Sổ Tay Hình Sự

Quyển 3 - Chương 53



Tô Hồi nghỉ ngơi tại nhà mấy ngày, cuối cùng cũng khỏe hơn một chút.

Đến chiều thứ tư, Lục Tuấn Trì đưa anh đến phòng khám của Dương Vũ Tình.

Lục Tuấn Trì cũng từng đến phòng khám đó vài lần, mỗi dịp cuối năm, phòng khám tâm lý sẽ đánh giá tâm lý cho cảnh sát tuyến đầu như họ.

Họ chiến đấu trên tuyến đầu, trước giờ vẫn trong guồng công việc nhanh, tăng ca nhiều, đến gần những phần tăm tối nhất trong con người, sức khỏe tâm lý vô cùng quan trọng.

Bao năm nay, có không ít cảnh sát gặp vấn đề về tâm lý, mọi người đều không giấu bệnh sợ thầy, còn có rất nhiều người coi việc khám tâm lý là một cách giải phóng áp lực, mãi rồi cũng thành quen.

Vào khu khám bệnh, Lục Tuấn Trì xem đồng hồ, họ đến sớm hơn thời gian dự kiến mười phút.

Cô y tá Kim Thu ở đây đã quá quen họ, lập tức dẫn họ vào trong, “Phải rồi thầy Tô này, hôm nay bác sĩ Dương vướng chuyện gia đình, không đến phòng khám, cô ấy chuyển ca của anh cho bác sĩ An, anh nhận tin nhắn rồi đúng không?”

Tô Hồi nghe cô nói vậy mới sửng sốt, lúc này anh mới mở điện thoại lên xem, anh hoàn toàn không nghe tiếng tin nhắn, “Chắc là tôi bỏ sót mất rồi nhưng không sao, bác sĩ khác cũng được.”

Kim Thu mỉm cười, nói: “Anh yên tâm, bác sĩ An này là đàn em của bác sĩ Dương, là người được bác sĩ Dương dốc sức mời về từ khoa tâm lý của bệnh viện trực thuộc số một đó. Anh ấy cũng là một bác sĩ rất giỏi, gần đây có rất nhiều bệnh nhân chủ động hẹn lịch khám với anh ấy. Với cả anh yên tâm, bác sĩ Dương đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, hiện giờ thầy Tô đã qua giai đoạn điều trị chính rồi, chỉ là khám lại và điều trị hậu kỳ thôi. Bệnh án và tình hình của anh đã được giao cho bác sĩ An rồi.”

Tô Hồi được cô dẫn vào một phòng khám, trong phòng bật sẵn bài nhạc chậm rãi, y tá nói: “Thầy Tô ngồi đây đợi một lát nha, bác sĩ An sẽ đến ngay.”

Tô Hồi đáp lại rồi quen tay gác ba-toong sang cạnh chiếc bàn để đồng hồ cát, ngồi xuống ghế khám bệnh.

Ghế trong phòng khám có thể điều chỉnh cho người ngồi duỗi thẳng chân, nằm trên ghế vô cùng thoải mái.

Tô Hồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vài hình ảnh trời sao trên trần nhà, cách trang trí này giúp người bệnh thấy vui vẻ hơn, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Sau khi Tô Hồi vào phòng, Lục Tuấn Trì ngồi ở khu chờ bên ngoài.

Nội dung trò chuyện trong quá trình điều trị tâm lý là bí mật của bệnh nhân, người nhà và bạn bè đều không thể vào trong.

Trần phòng khám rất cao, khu ngồi chờ được trang hoàng vừa thoải mái vừa ấm áp, đệm lưng đủ loại sắc màu đặt trên mấy chiếc sô pha mềm mại, khiến người ngồi tại đây đều thấy tâm trạng vui vẻ.

Lục Tuấn Trì mang máy tính theo, hắn vừa mở máy tính đã thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu trắng đi từ ngoài vào.

Một y tá đứng ở quầy lễ tân đứng dậy gọi anh ta: “Bác sĩ An.”

Người đàn ông đi tới ấn vân tay lên máy chấm công, sau đó quay người lại. Anh ta đeo kính gọng vàng, thoạt trông chín chắn điềm đĩnh, lịch sự.

Lục Tuấn Trì chưa từng gặp người này ở đây, biết bác sĩ An này là người sắp khám bệnh cho Tô Hồi, hắn bèn ngẩng đầu lên nhìn.

Người đàn ông trước mắt khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta rất chăm chút cho bản thân cho nên thoạt trông anh ta rất trẻ trung. Nhưng anh ta lại mang theo một loại khí chất của người từng trải, thứ khí chất chỉ có thể lắng đọng lại sau nhiều năm tháng, khắc sâu trên cơ thể anh ta.

Bác sĩ An kia thấy Lục Tuấn Trì nhìn mình, bèn mỉm cười hỏi y tá trực lễ tân, “Anh đây là bệnh nhân hẹn khám sao?”

Lục Tuấn Trì vội nói: “Không phải, tôi đến đây với bạn.”

“Đây là tổ trưởng Lục của tổ trọng án ở tổng cục.” Cô y tá vội vàng giới thiệu: “Người hẹn khám là thầy Tô, thầy ấy đã tới một lúc rồi, đang chờ anh bên trong đó.”

Bác sĩ An mỉm cười, gật đầu tỏ ý xin lỗi Lục Tuấn Trì, sau đó anh ta nói với y tá: “Được, vậy tôi vào trước.”

Lục Tuấn Trì thấy bác sĩ An kia đã bào phòng, bèn đứng dậy thuận tiện trò chuyện với Kim Thu: “Bác sĩ An này tên gì thế?”

“An Úc Từ.” Y tá chỉ lên tên của anh ta trên tờ giấy, “Là đàn em của bác sĩ Dương, chỗ chúng tôi tự do hơn bệnh viện trực thuộc số một một chút, cũng không bận rộn như ở đó, vẫn có thời gian để nghiên cứu học thuật, vậy nên bác sĩ An mới chuyển tới đây.”

Nói tới đây, cô thở dài, “Bây giờ muốn làm chuyên viên tư vấn tâm lý khó lắm, phải tốt nghiệp chuyên ngành ở viện nghiên cứu, có kinh nghiệm điều trị mấy nghìn giờ, còn phải tham gia huấn luyện, giám sát chỉ đạo các kiểu. Trước đây bác sĩ Dương vẫn luôn đau đầu vì chuyện tuyển người mới, may mà bác sĩ An chịu đến đây giúp cô ấy.”

Nói tới đây, Kim Thu chớp mắt, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, “Phải rồi, bác sĩ An đẹp trai lắm đúng không? Rất nhiều bệnh nhân ở chỗ chúng tôi đều muốn mời anh ấy tư vấn. Con người anh ấy cũng cực kỳ nhiệt tình, ấm áp, tốt bụng, săn sóc. Ai mà làm bạn gái anh ấy chắc hạnh phúc chết mất.”

Lục Tuấn Trì “ừ” một tiếng, sau lần gặp mặt vừa rồi hắn cũng nhận ra bác sĩ An là người lịch sự, dịu dàng, để lại ấn tượng không tệ với hắn.

Kim Thu cúi xuống đùa với hắn, “Nhưng độ đẹp trai vẫn thua tổ trưởng Lục một xíu.”

Lục Tuấn Trì nghe câu này xong không biết phải tiếp lời thế nào.

“Cũng thua thầy Tô một xíu.” Kim Thu chủ động chuyển đề tài, cô chỉ hơi mê mẩn khi nhìn thấy trai đẹp thôi, “Hôm nay có anh đến đây cùng thầy Tô, tôi yên tâm hơn nhiều. Trước đây lúc nào anh ấy cũng tới một mình, trông vẻ cũng không có bạn bè thân thiết gì hết. Mắt anh ấy không rõ, sức khỏe cũng không được tốt, lần nào gặp anh ấy tôi cũng rất lo lắng. Nhưng tính cách anh ấy, phải nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, lạnh như băng vậy đó, tôi không dám nói nhiều với anh ấy.”

“Có lúc anh ấy không nhìn rõ xung quanh nên mới chỉ nhìn thẳng, cô quen là được…” Lục Tuấn Trì bỗng nhớ ra gì đó, hỏi cô: “Thầy Tô khám ở đây bao lâu rồi?” Hắn nghĩ hỏi thời gian thôi không đến mức riêng tư đâu nhỉ.

Cô y tá nhớ lại một lát rồi nói: “Hai năm, gần đây thì cứ khoảng hai tháng sẽ tới khám một lần.”

Lục Tuấn Trì tính thử, hai năm trước cũng là khoảng thời gian tổ phân tích hành vi giải tán, cục cảnh sát bắt đầu điều chỉnh và thay đổi lại toàn bộ nhân sự, hắn cũng tiếp nhận công việc tại tổ trọng án từ khi đó.

Lục Tuấn Trì thôi nhớ lại, lúc này hắn mới chú ý đến một tấm poster sau lưng y tá, “Gần đây các cô đang làm nghiên cứu tâm lý thanh thiếu niên sao?”

“Đúng vậy.” Cô y tá quay lại nhìn, tấm poster mới được dán lên tường là về tư vấn tâm lý thanh thiếu niên.

“Thật ra đây là hạng mục hợp tác với vài trường học, hy vọng phụ huynh và giáo viên có thể để tâm đến tình hình tâm lý của con trẻ. Chỉ cần trẻ vị thành niên đăng ký là có thể khám tâm lý miễn phí. Có điều…” Nói tới đây, cô y tá thở dài, “Dù chúng tôi có tư vấn miễn phí thì vẫn có rất ít trẻ em đăng ký.”

Lục Tuấn Trì tỏ ý thấu hiểu, “Vì phụ huynh không muốn đưa con tới sao?”

Hầu hết các bậc phụ huynh đều giấu bệnh sợ thầy, họ cực kỳ sợ hãi trước những chứng bệnh tâm lý này. Trong mắt họ, dường như việc đưa con tới chỗ bác sĩ tâm lý chính là thừa nhận gia đình họ dạy con thất bại.

“Mấy người phụ huynh đó sẽ nói mấy đứa trẻ con chỉ đang làm mình làm mẩy thôi, chúng đang trong tuổi dậy thì, hay tỏ thái độ. Đồng thời họ tự mê hoặc mình, như thể họ không thừa nhận thì con họ sẽ không bị bệnh. Nhưng với những đứa trẻ mắc bệnh tâm lý, lúc nào mọi người xung quanh cũng cho rằng họ không bị bệnh, chỉ giỏi tưởng tượng, chuyện này cũng rất bất lợi cho việc điều trị.”

Kim Thu nói tới đây, cô bỗng nhớ ra gì đó, bèn vội vàng rót một cốc nước ấm cho Lục Tuấn Trì, “Anh xem đầu óc tôi này, quên rót nước cho tổ trưởng Lục rồi…”

Lục Tuấn Trì nhận cốc nước, đáp lại: “Cảm ơn.”

Thời gian điều trị tâm lý là một tiếng, Lục Tuấn Trì tán gẫu với Kim Thu vài câu rồi ngồi xuống xử lý công việc của tổ trọng án.

Lúc này, Tô Hồi nằm trong phòng khám đã bắt đầu lần tư vấn tâm lý này của mình. Ấn tượng đầu tiên của anh về bác sĩ An rất tốt, anh ta nói năng lịch sự, mang lại cảm giác an toàn cho người khác. Dường như bẩm sinh anh ta đã hợp làm bác sĩ tư vấn tâm lý.

An Úc Từ nghe Tô Hồi thuật lại tình hình tâm lý gần đây xong, anh ta hỏi thêm một vài câu rồi hỏi Tô Hồi: “Tôi nghe bác sĩ Dương nói gần đây anh đi làm lại rồi, anh thấy công việc có giúp ích gì cho anh không? Nhìn chung hướng phát triển tốt chứ?”

Tô Hồi do dự một lát, anh nhíu mày, chậm rãi lên tiếng: “Thật ra tình hình đang dần tốt hơn rồi…”

Anh có thể cảm nhận được những u ám xa cách kia đều đang dần dần lùi bước, cuộc sống của anh đang bình thường trở lại từ trạng thái đen trắng.

Sau đó Tô Hồi cẩn thận ngẫm lại, thay vì nói công việc và sự bận rộn giúp anh cảm thấy tốt hơn, phải nói rằng Lục Tuấn Trì là người mang điều đó đến cho anh.

Trước đây anh ăn ngủ đều không đúng giờ, thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm rồi thức trắng đến sáng, có những lúc lại thấy đầu mình nặng trĩu, một khi ngủ rồi sẽ không thể thức dậy.

Nhưng lúc này, đó không còn là nơi lạnh lẽo để anh phải cuộn mình say ngủ nữa.

Ngoài Aristoteles, còn có một sinh mệnh khác trong nhà.

Lục Tuấn Trì là một người đàn ông chững chạc, làm gì cũng chắc chắn. Hắn nhớ giờ nấu cơm, tưới nước cho các chậu cây đúng giờ khiến chúng luôn căng tràn sức sống, ngay cả con mèo cũng béo thêm mấy cân.

Tô Hồi không còn cảm thấy căn nhà cô đơn, lạnh lẽo nữa. Anh có thể nghe tiếng bước chân của Lục Tuấn Trì, tiếng nói chuyện, nhìn vóc dáng cao lớn thẳng tắp của hắn, cảm nhận được ánh đèn trong phòng khách.

Căn nhà bất chợt đã ấm áp hơn rất nhiều.

Bác sĩ An thấy vẻ mặt của anh dần thả lỏng, anh ta thở phào, “Vậy là tốt rồi, xem ra công việc vẫn có hỗ trợ nhất định với anh. Bây giờ anh đang trong giai đoạn tái khám định kỳ, lần trước anh đến đây tư vấn là hai tháng trước rồi, khoảng cách hơi lâu.”

Tô Hồi xin lỗi, nói: “Khoảng thời gian vừa rồi là cuối kỳ, tôi hơi bận, sau này tôi sẽ chú ý.”

“Mặc dù anh là bệnh nhân của bác sĩ Dương nhưng tôi cảm thấy mình cần xác nhận lại với anh phương án điều trị.” An Úc Từ lên tiếng: “Tôi nghĩ anh nên điều trị tích cực hơn. Nếu như là bệnh nhân bình thường, tôi sẽ đề nghị anh dùng một vài loại thuốc xoa dịu, nhưng có thể thuốc sẽ ảnh hưởng đến lối suy nghĩ, gây ra sự ỷ lại, vậy nên phương pháp điều trị này không hợp với anh. Anh có đang duy trì phương pháp liên tưởng suy nghĩ không?”

Tô Hồi gật đầu, nói: “Tôi đã thử cả phương pháp hít thở và suy nghĩ bác sĩ Dương từng đề cử rồi.”

“Trước đây anh từng điều trị bằng thôi miên chưa?” An Úc Từ hỏi anh.

Tô Hồi lắc đầu, “Bác sĩ Dương cũng từng đề nghị, nhưng tôi vẫn chưa từng thử.”

“Anh có muốn điều trị bằng cách thôi miên không?” An Úc Từ hỏi.

“Tôi…” Tô Hồi bỗng do dự.

An Úc Từ quay sang hỏi anh: “Có phải anh lo lắng về hiệu quả trị liệu của thôi miên không? Có gì băn khoăn sao? Rất nhiều bệnh nhân ở chỗ tôi ban đầu đều rất bài xích việc thôi miên, nhưng sau khi thôi miên vài lần, hiệu quả đều rất tốt, đều yêu cầu tiếp tục điều trị bằng cách thôi miên.”

Tô Hồi suy nghĩ một lát, nói: “Cảm ơn bác sĩ An, nhưng thôi vậy.”

Tô Hồi không đưa ra quyết định vì anh không hiểu rõ về thôi miên, anh không muốn dùng liệu pháp này là vì anh hiểu nguyên lý và cách thao tác khi thôi miên, cũng từng có kinh nghiệm thôi miên.

Thoạt nghe thôi miên vô cùng ảo diệu, nhưng thật ra thôi miên chỉ là một phương pháp dẫn dắt đưa con người vào trạng thái tinh thần ý thức không xác định.

Rất nhiều người cho rằng thôi miên là một dạng triết học siêu hình, họ vững tin rằng chỉ cần ý chí vững vàng là người thôi miên không thể dẫn họ vào trạng thái thôi miên, còn cho rằng dù có vào trạng thái này rồi vẫn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Thật ra tất cả đều là hiểu lầm nảy sinh khi họ không biết rõ về thôi miên, nguyên lý của việc thôi miên phức tạp hơn người bình thường tưởng tượng nhiều nhưng việc thực hiện thì đơn giản hơn.

Đối tượng có khả năng liên tưởng và tưởng tượng, hoàn cảnh phù hợp, người thôi miên giỏi, sự ám thị hợp lý, có những nhân tố này, việc thôi miên không hề khó khăn.

Tôi Hồi biết có thể thôi miên sẽ có hiệu quả nhất định với mình, vậy nên vừa rồi anh mới hơi do dự.

Nhưng anh từ chối là vì anh cảm thấy phương pháp điều trị thôi miên như rạch mở cơ thể mình ra, phơi bày mọi bí mật mọi người cất sâu trong lòng trước mặt người thôi miên.

Người trong trạng thái thôi miên không hề có chút phòng bị nào.

Thậm chí người đó không biết khi mình bị thôi miên sẽ nhìn thấy thứ gì, nghe được điều gì, cảm nhận được gì, tâm hồn của mình chấn động thế nào.

Là người thường xuyên dạo bước bên bóng tối, cách điều trị này đã chạm vào giới hạn của anh, khiến anh thấy không an toàn.

An Úc Từ nói: “Được rồi, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi. Nếu anh từ chối điều trị từ bên ngoài, vậy thì anh chỉ còn cách tự điều chỉnh và khống chế thôi. Tôi thấy anh nên duy trì một tháng đến tư vấn tâm lý một lần.”

Dường như An Úc Từ có hơi tiếc nuối khi Tô Hồi từ chối nhưng anh ta vẫn làm tròn bổn phận, dặn dò anh.

Tô Hồi đáp lại, anh có thể cảm nhận được An Úc Từ khác với Dương Vũ Tình thiên về lắng nghe, anh ta là một bác sĩ tư vấn tâm lý tích cực, muốn giúp đỡ anh nhiều hơn.

Tô Hồi nghĩ một lát, giải thích với anh ta: “Cảm ơn bác sĩ An, không phải tôi từ chối sự trợ giúp từ bên ngoài, mà là vì thôi tin tưởng lý thuyết về tâm lý học nhân văn hơn.” Anh dừng một lát, chợt nhớ tới một câu nói: “Mỗi người đều là người cứu rỗi của chính mình.”

An Úc Từ dừng bút, “Tôi nhớ câu nói này là của Carl Jung[1].”

[1] Carl Jung là một bác sĩ tâm thần học, nhà tâm lý học Thụy Sĩ nổi tiếng nhờ thành lập một trường phái tâm lý học mới có tên là tâm lý học phân tích, phân biệt với trường phái phân tâm học của Sigmund Freud. Ngày nay có rất nhiều nhà tâm lý trị liệu chữa trị bệnh nhân theo phương pháp của ông.

Tô Hồi giải thích: “Tôi vẫn giữ thái độ dè dặt trước thuyết Đồng Hiện của Carl Jung, tôi chỉ tán thành giá trị quan mà câu nói này muốn thể hiện thôi.”

An Úc Từ mỉm cười, anh ta cúi đầu. Đây là vấn đề mà bác sĩ tâm lý thường gặp phải khi bệnh nhân cũng hiểu rõ về tâm lý học, lý luận, quan điểm của họ khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình và kết quả điều trị.

“Lần sau anh tới đây hẳn là bác sĩ Dương đã quay lại rồi, phương pháp điều trị cụ thể anh với cô ấy quyết định đi. Tôi cảm thấy công việc của anh có tính nguy hiểm nhất định, cũng sẽ chạm tới những nơi tăm tối, nói không chừng sẽ có chỗ nào đó chạm vào vết thương của anh. Sau khi quay lại làm việc, anh cần chú ý đến trạng thái tâm lý của mình nhiều hơn, nếu không có thể sẽ khiến cảm xúc thay đổi, bệnh tình nặng hơn. Tôi kiến nghị anh không so sánh hiện tại và quá khứ, cố gắng không nghĩ đến những chuyện anh không nhớ được hoặc những chuyện khiến anh không thoải mái.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, chút cát mịn màu xanh cuối cùng trong đồng hồ cát chảy xuống, buổi điều trị hôm nay kết thúc tại đây.

Tô Hồi tới gần chiếc bàn, cúi đầu cầm điện thoại và đồng hồ mình đặt trên bàn rồi, rồi nhấc chiếc ba-toong bên cạnh, nói: “Cảm ơn.”

Anh bỗng nhìn thấy một tấm hình đặt trên bàn của An Úc Từ, Tô Hồi đứng rất gần tấm hình, gần đến mức với thị lực của anh cũng có thể nhìn rõ phần nào, người trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi, cô mỉm cười, nhìn màu sắc tấm hình có vẻ đã nhiều năm.

Nói thật, Tô Hồi rất ít khi thấy những đồ vật riêng tư như vậy trong phòng tư vấn tâm lý, hầu hết bác sĩ tâm lý hoặc chuyên gia tư vấn tâm lý đều chủ động tách bạch công việc và đời sống của mình.

Tô Hồi không nhịn được khẽ hỏi: “Bạn gái anh à?”

Biểu cảm của An Úc Từ bỗng sượng lại, anh ta cúi đầu nói: “À, không phải, đó là chị tôi. Chị tôi là một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, đã qua đời lâu lắm rồi. Tôi theo ngành tâm lý học cũng là vì chị ấy.”

Lúc này Tô Hồi mới nhận ra, hình như mình đã nhắc đến chuyện không nên nhắc đến, anh xin lỗi nói: “Xin lỗi anh, đừng đau buồn quá…”

An Úc Từ khẽ cười, “Không sao đâu, chuyện đã lâu lắm rồi. Hẹn thầy Tô lần sau nhé.”

Sau khi ra khỏi phòng khám có hai lối đi, một là quay lại theo đường cũ, hai là có thể vào thang máy xuống thẳng bên dưới.

Tô Hồi vẫn mải nghĩ những gì An Úc Từ vừa nói với anh, đến khi anh hoàn hồn đã thấy mình đang đứng trong thang máy của phòng khám rồi.

Ngoài anh ra, trong thang máy vẫn còn một người nữa. Tô Hồi không nhìn rõ người đó, anh chỉ có thể nhìn láng máng những mảng màu mờ nhạt, nhận ra đó là một người đàn ông.

Tô Hồi thấy hơi có lỗi, anh thật sự đã quá quen với con đường này rồi, nên cơ thể mới tự động đi ra đây, quên mất Lục Tuấn Trì cũng tới đây cùng anh. Anh day trán, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Tuấn Trì. Trong thang máy không có sóng, anh phải bấm lại lần nữa mới gửi được.

Đúng lúc này, thang máy bỗng vang tiếng “ting”, đã đến tầng người kia ấn.

Ngay trước khi thang máy chạy tiếp, người đứng đằng trước anh đã ra ngoài, sau đó quay người lại nhìn về phía Tô Hồi…

Đúng lúc này Tô Hồi cũng ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, khung cảnh trước mắt anh mờ ảo, chỉ có thể nhìn đại khái dáng vẻ của người đàn ông.

Trong một khoảnh khắc, Tô Hồi cảm thấy như có một viên đạn bắn xuyên qua ấn đường, ghim vào não anh.

Tô Hồi sững người.

Đầu anh trống rỗng nhưng cơn đau lại sục sôi, tựa như có thứ gì đó sắp tỉnh lại từ trong ký ức. Cơn đau như thủy triều nhấn chìm anh, chẳng mấy chốc mồ hôi lạnh đã ướt trán.

Đó là ai?

Anh không nhớ ra hắn ta, đó là một người xa lạ, một gương mặt xa lạ nhưng lại khiến anh có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Thang máy khép lại trước mắt anh, Tô Hồi dốc sức ấn nút thang máy muốn quay lại nơi người kia vừa đi ra.

Anh muốn gọi hắn ta lại, hỏi cho rõ ràng.

Nhưng thang máy đã bắt đầu chạy xuống rồi, khi Tô Hồi hoàn hồn lại, anh mới nhận ra đầu anh đã ướt mồ hôi lạnh. Anh tựa vào thanh bảo vệ trong thang máy, thở dốc không ngừng.

Đừng nghĩ đến chuyện quá khứ…

Thường sau khi điều trị tâm lý xong là lúc anh bình tĩnh nhất, anh không thể ngờ rằng mình lại tái phát bệnh chỉ vì nhìn thấy một người lạ mặt trong thang máy.

Tô Hồi bỗng nghi ngờ những gì An Úc Từ nói với anh khi nãy là đúng, anh đã quá xem nhẹ tình trạng của mình…

Đừng nghĩ đến chuyện quá khứ…

Tô Hồi nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại câu nói đó trong lòng, như thể đang tự thôi miên bản thân, hoàn toàn xóa bỏ người kia ra khỏi đầu mình.

Quên người kia, quên tất cả những gì xảy ra trong thang máy.

Anh như đang cầm một con dao trên tay, rạch ngang giữa mình của quá khứ và hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.