Tô Hồi đứng dưới một tòa nhà cao tầng tại trung tâm thành phố, bên dưới đã có rất nhiều người tụ tập.
Phòng cháy chữa cháy và cảnh sát trật tự đã đến, đang trải đệm hơi dưới đất.
Khúc Minh tách đám đông ra, kéo băng cảnh sát lên, ông giơ thẻ cảnh sát của mình, nói: “Tổ trọng án, xin nhường đường, người muốn nhảy lầu là nghi phạm trong vụ án của chúng tôi. Tình hình chỗ các anh thế nào rồi?”
“Cô gái trên sân thượng, hiện giờ cô ấy đang kích động, không thể tiếp cận.” Nhân viên cứu hộ quay sang nói, “Tòa nhà cao như vậy, đệm hơi gần như không có tác dụng, nhảy xuống kiểu gì cũng chết. Phương án dự phòng của chúng tôi là tròng dây bảo hộ cho cô ấy nhưng chúng tôi không thể lại gần khi cô ấy kích động thế này được.”
Tô Hồi ngẩng đầu, tòa nhà này cao quá, anh không nhìn rõ cô gái bên trên. Anh quay sang hỏi nhân viên cứu hộ: “Các anh đưa tôi lên đó được không? Tôi quen cô ấy, có thể thử khuyên xem. Đợi lát nữa tôi đánh lạc hướng cô ấy, các anh nhân cơ hội xông lên.”
Khúc Minh nói: “Tôi cũng lên cùng anh.”
Nhân viên cứu hộ nói: “Có vẻ đây là cách tốt nhất rồi, có điều cô gái này cảnh giác lắm, không lại gần được đâu, anh có chắc chắn không?”
Tô Hồi “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô ấy vẫn chưa nhảy xuống, chứng tỏ chúng ta vẫn còn cơ hội, tôi cố gắng xem sao.”
Người phụ trách tại hiện trường do dự một lát, rồi nói: “Được, người của chúng tôi sẽ đưa anh lên đó. Có điều các anh cũng phải chú ý đến cảm xúc của cô ấy, nếu cô ấy chống cự thì không được lại gần.”
Không lâu sau đã có người dẫn họ lên sân thượng, chỉ cách khoảng trăm mét, gió trên cao đã lớn hơn rất nhiều, nhiệt độ cũng thấp hơn.
Trên cùng của tòa nhà có một khoảng sân không nhỏ, bình thường, cửa sắt lên đây luôn khóa, chỉ khi cần sửa chữa mới mở ra, không biết Liễu Mộng Oánh đã mở cửa bằng cách nào.
Trên sân thượng có một hàng rào vây quanh, bên ngoài lan can là một lối hẹp rộng chừng bốn mươi phân. Lúc này, Liễu Mộng Oánh đang ngồi trên một góc sân thượng. Cô mặc một chiếc váy trắng, hai chân thả xuống, gió trên sân thượng rất lớn, mái tóc dài đen nhánh của cô không được chải chuốt mà chỉ tùy tiện túm gọn lại sau gáy, bay bay trong gió.
Tô Hồi vừa định bước lên, anh bỗng thấy điện thoại trong túi quần rung lên hai lần, anh lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Lục Tuấn Trì.
“Thông qua dấu vân tay và thông tin tiệm hoa cung cấp, hiện đã có thể xác định cơ bản, rất có thể An Úc Từ đã giết Trang Tuyết Y. An Úc Từ có hiềm nghi rất lớn.”
Tô Hồi thấy vậy, cuối cùng anh cũng hiểu rõ chân tướng, anh cất điện thoại đi.
Khúc Minh muốn bước lên, khi ông cách cô gái mười mét, Liễu Mộng Oánh bỗng quay lại cảnh cáo: “Các anh đừng qua đây, nếu không tôi sẽ nhảy thật đấy.”
Tô Hồi bước lên một bước, “Liễu Mộng Oánh, lại gặp nhau rồi.”
Liễu Mộng Oánh thấy anh, cười khẩy, “Anh còn không biết ngại đến đây nữa, nếu không phải tại anh…”
Chính vì lần “câu cá” của cảnh sát khi trước, họ mới dần dần bại lộ.
“Nếu không phải tại tôi, các cô có thể giấu mãi bí mật kia, mãi mãi không có ai phát hiện à?” Tô Hồi vừa nói, vừa bước thêm hai bước.
Khi Liễu Mộng Oánh nhìn lại mới phát hiện Tô Hồi đã vào phạm vi năm mét xung quanh mình, Liễu Mộng Oánh nói: “Anh đừng qua đây!”
Tô Hồi dừng lại, anh nhún vai, đặt ba-toong sang bên cạnh, “Chỉ có mình tôi thôi, nếu cô có nhảy thật tôi cũng không kéo nổi.”
Mọi người đứng tại hiện trường đều toát mồ hôi, Liễu Mộng Oánh chớp mắt, cúi đầu không cản Tô Hồi lại gần nữa.
Lúc này cô rất rối, nỗi sợ khủng khiếp lấn chiếm cõi lòng cô, đối mặt với người quen có thể giúp cô bớt sợ hãi.
So với những nhân viên cứu hộ kia, cô quen thuộc với Tô Hồi hơn. Sự tuấn tú và yếu ớt của anh khiến Liễu Mộng Oánh không quá bài xích. Thậm chí trong tiềm thức, cô hy vọng có người có thể lại gần cô, kéo cô lại…
Tô Hồi chưa từng can thiệp tự sát, anh thường xuyên đối thoại với đám tội phạm, dù cô gái trước mắt từng tham gia án giết người nhưng xét về động cơ gây án, mục đích giết người, cô hoàn toàn khác những kẻ thủ ác tàn bạo kia. Cô giống như bị dẫn đường phạm tội hơn nhưng cũng vì vậy, kỹ xảo đàm phán với hung thủ hoàn toàn vô dụng.
Tô Hồi không muốn cô gái trước mặt chết, không chỉ vì cô là nhân chứng quan trọng trong vụ án này, vì hai người từng có duyên gặp mặt đôi lần, mà hơn cả là vì Liễu Mộng Oánh bị người khác dẫn dắt mới làm những chuyện đó, cô không phải kẻ đầu sỏ, lời khai của cô rất quan trọng. Rất có thể, cái chết của cô sẽ giúp kẻ đứng sau màn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Hơn nữa bản thân cô vẫn còn khát vọng sống, dù có tội, đây cũng là một sinh mạng.
Tô Hồi nhanh chóng suy nghĩ, phải làm sao để ngăn cản Liễu Mộng Oánh.
Anh cũng nghĩ, rốt cuộc Liễu Mộng Oánh đang nghĩ gì trong đầu.
Tâm lý học có một nguyên lý mang tên “Đèn kéo quân”, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, con người sẽ nhớ lại cả cuộc đời, những người quan trọng và những chuyện quan trọng.
Anh nghĩ, cách ngăn cản cô gái này nằm tại chính Liễu Mộng Oánh.
Anh cần chỉ dẫn cho cô, để suy nghĩ của cô đi theo anh, suy nghĩ lại những hành động của mình, rồi nghi ngờ, khiến cô lưu luyến cuộc sống.
Hơn hết, phải phá vỡ tín ngưỡng của cô.
Chính tín ngưỡng đó là nguyên nhân buộc cô phải ngồi tại đây, cô vững tin những gì mình làm là đúng đắn.
Nhưng một khi cô nhận ra tín ngưỡng của mình là giả tạo, cô sẽ nghi ngờ, hành động, vội vàng phản bác.
Tô Hồi cũng không trông mong có thể đả động Liễu Mộng Oánh, xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cô chỉ bằng mấy câu nói.
Mục đích của anh là can thiệp và kéo dài, câu giờ đến khi thời điểm tốt nhất để cứu viện đến.
Tô Hồi nhanh chóng lên kế hoạch, bước thêm vài bước đến cạnh mép lan can.
Liễu Mộng Oánh ngẩng đầu hỏi Tô Hồi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tô Hồi đáp: “Lần trước tôi không lừa cô, chuyện tôi kể với cô, hầu hết là sự thật. Những chuyện đó không liên quan đến công việc của tôi.”
Anh nói vậy là để xây dựng quan hệ tin tưởng cơ bản.
Hành động “câu cá” lần trước đã phá vỡ quan hệ tin tưởng giữa họ, anh buộc phải bắt đầu lại từ điểm này.
“Anh có thế nào giờ cũng không liên quan đến tôi nữa, tôi không thể cứu chính mình, cũng không lo nổi cho người khác.” Liễu Mộng Oánh khẽ nói: “Tôi… Tôi chỉ muốn ngồi đây một lát thôi, sau đó sẽ yên lặng rời đi. Vậy nên dù anh nói gì cũng vô dụng, tôi không thay đổi quyết định đâu.”
“Tôi không đến để cản cô… Tôi chỉ muốn ở cùng cô những giây phút cuối cùng, đối mặt với cái chết cần rất nhiều dũng khí…” Tô Hồi nói, anh nhìn ra xa, “Chỗ này rất cao nhưng cũng rất đẹp.”
Liễu Mộng Oánh cũng nhìn về phía xa, “Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã thích những chỗ cao rồi, tầm nhìn thoáng, có thể nhìn thấy những nơi rất xa, nơi này chỉ có tiếng gió, không có tiếng đàn… Tôi thường nghĩ, mọi người trong thành phố này đều gánh vác quá nhiều, tựa như những con chim bị nhốt trong lồng, không có tự do.”
Hồi nhỏ, cô thích đến những nơi cao, sân thượng trong trường, vườn hoa nhỏ trên sân thượng khu nhà nhưng đến khi mẹ cô ngã cầu thang, cô không còn lên những nơi cao nữa.
Vậy mà hôm nay, khi cô muốn kết thúc cuộc đời mình, cô vẫn chọn một nơi như vậy.
Cô hy vọng có thể giảm bớt đau đớn, nên đã chọn một nơi đủ cao, độ cao này khiến cô hơi ngập ngừng, sợ hãi, cũng hơi chóng mặt.
Cô như chú chim muốn bay xa nhưng lại không có cánh, cô mặc chiếc váy mình thích nhất, khi cô nhảy xuống, có lẽ sẽ có khoảnh khắc nào đó, trông cô tựa như thiên thần.
“Tôi cũng thích những nơi cao, khi ở đây, tôi có thể chẳng nghĩ ngợi điều gì, để não mình trống rỗng.” Tô Hồi nói, anh nhìn xung quanh, vị trí anh đang đứng vẫn chưa đủ gần Liễu Mộng Oánh, anh buộc phải trèo qua bên kia lan can mới đủ để kéo cô lại. Nhưng nếu như vậy, có thể anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tô Hồi cân nhắc một hồi nhưng đáng để mạo hiểm.
Anh hít sâu một hơi rồi trèo qua lan can, một tay anh bám vào lan can, đứng bên ngoài rào chắn, lúc này cuối cùng anh cũng có thể kéo Liễu Mộng Oánh lại.
Hẳn có rất nhiều người đang ở bên dưới, còn có xe cộ đi lại trên đường.
Tô Hồi nhìn xuống, khoảng cách quá xa, thị lực của anh không đủ để thấy rõ, tầm mắt anh mờ như một màn sương.
Anh không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, đến lúc này, cuộc nói chuyện giữa họ vẫn suôn sẻ.
Liễu Mộng Oánh vẫn chần chừ chưa nhảy, chắc chắn cô vẫn chưa muốn chết.
Phải ngăn cản hành động của cô trước, sau đó dẫn đường cho suy nghĩ của cô, tạo ra kích thích vừa đủ, thu hút sự chú ý của cô, nhưng không thể để cô hoàn toàn mất kiểm soát.
“Người cô muốn bảo vệ là bác sĩ An đúng không?” Tô Hồi hỏi.
Liễu Mộng Oánh sửng sốt, quay sang nhìn anh.
Tô Hồi bình tĩnh nói: “Cảnh sát đã nắm được rất nhiều bằng chứng. Vậy nên dù cô có nhảy xuống, cũng không thể bảo vệ anh ta.”
Tô Hồi báo cho cô thông tin này, dù cô có chết cũng không thể bảo vệ An Úc từ, cái chết của cô là vô dụng, vô nghĩa. Anh hy vọng có thể tiếp tục nói chuyện với cô trên tiền đề này.
Lông mi Liễu Mộng Oánh run rẩy, “Bác sĩ An là người tốt, anh ấy không làm gì hết, các anh đừng đổ oan người khác…”
Cô cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh nhưng giọng điệu đã bán đứng cô, rằng cô đang lừa mình dối người.
“Cô vẫn còn rất trẻ…” Tô Hồi nhìn cô gái, đây là suy nghĩ chân thực của anh, cũng là lời nói phát ra từ bản năng.
Liễu Mộng Oánh lại nghĩ anh đang an ủi mình, cô cười nói: “Anh đừng phí công vô ích nữa, những câu này, tôi từng nói nhiều hơn anh, cũng nghe nhiều hơn anh.”
“Ban đầu cô là bệnh nhân của bác sĩ An đúng không?” Tô Hồi hỏi tiếp: “Cô nghĩ mình được cứu rỗi rồi sao?”
Liễu Mộng Oánh gật đầu, “Tất nhiên, tôi rất biết ơn anh ấy. Nếu không có bác sĩ An, không có những chuyện này, có lẽ tôi đã chết lâu rồi.”
Tô Hồi hỏi cô: “Sau khi mẹ cô qua đời, cô sống tốt chứ?”
Liễu Mộng Oánh sửng sốt, cô bỗng không biết phải trả lời thế nào, nhỏ giọng nói: “Tốt lắm.”
Dù nói vậy, những Liễu Mộng Oánh không khỏi hồi tưởng lại. Hơn một năm rồi, dù thoạt trông cô tập trung cho công việc, căn bệnh trầm cảm cũng đã khỏi hẳn nhưng những chuyện này…
Lúc này cô đã trưởng thành, nhìn lại mâu thuẫn và quan hệ giữa hai mẹ con, có lẽ mẹ cô đã đến tuổi mãn kinh, mà cô cũng đang lúc trẻ con phản nghịch, mâu thuẫn ngày một gay gắt.
Sau khi Trang Tuyết Y qua đời, cô sống tốt hơn nhưng thỉnh thoảng cô lại nhớ mẹ, rồi không thể kìm nén nước mắt.
Cô cố gắng dồn hết chú ý vào việc cứu rỗi người khác.
Nhưng bản thân cô lại sống như một chiếc vỏ rỗng.
Tô Hồi hỏi tiếp: “Những người cô từng cứu, họ sống tốt chứ?”
Liễu Mộng Oánh run giọng đáp: “Tốt… tốt lắm. Họ đều được cứu rỗi rồi… đều đã hết trầm cảm rồi.”
“Cô có biết Trương Minh và Tần Chi Hoa không?”
Liễu Mộng Oánh không lên tiếng, Tô Hồi bèn nói tiếp: “Hôm nay Trương Minh đã chết rồi, hiện giờ Tần Chi Hoa đang nằm viện, có thể nguy kịch bất cứ lúc nào.”
Liễu Mộng Oánh im lặng lắng nghe, cô hơi mím môi. Ban đầu An Úc Từ thuyết phục cô cứu rỗi những người gặp bất hạnh vì người khác đó, nhưng không biết từ lúc nào, chuyện này đã bắt đầu méo mó, thay đổi.
Cô đã vùng vẫy khỏi căn bệnh trầm cảm nhưng càng tỉnh táo, cô lại càng hay nghĩ về những chuyện đã qua.
Cái chết của mẹ cô và cả Liên Phỉ đã bị chính tay cô đẩy xuống hố vôi, hai sự kiện này như cái gai cắm trong tim cô, như thanh kiếm lơ lửng trên đầu. Cô thường xuyên gặp ác mộng, để rồi phải choàng tỉnh lúc nửa đêm…
Cô cũng thường nghĩ, rốt cuộc lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Nhưng nếu cô thật sự được cứu rỗi, tại sao lúc này cô lại đứng trên đây, bị ép phải kết thúc sinh mạng này?
Nhưng, nếu những người đó đã được cứu rồi, sao từng người trong họ đều phải chết?
Liễu Mộng Oánh run rẩy nói: “Vì chính nghĩa, có những người buộc phải hy sinh.”
Tô Hồi khẽ hỏi: “Cô thật sự muốn rời khỏi thế giới này sao?”
Liễu Mộng Oánh từng hỏi anh câu này, giờ đây anh hỏi lại cô. Đây là một ván cờ giữa chính và tà, giữa sống và chết.
Thiếu nữ trước mắt như con chip nằm trên cán cân.
Một khi cán cân lật lại, cô sẽ rơi xuống.
Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Liễu Mộng Oánh, cô bắt đầu dao động, khao khát sống đang không ngừng vùng vẫy.
Thật sự muốn chết sao?
Tô Hồi hỏi tiếp: “Cô không còn lưu luyến gì với thế giới này sao?”
Lưu luyến…
Cô mới hai mươi ba tuổi, chỉ mới cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này, những món ăn ngon, niềm vui khi ngủ đến lúc tự thức giấc, những bộ phim truyền hình cuốn hút, những trò chơi thú vị. Nếu chết rồi, những thứ đó đều không còn nữa, cô cũng biết mong muốn, cũng có quyến luyến…
Liễu Mộng Oánh bỗng nhận ra, hình như Tô Hồi chưa nói với cô bao nhiêu cả, vẫn luôn nói chuyện rất hờ hững nhưng vì sao, lại có nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô như vậy…
Tại sao càng ngày cô càng không chắc chắn, càng ngày càng dao động, nghi ngờ cái chết?
Cô chợt hiểu ra, Tô Hồi đang nhắc cô nhớ lại từng chuyện.
Không, chắc chắn đây là âm mưu của cảnh sát, họ làm vậy để bắt cô, thẩm vấn cô, thậm chí dùng cô để đe dọa bác sĩ An.
Họ không sai, những người họ giết đều đáng chết.
Cô không muốn bị bắt, không muốn bị thẩm vấn, nghĩ lại những chuyện đã qua chỉ là vô nghĩa.
Lúc này cô đã không thể quay lại rồi, dù không chết cũng sẽ bị bắt, không có cái kết nào tốt đẹp chờ đợi cô hết, không bằng dứt khoát kết thúc sinh mạng tại đây.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Liễu Mộng Oánh, cô quay lại nói: “Bây giờ anh nói với tôi cũng đã muộn rồi. Dù tôi nghĩ lại cũng nào có tác dụng gì? Có lẽ anh ấy thật sự đã nói dối, có lẽ tôi thật sự đã bị lừa. Có lẽ những chuyện này đã sai thật rồi. Tôi từng giết người, không thể quay lại nữa… Mười sáu tháng đó, tựa như mười sáu tháng dư thừa trong cuộc đời tôi. Có lẽ từ khi mẹ tôi chết, tôi đã bắt đầu cơn ác mộng. Đến lúc này, đúng hay sai, sự thật là gì, tôi không còn quan tâm nữa rồi… Tôi đã quyết định rồi…”
Cô hơi nghiêng người, lệch thêm chút nữa thôi là sẽ rơi xuống.
“A!!!” Đám đông vây xem bên dưới bỗng thét lên, mọi người căng thẳng toát mồ hôi.
Cơ thể Tô Hồi căng cứng, dù có bình tĩnh thế nào, anh cũng cảm nhận được áp lực lúc này…
Ảo ảnh Liễu Mộng Oánh rơi xuống như hiện lên trước mắt anh, cô nhảy xuống ngay cạnh anh như một chú chim, rồi rơi xuống rất nhanh.
Chỉ một mình anh không thể kéo cô lại.
Cô sẽ chết ngay tại đây.
Nhưng đây không nên là kết cục của cô gái trẻ này.
Tô Hồi biết, chắc chắn An Úc Từ đã dành rất nhiều thời gian cho Liễu Mộng Oánh.
Sự ỷ lại, tin tưởng của Liễu Mộng Oánh dành cho An Úc Từ không phải thứ anh có thể lay động chỉ với vài phút, vài câu nói.
Từ góc này, Tô Hồi nhìn thấy hai bóng người đang lại gần sau lưng Liễu Mộng Oánh. Bây giờ, anh buộc phải thu hút sự chú ý của Liễu Mộng Oánh, bảo đảm người đang lại gần sẽ không bị phát hiện.
Tô Hồi không thể không đặt thêm một quả cân, lại gần ngăn cản hành động điên cuồng của Liễu Mộng Oánh.
Dù không thể thay đổi quyết định của cô, anh cũng phải lay động thêm một chút.
“Sau đó cô đã thuyết phục nhiều người như vậy, cũng làm nhiều chuyện như vậy, hẳn cô phải biết cái chết của mẹ cô không phải tai nạn chứ?”
Liễu Mộng Oánh ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày.
Tô Hồi nói tiếp: “Gần đây cảnh sát đang điều tra lại những vụ án cũ, tại hiện trường vụ án của mẹ cô có một bó hoa cẩm chướng và một cây bút. Sau khi kiểm tra, có thể những thứ đó là An Úc Từ để lại.”
Môi Liễu Mộng Oánh run rẩy, nước mắt chảy dài.
“Không… Cái chết của tôi là tai nạn…”
Người phía sau chỉ cách cô không đến hai mét nữa, Tô Hồi nhìn vào mắt cô, nói: “Liễu Mộng Oánh, chết chỉ là một cách trốn tránh, không thể giải quyết vấn đề, cô chỉ đang bị lợi dụng…”
Đó không phải chính nghĩa, cũng không phải sự cứu rỗi, mà nó chỉ dùng để thỏa mãn ham muốn của kẻ cứu giúp.
Bọt nước hào nhoáng đã tan hết, chân tướng lộ diện.
“Giết một người, thật sự là cách duy nhất để cứu giúp một người khác sao?” Tô Hồi hỏi cô: “Cô đang hy sinh vì điều gì? Chính nghĩa đó vốn đã là sai lầm!”
“Không! Những gì chúng tôi làm mới là đúng đắn…” Liễu Mộng Oánh vội vàng cãi lại, cô chưa kịp nói hết, một sợi dây thừng đã rơi từ trên xuống, tròng quanh eo cô. Cùng lúc đó, Tô Hồi và những người phía sau hợp tác, kéo cô đứng dậy.
Nhân viên cứu hộ vươn người ra ôm chặt eo cô.
“Các anh! Các anh làm gì thế…” Đến lúc này, Liễu Mộng Oánh mới nhận ra mình đã từng bước bước vào cái bẫy được thợ săn bày sẵn.
Những người đó mặc cho cô vùng vẫy, mấy người hợp sức bế cô xuống nơi an toàn.
Lục Tuấn Trì có mặt tại hiện trường từ năm phút trước, anh và người phụ trách cứu viện cấp tốc định ra phương án, Tô Hồi đã thu hút được sự chú ý của Liễu Mộng Oánh, họ buộc phải nhanh chóng đưa Liễu Mộng Oánh khỏi nơi nguy hiểm.
Hành động vô cùng suôn sẻ với sự giúp đỡ của Tô Hồi, sau khi cứu Liễu Mộng Oánh, những người khác đều bận rộn khống chế cô, không ai rảnh rỗi.
Tô Hồi đứng cao như vậy, bên dưới là vực sâu hun hút, người bình thường đã sợ không đứng nổi, Lục Tuấn Trì không biết sức mạnh nào đã chống đỡ một Tô Hồi yếu ớt, giúp anh bình tĩnh đến vậy.
Nhưng hắn cũng biết, nếu vừa rồi Tô Hồi không đứng ra, rất có thể lúc này họ đang đối mặt với một thi thể.
Liễu Mộng Oánh được cứu, lúc này Tô Hồi mới thở phào. Vừa rồi anh đứng đây nói chuyện với Liễu Mộng Oánh không đến mười phút nhưng cảm giác thời gian đã trôi qua hơn một tiếng, thậm chí là cả một ngày.
Chân anh hơi cứng, động tác chậm chạp, dù được Lục Tuấn Trì đỡ cũng không thể thuận lợi trèo qua lan can.
Lục Tuấn Trì mím môi, tim hắn đập thình thịch, còn căng thẳng hơn Tô Hồi.
Chờ khi Tô Hồi nghiêng người qua, hắn vội vàng vươn tay ôm trọn eo Tô Hồi, bế anh xuống.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, anh mệt mỏi khép hai mắt, “Cảnh sát Lục, cho tôi mượn vai anh, dựa nhờ một lát…”