[1] Platon là nhà triết học người Athen trong thời kỳ Cổ điển ở Hy Lạp cổ đại, người sáng lập trường phái tư tưởng Platon.
[2] Sokrates là một triết gia người Hy Lạp cổ đại, ông được coi là một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây.
Tối hôm đó, Tô Hồi không ngủ được bao nhiêu, sáng sớm anh đã thức dậy, cảm giác ổ chăn hơi lạnh. Sau đó anh bỗng nhận ra, con mèo nhỏ hay cuộn mình trong chăn đã biến mất rồi.
Aristoteles biến mất, không biết bé mèo kia đi đâu mất rồi.
Bỗng chốc căn nhà trở nên trống trải, trái tim anh cũng như khuyết một góc.
Tô Hồi trở mình, thấy đầu hơi đau nhưng lại không ngủ được nữa.
Anh ngồi dậy, kéo tấm rèm trong phòng khách ra một khoảng, ánh nắng buổi sớm len qua khe hở vào nhà, chiếu sáng tấm tranh ghép lộn xộn kia.
Tô Hồi ngồi xuống, cẩn thận nhặt những miếng ghép rơi dưới đất lên. Những miếng ghép này quá vụn, anh ghép đại mấy miếng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, bèn mở cửa ra ngoài.
Tô Hồi không còn nhớ đã bao lâu không tự mình đối mặt với ánh nắng buổi sáng rồi, không khí lành lạnh thổi qua khiến anh ho sù sụ vài tiếng.
Anh ngẩng đầu, nhìn lên mặt trời vừa ló dạng trên bầu trời qua những ngón tay thon dài.
Thế giới này khiến anh thấy xa lạ.
Sáng sớm lúc Tô Hồi đi xuống không cầm ba-toong, lúc này anh đi trong sân của khu nhà mới phát hiện đường lối phức tạp hơn anh tưởng tượng nhiều.
Anh quay lại khoảng sân ngay dưới tòa nhà, ngồi trên chiếc ghế dài hơi lạnh.
Có chút gì đó rất nhỏ dần xuất hiện trong đầu anh, tựa như những ký ức còn tồn lại trong anh.
Trong đầu anh từng là một mớ hỗn loạn, chưa từng tỉnh táo như bây giờ.
Tay anh lạnh toát, Tô Hồi ngồi đó, nhớ lại dòng máu ấm nóng khi An Úc Từ chết trong lòng anh.
Tô Hồi thoạt trông rất thờ ơ, anh luôn nói mình rất ổn, cũng từ chối đề nghị tái khám cho mình ngay sau hôm đó của Dương Vũ Tình.
Nhưng anh cũng rất rõ ràng, cái chết của An Úc Từ đã khuấy động anh.
Đó là một sinh mệnh còn sống sờ sờ, anh ta chết trước mặt anh, anh có thể cảm nhận được sự sống dần lụi tắt ngay trong lòng mình.
Hình ảnh An Úc Từ rút súng bắn mình lặp lại trong đầu anh hết lần này đến lần khác.
Đây tự như câu đố anh ta để lại cho anh.
Anh muốn biết An Úc Từ từng tiếp xúc với những người thế nào, điều gì đã thôi thúc anh ta đi đến bước này.
Tô Hồi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nếu cho cái chết của Đàm Vĩnh Thần chỉ là trùng hợp, thì cái chết của An Úc Từ đã chứng thực chuyện này.
Những kẻ giết người liên hoàn này có liên quan đến nhau.
Hơn nữa họ biết sự tồn tại của anh.
Chuyện được cảnh sát liệt vào chuyện cơ mật lại lan truyền giữa những sát thủ biến thái, chuyện này cực kỳ không bình thường.
Những người biết biệt hiệu Nhà Thơ khi xưa, chắc chắn là cảnh sát hoặc lãnh đạo cấp cao. Kẻ nào đã lan truyền tin này ra ngoài? Là một chuyên gia khắc họa tâm lý giống anh? Hay là ai?
Mục đích của họ là gì?
Họ muốn chứng minh điều gì, hay muốn có được thứ gì?
Lúc này anh đã gặp mấy hung thủ tàn nhẫn như vậy, kẻ tiếp theo là ai?
Liệu họ có mang lại nguy hiểm mới cho cuộc sống của anh không?
Tô Hồi nhớ lại người đàn ông mình từng gặp trong phòng khám Vũ Tình. Mỗi khi nhớ đến người đó, anh lại thấy tim mình đập nhanh hơn.
Hẳn đó không phải một người xa lạ không liên quan tới anh.
Hắn ta là ai? Có quan hệ gì với chuyện này?
Có một khoảng thời gian dài trong quá khứ, Tô Hồi trốn tránh, cố gắng không nhớ lại những chuyện này.
An Úc Từ, Dương Vũ Tình, thậm chí cả cục trưởng Đàm cũng khuyên anh như vậy.
Nhưng Tô Hồi nghĩ mọi chuyện đều có căn nguyên, chắc chắn đáp án thật sự đang ẩn mình trong mớ ký ức hỗn loạn của anh.
Nếu là trước đây, có thể anh sẽ không nghĩ đến chuyện này, không tìm kiếm người này nữa, nhưng hiện giờ…
Sau khi Aristoteles đi mất, Tô Hồi bỗng hiểu ra một chuyện, anh đang dần dần quen với sự bình yên, ổn định trong cuộc sống hiện tại.
Sau những tổn thương anh từng trải, anh không muốn gặp thêm biến cố nào khác nữa.
Anh có công việc, có đồng nghiệp bên cạnh, có thể anh không quan tâm đến mạng sống của mình nhưng anh không muốn kéo theo người khác.
Tô Hồi hơi siết tay, còn Lục Tuấn Trì nữa…
Vậy nên anh buộc phải tìm ra người đứng sau giật dây, chiếm quyền chủ động, để chắc chắn rằng những chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Thậm chí anh nghĩ, nếu anh đủ khả năng chủ động nắm bắt tình hình, nếu anh có thể chủ động tấn công, có phải sẽ có thể nhổ tận gốc mạng lưới liên hệ của đối phương, tìm ra càng nhiều hung thủ giết người liên hoàn hung ác.
Khi đó anh có thể ngăn chặn nhiều người phạm tội hơn, có thể ngăn cản rất nhiều bi kịch xảy ra.
Tô Hồi tin vào nhân quả, nhân quả này không phải như Phật giáo hay mọi người thường nói, mà là chắc chắn có những chuyện sẽ dẫn đến một vài kết quả.
Có thể những chuyện đó rất nhỏ, đến mức mọi người dễ dàng bỏ qua nhưng lại là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện.
Tựa như con bướm vẫy cánh trong hiệu ứng bươm bướm, cuối cùng kéo theo cả cơn gió lốc mạnh mẽ.
Anh cần tìm con bướm đó.
Nghĩ tới đây, Tô Hồi lấy điện thoại, nhập vào ghi chú, trau chuốt lại thông tin từ khi bắt đầu…
Anh thử khắc họa tâm lý của đối phương, đối phương quen thuộc và hiểu rõ tâm lý tội phạm, biết sự tồn tại của Nhà Thơ, cũng biết có thể anh là Nhà Thơ, đối phương có liên quan đến những sát thủ liên hoàn kia.
Tô Hồi cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung động như cánh bướm, anh bắt đầu nghĩ lại từng người mình quen từ khi đến Hoa Đô.
Người đó từng tiếp xúc với ai?
Hiện giờ không có nhân chứng, Đàm Vĩnh Thần và An Úc Từ không chưa kịp nói gì nhiều đã chết, mà Phó Vân Sơ có thể biết sự thật lại không biết đang ở đâu.
Tô Hồi đổi cách nghĩ khác, theo quá trình phá án thông thường, lúc này anh phải tìm xem có vụ án nào khác có thể ghép án không. Hiểu biết càng nhiều về đối phương, anh càng dễ nhìn rõ đối thủ của mình.
Tô Hồi bỗng nhớ đến một chuyện, anh gõ một cái tên: Vu Yên.
Từng là chuyên gia khắc họ tâm lý tội phạm số một Hoa Đô, ban đầu Vu Yên đã liên lạc với anh, bảo anh điền vào tờ giấy, mong anh đến tổng cục Hoa Đô làm việc.
Nếu không có Vu Yên, có thể anh sẽ không xuất hiện ở đây nhưng trước khi anh kịp nhậm chức, Vu Yên đã bỏ mạng.
Tô Hồi từng xem lại hồ sơ vụ án của Vu Yên, vì sau đó hung thủ đã bị bắn chết, vụ án này không có khẩu cung của hung thủ.
Lúc này hồi tưởng lại, nếu có người thật sự lên kế hoạch thủ tiêu các chuyên gia khắc họa tâm lý, có lẽ cái chết của Vu Yên không đơn giản như bên ngoài.
Có thể, cái chết của anh ấy đã báo trước điều gì đó…
Tô Hồi men theo suy nghĩ này, dần dần chìm trong suy tư.
Rất nhiều manh mối xuất hiện trong đầu anh nhưng đều chỉ là những hình ảnh vụn vỡ.
Gần đây, thỉnh thoảng anh lại nằm mơ, cũng gặp vài ảo giác, sẽ thấy quen tai khi nghe một bài nhạc, cũng cảm giác một vài chuyện đã từng xảy ra ở đâu đó.
Nhưng trong ký ức của anh, dường như có một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.
Rõ ràng là chuyện từng xảy ra nhưng anh lại không nhớ được, khiến anh thấy mệt mỏi.
Tô Hồi không từ bỏ, anh đã từng phải đối mặt với quá nhiều khó khăn nên thoạt trông anh vô cùng mong manh yếu đuối nhưng trên thực tế anh lại là người dũng cảm, cứng cỏi hơn bất kì ai.
Anh chạm vào những thứ tối tăm nhất, lại chưa từng cúi mình trước bóng đêm, anh biết cách đi ngược lại khó khăn, để có thể tìm ra chân tướng…
—
Lục Tuấn Trì thức giấc, thấy cửa phòng Tô Hồi đang mở, người lại không thấy đâu.
Hắn giật mình, tìm dọc xuống theo lối an toàn, cuối cùng tìm thấy Tô Hồi đang ngồi trên băng ghế dưới sân.
Thấy Tô Hồi, Lục Tuấn Trì thở phào.
May sao, người vẫn chưa lạc mất.
Tô Hồi thấy hắn chạy xuống bèn cất điện thoại, ngẩng đầu nói: “Tôi thấy ở trên nhà bí quá nên xuống đi dạo, anh đừng lo.”
Anh đứng dậy mới phát hiện thấm thoát đã hai tiếng trôi qua, anh ngồi lâu đến mới hai chân tê rần.
Chim buổi sớm luôn dậy sớm nhất, sau đó đến mấy cụ già xuống tập thể dục, mặt trời dần nhô cao, càng ngày càng nhiều người đi lại trên sân.
Lục Tuấn Trì tiện đường đưa giấy thông báo tìm mèo đã in cho bảo vệ và quản lý cơ sở vật chất, sau đó cẩn thận tìm quanh các thùng rác và đường nhỏ trong khu nhà một lượt. Chưa thấy Aristoteles đâu, trái lại họ bắt gặp tới mấy con mèo hoang.
Hai người cùng về nhà, Lục Tuấn Trì nấu cơm xong, gọi cho Lục Hạo Sơ.
Quả nhiên Lục Hạo Sơ vẫn chưa ngủ dậy, cậu mơ màng phàn nàn, “Anh, hôm nay em không có tiết buổi sáng, bây giờ mới bảy rưỡi sáng đấy…”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Em lại thức đêm chơi game hả? Tìm mèo đến đâu rồi?”
Lục Hạo Sơ thấy mình oan quá, “Anh, hôm qua lúc anh gửi thông báo tìm mèo cho em đã là nửa đêm rồi đấy, mới sáng sớm đã đòi mèo, dù em có phát động hết hội sinh viên với bạn bè trong lớp đi tìm cũng không nhanh vậy đâu. Dù trẻ con có đi lạc cũng phải tìm mấy tiếng đấy, huống chi là con mèo.”
Lục Tuấn Trì nói: “Được, em cố tìm đi, tối anh lại hỏi.”
Đợi Lục Tuấn Trì bưng bữa sáng lên, hắn phát hiện Tô Hồi đang ôm gối ngẩn ngơ trên sô pha.
Lục Tuấn Trì nhìn anh, bỗng không biết phải an ủi thế nào, trái lại Tô Hồi thấy hắn bèn ngẩng đầu nói: “Hôm nay đi làm đi đã, chuyện tìm mèo không cần vội.”
Lục Tuấn Trì nghe anh nói không cần vội vàng, hắn sửng sốt.
Hắn có thể thấy hôm qua Tô Hồi rất lo lắng, lúng túng, Lục Tuấn Trì nghĩ lo lắng vào lúc này là chuyện rất bình thường, Tô Hồi bình tĩnh quá lại khiến hắn thấy lo lắng.
Nhưng đúng là Tô Hồi đỡ hơn nhiều rồi, anh chỉ sa sút và bối rối trong một chốc, không lâu sau đã bình tĩnh lại. Lo lắng không giúp anh giải quyết vấn đề trước mắt, cũng không giúp anh tìm thấy mèo nhanh hơn, anh lấy lại bình tĩnh nhanh hơn Lục Tuấn Trì, rồi nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.
Hôm nay Tô Hồi vô cùng bình tĩnh, tựa như mọi ngày, anh tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, thậm chí cả một ngày anh không nhắc đến chữ “mèo” một lần nào.
Gần hết giờ làm, Lục Tuấn Trì đã sắp xếp xong xuôi các loại hồ sơ của vụ án vừa rồi, phê duyệt xong xuôi, hắn nhìn ra ngoài vách kính, thấy Tô Hồi đang ngồi sau bàn làm việc.
Tô Hồi cúi đầu đọc một quyển hồ sơ, cực kỳ tập trung.
Lục Tuấn Trì bèn lấy điện thoại ra hỏi Lục Hạo Sơ: “Thấy mèo chưa?”
“Đang tìm đây, vẫn chưa chắc chắn.” Lục Hạo Sơ gửi một tấm ảnh, có thể thấy là ảnh chụp trong trường, “Con này hả?”
Lục Tuấn Trì nhìn qua là biết không phải Aristoteles, “Không phải.”
“Con này thì sao?” Lục Hạo Sơ gửi thêm một con mèo mướp.
“Không phải.”
“Đây hả?”
Lục Tuấn Trì đỡ trán, “Không phải… Không phải anh gửi em thông báo tìm mèo rồi à? Lực quan sát của em thế này sao học được kỹ thuật giám sát vậy?”
Lục Hạo Sơ ấm ức, Lục Hạo Sơ rất oan, “Anh, trong mắt em mấy con mèo mướp này chẳng khác gì nhau hết… Với cả bọn em đã tìm hết mèo mướp trong trường ra rồi. Mặc dù không phải Aristoteles nhưng đều là anh chị em của nó hết, nói không chừng sắp xếp lại còn ra được cả tộc phả nhà chúng nó đấy. Còn tìm nữa, chắc chắn bọn em sẽ tìm ra Platon và Sokrates!”
Nói tới đây, Lục Tuấn Trì bỗng khựng lại, hắn nhìn Tô Hồi đang ngồi bên ngoài, bỗng có một ý tưởng, “Đợi đã, mấy đứa vẫn chưa thả ba còn mèo kia đúng không?”
Lục Hạo Sơ vội nói: “Chưa, con này sạch lắm, trên người không có sâu bọ gì hết, không giống mèo hoang, chỗ bọn em có một bạn nữ đang chờ để xin nuôi đây.”
Lục Tuấn Trì lập tức ngắt lời, “Tối mang đến đi.”
Hiện giờ con mèo này là gần giống Aristoteles nhất rồi, trông cũng rất xinh đẹp, chẳng qua nó gầy hơn một chút, hai bên tai có thêm một nhúm lông trắng.
Lục Hạo Sơ: “…”
Cậu nhìn điện thoại, hồi sau mới hiểu ra, “Anh, không phải anh thấy thầy Tô không nhìn rõ nên định kiếm con khác cho thầy đấy chứ? Thầy Tô chỉ không nhìn rõ lắm, với cả không nghe rõ lắm thôi…”
Lục Tuấn Trì biết Lục Hạo Sơ định nói gì.
Nhưng thầy Tô không ngốc, sao có thể không nhận ra mèo nhà mình.
“Anh không có ý đó.” Lục Tuấn Trì nghiêm túc nói, hắn không định qua mặt Tô Hồi, hắn quyết định như vậy là vì lo lắng cho Tô Hồi.
Hắn giải thích với Lục Hạo Sơ, “Ít nhất như vậy Tô Hồi sẽ thấy chúng ta có tiến độ, có thể phân tán lực chú ý của cố vấn Tô, lâu lắm rồi anh ấy không gặp học sinh mấy cậu, cậu đưa mèo đến thì nói chuyện với anh ấy một lát, có lẽ anh ấy sẽ thấy khá hơn.”
Hắn sẽ không dừng việc tìm kiếm Aristoteles nhưng trong lúc đó, hắn hy vọng Tô Hồi vui vẻ hơn một chút, bớt tự trách khi Aristoteles đi mất.
Trước đây Lục Hạo Sơ là niềm vui của cả gia đình, cậu giỏi ăn nói, biết cách an ủi người khác hơn hắn nhiều.
Lúc này Lục Hạo Sơ mới hiểu, “Thông minh! Anh, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Thế là, tối đó Lục Tuấn Trì và Tô Hồi vừa về đến nhà đã thấy Lục Hạo Sơ chờ trước cửa.
Lục Hạo Sơ mở cặp sách, lấy một chú mèo mướp nhỏ trong đó ra.
Vừa thấy hai người ra khỏi thang máy, Lục Hạo Sơ đã đưa mèo cho họ, “Anh, thầy Tô, bọn em lục tung trường lên rồi, tìm thấy mèo rồi nè!”
Chú mèo kia cũng rất nghe lời, cực kỳ phối hợp “meo” một tiếng mềm nhũn.
Ba người vào nhà, Tô Hồi nhận chú mèo, ngồi trên sô pha. Anh ôm nó vào lòng vuốt một lát, chú mèo kia rất thân thiện, cũng cọ lại anh, còn vươn lưỡi liếm tay anh.
“Nhẹ hơn rồi, nhỏ hơn rồi…” Tô Hồi híp mắt nói: “Với cả tôi nhớ… hình như Aristoteles đã thiến rồi…”
Nhưng con này, rõ ràng vẫn còn trứng mà.
Mọi người nhìn chằm chằm khiến mèo ta không khỏi co chân, che chỗ xấu hổ, còn ngại ngùng “meo meo” hai tiếng.
Dù trông xinh đẹp đấy nhưng tui cũng là mèo đực mà.