Sổ Tay Hình Sự

Quyển 3 - Chương 66



Anh ta vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm. Lúc này, anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt u tối.

An Úc Từ cầm con chim trên tay, đó là con chim nhỏ được anh ta cứu, nó đã từng chỉ cách cái chết một bước chân nhưng lúc này, con chim nằm trong tay anh ta tỏa ra hơi ấm, cuộn người lại thành một cục bông nho nhỏ.

Anh ta cọ đầu ngón tay lên bộ lông sáng bóng của nó.

Tiếc là chú chim này vẫn chưa khỏi hẳn, chưa thể bay được.

Nhưng nếu như tất cả mọi chuyện bị người khác phát hiện, chú chim này phải làm sao?

Nó sẽ bị nhốt trong lồng, chết đói ở một nơi không ai phát hiện, không ai biết đến.

Chỉ có anh ta giúp đỡ nó, chỉ có anh ta thương xót nó, ngoài anh ta ra thì không một ai quan tâm đến sinh mạng nhỏ đáng thương, nhỏ bé này.

Nó từng ngoan cường muốn sống đến vậy nhưng những lần giãy giụa đó có ý nghĩa gì đâu.

Tại sao nó vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn không thể bay?

Vành mắt An Úc Từ bất giác đỏ lên, đau lòng muốn khóc.

Nếu đã vậy, chẳng thà… giết chết nó, nhanh chóng kết thúc nỗi đau của nó.

Nghĩ tới đây, ngón tay anh ta dần siết chặt.

An Úc Từ cảm nhận được chú chim nhỏ đang bất an cử động trong tay anh ta.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, lúc này An Úc Từ mới như choàng tỉnh khỏi ác mộng, anh ta đặt con chim về lồng, đứng dậy mở cửa.

Tay trái Liễu Mộng Oánh cầm một chiếc ô, tay phải xách túi, đứng ngoài cửa. Để tránh bị ướt giày, cô đi một đôi dép bệt đế dày.

An Úc Từ lấy cho cô một đôi dép lê sạch rồi cho cô vào nhà, “Xin lỗi, tối vậy rồi còn làm phiền em, quần áo cô bé ướt hết rồi, anh đanh phải lấy tạm quần áo của mình cho cô bé mặc, nhưng cũng không thể như vậy mãi, bây giờ muộn quá rồi, không tiện mua.”

“Không sao.” Liễu Mộng Oánh đưa chiếc túi trong tay cho anh ta, trong đó là hai bộ quần áo, sau đó cô rướn đầu nhìn vào trong, “Cô bé đó ngủ rồi ạ?”

An Úc Từ nói: “Anh vừa bảo cô ấy tắm rồi, bây giờ chắc đang ngủ.”

Liễu Mộng Oánh nhỏ giọng nói: “Bác sĩ An, giờ anh cho cô ấy ngủ ở đây…”

An Úc Từ nhìn vào phòng, ra hiệu đừng lên tiếng. Sau đó anh ta kéo cô vào căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại, nói: “Anh biết em lo chuyện bên phía cảnh sát nhưng không có đủ bằng chứng thì đám cảnh sát đó không thể điều tra rõ những vụ án này. Họ sợ vụ án kéo dài mãi không giải quyết được, với kiểu nghi án này, không điều tra được sẽ dàn xếp cho xong, bây giờ đang là lúc họ siết chặt điều tra thôi…”

Liễu Mộng Oánh nhìn anh ta, cô không dám lạc quan như vậy, “Bác sĩ An, em biết anh vẫn luôn rất cẩn thận. Nhưng em cảm giác, chắc chắn đám cảnh sát đó đã phát hiện ra gì rồi…”

Cô vẫn nhớ hai cảnh sát bắt cô khi đó, họ khiến cô cảm thấy áp bách.

Từ sau đêm đó, Liễu Mộng Oánh vẫn không được ngủ ngon, lúc nào cô cũng cảm giác mình sắp vào tù, mặc đồ tù nhân, đeo còng tay lạnh lẽo. Cô rất sợ, lại càng sợ mình sẽ bị thẩm vấn hết lần này đến lần khác, cuối cùng sẽ tiết lộ sự thật.

“Em còn nhớ em từng hứa gì với anh không?” An Úc Từ nói.

“Em nhớ…” Mắt Liễu Mộng Oánh ươn ướt. Cô nói rất khẽ, ngón tay run rẩy, “Em từng hứa, dù có chuyện gì, em cũng không thể nói ra sự thật… Điều này còn quan trọng hơn mạng sống của em…”

An Úc Từ đưa tay lau khóe mắt cô, khen ngợi: “Ngoan lắm.”

An Úc Từ im lặng một lát, sau đó chăm chú nhìn vào mắt cô, “Chúng ta làm vậy vì chính nghĩa, để cứu rỗi nhiều người hơn, việc chúng ta làm không sai. Chúng ta phải vững tin vào lý tưởng của bản thân mình, mới có thể giúp đỡ nhiều người hơn nữa.”

Liễu Mộng Oánh rũ mi, “Em biết phải làm thế nào. Em cũng sẽ cố gắng ngăn cản những người khác khai ra sự thật.”

Liễu Mộng Oánh đứng rất gần An Úc Từ, cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.

Cô bỗng thấy mắt mình nóng lên, năm đó, khi cô lẻ loi một mình, không một ai giúp đỡ, người đàn ông này đã đưa tay ra cứu lấy cô. Anh ta là ánh sáng của cuộc đời cô, là thần linh của cô, cô tình nguyện làm bất cứ điều gì vì anh ta, nếu có nguy hiểm, cô cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ anh ta, bảo vệ những chính nghĩa kia…

Liễu Mộng Oánh bỗng nói nhỏ: “Bác sĩ An, em ôm anh được không?”

An Úc Từ nói với cô: “Liễu Mộng Oánh, em đã khỏi bệnh rồi, em không còn là bệnh nhân của anh nữa.”

Liễu Mộng Oánh lúng túng, “Nhưng…”

Thấy sắc mặt cô thay đổi, An Úc Từ bước lên, lịch sự khẽ ôm lấy cô, xoa đầu cô, “Em về đi, sắp tới anh sẽ đóng diễn đàn đó. Xử lý tất cả mọi chuyện, chuyện sau này không liên quan đến em nữa.”

Cuối cùng, Liễu Mộng Oánh vẫn khóc, “Những chuyện đó đều là bọn em tự nguyện làm, bác sĩ An, anh đã cứu bọn em, vậy mà bọn em lại gây ra nhiều rắc rối như vậy…”

“Em luôn làm rất tốt.” An Úc Từ nhạy cảm nhận ra hôm nay cô gái này quấn người hơn bình thường, “Liễu Mộng Oánh, gần đây em vẫn ổn chứ? Nếu em cần, anh có thể kiểm tra tâm lý giúp em, chúng ta có thể nói chuyện cụ thể hơn.”

“Không sao, không sao.” Liễu Mộng Oánh lau nước mắt, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, “Gần đây em không ngủ đủ giấc thôi, em về đây. Anh yên tâm đi, em sẽ không tiết lộ gì hết, bác sĩ An cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

An Úc Từ nghe vậy mới yên tâm, anh vuốt lại phần tóc hơi rối bên tai cô, dịu dàng nói: “Muộn rồi, em phải chú ý an toàn đấy.”

“Em ra ngoài sẽ bắt xe ngay, cũng sẽ chụp lại biển số xe.” Liễu Mộng Oánh lau nước mắt, cầm ô rồi nhanh chóng rời đi.

An Úc Từ đi tới cạnh cửa sổ, lau một mảng kính, anh ta nhìn ra ngoài, có thể thấy bóng lưng cô gái cầm chiếc dù hoa nhỏ.

Thoạt trông cô đã bình thường trở lại, đi trên đường sẽ tránh mấy vũng nước. Anh ta nhớ khi anh ta mới quen Liễu Mộng Oánh, mặc dù khi đó cô rất xinh đẹp nhưng cơ thể gầy rộc thiếu sức sống, chẳng khác nào một cái xác biết đi hoặc là một con búp bê vô hồn.

Hôm đó trời mưa, giày cô ướt sũng, cô lại hoàn toàn ngó lơ những vũng nước trên mặt đất. Cô tháo găng tay, anh ta có thể thấy ngón tay không hoàn chỉnh của cô.

“Bác sĩ An, bạn tôi giới thiệu tôi đến đây, cô ấy nói, anh là một bác sĩ tâm lý rất giỏi…”

Anh ta có thể chữa bệnh cho cô nhưng không thể xoa dịu mâu thuẫn giữa hai mẹ con họ.

Cuối cùng, anh ta vẫn giúp cô…

Lúc này, An Úc Từ nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhớ lại những chuyện này.

Có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi, ánh mắt An Úc Từ dần thay đổi, kéo rèm lại.

Anh ta quay người vào phòng ngủ, mở đèn.

Phương Giai Duyệt nhắm mắt nằm trên giường, lông mi run rẩy.

“Em tỉnh rồi đúng không? Không cần giả vờ nữa đâu.” An Úc Từ nói.

Lúc này Phương Giai Duyệt mới mở mắt, nhìn An Úc Từ.

“Vừa rồi chúng tôi nói chuyện, em đã nghe được bao nhiêu rồi?” An Úc Từ hỏi.

Phương Giai Duyệt mặc áo sơ mi trắng của An Úc Từ, cô co gối ngồi trên giường nhìn anh ta, giọng điệu chất vấn này khiến cô cảm thấy người trước mặt rất xa lạ. Cô chớp mắt, nói thật: “Một… một chút… Em chỉ nghe được đoạn đầu và đoạn cuối. Đó là bạn gái anh ạ?”

An Úc Từ thở phào, giọng nói dịu đi, đặt túi lên giường, “Đó là bệnh nhân trước đây của tôi. Tôi mượn cô ấy hai bộ quần áo cho em thay đổi, lát nữa em có thể mặc.”

Phương Giai Duyệt không ngờ người vừa rồi cũng là bệnh nhân, cô nhớ lại những gì mẹ cô từng hỏi khi trước, cô cũng hy vọng mình mau chóng khỏi bệnh, bèn nhỏ giọng hỏi: “Nghe chị ấy nói chuyện không giống bệnh nhân chút nào, chị ấy đã khỏi hẳn rồi sao?”

Giọng An Úc Từ rất dịu dàng, giống y như lúc khám bệnh cho cô vậy, “Bây giờ cô ấy đã được giải thoát rồi, không trầm cảm nữa, sống rất tốt.”

Phương Giai Duyệt chớp mắt, ngưỡng mộ ra mặt, “Bác sĩ An, em cũng có thể như chị ấy sao? Em sẽ khỏi bệnh nhanh thôi đúng không? Em cũng có cơ hội được cứu sao?”

“Có chứ, ai cũng có cơ hội được cứu rỗi. Nhất định em sẽ khỏe lại thôi.” An Úc Từ ngồi cuối giường, anh ta nhìn Phương Giai Duyệt, “Có điều, đầu tiên tôi phải biết rõ hoàn cảnh của em, giải quyết khó khăn trong cuộc sống của em đã. Em đã đến chỗ tôi rồi, có thể tạm thời ở lại đây nhưng em cũng không thể ở đây mãi được. Sau đó em định làm thế nào?”

Trước đây khi Phương Giai Duyệt mất ngủ, cô cũng nghĩ đến chuyện này, “Em muốn học nội trú…”

An Úc Từ lập tức chỉ ra vấn đề trong kế hoạch của cô, “Nhưng bây giờ em không có tiền để nộp học phí, mẹ em cũng sẽ không đồng ý.”

“Em nghe nói, có mấy người hảo tâm và những tổ chức trợ giúp phụ nữ và trẻ em…” Phương Giai Duyệt run giọng nói.

“Có những cơ quan, tổ chức đó nhưng họ có thể chân chính giúp đỡ được bao nhiêu người? Em nghĩ mình là người may mắn đó sao?” An Úc Từ dịu giọng hỏi lại: “Em nghĩ xem, mẹ em có còn tin em không? Bà ấy sẽ chọn chồng mình hay chọn em đây?”

Lúc này Phương Giai Duyệt đã hiểu, cô cảm thấy như mình bị tạt một chậu nước lạnh, “Vậy em… em không đi học nữa, em đi làm thêm, em làm công nhân, tự mình nuôi mình, chỉ cần tránh xa Trương Phú Dân, em đi đâu cũng được.”

An Úc Từ bình tĩnh phân tích: “Em vẫn chưa đủ mười sáu tuổi, vẫn là trẻ con, không ai muốn thuê em đâu. Hơn nữa em nhỏ như vậy, ra ngoài làm việc bị người khác bắt nạt thì sao?”

Phương Giai Duyệt run rẩy, cô bỗng cảm giác, dường như bốn phía xung quanh cô đều là những con ngõ cụt.

Giọng nói của Trương Phú Dân văng vẳng bên tai cô… “Dù mày có báo cảnh sát, chúng cũng sẽ đưa mày về đây thôi.”

Phương Giai Duyệt tái mặt, cô bật khóc, “Bác sĩ An, anh cứu em với.”

An Úc Từ nói: “Tôi có cách này, có thể giúp em… Cũng chỉ có cách này giúp được em thôi. Nếu không em có uống nhiều thuốc hơn nữa, khám nhiều lần hơn nữa cũng vô dụng.”

“Cách… cách gì ạ?” Phương Giai Duyệt như nhìn thấy ánh sáng, cô xúc động ngẩng đầu, hỏi.

An Úc Từ xoa đầu cô, vẻ lạnh lẽo bỗng chớp hiện trong mắt, “Em cho tôi biết tất cả về Trương Phú Dân, tôi sẽ giải quyết giúp em.”

“Không… không phải anh muốn giết, giết ông ta đấy chứ?” Phương Giai Duyệt run rẩy nói. Mặc dù cô từng vung dao với Trương Phú Dân, nói muốn giết ông ta nhưng cô cũng chỉ nói vậy thôi, cô chưa từng có ý định giết người, “Nhưng giết người là, là phạm pháp…”

“Vậy em còn cách nào khác không?” An Úc Từ thương hại nhìn cô, tựa như thần linh đang nhìn xuống những đứa con chiên của mình.

Phương Giai Duyệt lắc đầu.

“Chỉ cần giết Trương Phú Dân, mọi chuyện sẽ kết thúc, em sẽ được giải thoát, em sẽ khỏi bệnh, em không bao giờ gặp ác mộng nữa, cũng sẽ không muốn chết. Hai mẹ con em sẽ thừa kế căn nhà của ông ta, hai người không cần lang thang nay đây mai đó, số tiền còn lại của ông ta đủ để em học cấp ba, thậm chí là đại học, sau này em sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm nữa.” An Úc Từ vẽ ra một tương lai tốt đẹp cho cô.

“Nhưng… nhưng… em sợ lắm…” Phương Giai Duyệt khóc.

“Thay vì giết ông ta, em tình nguyện bị người đàn ông đó làm nhục sao?” An Úc Từ hỏi tiếp.

Nghĩ đến người đàn ông kia, Phương Giai Duyệt lại thấy buồn nôn, cô khóc lóc, lắc đầu, “…Bác sĩ An, anh cứu em với… Em phải làm sao đây?”

An Úc Từ nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, sẽ nhanh thôi, hơn nữa người khác sẽ nghĩ chuyện này chỉ là một tai nạn, không liên quan gì đến em.” Giọng anh ta thay đổi, “Có điều, tôi có một điều kiện. Nếu trong tương lai, tôi cần em cứu một người khác cũng cần được giúp đỡ như em, em buộc phải giúp người đó, em có đồng ý không?”

Phương Giai Duyệt chưa từng nghĩ đến chuyện này, cô rất sợ hãi. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cô lại quyết tâm. Cô có thể nhân từ với người khác nhưng ai sẽ thương hại cô đây?

An Úc Từ nâng mặt cô, “Chuyện này không khó khăn tới vậy đâu, em chỉ cần làm theo lời tôi là được. Em phải tin tôi, những kẻ này đều là người đáng chết, em đang cứu người.”

Phương Giai Duyệt nghĩ mình đã bị thuyết phục rồi, cô bình tĩnh trở lại, khẽ “vâng” một tiếng.

Giọng nói dịu dàng của An Úc Từ tiếp tục vang lên, “Đây là một loại công bằng, là một dạng trao đổi ngang giá. Tôi và người kia giúp em, em cũng có nghĩa vụ giúp đỡ người khác. Nếu không, em sẽ là kẻ không có đạo đức, em đồng ý với ý kiến này không?”

Ánh đèn phòng ngủ rất dịu mắt, Phương Giai Duyệt thấy đầu mình mơ màng, cô lại “vâng” một câu, “Em nghĩ như vậy rất công bằng…”

Giọng An Úc Từ vừa êm tai vừa thu hút, anh ta lại gần cô gái, “Em có biết tôi phải mạo hiểm rất nhiều mới giúp được em không?”

Phương Giai Duyệt gật đầu, thì thào: “Anh đang cứu em, nếu không em sẽ chết.”

“Vậy em có lấy oán báo ơn không?”

“Không đâu, bác sĩ An tốt với em như vậy mà.”

An Úc Từ nói: “Dù là lúc nào, em cũng không được khai ra tôi. Giữ kín bí mật này, còn quan trọng hơn tính mạng của em.”

Phương Giai Duyệt lặp lại lời anh ta: “Giữ kín bí mật này, còn quan trọng hơn tính mạng của em….”

“Nếu không làm được chuyện này, em có thể coi như buổi tối hôm nay chưa từng xảy ra.”

Phương Giai Duyệt nói: “Em làm được mà, chắc chắn em sẽ không nói chuyện tối nay cho ai hết. Bác sĩ An, không còn ai cứu được em nữa rồi.”

An Úc Từ nghe cô nói vậy, như thể nghe thấy lời kêu gọi trong lòng cô gái nhỏ.

Anh đừng mặc kệ em, xin hãy cứu em đi…

Anh ta nở nụ cười dịu dàng và ấm áp, “Rất nhanh thôi, em sẽ vùng ra khỏi địa ngục và được cứu rỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.