Hai tay Lục Tuấn Trì cầm súng, hắn cẩn thận bước xuống cầu thang, hành lang trước mắt được ánh đèn mờ tối thắp sáng. Hai bên hành lang có vài căn phòng, hắn tiến lên vài bước, mùi máu tươi càng lúc càng nồng.
Vài viên cảnh sát cũng bước xuống, đi theo sau hắn vào tầng hầm có hơi tối tăm.
Khi Lục Tuấn Trì đi qua một căn phòng, hắn nghe thấy vài tiếng ưm ưm phát ra từ cổ họng khi bị bịt miệng.
Cửa phòng không khóa, Lục Tuấn Trì khẽ đẩy một phát, cánh cửa mở phát ra tiếng cót két. Hắn nghiêng người giơ súng, xác định trong phòng hoàn toàn an toàn, không có mai phục rồi mới đi vào.
Đây là một căn phòng đầy máu, trên vách tường, sàn nhà đều có từng mảng lớn đỏ thẫm, ngay cả trên trần nhà cũng có máu văng lên, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một màu đỏ máu, tựa như địa ngục trần gian, khiến người khác buồn nôn.
Trên chiếc giường kim loại trong phòng, có một cô gái bị trói tay chân đang nằm, hơn nữa cổ tay cô còn đang chảy máu không ngừng, cô gái này đúng là nhân viên nữ Ninh Kha vừa mất tích cách đây không lâu…
Lục Tuấn Trì buông súng bước vào, mặc dù ý thức của nạn nhân không được tỉnh táo, nhưng rõ ràng vẫn còn sống.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói với Khúc Minh: “Mau cứu người!”
Lục Tuấn Trì và Khúc Minh nhanh nhẹn tháo băng dính trên miệng Ninh Kha, sau đó cởi trói cho cô. Khúc Minh cởi áo khoác ngoài của mình buộc chặt lên cổ tay Ninh Kha, giúp cô cầm máu tạm thời…
Ninh Kha đã không còn tỉnh táo, nhưng cô có thể nhận ra mình đã được cứu, khi Lục Tuấn Trì băng bó cho cô, cô không kìm được nước mắt, mở miệng khẽ nói: “Cảm ơn.”
Lục Tuấn Trì nói với cô: “Đừng sợ, cô an toàn rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay.”
Hai người nhanh chóng thu xếp cho nạn nhân, xong xuôi Lục Tuấn Trì lại sực nhớ ra gì đó, nói với Kiều Trạch đứng bên cạnh: “Lập tức trích những tài liệu liên quan đến Phó Vân Sơ ra.”
Lúc này, các cảnh sát khác cũng thử mở mấy cánh cửa bên cạnh.
Trên hành lang còn có vài phòng khác, phần lớn đều không khóa.
Một trong những căn phòng đó chứa vài giá áo, trên đó treo đủ loại trang phục nữ nhiều kiểu dáng, còn có một vài đôi giày nữ số lớn bày dưới đất.
Trong mấy căn phòng khác, có phòng chồng chất đồ đạc linh tinh, có phòng để các loại chất hóa học, còn có rất nhiều hộp gỗ giống như chiếc đựng mẫu tay chân cụt lúc trước.
Lục Tuấn Trì đi tới cuối hành lang, hắn hít một hơi thật sâu rồi vặn nắm cửa, căn phòng này khác với những căn phòng phía trước, bên trong được quét dọn sạch sẽ, hai kệ để đồ được đặt sát tường, trên đó bày một vài rương gỗ lớn.
Vài chiếc tủ động cỡ lớn được kê trong góc phòng, lúc này chúng vẫn đang rung lên ù ù.
Lục Tuấn Trì nhìn những chiếc hộp vuông kia, bỗng cảm thấy có dự cảm bất an, những cái hộp đó gợi hắn nhớ lại những chiếc hộp chứa tay chân cụt nhưng chiếc hộp trước mắt lại lớn hơn nhiều.
Lục Tuấn Trì nhớ tới một bức tranh hắn vừa nhìn thấy ngoài sảnh.
Khi đó hắn vội vàng đi qua, chỉ kịp liếc nhìn một cái nhưng hắn vẫn còn nhớ bức tranh đó tên là “Chí Ái”.
Trên bức tranh đó, rất nhiều những chiếc hộp thế này xuất hiện sau lưng một người phụ nữ.
Lục Tuấn Trì tới gần, hắn đeo găng tay, bê một chiếc hộp trên giá xuống. Sau khi mở nắp, hắn phát hiện bên trong là chất bảo quản màu trắng giống những chiếc hộp kia.
Tim Lục Tuấn Trì nảy lên thình thịch, hắn biết, có lẽ bên trong chiếc hộp kia giống như Tô Hồi từng nói – là biểu tượng của hung thủ.
Dựa vào kích cỡ hộp, hắn ước chừng bên trong hộp chứa đựng thứ gì.
Chỉ là Lục Tuấn Trì không muốn tin vào sự thật đó.
Hắn vươn tay vạch đống bột phấn kia ra, đào xuống phía dưới, hắn đụng phải da người, sau đó một mớ tóc màu đen sẫm xuất hiện trước mắt hắn…
Đó là một mái tóc rất dài của phụ nữ.
Một cảm giác khó nói thành lời dâng lên trong lòng Lục Tuấn Trì, không cần phải đào thêm nữa, hắn đã xác nhận được chiếc hộp này chứa đựng thứ gì…
Tô Hồi nói rất đúng, chiến lợi phẩm của hung thủ khác với những kẻ khác, vậy nên hắn bán số chân tay đi như những phụ kiện.
Lục Tuấn Trì xoay người, mở những chiếc tủ cấp đông khổng lồ ra, bên trong là tay chân và những chiếc đầu lìa ra được đông lạnh, chỉ nhìn thôi hắn không thể đếm ngay được trong đó chứa bao nhiêu bộ phận…
Nơi này như một lò mổ, cũng như một cõi ngục giữa nhân gian, những thi thể kia tùy tiện chất đống như vậy, khiến người ta cảm thấy chúng chẳng khác gì súc vật.
Lục Tuấn Trì đứng thẳng người, hắn từng thấy rất nhiều hiện trường vụ án, nhìn thấy đủ kiểu thi thể nhưng dù người có tố chất tâm lý mạnh mẽ như hắn cũng cảm thấy cảnh tượng này quá khó thở.
“Đội trưởng, chi viện và xe cứu thương đều đã tới rồi.” Kiều Trạch vừa nói vừa bước vào phòng, hơi lạnh phả ra khiến cậu rùng mình, sau đó cậu mới nhìn sang những thứ đồ trong tủ đông, Kiều Trạch lập tức bụm miệng…
… … …
Lúc này, trong nhà tù núi Bạch Hồ, Tô Hồi đang ngồi đối diện Tống Dung Giang, anh nhìn gã đàn ông trước mặt, dù tầm mắt của anh vẫn mờ mịt nhưng anh có thể cảm nhận được thù hằn và hung ác trong mắt đối phương.
Nếu Tống Dung Giang có dao trên tay, chắc chắn lúc này gã sẽ không hề do dự đâm về phía anh, ghim thật sâu xuống cơ thể anh.
Trong phòng mở điều hòa âm tường, độ ẩm hơi thấp, hôm nay Tô Hồi khoác thêm một chiếc áo nhưng anh vẫn cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu tận xương tủy.
Đến lúc này, mỗi quan hệ anh tạo dựng trong hai lần gặp mặt trước đã thay đổi hoàn toàn.
Tô Hồi biết, sự tin tưởng Tống Dung Giang dành cho anh đã thấp tới cực điểm, cuối cùng anh vẫn khó có thể nhận được câu trả lời khẳng định nào từ miệng gã đàn ông này, anh cần đổi một cách khác để giao tiếp với gã, mới có thể biết được đáp án anh muốn.
Tô Hồi thừa nhận Tống Dung Giang là một tội phạm có điều khác biệt, gã tự phụ, nhạy cảm, tàn nhẫn, những điều này cũng khớp với khắc họa tâm lý anh làm cho gã.
Điểm bắt đầu của Tống Dung Giang không phải quá cao, anh có thể nhìn ra điều này từ trong vụ án hỗn loạn đầu tiên.
Nhưng càng về sau, tốc độ thăng cấp của gã nhanh chóng leo thang, nhìn vào vụ án thứ hai, gã đã có thay đổi rõ rệt.
Đến vụ án Bùi Vi Vi, gã phá hủy phần lớn bằng chứng, cách đối đáp cũng vô cùng chặt chẽ, thủ đoạn gây án, khả năng chịu đựng trong tâm lý cũng đều ở một đẳng cấp khác.
Cảnh sát không ngừng thu thập đủ mọi bằng chứng, thẩm phán cũng đã gặng hỏi đủ đường, nhưng tất cả đều không thể ép Tống Dung Giang thừa nhận hành vi phạm tội này.
Nếu không phải vì Bùi Vi Vi phù hợp với cách chọn người bị hại của Tống Dung Giang, Tống Dung Giang lại có đầy đủ động cơ và điều kiện gây án, dường như cảnh sát khó có thể móc nối việc Bùi Vi Vi mất tích với Tống Dung Giang.
Tô Hồi nghĩ rằng, quan niệm này của họ đại diện cho một điều.
Ngay từ khi Tống Dung Giang lên kế hoạch giết hại Bùi Vi Vi, gã đã tính đến việc che giấu hành vi phạm tội này rồi.
Gã sẽ không để bất cứ ai biết gã có liên quan tới Bùi Vi Vi, không một ai có thể tìm được Bùi Vi Vi.
Tô Hồi cũng không tỏ ra hoang mang chút nào, giọng anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Nếu anh không muốn nói chuyện, anh có thể nghe thử phân tích của tôi, xem xem tôi hiểu thêm về anh bao nhiêu sau cuộc nói chuyện gần đây với anh.”
Sự bình tĩnh của Tô Hồi khiến Tống Dung Giang hơi băn khoăn, hiện giờ gã cũng không đoán được, rốt cuộc người trước mặt gã đã biết được bao nhiêu.
Tống Dung Giang híp mắt, gã rít một hơi thuốc, chẳng lẽ thầy giáo Tô này thật sự có thể đào bới được bí mật trong lòng gã từ cuộc nói chuyện của hai người sao?
Phòng thẩm vấn bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa chạy vù vù, ánh đèn trên đầu họ càng có vẻ lạnh lẽo và vô tình.
Tô Hồi nói: “Thật ra, Bùi Vi Vi mới là vụ án đầu tiên.”
Tống Dung Giang vừa nghe xong đã lập tức sặc khói, gã ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng lên, sau đó gã chửi: “Mẹ mày, bớt nói láo đi.”
Tô Hồi nhìn gã, nói tiếp: “Tôi đang nói tới thời gian anh phạm tội trong tâm lý, chứ không phải thời gian phạm tội thật sự. Tôi đã điều tra thông tin về Bùi Vi Vi, khi cô ấy còn ở trường, là thành viên của câu lạc bộ văn học, còn từng biểu diễn trong một vở kịch cải biên tác phẩm của Shakespeare. Mặc dù cô ấy ở ký túc xá nhưng vì gia đình ở ngay trong thành phố nên tối thứ sáu hàng tuần cô ấy đều bắt xe trước cổng trường để về nhà, đến tối chủ nhật lại bắt xe về trường. Lúc đó cũng chính là thời gian sau khi anh giao ca.”
Khi anh nói những lời này, Tống Dung Giang bỗng không nói không rằng.
Tô Hồi dừng một lát, nói tiếp: “Anh đã để ý tới cô nữ sinh kia từ lâu rồi phải không? Dù là ở hiệu sách, hay trên đường cô ấy bắt xe về nhà, cô ấy có thể đi một mình, hoặc đi cùng bạn học nào. Trong những câu cô ấy từng nói, có lẽ còn có cả những câu thơ kia…”
Tống Dung Giang ngửa đầu cười khẩy vài tiếng: “Khả năng bịa chuyện của thầy Tô cũng được lắm….”
Tô Hồi lại đưa thêm chứng cứ: “Tôi đoán là anh quen biết Bùi Vi Vi từ khoảng nửa năm trước, vào giữa tháng sáu, thậm chí khi nhìn vào trang cá nhân hoặc weibo của anh, tôi đều có thể thấy được khi đó anh có chút hy vọng vào cuộc sống… Đương nhiên đây chỉ là thời gian anh biết đến Bùi Vi Vi, có lẽ Bùi Vi Vi không nhận ra sự tồn tại của anh.”
Trong thành phố có nhiều taxi như vậy, nhiều người qua lại như thế, ai lại để ý đến một chiếc taxi mình vô tình từng đi.
Thông thường sẽ chẳng có ai nhớ tài xế lái taxi trông như thế nào, cỡ bao nhiêu tuổi, bảng số xe bao nhiêu.
Lúc đó ngay cả Bùi Vi Vi cũng không ngờ rằng, người lái taxi ngồi hàng trước vẫn luôn im lặng đó, thật ra đã quan sát cô từ rất lâu rồi, thậm chí còn nảy sinh những suy nghĩ quái dị…
Tống Dung Giang nghe Tô Hồi phân tích, gã quên luôn việc hút thuốc mà trở nên yên tĩnh, không tiếp tục phản bác.
“Anh bắt đầu theo dõi Bùi Vi Vi, sau đó anh bắt đầu cố ý xuất hiện trong khung giờ cô ấy bắt xe, thông qua những hành trình của cô ấy, anh biết địa chỉ nhà, trường học, những nơi cô ấy thích đến… Anh làm vậy là bởi vì anh muốn theo đuổi cô gái này.”
“Dần dần anh không thỏa mãn với việc chỉ ngắm nhìn Bùi Vi Vi từ bên cạnh nữa, anh bắt đầu huyễn tưởng những chuyện sẽ xảy ra giữa hai người nhưng lúc đó anh cũng ý thức được giữa anh và Bùi Vi Vi có một khoảng cách rất khó vượt qua. Về tuổi tác, anh lớn hơn cô ấy gần mười tuổi. Về xuất thân, anh cũng thua kém cô ấy. Bằng cấp, ngoại hình, anh thấy chẳng có thứ gì của mình xứng với cô ấy, những cảm xúc nhen nhóm trong lòng anh nhanh chóng bị nỗi tự ti thay thế, vậy nên, anh đã đăng những bài viết này…”
Tống Dung Giang cúi đầu, nhìn tấm hình Tô Hồi đã in ra.
Thậm chí Tô Hồi còn có vài tấm hình, là hình gã bị chụp khi theo dõi trước cổng trường Bùi Vi Vi.
Ngồi trước vô vàn bằng chứng, ngón tay Tống Dung Giang khẽ run lên, gã rít thêm một hớp thuốc, làn khói cay nồng xộc vào trong buồng phổi, nicotin vỗ về thần kinh của gã trong một chốc, cuối cùng gã vẫn phủ nhận giả thiết của Tô Hồi: “Thầy Tô, dù tôi sắp bị tử hình rồi nhưng không có nghĩa thầy có thể vu khống tôi.” Gã gằn ra từng chữ: “Tôi chưa từng gặp Bùi Vi Vi!”