Sổ Tay Hình Sự

Quyển 4 - Chương 92



Lúc này, đêm khuya thanh vắng, thời gian dần trôi, bóng tối như đang nuốt trọn lấy Vạn Hộ Thành. 

Giữa trời đêm, năm chiếc máy bay không người lái trinh sát hồng ngoại rạch ngang trời, nhanh chóng rà quét khu vực Vạn Hộ Thành.

Trong phòng chỉ huy tạm thời đồn cảnh sát Vạn Hộ chi cục năm Hoa Đô, mọi người nín thở theo dõi, hình ảnh máy bay không người lái rà quét được được truyền tải đồng bộ đến những máy tính ở đây.

Giữa mảng kiến trúc màu xám, thỉnh thoảng lại có vài chấm màu xuất hiện, đó là hình ảnh nhiệt biểu tượng cho vật thể nhiệt độ cao.

Cảnh sát rà quét từng khu vực, tra tìm khắp Vạn Hộ Thành.

“Dừng lại!” Kiều Trạch nhạy cảm phát hiện thứ gì đó khi một chiếc máy bay không người lái quét qua một khu vực màu đen, cậu bỗng nói: “Hình như bên dưới có gì đó.”

Đây là một mảnh đất vắng vẻ ít người qua lại, lúc này đã quá khuya, tình huống này khiến họ chú ý ngay lập tức.

Máy bay không người lái bay một vòng, có thể xác định hình ảnh nhiệt này là của hai người, Kiều Trạch gửi tin đến, “Tổ trưởng, máy bay không người lái có phát hiện!”

“Tìm thấy rồi à?” Trong phòng chỉ huy yên lặng, mọi người đều thấy phấn khởi.

“Lại gần thêm chút nữa được không?”

“Thấp thêm nữa có thể sẽ bị nghi phạm chú ý.”

Lục Tuấn Trì nhìn hình ảnh được gửi đến, hắn lập tức đánh dấu và đối chiếu trên bản đồ, “Đây là… khu thể thao Vạn Hộ chưa hoàn công!”

Hắn nhìn điện thoại, lúc này, livestream thứ tư đã bắt đầu được hai mươi phút, “Từ đây đến đó cần khoảng mười phút. Chuẩn bị cứu viện.”

Kiều Trạch nói: “Trong màn hình trực tiếp, Lệ Tiểu Nam vẫn chưa ngất xỉu, chúng ta vẫn còn kịp.”

Vừa rồi Tô Hồi đã phân tích, nếu hung thủ là Tần An Ca, mục tiêu của livestream cuối cùng này đã chuyển thành Mục Chấn Nguyên, có thể Lệ Tiểu Nam chỉ là quân cờ giữ chân cảnh sát.

Không có gì hỗn loạn hơn một buổi họp báo tổ chức bất ngờ, nếu mục tiêu của Tần An Ca là Mục Chấn Nguyên, có thể cậu ta sẽ nhân cơ hội này lẻn vào buổi họp báo.

Trước đó, cảnh sát đã bố trí lực lượng chia thành hai cánh, một nhóm giải cứu con tin, một nhóm truy bắt Tần An Ca.

Tính thời gian, giờ là lúc tốt nhất để Tần An Ca xuất phát.

Lục Tuấn Trì gật đầu, cẩn thận hỏi Kiều Trạch: “Hình ảnh nhiệt có mấy người?”

Kiều Trạch nói: “Hai người.”

Nghe có vẻ như một hung thủ, một nạn nhân.

Lục Tuấn Trì nhìn sang Tô Hồi, hắn tin tưởng anh, quyết đoán nói: “Hành động như kế hoạch ban đầu, Kiều Trạch dẫn đội đi cứu người, thầy Tô, tôi và anh cùng đến chỗ Mục Chấn Nguyên.”



Trong Vạn Hộ Thành, tiếng bước chân lộn xộn phá vỡ sự yên lặng của buổi đêm, một đội cảnh sát đã được huấn luyện nhanh chóng chạy đến khu thể thao Vạn Hộ chưa thi công xong.

Trong bóng đêm, mười mấy bóng người lao vào khu công trình. Đầu tiên, cảnh sát phát hiện Diệp Hâm Thần bên ngoài tòa nhà, có người lại gần, thấy vết máu sau đầu cậu ta bèn sờ thử cổ tay, “Mạch vẫn đập hơi yếu.”

“Là Tần An Ca sao?”

“Không phải, hình như cũng là một học sinh.”

“Cứu người quan trọng hơn, mau gọi cứu thương!”

Những người còn lại vội vàng vào trong tòa nhà, Kiều Trạch đi đầu, tiếng bước chân vang vọng trong khu thể thao trống trải.

Xung quanh tối đen, họ phát hiện một chiếc đèn khẩn cấp màu trắng ở phía cuối tầng ba, cùng thiếu nữ bị trói trên chiếc cột bên cạnh.

Phía trước cô gái có một giá đỡ điện thoại, trực tiếp vẫn đang tiếp diễn, lúc này đã không còn ai khác ở hiện trường.

“An toàn!”

“Chỉ có nạn nhân ở đây…”

“Nhanh chóng cứu người!”

Lệ Tiểu Nam đã nghe tiếng người đến từ một lúc trước, cô liều mình vùng vẫy, ống truyền dịch trên tay được gỡ xuống, cảnh sát lập tức cứu cô, họ gỡ tấm vải trên mắt xuống, sau đó gỡ băng dính trên miệng.

Quá trình giải cứu chỉ kéo dài hơn hai phút, vô cùng suôn sẻ, tất cả đều được ống kính điện thoại ghi lại trọn vẹn.

Bình luận dưới phòng trực tiếp không ngừng chạy lên.

“Cảnh sát đến rồi…”

“Lần đầu xem một livestream khiếp hồn thế này.”

“Mấy người kia chết thật sao?”

“Tại sao hung thủ lại giết người chỉ?”

“Đợi cảnh sát thông báo, đợi cảnh sát thông báo…”

“May mà nạn nhân cuối cùng được cứu rồi, cảm ơn các chú cảnh sát, đêm nay được ngủ yên rồi.”

“Đợi đã, streamer đâu?”

Đến lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra vấn đề, đây là chiêu “vườn không nhà trống”, chỉ có mình nạn nhân ở đây…

Người đến cứu hộ là Kiều Trạch, cậu chạy đến trước điện thoại, tắt livestream.

Đến lúc này, livestream kinh dị chấn động Hoa Đô, thậm chí là cả Hoa Hạ đã kết thúc.

Sau khi tắt điện thoại, Kiều Trạch lập tức báo cáo với Lục Tuấn Trì: “Tổ trưởng, Tần An Ca không có ở hiện trường, đã cứu được Lệ Tiểu Nam rồi, người còn lại phát hiện ở hiện trường là một nam sinh bị thương nặng đang hôn mê, xe cấp cứu đang đến.”

Lục Tuấn Trì nói vào micro: “Làm tốt lắm, em hỏi xem Lệ Tiểu Nam có biết Tần An Ca đi đâu không?” Sau đó hắn quay sang giải thích với Tô Hồi: “Hình ảnh nhiệt ở hiện trường là một nạn nhân khác.”

Tô Hồi bổ sung một câu: “Anh hỏi xem Tần An Ca có mang theo vũ khí không?”

Kiều Trạch quay sang hỏi Lệ Tiểu Nam: “Streamer là Tần An Ca đúng không?”

Dù đã cứu được Lệ Tiểu Nam nhưng cô mất máu quá nhiều, mồ hôi ướt sũng, môi trắng bệch, phản ứng cũng chậm chạp hơn.

May thay, cô vẫn còn khá tỉnh táo.

Phải mất một lúc cô gái mới nhận ra rằng mình vẫn còn sống, vừa rồi, cô cảm giác mình đã bước một chân qua cánh cổng địa ngục, bỗng chốc, nước mắt lại trào ra.

“Yên tâm, bây giờ cô an toàn rồi, chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay.” Kiều Trạch dìu cô gái ngồi xuống cạnh tường, sau đó lại lặp lại câu hỏi kia: “Tần An Ca trói cô ở đây để livestream đúng không?”

Lúc này Lệ Tiểu Nam mới gật đầu, sau đó run giọng nói: “Nước… tôi muốn uống nước…”

Sau khi mất máu quá nhiều, đầu cô choáng váng, cảm giác cơ thể mình suy nhược, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Có nước không?” Kiều Trạch hô lên.

“Nước! Mau mang nước qua đây!”

Có người mang một chai nước khoáng đến cho cô uống vài ngụm, cũng có người khoác thêm áo cho cô.

Người Lệ Tiểu Nam lạnh toát, cái lạnh lan dần từ tim đến những đầu ngón tay, tay cô không cầm nổi chai nước, Kiều Trạch đành phải giữ cho cô uống.

Uống vài ngụm nước, cuối cùng Lệ Tiểu Nam cũng dễ chịu hơn. Cô ngẩng đầu nhìn cảnh sát trước mặt, nếu họ không đến kịp thời, cô cũng sẽ chết trong đêm nay.

“Cô có biết Tần An Ca đi đâu không?” Kiều Trạch ngồi xổm, hỏi cô.

Lệ Tiểu Nam lắc đầu, “Anh ấy không nói…”

“Vậy cậu ta có đem theo vũ khí hay vật phẩm nguy hiểm nào khác không?” Kiều Trạch hỏi tiếp.

Lệ Tiểu Nam chóng mặt, cố gắng tìm kiếm đáp án trong đầu mình, sau đó cô vất vả ngẩng đầu, thì thào: “Có súng… anh ấy có một khẩu súng chú Tần để lại…”

Tần Thành Thịnh từng là dân buôn bán bất động sản giàu có, tất nhiên ông ta phải có vài thứ phòng thân, trong đó có một khẩu súng.

Lệ Tiểu Nam từng nhìn thấy, khẩu súng đó rất nhỏ, còn lắp giảm thanh. Hôm nay khi ra ngoài, cô thấy Tần An Ca bỏ khẩu súng đó vào túi, cô còn nhớ Tần An Ca từng khoe khoang với cô là cậu ta từng đến bãi tập bắn, bắn rất giỏi.

Kiều Trạch nghe vậy, vội vàng liên lạc với Lục Tuấn Trì qua bộ đàm, “Tổ trưởng, cơ bản đã xác định nghi phạm có súng, hiện chưa rõ hướng đi.”

Lục Tuấn Trì nói: “Anh biết rồi, em nhanh chóng đưa nạn nhân đến bệnh viện, nhất định phải bảo đảm an toàn cho họ.”

Hiện giờ, họ sắp phải đối mặt với một kẻ thủ ác có súng.

Xe vẫn đang chạy, không lâu nữa họ sẽ đến buổi họp báo đột xuất tại nơi Quốc Tế Trung Sơn lựa chọn.

Tô Hồi nghe tin, không nói gì, tựa như mọi thứ đã nằm sẵn trong dự đoán của anh.

Anh có thể cảm nhận được hận thù của Tần An Ca với Mục Chấn Nguyên, đó là nối hận có giết chết ông ta cũng không thể xóa nhòa. Cậu ta đã đứng dưới địa ngục, đang vui vẻ dồn hết sức kéo những người khác xuống chơi cùng mình.



Lúc này đêm đã về khuya, Tần An Ca ngồi bó mình ở hàng cuối một chuyến xe đêm, nhìn phong cảnh lướt đi ngoài cửa sổ. Chiếc xe dần chạy khỏi Vạn Hộ Thành, chuẩn bị vào nội thành.

Trong đêm, Vạn Hộ Thành chỉ có một sắc đen. Màu đen này che lấp những hoang tàn của Vạn Hộ Thành nhưng không át nổi mùi hương khó chịu kia.

Đó là mùi hương Tần An Ca rất ghét.

Cậu ta nhớ hồi nhỏ, bố cậu ta thường xuyên tự chế nhạo rằng người ông luôn dính mùi hương này.

Dù sau này đã có tiền, bố cậu ta vẫn không thích bỏ phí đồ ăn, lúc nào cũng ăn hết thức ăn để rồi no đến mức phải đi lại trong biệt thự tiêu thực.

Thỉnh thoảng ông cũng nói về thời thơ ấu của mình với Tần An Ca, chuyện một nhà ba người chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, rồi cả năm chẳng được lấy bữa thịt nào.

Lần nào cậu ta cũng ngắt lời ông với giọng điệu cáu kỉnh, “Bố, bố chưa già đâu đấy, sao chưa gì đã hay lải nhải thế?”

Khi đó cậu ta thấy rất ghét nhưng khi mất bố rồi, cậu ta lại rất nhớ ông..

Sau khi dọn vào Vạn Hộ Thành, tận mắt thấy cuộc sống của những người này, cậu ta mới thấy mình cũng bị vấy bẩn, cũng dính mùi hương này.

Đó là mùi của sự bần cùng.

Dù có rửa thế nào cũng không thể xóa bỏ chúng.

Sau đó cậu ta cũng nhận ra, thật ra mùi hương này không tồn tại.

Người với người chẳng có gì khác nhau, giàu và nghèo cũng không có ranh giới không thể vượt qua nào hết.

Người nghèo có thể phấn đấu để giàu có, người giàu cũng sẽ vì biến cố mà rơi vào cảnh khốn đốn.

Chỉ có sự tự ti của mọi người và thành kiến của người xung quanh tồn tại, thứ này không nằm trong da thịt, mà ở trong não mỗi người, xâm nhập vào nội tạng và xương cốt. Trừ phi chết đi, hóa thành một nắm tro, nếu không nó sẽ luôn nằm mãi trong lòng.

Tần An Ca nhớ khi bố mình còn sống, lúc họ sắp phá sản, ông thường xuyên về nhà trong cơn say, vừa khóc vừa kể về những chuyện ở Vạn Hộ Thành trong quá khứ.

Trong đó, cái tên ông nhắc đến nhiều nhất là Mục Chấn Nguyên.

“Bố luôn coi cậu ta là bạn bè, dù cậu ta không còn ở công ty, bố cũng chưa từng tệ bạc với cậu ta.”

“Tại sao cậu ta không chịu cho bố mượn tiền? Bố đâu có mượn nhiều, với gia cảnh hiện giờ của cậu ta, không phải phút chốc là lấy ra được số tiền đó sao?”

“Đó là người anh em tốt nhất của bố, cậu ta nói bố sai rồi! Tim bố đang chảy máu, con biết không?”

Lúc đó mắt bố cậu ta rất đỏ, thấy cậu ta đứng cạnh cửa, ông đứng dậy nói với cậu ta: “An Ca, con nhớ này, bạn bè không tin được đâu. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia gì đó là lừa nhau hết, con đừng tin bất kỳ ai!”

Không tin bất kỳ ai, chỉ dựa vào bản thân…

Bạn bè là không đáng tin nhất.

Dù chỉ có một mình, cậu ta cũng làm được việc này.

Chiếc xe dừng lại, Tần An Ca nhanh chóng xuống xe, đi hơn ba trăm mét là đến cửa Quốc Tế Trung Sơn.

Đã có mấy cụm phóng viên tụ tập bên ngoài, đơn vị truyền thông nào cũng không muốn bỏ qua tin tức chấn động này.

Tần An Ca tự trấn an mình, hít sâu, sau đó lấy một tấm thẻ phòng viên ra đeo lên cổ, hòa vào dòng người.

Lúc này, rất nhiều người tụ tập cả trong và ngoài sảnh Quốc Tế Trung Sơn, dưới tình huống này, công tác bảo an không thể làm tới nơi tới chốn.

“Giấy tờ của cậu đâu?” Một bảo vệ hỏi cậu.

“Đồng nghiệp của tôi đã vào trong rồi…”  Tần An Ca vừa nói vừa giơ thẻ phóng viên trước ngực, giấy tờ là Đào Anh Húc chuẩn bị giúp cậu ta từ trước. Cậu ta có vóc người cao, thoạt trông chỉ như người trưởng thành có khuôn mặt trẻ con.

“Vào đi, đi lối bên phải vào hội trường.” Bảo vệ nhìn ảnh trên thẻ phóng viên, sau đó nhìn người trước mặt, không hỏi thêm gì khác.

Hôm nay có quá nhiều truyền thông tới đây, họ không có thời gian hỏi kỹ càng.

Tần An Ca thở phào, sự lơ là của nhân viên giúp cậu ta vào trong mà không mất chút sức nào.

Nghĩ đến việc giết Mục Chấn Nguyên, Tần An Ca bỗng thấy hồi hộp, cuối cùng cậu ta cũng chờ đến bước này.

Còn mấy chục mét nữa là vào trong hội trường, cậu ta bất giác mỉm cười vui vẻ, khóe mắt lại hơi ướt.

Ánh đèn phía trước rất sáng, cậu ta đi trên hành lang thật dài, bước đi chậm rãi…

Lúc này, Lục Tuấn Trì đang quan sát hội trường từ trên cao, đôi mắt dài hẹp híp lại, chăm chú nhìn Tần An Ca.

Tô Hồi nhìn đám đông chi chít bên dưới, anh không nhìn rõ, cũng không nhận ra đâu là Tần An Ca, nhưng thấy cũng gần đến lúc rồi, bèn quay sang hỏi Lục Tuấn Trì: “Đến chưa?”

Lục Tuấn Trì tập trung quan sát Tần An Ca, khẽ gật đầu, “Vào trong rồi.”

Tần An Ca đã tặng họ một chiêu “vườn không nhà trống”, vậy họ sẽ đáp lễ bằng một hồi “thập diện mai phục”.

Lục Tuấn Trì cúi đầu bước đi, trầm giọng nói qua bộ đàm: “Chuẩn bị hành động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.