phần thuốc ngủ còn chưa
được hút sạch sẽ, trong lượng nước tiểu ít ỏi ở bàng quang không có
thành phần thuốc ngủ. Xét về tốc độ tuần hoàn trong cơ thể người, nạn
nhân sau mười phút uống thuốc ngủ mới bị giết, cũng là lúc thuốc ngủ
phát huy tác dụng, hơn nữa có lẽ cô ấy đã trực tiếp uống thuốc mà không
uống nước”.
“Điều này có thể chứng minh được gì? Hung thủ rất có
thể đã lừa nạn nhân rằng đó là C sủi hoặc thuốc cảm gì đó.” Một người
trong đội cảnh sát hình sự xen ngang.
Cung Khắc nắm chặt tay lại thành nắm đấm, “Khi nạn nhân được vớt lên, cô ấy đang mặc gì? Có đặc điểm gì?”.
Người vừa hỏi cúi đầu đọc lại tài liệu rồi trả lời: “Áo lem màu xanh lam,
quần caro màu trắng xám, giày thể thao kiểu mềm, trang phục chỉnh tề”.
“Ra cửa mà không mặc áo khoác, đi uống một viên thuốc được gọi là thuốc cảm gì hoặc gì đó. Nếu vậy thì mang thuốc về phòng uống sẽ hợp lí hơn chứ
không phải chọn ngoài trời tuyết lạnh căm căm, ở một địa điểm không có
nước. Thêm nữa, khi nạn nhân được phát hiện, mắt mở to. Người bình
thường nếu không phải tự nguyện bị giết, trước khi còn ý thức sẽ phản
kháng.” Cung Khắc cất giọng trầm thấp, trong đầu đang vẽ lại tình huống
xảy ra ngày hôm đó.
Nhiếp Duy đứng dưới tuyết, trong lòng mang
theo sự tuyệt vọng, hy vọng “người đó” giúp mình cắt đứt. Sau đó cô ấy
đã uống thuốc, đợi thuốc phát huy tác dụng. Cô ấy ngã xuống nền tuyết.
“Người đó” cúi xuống ấn tay lên vai phải của Nhiếp Duy rồi chứng kiến
thứ đồ hút máu đó tước đoạt sinh mạng của Nhiếp Duy.
“Vậy thưa thầy Cung, làm sao thầy biết Nhiếp Duy từng có bạn trai, hơn nữa hai người họ đã chia tay nửa năm trước?”
Người cảnh sát đó hỏi hai lần, Cung Khắc nghe thấy, ánh mắt mơ màng đã lập
tức biến thành sắc nhọn. Cung Khắc đã phá không ít vụ án, anh kỵ nhất là hai loại án, một là có dính líu tới trẻ con, hai là có dính líu tới lọa đàn ông lừa gạt phụ nữ, phản bội, phụ tình.
“Nhiếp Duy từng làm
phẫu thuật vá màng trinh. Tối qua khi giải phẫu, tử cung của nạn nhân có dấu vết từng phá thai, từ mưc độ liền sẹo của vết thương có lẽ vào
khoảng nửa năm trước.”
Lẽ nào người đàn ông đó khiến cô ấy tuyệt
vọng, từ đó mà cam tâm tình nguyện bị sát hại, thậm chí vào lúc bị rút
máu còn không có chút phản kháng nào? Cung Khắc chìm vào trầm tư.
Theo tư duy của Cung Khắc, Đới Minh Phong sắp xếp lại mọi lực lượng cảnh
sát. Tổ một điều tra những mối quan hệ của Nhiếp Duy, cố gắng tìm những
người có mối quan hệ mật thiết với cô ấy, trọng điểm là nam giới. Tổ hai về quê của Nhiếp Duy, đón bố mẹ của cô ấy, đồng thời thử đi sâu tìm
hiểu gia cảnh nhà họ Nhiếp, điều này rất quan trọng trong việc phân tích nguyên nhân Nhiếp Duy tự nguyện chết. Tổ ba điều tra bệnh viện. Năm
người của tổ bốn phụ trách bảo vệ năm sinh viên từng tới ShawShank trong ngày hôm đó; còn những người của tổ năm, cũng tức là chính Cung Khắc
có mặt trong tổ này hiện đang trên đường tới ShawShank.
Mặc dù Cung Khắc cảm thấy bản thân mấy chữ đố vốn chỉ có tác dụng che mắt, nhưng anh vẫn quyết định tới đó một lần.
Diệp Nam Sênh ngồi trong xe, tay cầm một cuốn tạp chí tuần san, ngoài bìa
viết từ “Bạn trai”, hình nền là một người đàn ông mặc sơ mi kẻ caro. Hạ
Đồ nói đó là một ngôi sao nam đang nổi nào đó ở Hàn Quốc, nhưng Diệp Nam Sênh thấy, ngoài vòng ngực quá phẳng ra, người đàn ông ẻo lả trên bìa
vốn không được tính là đàn ông.
“Yêu quái thì đúng hơn!” Lúc đó cô đã nói vậy.
Tám người ngồi một chiếc xe, có cả Vương Diệp và Đông Đông. Biết sắp được
tới xem trò trốn thoát khỏi mật thất, Đông Đông cứ phấn khích đá chân
mãi, nhưng một giây sau sự nhiệt tình ấy đã bị bố con bé tạt nước, dập
tắt hết.
Cung Khắc nói: “Đông Đông, con đợi ở bên ngoài”.
“Bố!...” Ngọn lửa nhiệt tình bỗng chốc hóa thành sa mạc cằn khô, Cung Tiêu Đằng
nước mắt lưng tròng. Nó muốn nói gì Cung Khắc đều biết trước. Anh điềm
đạm nói một câu, “Không ăn viên dinh dưỡng thì cũng sẽ không có cơm cuộn trứng”.
Một món đổi một món, cơm cuộn trứng của Cung Khắc là món Đông Đông thích nhất, cũng là tử huyệt của con bé.
Thế là Đông Đông tủi thân từ lúc ngồi lên xe đành dồn mọi sự chú ý lên người Diệp Nam Sênh.
“Chị ơi, chị đang đọc gì đấy?”
“Bạn trai.”
“Có hay không ạ?”
“Không hay lắm?”
“Không hay sao còn xem ạ?”
“Để nghiên cứu.” Diệp Nam Sênh đặt tạp chí xuống. Cô không đoán được, một
người thông minh như Nhiếp Duy sẽ vì người đàn ông như thế nào mà phá
thai, hoặc hơn thế - là tự tử.
Đông Đông chớp chớp mắt, “Chị ơi…”
“Sao vậy?” Diệp Nam Sênh nhìn xuống Đông Đông đang giật giật cổ tay áo cô, không hiểu chuyện gì.
“Bố em cũng đẹp trai lắm, chị nghiên cứu bố em tiện hơn đấy.”
…
Không biết có phải vì liên tục có cảnh sát tới hay không mà khi đến trước cửa ShawShank thì nơi đây đã vắng vẻ hơn lần trước rất nhiều.
Các
cảnh sát mặc thường phục sau khi nói rõ thân phận, cô nhân viên đứng
ngoài cửa đón khách lúc trước mặt còn tươi như hoa, lúc sau đã như trời
chuyển mây mù. Cô ta ủ dột nói: “Anh cảnh sát, chúng tôi mở cửa hàng để
làm ăn, đăng kí kih doanh rồi giấy tờ chứng minh ngành nghề đều đủ cả.
Nếu các anh thiếu tiền, ông chủ nói cả giấy đăng kí kết hôn cũng mang ra cho các anh xem. Chúng tôi nào dám làm chuyện giết người chứ, đâu phải
hắc điếm của Tôn nhị nương trong Thủy Hử”.
Muốn mở cửa hàng đen,
đúng là dám đấy! Đới Minh Phong dựng đôi mày lên chuẩn bị nói thì giọng
nói khẽ khàng của Cung Khắc đã vang lên, “Chúng tôi tới chơi đấy chứ”.
Khi cảnh cửa lớn cùng những vòng tròn to đùng theo phong cách lâu đài châu
Âu khép lại sau lưng, những tia sáng thuộc về thế giới con người cũng
rút khỏi căn phòng. Tất cả mọi đồ đạc bên trong đều chìm trong một màu
đỏ rực kinh dị. Vương Diệp dụi dụi mắt, lồng ngực bí bách.
“Khó
chịu thì qua bên kia ngồi một lát.” Cung Khắc đứng trước mặt cậu ấy, rõ
ràng không nhìn mà vẫn biết Vương Diệp không thoải mái. Ngoài sự khâm
phục ra, Vương Diệp cũng không khiên cưỡng. Cậu chầm chậm đi tới bên
cạnh bức tường, ngồi xuống ghế.
Sau khi ngồi xuống, cậu bắt đầu quan sát căn phòng này.
Diện tích căn phòng không nhỏ, phải lớn bằng một sân bóng rổ kiểu nhỏ, có hình chữ nhật hướng thẳng từ trên xuống.
Gian phòng được ngắt thành hai phần băng một đoạn cầu thang ba bậc. Vương
Diệp đứng dựa vào cửa bên đoạn này. Nền đất thấp, các thiết kế chủ yếu
có một chiếc giường, một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên tủ bày các
thứ như thư từ. Vương Diệp khi cảm thấy đầu óc không còn quá choáng váng bèn lấy mấy tờ qua xem, bên trên là một số hình thù như hình tam giác,
hình tròn gì đó.
Rất lâu cậu không nhìn ra được gì, thế là lại bỏ xuống, tiếp tục quan sát căn phòng. Phía bên này, không còn những đồ
đạc cỡ lớn nữa.Quý giá nhất chỉ có một chiếc đàn dương cầm, nắp đàn phủ
đầy bụi bặm in mấy dấu vân tay rõ nét, rõ ràng trước đó từng có người
tới chơi.
Nếu so sánh thì cách thiết kế ở đầu kia căn phòng phức
tạp hơn bên này nhiều. Một đống củi hỗn loạn, một giá sách cũ bày những
cuốn sách to nhỏ không đều nhau, hình con dơi trang trí treo trên tường, lò sưởi không thắp lửa và một xác ướpmô phỏng y như thật đang để hở đôi mắt tròn, trừng trừng nhìn cậu…
Vương Diệp xoa xoa cánh tay,
cộng thêm bên tai không ngừng vang lên tiếng động vật vỗ cánh. Nơi đây
quả thực phù hợp với đặc điểm của một nơi không may mắn.
“Anh à,
cho anh cái này.” Đông Đông vẫn chơi đùa rất vui vẻ, dường như không hề
bị bầu không khí này ảnh hưởng. Chẳng mấy chốc, nó đã chạy tới bên cạnh
Vương Diệp, đưa cho anh một xâu … tỏi.
“Chị nói anh mà sợ thì cứ
đeo nó lên cổ, ma cà rồng sợ thứ này lắm.” Đông Đông tỏ ra rất nghiêm
túc, thậm chí nó còn nghiêm nghị đeo dây tỏi lên cổ Vương Diệp.
Vương Diệp với chiếc cổ lủng lẳng sợi dây tỏi nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam
Sênh cũng đang đứng gần đó nhìn mình, cảm thấy bản thân như một tên
ngốc.
“Đi nào, Đông Đông, anh dẫn em đi tìm lối ra.”
Cậu hứa chắc nịch.
Nhưng chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ đã chỉ còn năm phút, những người trong phòng dường như đều đã hết đường xoay sở, Hạ Đồ đi tới bên cạnh Cung
Khắc từ đầu tới giờ vẫn đang đứng đọc sách bên giá sách, “Thầy Cung,
hình như không có thu hoạch gì”.
Cung Khắc “ồ” lên một tiếng, lại tiện tay lật trang, mắt vẫn dán vào trang sách nhưng lại lên tiếng nói
với Vương Diệp ở đầu bên kia căn phòng, “Vương Diệp, mở đàn dương cầm
lên, ấn phím Do và La tông Sol trưởng”.
“Dạ.” Vương Diệp nhận
lời, đi tới mở chiếc nắp đàn đầy bụi bặm, ấn xuống hai phím. Ai ngờ cậu
vừa ấn xong, Đông Đông đã ở bên khoa chân múa tay, “Anh à, anh ấn sai
rồi. Anh ấn nhầm tông Đô trưởng mất rồi. Để em, để em!”.
Vương Diệp sắc mặt gượng gạo, đành bế Đông Đông lên, để nó ấn xuống hai phím.
“Bố ơi, ấn xong rồi.”
“Trên mảnh giấy ở chiếc bàn đầu giường, hình vẽ thứ ba là gì?” Cung Khắc lại
liên tục lật mấy trang nữa, đôi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách.
“Là ngôi sao năm cánh!” Đông Đông lớn tiếng kêu.
“Ở bên cạnh tay cô.” Cung Khắc nói với Diệp Nam Sênh, Nam Sênh cúi đầu,
quả nhiên thấy một ngôi sao năm cánh khảm trên chiếc khiên. Cung Khắc ra hiệu cho cô: “Quay nửa vòng.”
Diệp Nam Sênh làm theo lời anh, kinh ngạc phát hiện ra phía dưới ngôi sao năm cánh ẩn một chữ cái B.
“902, có một chữ B.”
Cuối cùng Cung Khắc cũng hạ tay xuống. Những ngón tay gầy guộc, trắng nhợt
chuyển động trên giá sách đầy bụi, cuối cùng cũng dừng lại trên một cuốn sách ở hàng thứ hai, tên Blood Cold. Ngay sau đó, động tác của anh rất
nhanh. Anh lấy sách ra, đi tới bên cạnh đống củi rút vài thanh cầm trong tay, rồi lại ném thanh củi ra, đi tới bên tường, cầm viên phấn vẽ nhanh một số kí hiệu kì quái lên tường. Diệp Nam Sênh nhận ra một trong số
đó, đó là những kí hiệu chỉ dùng trong Vật lí lượng tử và Toán học cao
cấp.
Cung Khắc tổng cộng mất năm phút để làm những việc mà trong
mắt người khác là hoàn toàn hỗn loạn này. Sau đó, anh ném mọi thứ trong
tay đi rồi ra chỉ thị. Đới Minh Phong đứng bên canh vật trang trí hình
con dơi, Hạ Đồ đứng bên cạnh giá sách, Vương Diệp và Đông Đông đối diện
với xác ướp, còn Diệp Nam Sênh…
“Vì sao lại bắt tôi nằm lên
giường?” Sự sắp xếp này khiến Diệp Nam Sênh muốn phản kháng. Phản ứng
của Cung Khắc lại rất bình thản, “Thể trọng của cô phù hợp, gần đây mới
béo lên nửa cân, bây giờ là năm mươi cân….”
Diệp Nam Sênh lập tức giơ tay cho Cung Khắc dừng lại, ngoan ngoãn nằm lên giường.
Gần như cùng lúc ấy, Đới Minh Phing xoay con dơi, Hạ Đồ rút ra một cuốn
sách, Vương Diệp giương mắt nhìn ngón tay nhỏ của Đông Đông chọc về con
ngươi của xác ướp, sau đó… “Rầm” một tiếng, ánh sáng cảu chiếc đèn chân
không hắt ra từ phía đuôi giường, lối ra nằm ngay phía dưới giường, là
một cái hầm.
Được trở về trong thế giới của ánh sáng, Diệp Nam
Sênh vừa phủi bụi trên người vừa hỏi Cung Khắc: “Anh đã sớm biết cách
thoát ra rồi đúng không?”.
Cung Khắc cầm cuốn sách mình vẫn đọc
khi ở trong mật thất ban nãy trong tay, nhìn thẳng về phía trước, “Năm
2002, tôi tới Mỹ thăm một người, từng chơi cái này ở Silicon Valley. Lúc đó tại Silicon Valley, có mười mật thất”.
“Lẽ nào anh qua hết?” Diệp Nam Sênh nhướng mày.
Cung Khắc lắc đầu, “Qua được sáu cái”.
Tôi nói mà, anh đâu phải thần thánh. Diệp Nam Sênh tự lẩm bẩm. Nhưng ngay
sau đó cô đã chết nghẹn vì một câu nói khác của Cung Khắc.
Anh nói: “Tôi chỉ dừng lại ở đó một tiếng rưỡi, những cửa khác ở đó không có thời gian chơi”.
Cung đại gia à, “mèo khen mèo dài đuôi” là một thói quen không tốt đâu, anh
có biết không hả! Diệp Nam Dênh không ngừng lườm nguýt sau bóng lưng gầy nhằng của Cung Khắc, thầm lặp đi lặp lại câu hét ấy trong lòng.
Hôm đó, ngoài chơi ra, họ cũng không phải không có thu hoạch. Thu hoạch
chính là Cung Khắc hỏi một cuốn sách ông chủ mua về. Nghiêm khắc xem xét thì đó cũng không phải là một cuốn sách hoàn chỉnh, trong sách thiếu
mất vài trang, mà phía trước của những trang bị thiếu ấy vẫn còn một
phần mở đầu: Curse of Vampire. Dịch ra tiếng Trung chính là “Lời nguyền
của ma cà rồng”. Không biết là trùng hợp hay là gì đó, số trang thiếu
vừa đúng sáu trang.
Sáu lời nguyền, sáu cách tử vong.
Đương nhiên, những cảnh sát theo chủ nghĩa duy vật sẽ không tin vào sự tồn
tại của lời nguyền. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Đới Minh Phong
vẫn tăng cường nhân lực bảo vệ năm người kia. Cùng lúc này, mất phương
diện điều tra trước đó đều phá được khó khăn. Tính cách của Nhiếp Duy
không phải là hướng nội bình thường. Đừng nói tới bạn trai, bạn gái của
cô ta cũng không có mấy người. Người bạn duy nhất – Vạn Vi Vi – cũng
đồng thời là một trong số sáu người hôm đó tới hội quán thoát khỏi mật
thất.
Cảnh sát vừa bảo vệ cô ta đồng thời cố gắng hỏi được những
thông tin có giá trị. Tiếc là Vạn Vi Vi tuy xinh xắn nhưng hỏi gì cũng
không biết.
Đúng vào lúc việc phá án lại rơi vào bế tắc, một
chuyện còn nan giải hơn đã xảy ra. Vạn Vi Vi mất tích ngay trước tầm mắt của cảnh sát…