Sổ Tay Hình Sự

Quyển 4 - Chương 88



Đêm khuya, trong bệnh viện, sau khi Mạc Tú Tú chịu khai sự thật, Kiều Trạch nhanh nhẹn tổng hợp thông tin rồi gửi đi.

Tổ trọng án, tổ kiểm duyệt, các lãnh đạo và cảnh sát các nơi đều nhận được thông tin mới nhất của vụ án.

Kế hoạch livestream chết chóc này vốn do một học sinh trung học Vạn Hộ tên Đào Anh Húc đề ra.

Nhưng sau đó cậu ta bị người khác giết, hung thủ giả mạo Đào Anh Húc, tiếp tục kế hoạch. Một trò đùa dùng mạng sống để đe dọa đã trở thành trò chơi giết người thật sự.

Trước mắt, nghi phạm là một người bạn của Đào Anh Húc…

Đây là một người bạn thế nào, lại chiếm lấy cả kế hoạch này, đổi một cách thực hiện tàn nhẫn, rồi lại treo cổ Đào Anh Húc trong căn nhà đợi phá dỡ?

Tô Hồi ra khỏi phòng bệnh, ngồi ngoài hành lang nói chuyện với Lục Tuấn Trì.

Nghe Tô Hồi kể lại quá trình thẩm vấn, Lục Tuấn Trì tổng hợp những thông tin hiện có, hắn im lặng một lát rồi hỏi: “Tô Hồi, anh thấy hiện giờ đã đủ thông tin để khắc họa tâm lý chưa?”

Tô Hồi không đáp, hồi sau mới nói: “Bây giờ vẫn còn quá ít bằng chứng, cũng chỉ có lời khai của một mình Mạc Tú Tú, rất có thể khắc họa không chính xác. Nhưng…”

Nói tới đây, anh lại do dự. Tô Hồi nhìn đồng hồ điện tử trên tường bệnh viện, đôi mắt mơ hồ của anh không thể nhìn rõ con số trên đó nhưng anh có thể thấy những con số màu đỏ nhảy liên tục.

Ở hai đầu điện thoại, hai người đều im lặng. Nhưng Lục Tuấn Trì biết Tô Hồi muốn nói gì, Tô Hồi cũng hiểu rõ ý Lục Tuấn Trì.

Lúc này thời gian quá gấp rút, không đến nửa tiếng nữa livestream tiếp theo sẽ bắt đầu đầu.

Tốc độ điều tra phá án không thể theo kịp.

Vân tay, vết máu, dấu chân, khám nghiệm tử thi, tất cả đều không dùng được.

Họ chỉ có thể dựa vào kỹ năng điều tra cơ bản nhất và khắc họa tâm lý tội phạm.

Nếu anh có thể cho họ khắc họa chính xác vào lúc này, nó sẽ giúp họ tìm ra hung thủ kia nhanh hơn.

Tô Hồi nhìn ra cửa sổ bệnh viện, khung cảnh bên ngoài mờ ảo, anh chỉ loáng thoáng trông thấy vài tòa nhà cao tầng phía xa, mây mù trên không cũng dần dần tản ra.

Trăng sáng treo cao, cảnh đêm phồn hoa.

Đây là Hoa Đô, thành phố dưới chân họ.

Đêm nay, vì vài mạng sống còn non trẻ, có rất nhiều người trong thành phố chưa ngủ, họ gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.

Tô Hồi mím môi, siết chặt ba-toong, ép mình bình tĩnh lại.

Anh không do dự nữa, nghiêm nghị nói: “Không có thời gian, tôi sẽ khắc họa nhưng không thể dùng nó làm căn cứ cho kết luận cuối cùng.”

Lục Tuấn Trì đáp: “Tôi hiểu.”

“Hung thủ gồm hai người, người chỉ đạo là nam giới, cũng là người tự xưng streamer, tuổi dưới hai mươi, chiều cao cân nặng tương tự Đào Anh Húc, có thể vẫn đang độ nổi loạn tuổi dậy thì…”

“Hung thủ giết những người vô tội để đạt được mục đích của mình, đây là biểu hiện của một dạng hèn nhát trong phân tích tâm lý…”

“Cậu ta vô cùng kích động. Những phần tỉ mỉ trong kế hoạch có thể do Đào Anh Húc thiết kế, mà hành vi của hung thủ sẽ tạo ra sơ hở và biến số….”

“Hung thủ là kẻ tự tin, cố chấp một cách cực đoan. Cậu ta vô cùng tàn nhẫn, vô cùng tự phụ. Trong tư duy của hung thủ, cậu ta chỉ tin những điều cậu ta nghĩ là đúng, cậu ta thấy hành vi của mình là chính xác, là cao thượng, cậu ta coi thường người khác, cho rằng có thể hy sinh những người khác…”

“Ngôn từ và tác động từ bên ngoài không thể lung lay quyết định của cậu ta, cậu ta thích đi theo lối mòn, không thích nghe ý kiến của người khác. Cậu ta vô cùng nhạy cảm, đa nghi…”

Tô Hồi nói không nhanh, nhiều lời đánh giá đều được suy đoạn từ những chi tiết tại hiện trường cùng cách nói chuyện của streamer kia, anh cố gắng để mỗi khắc họa tâm lý của mình đều có căn cứ xác thực trong đó.

Lục Tuấn Trì nghe từng câu phán đoán của Tô Hồi, hình ảnh tên hung thủ này dần dần rõ nét trong đầu hắn.

Đó là một thiếu niên tự phụ, cố chấp, kích động và tàn nhẫn.

Tô Hồi ho vài tiếng, nói tiếp: “Hung thủ có thể là bạn Đào Anh Húc, người bạn này không giới hạn là bạn cùng trường, người thân, anh có thể bắt tay đầu tra từ các mối quan hệ xã hội. Người này phải đủ hiểu Đào Anh Húc, thậm chí hai người chia sẻ với nhau mọi điều, có thể hung thủ đã tham gia vào kế hoạch này từ đầu rồi, cậu ta biết tất cả những chuyện xảy ra vào tối nay.”

“Ngoài ra…” Tô Hồi nhắm mắt một lát, nghĩ lại những gì mình biết về hung thủ trong vụ án vừa rồi, anh nói tiếp: “Hung thủ rất quen thuộc với Vạn Hộ Thành, quen thuộc đến mức đã đi qua rất nhiều nơi, cậu ta từng đến kiểm tra địa điểm phạm tội rất nhiều lần. Không thích nơi này như Đào Anh Húc, cậu ta cực kỳ ghét Vạn Hộ Thành, cũng không thích con người ở đây. Cậu ta như một vị khách ghé qua Vạn Hộ Thành rồi bị ép phải ở lại đây, bị vây hãm trong khu phố hỗn loạn này. Cậu ta là người ích kỷ, tôi cho rằng chuyện cậu ta làm tối nay là để báo thù.”

“Vậy sao cậu ta lại tới đây?” Lục Tuấn Trì nhíu mày, hắn cảm nhận thấy có thể cậu bé này không phải người dân ở đây. Cách nghĩ, cách làm của cậu ta đều không phù hợp với nơi này.

“Hiện giờ vẫn chưa thể xác định, có thể gia đình cậu ta từng gặp rủi ro nào đó.” Tô Hồi ho vài tiếng, “Sự đồng cảm trong cậu ta rất thấp, coi thường mạng sống, không tin pháp luật. Nhưng dù vậy, hung thủ này không tìm kiếm niềm vui trong việc giết người. Cậu ta mở livestream vì mục đích của mình. Để đạt được mục đích, cậu ta có thể hy sinh tất cả.”

Càng nói, Tô Hồi càng cảm thấy hung thủ này không phải một kẻ biến thái thích giết người, cậu ta không nhận được khoái cảm từ việc giết người, cũng không làm vậy để được chú ý. Cậu ta có mục đích của mình, hung thủ đang bước từng bước đến kết cục mà cậu ta dự tính.

Tô Hồi hít sâu, anh vịn ba-toong, nghiêng người nói tiếp: “Tôi đoán rằng, có thể cậu ta có liên quan hoặc thù oán với những người cậu ta từng nhắc đến.”

Lục Tuấn Trì nghe vậy, nói: “Tôi sẽ bảo họ điều tra theo hướng này…”

Thông tin hiện giờ vẫn còn rất vụn, thời giờ lại gấp gáp, họ vẫn chưa chắp nối được tất cả một cách hoàn chỉnh.

Tô Hồi nói: “Hung thủ cố ý làm vậy. Cậu ta cần đưa một vài người lên dàn tế, thúc đẩy sự việc leo thang, vậy nên mấy câu hỏi trước, cậu ta cố ý để cảnh sát và mọi người không trả lời được.” Anh dừng một lát, tiếp tục phân tích: “Trò chơi vẫn chưa kết thúc, vẫn còn vài mảnh ghép chưa xuất hiện, vậy nên chúng ta chưa thể ghép được bức tranh toàn cảnh.”

Hành vi đó đã hình thành nên cục diện lúc này.

Lục Tuấn Trì nói: “Nói cách khác, rất có thể chúng ta vẫn chưa chạm đến câu đố phía sau?”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, nói: “Nhưng càng về sau lại càng khác. Long Tiểu Thần, Liên Thành Yến, Na Học Hải, người sau cao hơn người trước, đồng thời cũng dần dần từ nhân vật nhỏ biến thành nhân vật lớn. Yêu cầu của hung thủ cũng ngày một leo thang, ban đầu chỉ là công bố tội trạng, sau này lại yêu cầu truyền thông vào cuộc, đến cuối cùng, hẳn là khi sự chú ý của truyền thông và quần chính đều lên cao nhất. Người được đưa ra tiếp theo chắc chắn còn nổi tiếng, giàu có hơn Na Học Hải. Mà trong nhận thức của hung thủ, cậu ta cảm thấy người đó mới là kẻ nghiệp chướng nặng nề nhất. Cậu ta muốn đưa người này ra trước mặt tất cả mọi người.”

Tiếng Lục Tuấn Trì truyền qua điện thoại, “Tại sao hung thủ không tố cáo theo con đường bình thường?”

Tô Hồi giải đáp: “Chọn cách làm này có liên quan đến tính cách và quá khứ của hung thủ. Theo tôi, đầu tiên, cậu ta không tin tưởng pháp luật, không dám chắc nếu tố cáo như bình thường đối phương có bị trừng trị hay không. Thứ hai, có thể cậu ta muốn phủi sạch danh dự của đối phương, khiến họ thân bại danh liệt bằng cách này.”

Nói tới đây, anh sực nhớ ra một chuyện, “Thậm chí tôi nghi ngờ, liệu người cuối cùng này có tội không… Xét xử ba tội phạm với bằng chứng xác thực trước đó đủ để mọi người nghi ngờ người cuối cùng này cũng có tội…”

Lục Tuấn Trì bỗng chốc im lặng, sắp xếp lại thông tin Tô Hồi nói.

Lúc này, Tô Hồi lại nhớ ra cô gái đi theo cậu ta, “Còn một người nữa, là người trợ giúp hung thủ. Đó là một cô gái, độ tuổi từ 14 đến 18, học sinh cấp ba, hẳn là học sinh trường trung học số một Vạn Hộ. Cô ấy nhỏ gầy, mặt mũi bình thường, là người ít nói. Hiện giờ vẫn chưa có thêm bằng chứng đủ để cho thấy cô gái này có tác dụng trong vụ án. Có thể cô ấy bị đe doạ, cũng có thể là người đi theo hoặc ái mộ hung thủ.

“Vậy tức là, có thể là hai người họ đã hoàn thành livestream thứ ba đúng không?”

“Lần trực tiếp thứ ba hẳn là do họ làm giả, hung thủ nam giới kia đã đóng giả Đào Anh Húc, có thể cô gái kia đứng cạnh hỗ trợ, phần âm thanh đã được quay từ trước, vậy nên lần này streamer tương tác rất ít. Bàn tay xuất hiện trong màn hình là của nữ giới, nếu phóng to lên nhìn kỹ, vẫn sẽ thấy khác biệt. Mục đích của họ là để mọi người tin rằng Đào Anh Húc chết trong lần livestream đó. Thi thể của Đào Anh Húc chỉ xuất hiện ở đoạn cuối cùng.”

Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Dựa trên kết quả khám nghiệm của pháp y và thời gian Đào Anh Húc ra khỏi trường, có thể phán đoán cậu ta chết trong khoảng bốn giờ mười phút đến bốn giờ bốn mươi phút, cũng là trước khi livestream bắt đầu. Tôi có một nghi vấn, nếu hung thủ muốn qua mắt chúng ta, tại sao không xếp phần trực tiếp này lên trước hoặc ra sau?”

Tô Hồi híp mắt, cọ ngón tay cái lên đầu mèo của chiếc ba-toong, “Bởi vì hung thủ cho Đào Anh Húc là một người rất quan trọng, cậu ta và hung thủ có rất nhiều liên hệ với nhau. Nếu mở màn bằng cái chết của Đào Anh Húc, có thể cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra ra hung thủ. Nhưng cậu ta lại không muốn bỏ phí thi thể này. Hung thủ cho rằng, đặt phần trực tiếp này ở nửa cuối là bảo đảm nhất. Hung thủ không biết cảnh sát sẽ tìm ra thi thể Đào Anh Húc vào lúc nào, vậy nên mới thuê người canh xung quanh, ngăn cản có người phát hiện chân tướng.”

Lục Tuấn Trì nghĩ một lát, Tô Hồi phân tích rất đúng. Nếu livestream này xuất hiện đầu tiên hoặc thứ hai, có thể họ sẽ điều tra ra tình hình sớm hơn, khi đó hung thủ không thể tiếp tục kế hoạch của mình.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy theo anh có thể còn mấy lần livestream nữa?”

Tô Hồi nói: “Cùng lắm là một đến hai lần, chuyện này sẽ kết thúc trong hôm nay.”

Nói tới đây, Tô Hồi chợt nhớ lại lời khai của Mạc Tú Tú.

Mục đích của Đào Anh Húc là khiến mọi người chú ý đến Vạn Hộ Thành, muốn những dự án còn dang dở kia được tiếp tục.

Vậy mục đích của Đào Anh Húc và hung thủ khác hẳn nhau hay có điểm chung nào đó?

Nếu vẫn là kế hoạch của Đào Anh Húc, cậu ta sẽ chọn ai làm mục tiêu cuối cùng?

Sau đó sẽ hoàn thành mục đích bằng cách nào?

Hung thủ hiện tại thì sao? Mục đích của họ có giống nhau không…

Lục Tuấn Trì cắt ngang suy nghĩ của mình, “Tôi tìm hung thủ kia trước vậy, một khi bắt được hung thủ, chúng ta có thể tìm hiểu thêm về động cơ gây án của cậu ta. Cảnh sát chi cục đã liên lạc với mẹ Đào Anh Húc rồi, bây giờ tôi qua đó gặp cô ấy…”

Tô Hồi đồng ý, đứng dậy nói: “Bên tôi cũng hỏi xong rồi, lát nữa gặp lại.”

Thời gian còn lại không nhiều, họ phải nỗ lực xoay chuyển tình hình, chiếm thế chủ động.

Tô Hồi có cảm giác, đến lúc này, họ chỉ còn cách sự thật một bước nữa thôi.



Lúc này đã là tối muộn, Vạn Hộ Thanh không có cuộc sống về đêm mấy, rất nhiều gia đình đã chuẩn bị say giấc.

Ánh sáng tắt dần, thế giới chìm vào bóng tối.

Con đường này không có đèn đường, tối tăm mà yên lặng.

Một cô gái hơi gầy bước đi trên đường, cô bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Cô cảm giác hình như vừa có ánh sáng vụt qua trên nền trời xanh sẫm.

Nhưng nó lướt qua nhanh chóng, chỉ trong một tích tắc, cô không thể nhìn rõ.

“Lệ Tiểu Nam, sao thế?” Thiếu niên đi trước quay lại giục cô.

“Không có gì, chắc là sao băng thôi…” Cô gái nói xong bèn bước tiếp, đuổi kịp thiếu niên. Cô vừa thầm cầu nguyện, ước gì tối nay sẽ trôi qua thật nhanh.

“Trăng lên rồi, gần đây cũng đâu có dự báo thiên văn, lấy đâu ra sao băng, chắc chắn mày nhìn nhầm rồi.” Giọng thiếu niên lạnh lùng, còn có vẻ mỉa mai.

Lệ Tiểu Nam nghe cậu ta nói, gió đêm thổi qua khiến cô thấy lạnh lẽo, cơ thể gầy gò của cô gái bất giác run lên. Cô sợ cậu ta, người trước mắt cô vui buồn thất thường, là một kẻ điên, cô cũng không biết cậu ta sẽ làm gì tiếp.

Cậu ta là một hung thủ tàn nhẫn, hôm nay cô đã thấy cậu ta giết chết vài người… có khi người tiếp theo chính là cô…

Cô hối hận vì mình không đủ dũng cảm, không bỏ trốn trong livestream lần trước…

Cô còn hối hận vì mình làm những chuyện này cùng cậu ta.

“Đi nhanh lên, sắp không kịp rồi.” Thiếu niên giục thêm lần nữa.

Lệ Tiểu Nam cúi đầu, rảo bước đi theo.

Khắp nơi trong Vạn Hộ Thành đều có cảnh sát nhưng họ tựa như đám chuột nhắt chạy qua ngõ hẻm trong Vạn Hộ Thành, họ biết phải đi thế nào để những người kia không tìm thấy.

Họ không thể quay lại khu nhà xây dở, mấy tòa nhà đợi phá dỡ cũng không an toàn nữa nhưng họ có nhiều nơi bí mật hơn. Chỗ sắp tới cũng đã được lựa chọn từ trước.

Hai người khom lưng luồn qua một hàng rào, chui vào một khu đất hoang.

Nhìn bên ngoài chỉ thấy một hàng rào bọc sắt nhưng khi chui vào lại khác hẳn.

Người khác khó mà tưởng tượng được, Vạn Hộ Thành lại có một nơi thế này.

Đây là một sân thể dục cỡ nhỏ, cũng đang xây dở, ngừng xây tiếp. Bên trong không có người trông coi, thiết bị cũng chưa lắp hết, cỏ dại mọc rất cao, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ đến đây đá cầu hoặc đến thám hiểm.

Họ rảo bước, xuyên qua đám cỏ dại mọc cao vượt đầu gối.

Thiếu niên mở đèn pin, đi đến một tòa nhà xây dở bên trong. Cậu ta lên tầng ba, đây là một khán đài cỡ lớn, trần cao hơn phòng bình thường rất nhiều.

Thiếu niên khẽ gọi, “Diệp Hân Thần, cậu có ở đây không?”

Khán đài này quá rộng lớn, giọng nói cậu ta vọng lại.

Lát sau, một giọng nói rầu rĩ vang lên từ bên trong, “Tôi đây…” Người đó lại hỏi: “Đào Anh Húc, là cậu à?”

“Là tôi.” Thiếu niên đeo mặt nạ nói, trên tay cậu ta là điện thoại của Đào Anh Húc, “Vừa rồi tôi có nhắn tin cho cậu, sao cậu không trả lời?”

Một chàng trai cao gầy bước ra từ bóng tối, cậu ta cũng mặc đồng phục trung học số một Vạn Hộ, đang học lớp mười một, tên là Diệp Hâm Thần.

“Điện thoại tôi hết pin rồi.” Cậu ta chỉ có một chiếc điện thoại kiểu cũ, pin đã xuống từ lâu, dùng chẳng bao lâu đã hết pin. Diệp Hâm Thần dừng một lát rồi hỏi: “Sao cậu lại đeo cái này? Trông ghê quá.”

Thiếu niên chỉnh lại mặt nạ, khẽ nói: “Lúc livestream sẽ tiện hơn.”

Diệp Hâm Thần lại hỏi: “Giọng cậu sao thế?” Cậu ta nhớ giọng Đào Anh Húc trong trẻo êm tai hơn nhiều.

Thiếu niên ho vài tiếng, “Tôi đang bị cảm.” Sau đó thúc giục, “Sắp đến giờ rồi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi.”

Chẳng mấy chốc họ đã đến chỗ hẹn, Lệ Tiểu Nam đặt đồ xuống đất, trong đó có băng dính và dây thừng, còn thiếu niên thì mở đèn khẩn cấp vẫn luôn mang theo.

Không gian lập tức sáng bừng.

Hai người quen tay chuẩn bị.

Nam sinh tên Diệp Hâm Thần kia đi qua, chỉ vào Lệ Tiểu Nam, hỏi: “Cô ấy là ai?”

Thiếu niên trả lời: “Người giúp đỡ livestream.”

Diệp Hâm Thần do dự một lát, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cậu ta không ngừng nuốt nước bọt, “Tôi xem mấy livestream trước của cậu rồi… Họ vẫn sống cả chứ?”

Thiếu niên cầm dây thường đi qua, tựa như thợ săn đang chuẩn bị trói con mồi của mình, “Đúng vậy, đến giờ vẫn vô cùng suôn sẻ. Họ vẫn còn, như trước đây tôi từng nói với cậu vậy. Đây chỉ là một buổi diễn, đến lúc này, mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch.”

“Cảnh sát không tìm được chỗ này chứ?”

“Tất nhiên rồi, đám ngu đó bị chúng tôi quần cho chạy vòng vòng.”

Diệp Hâm Thần không giơ tay cho cậu ta trói, mà nhíu mày hỏi: “Mười nghìn tệ cậu hứa với tôi đâu, có mang đến không?”

Thiêu niên nói: “Có mang đây, lát nữa livestream xong sẽ đưa cho cậu.” Cậu ta nói xong, giơ túi kraft trong tay lên.

Để thuyết phục những học sinh này, họ phải dùng một vài chiêu trò.

Trước đây Đào Anh Húc đã tìm hiểu tình hình gia đình từng người, cũng biết họ muốn gì.

Mỗi người đều có một vài điểm yếu, không phải ai cũng dễ lừa như Mạc Tú Tú, họ sẽ đòi một vài thứ tương xứng để trao đổi. Ví dụ như Khổng Đào, cậu ta muốn có một đôi giày bóng rổ mới.

Mà nam sinh tên Diệp Hâm Thần này, cậu ta rất cần tiền để khám bệnh cho mẹ, nên đã yêu cầu thù lao mười nghìn tệ.

Diệp Hâm Thần cảnh giác nói: “Cậu đưa tiền cho tôi trước đã.”

Thiếu niên quay lại nhìn cậu ta, trong bóng tối, chiếc mặt nạ màu trắng đó càng có vẻ đáng sợ, Lệ Tiểu Nam bên canh thiếu niên cũng dừng lại.

“Không phải trước đây đã thỏa thuận rồi sao? Cậu không tin tôi?” Nghe giọng thiếu niên có vẻ không vui.

Diệp Hâm Thần nói: “Cậu trả tiền trước đã! Rồi tôi sẽ làm theo cậu, tin tưởng cậu.” Giọng cậu ta run rẩy.

Thiếu niên bỗng thấy cậu ta hơi khó nhằn, bèn bàn bạc lại, “Nhưng lỡ cậu cầm tiền rồi không chịu livestream thì sao? Hay tôi đưa một nghìn cọc trước cho cậu nhé?” Cậu ta vừa nói vừa rút mấy từ tiền trong túi ra.

Diệp Hâm Thần nhận tiền, không buồn đếm lại, cậu ta nhét tiền vào túi rồi bỏ chạy.

“Đợi đã!” Lệ Tiểu Nam đứng dậy cản cậu ta.

Thiếu niên cũng phát hiện cậu ta không bình thường, bèn kéo lại, “Cậu làm gì thế? Mẹ cậu, không phải cậu muốn lừa tiền đấy chứ? Nhận tiền rồi không chịu livestream?”

Mặt Diệp Hâm Thần tái nhợt dưới ánh đèn, mắt cậu ta đỏ lên, thở dốc nói: “Tôi hối hận rồi! Bây giờ cậu thả tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát những chuyện cậu làm…”

Hai người trẻ tuổi bắt đầu đánh nhau, mấy tờ tiền kia rơi xuống đất.

Diệp Hâm Thần nhìn tiền dưới đất, vô thức cúi người xuống nhặt, đó là thứ cậu ta rất cần… Dù chỉ lấy được một, hai tờ cũng được.

Nhưng thiếu niên đã đến bên cạnh cậu ta, điên cuồng tấn công, một khắc dừng lại của Diệp Hâm Thần đã đủ khiến cậu ta chậm lại…

Thiếu niên kia không hề cao lớn nhưng lại vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta nhặt một viên gạch bên cạnh lên đập vào đầu Diệp Hâm Thần.

Diệp Hâm Thần bị đánh, bắt đầu thấy choáng váng.

Sau đó thiếu niên nhân cơ hội đẩy cậu ta, đè lên người Diệp Hâm Thần.

Diệp Hâm Thần giơ tay cản lại, kéo đứt dây mặt nạ của thiếu niên, mặt nạ màu trắng rơi xuống, vang một tiếng “cạch”.

Khuôn mặt thiếu niên hiển hiện, khoảng cách vừa rồi quá xa, Diệp Hâm Thần nhìn không rõ, lúc này lại gần, ánh đèn trắng xóa chiếu lên mặt thiếu niên.

Diệp Hâm Thần không hay gặp Đào Anh Húc nhưng vẫn nhận ra cậu ta. Diệp Hâm Thần không thể tin nổi trợn mắt, “Cậu… cậu không phải Đào Anh Húc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.