Mười giờ tối, phòng 202, tòa nhà số 4, khu dân cư Minh Nguyệt Phương Đình, hai bên vẫn đang giằng co.
Tay, cánh tay, đùi của Đổng Giai Dĩnh đều đã bị đâm, máu tươi chảy ra không ngừng, trong cơn đau, cô đã bắt đầu thiếu tỉnh táo. Tay cô đang bị trói, từ khi bắt đầu trò chơi này, cô vẫn chưa được gặp Chu Diệp.
Nhưng nghe tiếng động vọng ra từ phòng bên cạnh, hẳn Chu Diệp vẫn đang cố gắng phản kháng, anh vẫn chưa từ bỏ.
Đàm Vĩnh Thần mặc bộ đồ đen, ngồi trên chiếc giường đối diện Đổng Giai Dĩnh, gã ngắm nghía con dao trong tay, phe phẩy trước mặt cô.
Căn phòng tràn ngập mùi máu tanh khó át, máu chảy đầy đất, ngửi thôi cũng khiến người ta buồn nôn.
“Vẫn là câu hỏi đó, mày và chồng mày, đứa nào chết?”
Câu hỏi này, trả lời sai sẽ chết, trả lời đúng sẽ sống nhưng đâu mới là đáp án chính xác?
Mặt Đổng Giai Dĩnh trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn ra, các vết thương trên người đều đang đau nhức. Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng cô, hai tai vang tiếng ù ù, cô cảm thấy tên cướp này sẽ không tha cho họ.
Nhưng cô phải trả lời thế nào đây?
Cô đã trả lời câu hỏi này ba lần, kết quả là mình đã nhận ba nhát dao.
Còn Chu Diệp thì sao? Anh nhận được câu hỏi thế nào, trả lời ra sao? Liệu anh có đang chịu đựng nỗi đau như mình không?
Đổng Giai Dĩnh ngẩng đầu, nhìn ra sau lưng gã cướp, mất máu quá nhiều khiến tầm nhìn của cô thỉnh thoại lại tối sầm, cô bỗng cảm thấy không chân thực. Nhưng cô biết đây là căn nhà rất quen thuộc với mình, mọi đồ vật trong nhà đều được cô và Chu Diệp cùng nhau chọn lựa, sắm sửa.
Trên đầu giường trong phòng ngủ có bày một hàng gấu bông. Đó là món quà Chu Diệp tặng cô khi họ còn đang hẹn hò, Đổng Giai Thích thích chú khủng long bằng bông trong máy gắp thú, Chu Diệp bèn tập luyện cả nửa tháng để gắp con gấu bông đó cho cô.
Đổng Giai Dĩnh biết chuyện bỗng thấy thương anh, cô bèn nói: “Anh ngốc quá đấy, số tiền anh đổ vào đó đủ mua quá trời gấu bông rồi.”
Nhưng Chu Diệp lại nói: “Chỉ cần bà xã anh vui vẻ, tiêu chút tiền này cũng thấy xứng đáng.”
Con gấu bông đã được bày trên đó rất lâu, lần nào Đổng Giai Dĩnh cũng cẩn thận hút bụi cho nó, còn đặt tên cho từng con một, cô không nỡ bỏ đi.
Cả ga trải giường nữa, đó là chiếc ga họ mua sau khi kết hôn.
Khi đó họ vừa mới trả xong khoản cọc mua nhà đầu tiên, hai người đều không còn tiền, khi đi dạo, Đổng Giai Dĩnh nhìn thấy một cửa hàng chăn ga bèn vào trong hỏi giá, cuối cùng thấy đắt quá lại không nỡ mua.
Mấy hôm sau, Chu Diệp đã mang bộ ga gối bốn món kia về nhà.
Chu Diệp nói: “Anh có một chiếc Switch, giờ không có thời gian chơi nữa nên đăng bán trên Xianyu rồi.”
*Xianyu: Một APP mua bán đồ.
Mắt Đổng Giai Dĩnh lập tức long lanh nước, cô biết Chu Diệp cũng chỉ có mỗi một sở thích là chơi game mà thôi, anh vẫn luôn dùng chiếc máy chơi game kia, làm gì có chuyện bỏ xó không chơi chứ?
Cô ôm ga giường, hỏi anh: “Sao anh lại biết em thích bộ này?”
Chu Diệp nói: “Lúc ở trong cửa tiệm, tay em cứ sờ tới sờ lui trên ga giường, mắt cũng y như dính chặt vào đó luôn vậy, ai không nhận ra em thích nó cơ chứ? Máy chơi game thì mua cái mới được nhưng chuyện ngủ nghỉ quan trọng hơn, đổi ga giường rồi, em cũng sẽ nghỉ ngơi thoải mái hơn.”
“Nhanh lên!” Gã cướp lại lên tiếng thúc giục cô, cắt ngang hồi tưởng của Đổng Giai Dĩnh.
Đổng Giai Dĩnh thở hổn hển, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cô mặc kệ tên cướp, lại nhìn sang một tảng thạch cao đặt trên chiếc bàn bên cạnh.
Trên tảng thạch cao được vẽ thêm một trái tim, là chuyện xảy ra khi họ đã kết hôn được một năm. Lần đó Chu Diệp gặp tai nạn trên đường đi công tác về, hôm ấy Đổng Giai Dĩnh đã chuẩn bị sẵn một bữa linh đình đón anh về nhà nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Chu Diệp đâu. Sau đó, cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Đổng Giai Dĩnh sợ chết khiếp, cô vừa khóc vừa bắt xe đến bệnh viện, khi ký tên lên đơn cam kết điều trị, tay cô còn run bần bật.
Cũng may cuối cùng không có gì đáng ngại, Chu Diệp chỉ bị gãy tay.
Chu Diệp phải bó thạch cao, khi ra ngoài thấy Đổng Giai Dĩnh khóc bù lu bù loa còn phải an ủi ngược lại cô, “Không có việc gì đâu, chồng em sống dai lắm, có thể biến nguy thành an. Nhìn xem đi, khóc chảy cả nước mũi rồi.”
Đổng Giai Dĩnh vừa khóc vừa lau nước mắt, nói: “Đồ xấu xa! Em lo lắng cho anh mà…”
Chu Diệp nói: “Thật sự không đau chút nào hết, bác sĩ nói mấy tháng nữa sẽ khỏi thôi. Đã vậy nếu được em chúc phúc sẽ khỏi nhanh hơn nữa đó.”
Đổng Giai Dĩnh nhìn thạch cao trắng tinh, cô lấy bút ra, vẽ một hình trái tim lên đó, “Vậy giờ em sẽ chúc phúc cho anh, anh nói thì phải giữ lời đấy.”
Sau khi khỏi hẳn, Chu Diệp nhất quyết giữ lại tảng thạch cao kia, còn bày lên giá, anh nói đây là bùa may mắn của mình.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên mình gặp Chu Diệp tại một buổi gặp gỡ, khi đó cô thấp thỏm xin WeChat của anh, cuối cùng Chu Diệp lại là người kết bạn trước.
Cô còn nhớ lần đầu hai người hẹn cô, cô chọn trang phục rất lâu, sợ mình trang điểm, ăn mặc không được đẹp, suýt nữa đã đến muộn.
Cô nhớ khi họ kết hôn, Chu Diệp quỳ một chân đeo nhẫn cho cô.
Cô còn nhớ khi mình sinh em bé, Chu Diệp vẫn luôn ở bên cạnh động viên cô, cuối cùng khi đứa bé chào đời, bác sĩ đặt em bé nho nhỏ kia lên ngực cô.
Cô nhớ lại tất cả, từng chuyện một.
Còn cả những bài đăng mình đọc được trên diễn đàn gần đây…
Những câu chuyện cảm động về tình yêu đích thực…
Dù họ chỉ là người bình thường nhưng tại sao họ lại không thể có hạnh phúc và tình yêu cho riêng mình?
Ngực Đổng Giai Dĩnh phập phồng, cô dồn hết sự can đảm của mình, nói: “Tôi sẵn lòng chết vì anh ấy, các anh đừng làm hại chồng tôi, dù các anh có hỏi một ngàn lần, một vạn lần cũng vẫn là đáp án này thôi.”
Cô tin rằng, Chu Diệp cũng sẽ nghĩ giống cô.
Cô còn lưu luyến rất nhiều điều, cô không muốn chết nhưng nếu buộc phải chọn một trong hai người phải chết, cô không bao giờ hy vọng người đó là Chu Diệp.
Cô không biết mình còn chịu đựng được mấy nhát nữa, còn gắng gượng được bao lâu nhưng cô tình nguyện là người ra đi.
“Đồ ngu ngốc!” Đàm Vĩnh Thần ngẩng đầu nhìn cô, gã nghiến răng nói: “Mày có biết sau khi mày chết chuyện gì sẽ xảy ra không? Thằng đàn ông kia sẽ cưới vợ mới ngay lập tức, nó sẽ quên mày ngay tức khắc, nó cũng sẽ nói biết bao lời ngon tiếng ngọt với người đàn bà khác. Người khác sẽ sử dụng nhà của mày, đồ đạc của mày, con của mày sẽ gọi người khác là mẹ, cuộc sống của nó sẽ chẳng thay đổi chút nào!”
Trong khoảng thời gian này, từ khi họ bắt đầu hành trình giết chóc này, gã từng gặp rất nhiều người có lựa chọn khiến gã ngạc nhiên.
Có người chồng khóc lóc cầu xin họ giết vợ mình.
Có con cái mong rằng bố mẹ sẽ chịu đâm thay mình.
Có người mẹ lựa chọn hy sinh con gái…
Một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng không một ai trả lời đúng.
Trên thế giới bẩn thỉu này, đâu đâu cũng là những kẻ tràn đầy tội nghiệt nhưng lại không bị trừng phạt.
Gã vừa nghe lựa chọn của những người này, vừa mừng rỡ, vừa giết chóc.
Gã chứng kiến mọi trò hề cầu xin sự sống của họ trước khi chết.
Nhân tính rẻ mạt, gia đình không đáng tin, chuyện xảy ra với gã cũng chẳng phải tình cờ, còn có hàng nghìn, hàng vạn người cũng lựa chọn giống vậy.
Chỉ có họ mới xứng đáng có gia đình, có tình yêu.
Những kẻ bỏ rơi chính gia đình của mình, những kẻ phản bội đó đều đáng chết.
Thậm chí, phản ứng của những kẻ đó khiến gã quên đi đáp án mình muốn tìm kiếm, mục đích của mình khi bắt đầu.
Nhưng tại sao vẫn có người có thể kiên trì được sau từng lần tra hỏi?
Gã nhìn người phụ nữ trước mặt, cô vô cùng bình thường, dáng người thấp bé, thân hình gầy gò, là kiểu người qua đường đi đâu cũng gặp được nhưng cô lại có một vẻ kiên định khiến gã sợ hãi.
Đổng Giai Dĩnh ngẩng đầu, mặt cô đã trắng bệch không còn giọt máu, nước mắt ướt mặt, cô đau đến mức mồ hôi lạnh đầy trán, cô mỉm cười trả lời gã: “Nhưng tôi bằng lòng, tôi yêu anh ấy.”
Nghe cô nói vậy, Đàm Vĩnh Thần bỗng có biểu cảm khiến người khác không thể phân biệt được gã đang đau khổ hay vui sướng, gã kề dao trước ngực Đổng Giai Dĩnh, “Nếu mày thật sự dũng cảm tới vậy, thế thì đi chết đi!”
Gã nói xong, bàn tay cầm dao bỗng khựng lại, trong những lần giết chóc trước đây, gã luôn có cảm giác vui sướng hả hê, gã mong đợi khoảnh khắc con dao đâm vào trái tim những kẻ phản bội này.
Nhưng lúc này, gã lại không cảm nhận được chút vui sướng nào.
Gã thật sự phải giết người phụ nữ này sao? Gã bỗng thấy lưỡng lự.
Đổng Giai Dĩnh nhắm chặt mắt, đợi nhát dao cuối dùng đâm xuống.
Bỗng, có người gõ cửa phòng.
Đàm Vĩnh Thần thả Đổng Giai Dĩnh ra, rảo bước đi tới cửa.
Mễ Thư đứng bên ngoài, cô ngẩng đầu nói với gã, “Anh Đàm, người đàn ông kia đã bị đâm bốn nhát rồi vẫn không chịu từ bỏ.” Nhìn biểu cảm của Đàm Vĩnh Thần, cô có thể đoán được kết quả bên gã cũng giống vậy.
Thấy Đàm Vĩnh Thần không đáp lại, Mễ Thư bèn lên tiếng hỏi dò, “Anh Đàm, chúng ta tha cho họ đi… Chúng ta đã hỏi ba tiếng rồi.”
Họ cũng đã cố gắng lật tung điện thoại và tin nhắn của cả hai người nhưng trong đó không có sự phản bội nặng nền nào hết. Mặc cho họ có nói gì, có châm chọc, khiêu khích thế nào, đôi vợ chồng này vẫn không bỏ rơi nhau.
Mắt Đàm Vĩnh Thần đỏ màu máu, “Tôi không tin! Hiện giờ chúng chưa chịu bỏ nhau, chắc chắn là do chúng ta đâm chưa đủ sâu…”
Mễ Thư vẫn còn lý trí, “Nếu đâm sâu nữa, họ sẽ chết vì mất máu quá nhiều, chúng ta đã đâm bốn nhát rồi, anh cũng biết mà, người bình thường chỉ cần một nhát là đã đổi ý, nhát thứ hai sẽ không kiêng dè lời nói chỉ để cầu xin được sống. Anh phải tin rằng trên đời vẫn có người thật lòng yêu nhau…” Nói tới đây, cô dừng lại, nhìn Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần do dự một lát, nói: “Nhưng chúng ta phải giết chết chúng mới tìm được đáp án…”
Mễ Thư nhìn gã, nói: “Em thấy hiện giờ chúng ta đã có đáp án rồi.”
Đàm Vĩnh Thần bỗng im lặng, sau đó gã nói tiếp: “Chúng đã thấy mặt chúng ta rồi.”
Mễ Thư cúi đầu thở dài, “Chúng ta đã làm nhiều chuyện ác, giết nhiều người như vậy, hôm nay khi ra ngoài còn nghe nói, gần đây cảnh sát đang ráo riết điều tra toán cướp đột nhập nhà dân, e là họ đã tìm được một vài manh mối rồi. Còn cả cặp vợ chồng được thả lúc trước nữa, anh thật sự nghĩ rằng họ sẽ giữ lời hứa sao? Thậm chí họ còn có thể phản bội nhau…”
Ánh mắt Đàm Vĩnh Thần dao động, gã nghiến răng nói: “Không, tôi không tin những gì chúng nói, trò chơi này vẫn chưa kết thúc, tao sẽ đâm thêm một nhát, tiếp tục vòng thứ năm!”
Mục đích cuối cùng của gã chỉ là tra hỏi, gã chỉ không cam lòng nhưng dần đà, gã cảm nhận được khoái cảm trong quá trình giết chóc, cũng dần dần hưởng thụ cảm giác này, giờ đây, phản ứng của của cặp vợ chồng này lại không như gã dự đoán.
Gã cảm thấy phải giết chết họ mới có thể đưa tất cả mọi thứ về quỹ đạo vốn có.
Mễ Thư chớp mắt, cô khẽ nói: “Anh làm vậy, dù cuối cùng anh giết chết họ cũng đâu có ích gì? Trò chơi có quy tắc. Anh đã quên trước đây chúng ta xây dựng quy tắc thế nào rồi sao?”
Tuân thủ quy tắc, trò chơi mới có ý nghĩa.
Khác với Đàm Vĩnh Thần, Mễ Thư không cảm nhận được chút vui sướng nào khi giết người.
Cô là người ủng hộ Đàm Vĩnh Thần, trong khi nhiều người phản đối hành vi của Đàm Vĩnh Thần, ai nấy đều nghĩ rằng gã phát điên thì cô lại kiên quyết tìm đến, đi theo gã.
Khi cô và Đàm Vĩnh Thần thật sự ở bên nhau, cảm giác tôn sùng trong cô càng thêm mãnh liệt, khi đó Đàm Vĩnh Thần đã không còn mờ mịt, bắt đầu đi tìm đáp án.
Mễ Thư nghĩ người đàn ông này rất đáng tin, nếu cô làm bạn gái gã, họ sẽ không vứt bỏ nhau.
Cô cho rằng chuyện Đàm Vĩnh Thần muốn làm là chính nghĩa, cô muốn làm cùng gã, muốn trừng phạt những kẻ kia.
Ban đầu, Mễ Thư cảm thấy như mình đang trả thù chồng cũ nhưng dần dà, cô bắt đầu hoài nghi.
Những người đã chết trong tay họ, những kẻ vứt bỏ người thân trong lúc nguy nan ấy thật sự mắc tội tày trời đến nỗi phải giết sao?
Nếu bọn họ không nhúng tay vào, những người đó thật sự sẽ hãm hại nhau đến chết sao?
Sau từng vụ giết chóc, càng ngày Mễ Thư càng không dám chắc chuyện này…
Càng lúc Đàm Vĩnh Thần càng lệch lạc, gã hưởng thụ việc giết người, gã thích thú khi nhìn những kẻ phản bội kia vùng vẫy.
Gã giễu cợt đám cảnh sát vô dụng, dù họ đã gây án nhiều lần nhưng bọn chúng lại chẳng bắt được họ.
Đến lúc này, họ đã giết chết nhiều người như vậy.
Mễ Thư ngày càng lo lắng, cô cảm nhận được càng lúc cảnh sát càng đuổi tới gần hơn, tất cả mọi chuyện đều sắp kết thúc.
Khi hai người nói chuyện, Trương Tiểu Tài vẫn luôn đứng canh gác trước cửa sổ, cậu ta đang ăn kem, bỗng nhìn thấy mấy chiếc xe đang chạy vào sân, cậu ta quay lại nói: “Anh, tình hình không ổn lắm, có mấy chiếc xe đang vào đây, còn có rất nhiều người đi lại ngoài hành lang…”
Trương Tiểu Tài nhìn thấy có người xuống xe, cậu ta từng vào trung tâm giam giữ tội phạm vị thành niên vài lần, nhìn thoáng qua đã nhận ra vóc dáng người đó không giống người dân bình thường, chắc chắn đã từng được huấn luyện. Cậu ta quay lại chửi một câu: “*** mẹ, lũ cớm, sao chúng lại mò tới đây được?!”
Trương Tiểu Tài sợ hãi, cậu ta ném luôn cây kem đang ăn dở xuống đất, quá khứ tù ngục khiến cậu ta sợ hãi mỗi khi nhớ lại. Dù trong hành trình giết chóc này, cậu ta không hề ra tay nhưng cậu ta được chia một khoản tiền lớn, cũng là đồng phạm. Cậu ta biết nếu mình bị bắt thì điều đang chờ đợi mình là gì. Trương Tiểu Tài vội vã cầm chiếc túi dưới đất lên, “Chúng ta chạy thôi!”
Mễ Thư cũng kéo tay Đàm Vĩnh Thần, “Anh Đàm! Chúng ta đi thôi…”
Nghe gã nói vậy, Trương Tiểu Tài vừa mở cửa đã lập tức khựng lại. Cậu ta đóng cửa rồi quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhiều người đang được cảnh sát và người thuộc tổ dân phố dẫn đi sơ tán, còn có người hỏi chuyện những người đứng bên ngoài.
Cậu ta biết họ không thể chạy thoát, không thể lẻn ra ngoài. Họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bỏ chạy. Đàm Vĩnh Thần nói đúng, họ chạy không thoát.
“Bây giờ chạy ra ngoài chúng ta mới chết chắc! Chúng ta có con tin, có vũ khí, đám cảnh sát kia làm gì được chúng ta!” Đàm Vĩnh Thần vừa nói vừa vào phòng, gã kéo Đổng Giai Dĩnh từ phòng ngủ ra, lúc này cô đã bị thương rất nặng, dù có gỡ dây trói trên tay chân cô, cô cũng không chạy được.
Gã hung hăng đâm dao vào cẳng chân cô, đâm lút cát, Đổng Giai Dĩnh đau đến vã mồ hôi lạnh, cô thét lên đầy thê thảm, đây là nhát dao thứ tư.
“Chúng mày tưởng cảnh sát có thể đến cứu chúng mày à?” Đàm Vĩnh Thần ngồi xổm xuống, tóm lấy tóc cô, nói: “Đừng có mơ! Vẫn chưa kết thúc đâu! Không phải chúng mày nhịn giỏi lắm sao? Không phải chúng mày đều nghĩ cho nhau à? Vậy thì kiên trì đến cùng đi, chứng minh cho tao thấy tình yêu của chúng mày.”
Sau đó, gã quay lại, nói: “Trò chơi tiếp tục!”
—
Những người dưới sân đúng là cảnh sát vừa tới hiện trường, gồm có tổ trọng án và đội hình sự số một, người dẫn đầu là Lục Tuấn Trì và Tề Chính Dương.
Lục Tuấn Trì quay sang hỏi Kiều Trạch: “Đã gọi xe cứu thương chưa?”
Kiều Trạch gật đầu, “Đang trên đường rồi!”
“Công tác sơ tán người dân quanh đây thế nào?”
“Đã thông báo cho từng hộ trong tòa nhà, hiện đang rút lui có trật tự.”
Trong bóng đêm, các căn phòng khác trong tòa nhà đã lục tục tắt đèn, chỉ riêng phòng 202 tầng hai vẫn đang kéo rèm, đèn trong nhà vẫn sáng. Vì căn hộ ở tầng hai, không cao, cảnh sát đã bao vây cả cổng trước và sau tòa nhà, cũng cho người canh sẵn ở cửa, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này, dù toán cướp kia có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
“Ba con tin, hai vợ chồng và con của họ.” Trịnh Bách lấy ống nhòm ra, “Hiện giờ vẫn chưa thể xác nhận hung thủ đang có vũ khí gì trong tay.”
Tô Hồi cũng xuống xe, Lục Tuần Trì quay lại, nhìn ra chỗ anh. Tô Hồi khẽ cúi đầu, cơ thể gầy gò chống chiếc ba-toong trong tay, giữa đống hỗn loạn này mà anh lại kiên định, bình tĩnh, tựa như những điều gian ác này đều không thể hủy hoại anh.
Đúng lúc này, bỗng có người kéo rèm ban công tầng hai.
Đàm Vĩnh Thần đứng trên ban công, tay trái gã đang ôm một đứa bé mới một tuổi, tay còn lại cầm một quả lựu đạn.