Trong ký ức của Diệp Nam Sênh, ký ức duy nhất được coi là đáng sợ là một vụ
án xảy ra trong một căn nhà cực kỳ cũ nát. Ngôi nhà đó được lợp rơm,
dựng cột gỗ, cửa kính đã vỡ masy mảnh, vừa hay hôm đó còn là một ngày
nhiều gió, khung cửa không ngừng phát ra những tiếng cọt kẹt, tóm lại là một căn nhà cực kỳ tan nát.
Diệp Nam Sênh còn nhớ trong tên của
huyện đó cũng có một chữ “Dương”, mà căn nhà rơm đó chính là “phòng giải phẫu” mà huyện cung cấp cho pháp y. Ở đó, Diệp Nam Sênh đã lần đầu tiên trong đời đã giải phẫu cho một thi thể chết một cách bất thường. Con
ngươi của nạn nhân bị móc đi, trên người tổng cộng hứng chịu hơn ba trăm nhát dao, da thịt bị dao băm nát như vảy cá, tóm lại cực kỳ khủng
khiếp.
Bây giờ mỗi lần hồi tưởng, Diệp Nam Sênh vẫn còn rõ những
ngón tay ngả sang màu tím của người phụ nữ đó, vì móng tay bị tước khỏi
ngón tay, cứ thể rỉ máu.
Diệp Nam Sênh cảm thấy đó là ký ức đáng
sợ nhất của cô, không phải vì nạn nhân nũ chết thê thảm thế nào mà vì
hung thủ thật sự giết bà ấy là con trai ruột, một mối quan hệ mẹ con
lệch lác khó mà lý giải.
Cô còn nhớ sau khi kết thúc vụ án đó, cô ủ dột quay về báo cáo với bà Mục. Khi ấy bà Mục nhìn cô bằng nét mặt kỳ lạ, một lúc sau đó đột nhiên ôm chầm lấy cô: “Nha đầu, cảm ơn con đã
nương tay với mẹ, sau này mẹ sẽ không chê cười, châm biếm, đả kích, trả
thù, chèn ép, trêu chọc con nữa!”
Kết quả, ngày tháng vẫn tiếp
tục trôn, cách chung sống giữa cô và bà Mục vẫn vậy. Diệp Nam Sênh chứng kiến càng ngày càng nhiều cái chết và cũng quên đi nối khiếp sợ ban
đầu.
Nhưng tới hôm nay, trên con đường tấp nập ở thành phố Bắc
An, trong một quán nước không hề nổi bật thậm chí còn hơi bẩn và hỗn
loạn, khi tắt điện, tất cả tối thui, người đàn ông với búet danh “Bạch
Dương” ấy đã dùng giọng nói không quá dễ nghe của mình để một lần nữa
đánh thức ấn tượng đáng sợ ban đầu kia của Diệp Nam Sênh.
“Người
mất tích thứ ba là một sinh viên đại học, kỳ nghỉ hè thuê một căn hộ để
dạy trẻ em học vẽ, đã dạy được một tuần. Một ngày nọ, lúc lên lớp, cô ấy bỗng thấy đau đầu, bèn để các em nhỏ ở lại trong phòng tự vẽ, còn mình
sang phòng bên cạnh nằm một lúc. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, các bạn
nhỏ bèn đi tìm cô giáp. Cánh cửa rõ ràng là khóa chặt mà cô sinh viên đó lại biến mất. Trên bàn đặt một cốc nước, bên trong là nước nóng, có lá
trà xanh chao đảo trên mặt nước, còn chưa chìm xuống đáu, có lẽ vừa được cho vào...”
Nguồn sáng bị mất đột ngột quay trở lại, phòng bên
vọng lại tiếng oán trách của ông chủ quán nước, hình như ông ấy đang nói câu “Còn không cung cấp điện ổn định, quyết chuyển nhà” gì gì đó.
Bóng đèn chân không nhấp nháy mấy cái rồi dần đần sáng trở lại như bình
thường, có tiếng rẹt rẹt vọng xuống từ trên đỉnh đầu mấy người họ. Xem
ra dù có nguồn điện ổn định thì ông chủ quán nước cũng phải thay bóng
đèn mới rồi. Mấy người ngồi dưới đèn, mỗi người lại có một biểu cảm khác nhai. Diệp Nam Sênh khịt mũi, “Kể chuyện khá đấy.”
Hạ Đồ và Đới
Minh Phong thân là cảnh sát hình sự, dĩ nhiên sẽ không tin vào mấy câu
chuyện của Bạch Dương, có điều là một cô gái, trên gương mặt Hạ Đồ vẫn
còn chút sợ hãi, nhưng cũng tan đi rất nhanh.
Cung Khắc vẫn đang
trong trạng thái trầm tư suy ngẫm. Anh nhìn Bạch Dương, lại giống như
không phải đang nhìn anh ta. Một lát sau, anh lên tiếng: “Anh Chu có sở
trường trong việc làm nổi bật bầu không khí, thích miêu tả tâm lý thông
qua động tác của nhân vật.”
Chu Tác Thổ nhướng mày, “Anh cũng đọc sách của tôi.”
Cung Khắc lắc đầu, “Tôi đọc sách bàn luận về học thuật.”
“À...” Hưng phấn tới gần, Bạch Dương lại có vẻ cao hứng.
“Nhưng là tôi đang định đọc.”
Diệp Nam Sênh chăm chú quan sát nét mặt một giây thay đổi ba lần của Bạch
Dương, nhìn Cung Khắc với vẻ buồn cười: Anh trêu trẻ con đấy à?
Đúng như những fi trước đó Đới Minh Phong đã dự liệu, tới tận lúc tạm biệt,
Bạch Dương vẫn chưa tiết lộ cho bọn họ nội dung của Cháy đêm 2. Nói theo giọng điệu kiêu ngạo của Bạch Dương thì: “Đây là bí mật thương mại!”
Nhìn Bạch Dương đi lên gác về nha, Đới Minh Phong có vẻ buồn bã vì chẳng được thu hoạch gì.
“Cũng không phải là về tay không.” Cung Khắc lên tiếng, “Chí ít có một chuyện bị tôi phát hiện ra.”
Chuyện mà Cung Khắc nói tới hơi bất ngờ đối với Hạ Đồ và Đới Minh Phong. Anh
nói: “Cháy đêm 2 có thể không phải do Chu Tác Thổ viết.” Có được kết
luận này không phải là vô căn cứ.
“Phía nhà xuất bản nói, Bạch
Dương là một người làm việc rất kín đáo. Xét theo góc độ tâm lý học,
nguyên nhân của sự kín đái này có rất nhiều: nguyên nhân chủ quan,
nguyên nhân khách quan, do chủ động, do bị ép buộc... rất nhiều lại. ban nãy Bạch Dương nói không ít, rất dẻo miệng. khi tôi nói chưa từng đọc
sách của anh ta, anh ta lộ rõ vẻ thất vọng, chứng tỏ anh ta rất để ý tới việc được người khác khẳng định, hy vọng được mọi người ngợi khen, thế
nên siwj kín đáo ấy có lẽ là...”
“Bị động, do yếu tố khách quan!” Còn chưa đợi Cung Khắc nói xong, Hạ Đồ đã cướp lời. Những gì Cung Khắc
nói, Đới Minh Phong cũng đồng quan điểm, nhưng anh ấy đang nghĩ tới một
vấn đề khác: “Nhưng mà, chỉ dựa vào điểm này là có thể nói Cháy đêm
không phải do anh ta viết hay sao? Nếu không phải thì do ai viết? Người
viết lẽ nào lại không muốn nổi tiếng? Tôi nghe nói cuốn sách này rất nổi tiếng mà!”
“Đúng vậy, nếu thật sự không phải do Chu Tác Thổ
viết, vậy thì người viết cuốn sáhc này chỉ có hai khả năng, hoặc là bị
một ai đó vì một lý do nào đó ép buộc phải viết tiểu thuyết này, hoặc là tác giả thật sự của cuốn sách vốn không muốn để người ta biết mình là
người viết...”
Dù là khả năng nào trong hai loại trên, thì mục
đích của kẻ trốn trong bóng tối cũng đáng để khiến cảnh sát chú ý. Đặc
biệt là tình huống thứ hai, người đó rất có thể liên quan khá lớn tới vụ án mất tích mà mọi người đang điều ta.
Có thể là ai đây? Trong lúc nghĩ như vậy, một hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu Cung Khắc – Trương.
“Thầy Cung... Thầy Cung!” Tư duy của Cung Khắc đứt đoạn trong tiếng dọi của
Đới Minh Phong. Ánh mắt anh mơ màng rồi tỉnh táo lại: “Tôi cảm thấy vẫn
nên zác nhận xem cuốn tiểu thuyết rốt cuộc có đíng do Chu Tác Thổ viết
hay không rồi hẵng tính tới những chuyện khác.”
Đới Minh Phong
gật đầu. Phía Lâm thủy vẫn đang truy tìm tung tích của mấy người mất
tích, người được tìm thấy nghe nói vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Còn những
người chưa có thu hoạch gì này thì lựa chịn tạm thời ở lại thành phố Bắc An, tiến hành điều tra sâu thêm.
Đêm ở thành phố Bắc An, gió rất lớn, cửa sổ dày hai lớp của nhà khách vẫn không thể ngăn được tiếng gió như tiếng an nghiẹn ngào bên ngoài kia lùa vào phòng; Diệp Nam Sênh đi
tắm, Cung Khắc tắm xong trước cô đã sấy tóc rồi dựa vào đầu giường đọc
sách, chiếc điều hòa vù vù lè lưỡi đỏ, trái tim của ai đó đang bước theo câu chuyện trong cuốn Cháy đêm, chưa thể bình yên.
Đó là căn
phòng không có bất kỳ đồ trang trí nào, bốn bức tường xung quanh được
sơn trăng, trên tường cũng không có cửa. Phía Đông thì lại có một khung
cửa sổ sắt sàn, rất lớn rất lớn, khiến căn phòng có đầy đủ ánh sáng. Anh ta ngồi trên ghế xoay, trước mặt là một chiếc bàn, trên chiếc bàn bày
một chiếc máy tính xách tay, kiểu dáng vừa nhẹ vừa mỏng, là mẫu mới năm
nay của một thương hiệu nổi tiếng nào đó tại Mỹ.
Trên màn hình
bật một file văn bản, từ xa nhìn vào là chi chít những con chữ đen xì.
Anh ta nhìn chằm chằm lên màn hình, mười đầu ngón tay không ngừng lướt
nhanh trên bàn phím. Anh ta có một đôi mắt tuyệt đẹp, màu hạnh nhân, đôi mi dài thật dài, căm hơi nhọn, dường như thể hiện bản thân không phải
là một người rộng rãi cho lắm. Lúc này đây đôi mắt anh ta đang di chuyển sáng trái sang phải cực nhanh theo tốc độ của ngón tay.
Cuối cùng, khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông thứ mười ba, anh ta cũng gõ xong mấy chữ “Hết quyển 2.”
Ngồi trên ghê, anh ta hơi ngây người giây lát rồi đứng dậy. Chiếc ghê bên
dưới dịch chuyển, cọ xuống nền phát ra tiếng động rất chói tai. Nhưng
anh ta làm như không nghe thấy, quay người đi tới bên cửa sổ. Anh ta đẩy một cánh cửa ra, gió bỗng chốc phần phật thổi vào từ khe cửa. Anh ta
hướng mắt ra ngoài cửa sổ, sương giăng kín thành phố. Từ tầng hai mươi
nhìn xuống, chỉ thấy một khoảng trắng mênh mông. Chống tay lên khung cửa đứng một lúc, cuối cùng dường như buông bỏ được thứ gì đó, anh ta buông người nhảy xuống.
Căn phòng rất yên tĩnh, không còn gì ngời
tiếng gió thổi mà tiếng máy chạy yếu ớt của chiếc máy tính xách tay. Văn bản trên máy tính chưa được đóng lại, vẫn dừng ở trang trắng đó. Trang
trắng một nửa còn thừa, bên trên dòng chữ “Hết quyển 2” có một đoạn văn
như thế này:
Bình minh của thành phố lặng lẽ tới gần. Tiếng gió, tiếng chim hót, hương hoa thơm, mùi cỏ xanh... Tất cả dường như đã trở
về chốn ban đầu giống như bốn con người từng mất tích. Nhưng điều họ
không biết là chốn quỹ đạo vốn có. Đó là con đường xuống địa ngục.
Sáng sớm, Cung Khắc vẫn dậy sớm hơn Diệp Nam Sênh nửa tiếng như thường lệ.
Vì không quen thuộc với thành phố Bắc An, nên phải vòng vèo rất lâu
trước cửa nhà khách anh mới tìm thấy một sạp hàng bán sữa đậu nành và
quẩy nóng. Mua đồ xong, anh xách về nhà khách. Tới trước cửa, anh bắt
gặp Đới Minh Phong ăn mặc chỉnh tề đang định đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Cung Khắc hỏi. Đới Minh Phong vò đâu, dường như không định nói
cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hạ Đồ không thích ăn mấy món
trong nhà khách, em đang tính ra ngoài mua đồ ăn sáng về.”
Cung
Khắc giơ mấy thứ trong tay lên, “Quẩy nóng sữ đậu nành, tôi thấy quán đó đông khách, chắc là không tệ đâu, mua cả phần cho hai người đấy.”
Đới Minh Phong cười hì hì: “Vậy thì cảm ơn thầy Cung, em không khách sáo nữa nhé.”
“Không có gì, cậu cũng cố gắng lên.”
“Cố gắng gì ạ?”
“Hạ Đồ.” Cung Khắc dùng một ánh mắt như đã nhìn thấu mọi việc biểu đạt ý:
“Đới Minh Phong, cậu đâu phải là một người khi không lại tỏ ra nhiệt
tình với đồng nghiệp nữ.”
Lần này tới lượt đội trưởng Đới đỏ mặt, đồng thời cũng không thể không cảm thán: “Thầy Cung sau khi kết hôn
thì lĩnh vực nghiên cứu tâm lý đã chuyển từ phạm vi hình sự sang nắm bắt tình cảm rồi.”
Thế này cũng quá đáng sợ đi!
Hạ Đồ không
biết nguồn gốc của mấy món quẩy nóng sữa đậu nành, cô ấy và Diệp Nam
Sênh đều ăn rất ngon lành. Nhưng còn chưa ăn xong, đồng nghiệp của Đới
Minh Phong ở Bắc An đã báo tin. Đã có kết qua điều tra Chu Tác Thổ, đúng là có vấn đề. Thế là chưa kịp xong bữa, mấy người họ đã vội tới trụ sở
Công An tỉnh A đặt đại thành phố Bắc An.
Trụ sở Công An tỉnh A
không cho người ta cảm giác quá phô trương, chỉ là tòa lầu cũ với diện
tích không nhỏ với chiếc phù hiệu ngành lấp lánh dưới ánh nắng rõ ràng
khiến nó càng trở nên trang nghiêm. Ra vào ở đây rất nghiêm ngặt, cần
phải xuất trình giấy tờ và xác mình thân phận. Cũng may Đới Minh Phong
và Hạ Đồ đều là những gương mặt thân thuộc, nên đám Cung Khắc nhanh
chóng tới được một phòng họp nào đó ở tầng năm.
Nhưng điều khiến
Cung Khắc bất ngờ là Phó Giám đốc Công an tỉnh A – Hạng Tiền Tiến lại
xuất hiện ở buổi họp. Tuy nhiên, anh cũng nhanh chóng biết được nguyên
nhân, có điều nguyên nhân này thật sự quá bất ngờ:
Vụ án mất tích ba người trong căn nhà 401 mà Chu Tác Thổ từng kể hóa ra là thật...