Sổ Tay Hình Sự

Quyển 5 - Chương 104



Mấy chiếc máy tính cùng hoạt động, quét kho vân tay suốt một đêm, ngày hôm sau, cuối cùng họ cũng có tin tốt.

Cô gái thần bí này đã bị vạch trần, tên thật của cô ta là Trần Tuyết Hiền, năm nay hai mươi tám tuổi, vốn là người huyện Tân, sau đến Hoa Đô làm việc.

Có thông tin về thân phận, họ nhanh chóng tìm ra số điện thoại đứng tên cô ta, tổ trọng án lần theo đó, tìm đến địa chỉ căn nhà thuê của cô ta ở Hoa Đô.

Tiền thuê ba tháng trả một lần, vừa mới thu đợt mới, chủ nhà hoàn toàn không biết khách thuê của mình mất tích. Sau khi liên lạc với người cho thuê, cảnh sát vào nhà Trần Tuyết Hiền tra soát.

Hôm nay Lục Tuấn Trì đích thân dẫn người đến.

Đây là một khu chung cư khá cũ, camera an ninh không đầy đủ, rất khó tra xét lượt ra vào khu nhà.

Nhà Trần Tuyết Hiền là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách bình thường. Dù không rộng nhưng được thu vén rất gọn gàng, một vài chỗ còn có mấy thứ đồ trang trí nho nhỏ, khiến căn phòng bình thường sống động hơn nhiều, có thể thấy khách thuê nhà là người khéo tay.

Họ đi quanh một lượt, sau đó bắt đầu tìm vào chi tiết. Tô Hồi nhìn không rõ, Lục Tuấn Trì là người tìm kiếm chính.

Hắn trông thấy một vài chiếc đĩa thu lậu dưới ti vi. Những thứ này đã “hết thời” lâu lắm rồi, hiện giờ gần như chẳng còn ai sử dụng nhưng Lục Tuấn Trì vẫn kiểm tra thử. Chiếc đĩa đặt trên cùng là một bộ phim điện ảnh nước ngoài, hắn gọi: “Tô Hồi.”

Tô Hồi đi qua, cúi đầu nhìn, dòng chữ trên chiếc đĩa đó là “Hồi ức của Matsuko”. Sau đó Lục Tuấn Trì lại lật xuống dưới, là hai bộ phim của Iwai Shunji, “Swallowtail Butterfly” và “Picnic”.

Sau đó họ bắt đầu tìm kiếm những nơi khác trong nhà. Tô Hồi đeo găng tay, mở một ngăn tủ, anh ho liền mấy tiếng, Lục Tuấn Trì lập tức chạy qua nhìn vào ngăn tủ. Bên trong là một vài thứ như khung ảnh, chất đầy cả tủ.

Anh thò tay vào lấy một mẫu, những thứ này là tiêu bản, đều là của các loại côn trùng.

Bên trong là côn trùng với đủ mọi hình thái, từ xấu xí đến xinh đẹp, nhiều nhất là bươm bướm dang cánh.

Rất nhiều tiêu bản được chế tác vô cùng khéo léo, lẳng lặng yên tĩnh.

Tô Hồi xem vài mẫu, có một tiêu bản là một con bướm màu xanh rất lớn, trên cánh bướm có rất nhiều màu sắc: xanh sẫm, xanh thẳm, xanh nhạt, còn có một vài hoa văn màu trắng.

Tựa như mây bay giữa trời xanh, như những bọt nước trắng xóa trên mặt biển xanh lam.

Khi bạn nghiêng theo những góc độ khác nhau dưới ánh mặt trời, cánh bướm sẽ tỏa ra ánh sáng riêng biệt của nó, đẹp khôn tả.

Tô Hồi nhớ mình từng đọc một cuốn sách nào đó, trong đó viết loài bướm này có tên là Nữ Thần Ánh Sáng, cũng là Morpho Helena[1]. Có người nói, đây là loài bướm đẹp nhất thế giới.

[1] Morpho Helena là một loài bướm Neotropical thuộc họ Nymphalidae. (Hình ảnh)

Loài bướm này rất hiếm gặp ở Hoa Đô, có lẽ Trần Tuyết Hiền đã mua tiêu bản bươm bướm này.

Con bướm này rất xinh đẹp nhưng thiếu sót của nó là trên cánh phải có một lỗ thủng nhỏ.

Nếu không có lỗ thủng này, có lẽ tiêu bản này sẽ rất giá trị. Nhưng vì lỗ thủng nằm trên đó mà con bướm này không còn hoàn hảo, cũng không còn quý giá, khó tìm nữa.

Tô Hồi rời mắt khỏi tiêu bản, nhìn sang chiếc bàn phía trước.

Trên bàn bày một vài loại mỹ phẩm đơn giản, tất nhiên cũng là của Trần Tuyết Hiền.

Sách bày trên giá hầu hết là các tác phẩm văn nghệ, còn có một vài cuốn bút ký.

Hàng dưới là một vài cuốn self-help như “Khiến người khác thích bạn từ lần đầu cất tiếng”, “Tâm lý học vi dục”, “Tình yêu là tình cảm hay dục vọng”.

Nếu chỉ nhìn những thứ này, dường như mỗi sở thích đều rất bình thường, mọi đồ vật ở đây đều là thứ thường dùng. Nhưng liên hệ đến hành vi kỳ lạ của Trần Tuyết Hiền trong camera an ninh cùng lời khai của những người khác, Tô Hồi chắc rằng cô gái này có vấn đề.

Tìm kiếm một hồi, Tô Hồi bỗng thấy một khung ảnh trên bàn, bên trong là ảnh chụp Trần Tuyết Hiền. Trong khi điều tra, anh đã thấy ảnh chụp mờ của Trần Tuyết Hiền, thấy ảnh chân dung mô phỏng của cô ta, cũng thấy ảnh thẻ, video có mặt cô ta.

Nhưng thị lực của anh không tốt, những hình ảnh trong hồ sơ đều rất mờ.

Lúc này thấy tấm hình trước mắt, Tô Hồi bỗng thấy người phụ nữ này rất quen, hình như anh đã gặp ở đâu rồi, nhưng không sao nhớ ra nổi.

Trần Tuyết Hiền…

Anh thầm nhẩm cái tên này.

Lục Tuấn Trì đeo găng tay lục soát bàn Trần Tuyết Hiền, cuốn sách phía trên cùng có kẹp thứ gì đó. Hắn mở ra, bên trong là một chiếc thẻ nhớ.

“Kiều Trạch! Mang máy tính với máy đọc thẻ qua đây!” Lục Tuấn Trì quay lại hét lên.

Kiều Trạch lập tức chạy vào, ngồi xuống ghế rồi mở laptop.

Thẻ nhớ chứa một vài tấm ảnh bình thường, phần sau đa phần là video, có khoảng mấy chục cái.

Đoạn đầu tiên là video quay lén, rất ngắn, chỉ có một vài câu thoại, có thể thấy là hai người đàn ông đang cãi nhau.

Đoạn thứ hai là một khung cảnh khác, vẫn là hai người đàn ông đang tranh cãi, một người quay lưng bỏ đi, người quay video đứng dậy đuổi theo.

Đoạn thứ ba vẫn là cảnh hai người đàn ông cãi nhau, một người lên tiếng chửi, hất cốc nước về phía người quay.

Những đoạn băng này chỉ là mâu thuẫn nhỏ, phần lớn là những đoạn băng rung lắc, chỉ kéo dài mấy giây, thỉnh thoảng sẽ quay một vài người đàn ông, đều là những khuôn mặt rất bình thường, có thể thấy hành vi của họ thăng cấp dần.

Ở đoạn thứ ba vẫn là hai người đàn ông, lần này, họ bắt đầu đánh nhau, xô đẩy.

Đoạn thứ tư, đoạn thứ năm…

Càng về sau, hình ảnh càng rõ ràng, thời lượng cũng ngày càng dài.

Có thể thấy đây là những video quay thực, những ngôn từ và hành vi này, có diễn tốt thế nào cũng không diễn ra được.

Lục Tuấn Trì dần hiểu ra, Trần Tuyết Hiền đang quay cảnh những người đàn ông này tranh chấp vì cô ta.

Hắn bỗng nhớ đến chương trình Thế giới động vật mình xem ngày nhỏ, những động vật giống đực kia sẵn sàng tấn công lẫn nhau vì giống cái, vì tranh quyền giao phối, đây là quy luật của tự nhiên. Từ côn trùng, chim chóc đến hươu nai, sư tử đều như vậy. Động vật không màng thương tích để tranh đoạt giống cái, thậm chí là bỏ mạng, không khác gì nội dung trong những video này.

Đến video thứ mười, dung lượng nặng hơn một chút. Khung cảnh trong video là một trung tâm thương mại, hai người đàn ông đang cãi nhau ngoài tầm quay của camera. Vì khoảng cách quá xa, trung tâm thương mại ồn ào, họ không thể nghe rõ toàn bộ nội dung, chỉ nghe thấy một vài câu.

Một người nói: “Tôi chi nhiều tiền cho cô ta như vậy, lúc nào cô ta cũng nói yêu tôi! Bây giờ lại trở mặt nói không quen…”

“Mẹ mày đứng có nói láo, rõ ràng cô ấy chia tay với mày xong mới ở bên tao. Em nói cho anh ta biết, rốt cuộc em là bạn gái ai…”

Tiếng khóc của phụ nữ xen lẫn cuộc tranh cãi, dù có vẻ đau buồn nhưng lại hơi giả, nhưng vào tai những người đàn ông đang tranh cãi này thì đây là tiếng khóc vô cùng đau lòng.

“…Anh vẫn chưa biết đây là loại phụ nữ gì sao? Một đôi giày rách, không biết cô ta đã ngủ với bao nhiêu người đâu!”

“Cô ấy là bạn gái tao, không đến lượt mày nói!”

Người kia tức giận nhào đến, hai người lao vào nhau, điên cuồng tấn công đến khi đổ máu.

Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Đây là lần Thiệu Trường Thanh và Khâu Gia Vinh đánh nhau ở trung tâm thương mại.”

Có điều video này quay gần hơn camera ở trung tâm thương mại, họ cũng nghe được vài câu đối thoại của hai người, họ cũng đánh nhau để giành Trần Tuyết Hiền.

Lúc này, Trần Tuyết Hiền cũng đã rũ bỏ sự ngây ngô ban đầu, trở nên điềm tĩnh, thành thạo hơn.

Cô ta biết cách khơi gợi dục vọng của đàn ông, biết họ để ý lời nói, hành vi nào nhất.

Cô ta có thể nhẹ nhàng khơi mào cuộc chiến giữa họ, để họ liều mạng tranh giành cô ta, đến khi đầu rơi máu chảy.

Họ đã từng nghiên cứu cảnh tượng này qua camera an ninh, Tô Hồi nói: “Cũng như sát thủ liên hoàn ghi lại quá trình giết người của mình, người phụ nữ này quay lại những vụ ẩu đả này để hồi tưởng lại nhiều lần, cô ta đang tổng kết và tiến bộ.”

Lục Tuấn Trì nhảy qua mấy đoạn, mở video nặng nhất trong thư mục.

Vừa mở tệp, họ thấy căn phòng hiện trường vụ án trong quán ăn tư nhân kia.

Hình ảnh không ngừng rung lắc, âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng hét của phụ nữ: “Các anh đừng đánh nữa…”

“Tôi nói anh biết, tôi với cô ấy đã làm tất cả mọi chuyện rồi! Anh có muốn xem ảnh chụp chung của chúng tôi không? Là tại anh vô dụng…”

Chưa nói dứt câu, tiếng gầm giận dữ của một người đàn ông chợt vang lên. Sau đó là tiếng dao đâm vào cơ thể, hình ảnh lắc lư càng mạnh.

“Quách Thành Phong! Anh đúng là thần kinh!” Tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông vang lên trong khung hình. Sau đó người đàn ông đã bị thương kia chạy ra khỏi phòng.

“Rầm”, máy ảnh rơi xuống đất, ống kính nứt ra.

Hình ảnh chuyển sang một góc quay khác nhưng vẫn tiếp tục, qua màn hình, mọi người có thể trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn ở phía xa.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, không ngừng vọng vào tai, họ nhìn thấy cơ thể người đàn ông kia ngã xuống, một người đàn ông vạm vỡ khác đè lên trên, không ngừng đâm xuống, máu tươi văng ra nhuộm đỏ mặt đất.

Ban đầu người đàn ông còn gào thét, “Cứu! Cứu! Đồ điên…” Anh ta quẫy đạp hai chân, vùng vẫy, sau đó co giật, đến cuối cùng là bất động…

Không ai trả lời, người đàn ông vạm vỡ quay lại, họ nhận ra đó là Quách Thành Phong.

Âm thanh dần yên tĩnh, Trần Tuyết Hiền xuất hiện trong ống kính. Nước mặt chảy dài trên mặt cô ta, Trần Tuyết Hiền vừa khóc vừa mỉm cười, tựa như đang xem một bộ phim cảm động mà mình cực kỳ tâm đắc.

Như đã nhận ra máy quay vẫn đang hoạt động, cô ta lập tức đi qua.

Hình ảnh cuối cùng dừng ở khuôn mặt đầy thỏa mãn của Trần Tuyết Hiền…

Câu chuyện đúng như lời khai của Quách Cẩm Thu khi trước, cũng khớp với suy luận của họ. Xem ra Quách Thành Phong là hung thủ giết hại và vứt xác Ngô Thần Quang, mà động cơ giết người là vì Trần Tuyết Hiền.

Ngón tay Kiều Trạch vẫn còn run rẩy, cậu hít sâu, nói: “Biến thái quá… Cô ta lưu trữ quá trình giết người…”

Đoạn băng này được chuyển ra từ máy quay, vậy nên chất lượng hình ảnh rõ nét nhất, dung lượng lớn nhất, cách thức cũng có những khác biệt với những video khác.

Lúc đó Quách Cẩm Thu nói cô không biết máy quay ở đâu, hẳn là bị Trần Tuyết Cầm lấy đi.

Sau khi xem lại hai lần, Lục Tuấn Trì nói: “Xem đoạn cuối.”

Video cuối cùng được quay trong chính căn nhà này, vẫn là quay trộm, nội dung vẫn là hai người đàn ông đang tranh cãi.

Một người nói: “…Anh không thể cho cô ấy hạnh phúc!”

Người kia có vẻ nóng nảy hơn, “…Anh đã làm cho em nhiều chuyện như vậy! Anh còn giết con mẹ nó người rồi, có giết thêm người nữa cũng không sao!”

Sau đó là âm thanh từ một cuộc ẩu đả, xen lẫn tiếng khóc của phụ nữ.

“Đồ điên! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi!” Một người đàn ông khác thét lên.

Video này rất ngắn, nội dung dừng tại ngay chỗ này.

Lục Tuấn Trì suy nghĩ một lát, nói: “Người nói mình từng giết người có thể là Quách Thành Phong.”

Kiều Trạch ngạc nhiên, “Người còn lại là ai? Đó có phải là hung thủ giết Quách Thành Phong chúng ta cần tìm không? Em nghe tiếng thấy hơi giống Thiệu Trường Thanh hoặc Khâu Gia Vinh.” Cậu hồi tưởng lại, nói: “Giọng của hai người họ vốn đã hao hao rồi…”

Lục Tuấn Trì nói: “Mang về giám định âm thanh đi.”

Dù tai người không phân biệt được nhưng giọng nói của mỗi người đều có sóng âm riêng. Họ đã ghi âm lại buổi thẩm vấn của hai người khi trước, sau khi đối chiếu, hẳn có thể xác định chủ nhân của giọng nói trong video là ai.

Tiếc là video cuối cùng ngắn quá, trong video này, rõ ràng Quách Thành Phong vẫn còn sống, án mạng chưa xảy ra.

Nói tới đây, nhân viên pháp chứng trong bếp bỗng gọi: “Tổ trưởng Lục, chúng tôi tìm thấy vài vết máu đã lau ở đây.”

Lục Tuấn Trì qua đó xem thử, dù đã được lau sạch nhưng vẫn còn vài vết máu rất nhỏ sót lại. Hắn gật đầu, “Vất vả rồi, các anh tìm kiếm tiếp đi, có thể đây là hiện trường vụ án của người chết số hai.”

Hà Vĩ chỉ vào mấy vết máu kia, giải thích với Lục Tuấn Trì: “Hung thủ vung dao trong phòng ăn, đâm vào ngực nạn nhân, sau đó rút dao rồi đâm tiếp.”

Tô Hồi ngồi sang bên cạnh, sắp xếp lại suy nghĩ.

Theo những gì đã biết, anh có thể suy luận sau khi Quách Thành Phong giết Ngô Thần Quang, có thể hắn ta đã có một khoảng thời gian ngọt ngào với Trần Tuyết Hiền. Nhưng không lâu sau Trần Tuyết Hiền đã thấy không thỏa mãn, Quách Thành Phong nhận ra chuyện khác thường bèn tới nhà khi say rượu. Đúng lúc đó, hắn ta bắt gặp Trần Tuyết Hiền ở với người đàn ông khác.

Sau vụ ẩu đả, Quách Thành Phong bị giết hại, vậy nên Trần Tuyết Hiền và người đàn ông kia đã đưa thi thể đi, xử lý thi thể theo cách Quách Thành Phong đã làm, đặt thi thể hắn ta vào thùng dầu.

Sau khi chuyện này xảy ra, Trần Tuyết Hiền bỏ trốn vì sợ.

Mặc dù vẫn chưa biết hung thủ thứ hai nhưng vụ án đã rõ ràng hơn nhiều.

Tới đây, Tô Hồi nhíu mày, chuyện đơn giản như vậy sao? Vậy tại sao anh lại cảm thấy Trần Tuyết Hiền rất quen? Anh từng gặp người phụ nữ này sao?

Khúc Minh cũng tìm quanh hiện trường, sau đó báo cáo: “Tổ trưởng Lục, hẳn Trần Tuyết Hiền đã chạy rồi. Tôi vừa xem qua, các loại giấy tờ đều không có, ô tủ treo đồ bó cũng khuyết bớt rất nhiều. Hơn nữa, những món mỹ phẩm cô ta để lại đều đã gần hết, người phụ nữ này mang cả đồ trang điểm đi.”

Lục Tuấn Trì suy nghĩ một hồi, thấy vẫn còn điểm đáng ngờ, “Vụ án mạng thứ hai xảy ra vào hai mươi tám ngày trước, Trần Tuyết Hiền cắt đứt liên lạc với những người đàn ông kia là nửa tháng trước, vậy cô ta bỏ trốn từ lúc nào? Nửa tháng trước?”

Mốc thời gian này không khớp, hắn quay sang hỏi Tô Hồi: “Thầy Tô, đến lúc này, anh nghĩ động cơ của cô ta khi khơi mào những cuộc chiến này là gì?”

Tô Hồi nhìn lên, “Tôi nghi là… vì tình.”

Anh im lặng một chốc, nói tiếp: “Tôi cảm giác cô ta cần sự kích thích tột cùng trong tình yêu. Ví như những câu ‘Anh yêu em’ mà mọi người hay nói không đủ để thỏa mãn cô ta. Cô ta muốn những người đàn ông kia thể hiện bằng hành động. Ví dụ như…”

Hình ảnh hai người đàn ông đánh nhau trong trung tâm thương mại xuất hiện trong đầu Lục Tuấn Trì, hắn nói: “Ví dụ như liều chết tranh đấu…”

Tô Hồi phân tích tiếp: “Dù Trần Tuyết Hiền xinh đẹp nhưng cô ta cũng vô cùng thiếu tự tin. Nhân cách của cô ta khuyết thiếu cảm ứng trong tình yêu, chính vì thiếu sự đồng cảm và không tự tin này nên lúc nào cô ta cũng muốn chứng minh sức hút của mình. Cô ta không ngừng đi khắp nơi, dùng mọi cách để làm quen với những người đàn ông kia, kích thích họ. Tranh đấu giữa những người đàn ông đó là cách cô ta chứng minh sức hút của mình. Họ tranh nhau càng tàn nhẫn, cô ta càng vui.”

Với Trần Tuyết Hiền, cô ta thiếu thốn tình yêu đến tột cùng, tình yêu như chất dinh dưỡng không thể thiếu.

Liên hệ sang nụ cười kỳ lạ của Trần Tuyết Hiền trong video, hẳn cách giải thích này là hợp lý.

Cô ta hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm.

Nhưng thứ cô ta chú trọng lại là quá trình chiến đấu. Dù kết quả là chết hay bị thương, cô ta cũng không quan tâm. Cô ta sẽ thưởng cho người chiến thắng nhưng phần thưởng này cũng không kéo dài. Không lâu sau, khi kích thích không còn nữa, cô ta sẽ tìm đối tượng tiếp theo.

Nếu không có một người cực đoan của Quách Thành Phong xuất hiện, có lẽ cô ta sẽ tiếp tục hưởng thụ niềm vui được mấy người đàn ông vây quanh.

Trong nhận thức của Tô Hồi, Trần Tuyết Hiền không phải một sát thủ hung tàn, cô ta là người đứng cạnh sát thủ.

Ban đầu có thể là một câu nói, rồi đến vài giọt máu, vài tấm hình, đôi ba câu cổ vũ, rồi tranh cãi, điên cuồng, giết chóc sẽ kéo đến.

Trong vụ án này, cô ta liên tục lợi dụng sự đố kỵ giữa những người đàn ông.

Cô ta cố ý phóng đại sự đố kỵ đó.

Những người này như loài cổ trùng[2] mà Trần Tuyết Hiền nuôi dưỡng, sau khi tranh đoạt, chúng bắt đầu điên cuồng giết chóc.

[2] Trùng (Gu) hay Cổ Trùng, Độc Trùng (jincan) là một loại chất độc được sử dụng thường xuyên ở khu vực Nam Việt cổ (bao gồm cả lãnh thổ phía nam Trung Quốc và phía Bắc Việt Nam). Theo truyền thống, nọc độc của Trùng được chiết từ các loài động vật có chất độc nguy hiểm (rắn, rết, nhện,…). Điều đặc biệt là, trước khi được chiết ra, những con vật trên sẽ được đặt ở cùng một chỗ để ăn thịt nhau. Con nào còn sống sẽ là con có chất độc khủng khiếp nhất.

Cũng như họ sẽ đánh nhau trong trung tâm thương mại vì mọi người phụ nữ, những gã đàn ông kia dần điên cuồng, mất khống chế.

Trần Tuyết Hiền xách đèn, mặc váy trắng, dẫn họ bước từng bước xuống địa ngục.

Cô ta như con sói xảo quyệt trong chuyện lang và sói[3], không ngừng cổ vũ con lang đi tiếp, săn bắt con mồi.

[3] Thành ngữ 狼狈为奸 kể về câu chuyện 狼 và 狈 cùng nhau làm việc xấu. 狼 (tạm dịch là “lang”) hay 狈 (tạm dịch là “sói”) thì cũng là một loài cả, nhưng mình dùng hai cách gọi để phân biệt. Hai con này một con chi trước dài chi sau ngắn, một con ngược lại nên chúng thường đi cùng nhau. Có truyền thuyết kể rằng có lần lang và sói đi bắt trộm cừu, nếu chỉ có một con thì không sao bắt được, nhưng khi đó sói đã giục lang đi trước, cho lang trèo lên cổ để thò vào bắt cừu. Từ đó có câu thành ngữ trên, được sử dụng với nghĩa “bắt tay làm chuyện xấu”.

Người ta thường nói “bắt tay làm việc xấu”, Tô Hồi cũng không biết, suy cho cùng thì con sói đứng cạnh xúi giục đáng sợ hơn hay con lang vuốt dính máu tươi đáng sợ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.