Sổ Tay Hình Sự

Quyển 5 - Chương 106



Pháp chứng đã thu thập được hàng loạt bằng chứng trong nhà Trần Tuyết Hiền, đưa hết về tổng cục nghiên cứu.

Lục Tuấn Trì soạn lại tài liệu khám xét hiện trường và toàn bộ hình ảnh, sau đó gửi mấy video kia cho phòng thí nghiệm âm thanh thuộc trung tâm vật chứng.

Trước mắt, nhận diện âm thanh đã được thế giới công nhận là một cách nhận diện thân phận.

Âm thanh con người phát ra có liên quan đến vòm mềm, lưỡi, khẩu hình và răng.

Cũng giống như vân tay, dù có cố ý giả giọng người khác hay gằn giọng xuống, âm thanh đi ra vẫn sẽ có những đặc trưng nhất định.

Đến chiều, cuối cùng tổ trọng án cũng nhận được kết quả đối chiếu âm thanh lúc trưa. Sau khi giám định âm thanh, giọng nam trong video đó là của Khâu Gia Vinh.

Mấy người trong văn phòng đều làm việc xuyên trưa, chỉ có Tô Hồi nằm trên sô pha.

Văn phòng buổi trưa tràn ngập mùi đồ ăn, anh chỉ ăn một chút đã kêu mệt, nằm lên sô pha một hồi là im lặng hẳn. Lục Tuấn Trì lại nhìn, lúc này Tô Hồi đã ngủ say.

Anh cuộn người lại, kê đầu lên gối ôm. Lục Tuấn Trì đắp thêm cho anh một chiếc áo, Tô Hồi như nhận ra gì đó, khẽ cựa quậy rồi vùi mặt vào trong áo, chỉ để hở hàng mi dài và nốt ruồi nơi đuôi mắt.

Lục Tuấn Trì ra dấu im lặng với mọi người, để không đánh thức Tô Hồi, mọi người bèn lên mạng thảo luận vụ án.

Trịnh Bách giở kết quả ra xem, nhíu mày gõ: “Khâu Gia Vinh, cái tên lập trình viên trông hiền như bụt ấy hả? Trông chẳng giống hung thủ chút nào.”

Kiều Trạch gõ: “Hung thủ cũng đâu có viết hai chữ hung thủ lên mặt. Anh nhìn lúc anh ta đánh nhau đi, không biết rén là gì đâu.”

“Những đoạn băng đó không đầy đủ, không có quá trình xô đẩy phía sau, cũng không chứng minh được anh ta là hung thủ.” Khúc Minh quay lại nhìn Lục Tuấn Trì, “Chúng ta gọi anh ta đến hỏi lại?”

Lục Tuấn Trì gõ: “Gọi qua đây hỏi trước đã.”

Thảo luận tới đây, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, trong văn phòng yên tĩnh, tiếng chuông vang lên có vẻ bất ngờ.

Sợ đánh thức Tô Hồi, tiếng chuông vừa reo Hạ Minh Tích đã vội vàng chạy qua nghe. Sau khi nghe mấy câu, cô ngẩng đầu lên nói nhỏ với Lục Tuấn Trì: “Tổ trưởng, bộ phận tiếp nhận nói có một người phụ nữ trung niên đến đây, nói muốn báo cáo về vụ án. Bà ấy nói mình là mẹ Khâu Gia Vinh.”

Nghe vậy, Kiều Trạch lập tức nhảy dựng lên, gõ bàn phím: “Không ngờ đó, có phải bà ấy có manh mối gì không?”

Khúc Minh gõ: “Chưa chắc, chẳng lẽ người mẹ này định vì nghĩa quên thân à?”

Xem ra phải nghe người mẹ này nói gì trước, rồi mới gọi Khâu Gia Vinh đến.

Lục Tuấn Trì đóng hồ sơ trên tay, gõ: “Kiều Trạch, em dẫn bà ấy đến phòng thẩm vấn, anh qua ngay.”

Kiều Trạch lập tức đứng dậy, giơ dấu OK với Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì đến cạnh sô pha, khẽ gọi Tô Hồi: “Thầy Tô, dậy thôi.”

Tiếng chuông điện thoại vừa rồi đã đánh thức Tô Hồi, lúc này anh mở mắt, rồi lại híp lại như một chú mèo.

Lục Tuấn Trì bỗng có ảo giác mình không chỉ nuôi hai con mèo, mà tới tận ba con. Hơn nữa con trước mắt này là đẹp nhất, quý giá nhất cũng khó hầu nhất.

Tô Hồi rụt người lại, hồi sau mới dụi mắt, thả chiếc gối ôm ra, “Vừa rồi ai gọi thế? Có tiến triển gì à?”

Lục Tuấn Trì ngoan ngoãn báo cáo: “Mẹ Khâu Gia Vinh tới, chúng ta qua đó hỏi thử.”

Tô Hồi “Ừm” một tiếng, lúc này mới ngồi dậy. Lục Tuấn Trì lấy cho anh một cốc nước ấm, sau đó đến phòng thẩm vấn trước.

Đến khi Tô Hồi tới nơi, Lục Tuấn Trì đã dẫn Kiều Trạch vào phòng.

Khúc Minh gọi anh, “Thầy Tô.”

Tô Hồi gật đầu, ngồi cạnh Khúc Minh.

Trong phòng thẩm vấn, Lục Tuấn Trì nhìn người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi trước mắt. Sắc mặt bà hơi vàng, mí mắt sưng phù, mái tóc xoăn hơi rối, quầng thâm mắt rất rộng, hẳn là gần đây không được ngủ ngon.

Lần đầu đến Sở Cảnh sát, đối mặt trực tiếp với hai cảnh sát, bà lúng túng không biết phải làm sao, bàn tay hơi run chỉ biết căng thẳng nắm chặt lấy chiếc túi trong lòng mình.

Lục Tuấn Trì nhìn tờ khai, người phụ nữ này là Tần Y Vân, năm nay năm mươi sáu tuổi, trú tại Hoa Đô, hiện giờ đã về hưu.

Kiều Trạch đối chiếu thông tin xong, hỏi bà: “Cô ơi, cô cho bọn cháu biết tại sao hôm nay cô đến tổng cục được không?”

Tần Y Vân nghẹn ngào, nước mắt chảy dài, bà ôm mặt khóc, “Tôi cũng phải gom hết dũng khí mới đến đây… Tôi… tôi thật sự không ngờ con trai mình lại đi đến bước đường này vì một người phụ nữ…”

Kiều Trạch an ủi bà: “Cô ơi, cô đừng nôn nóng, từ từ thôi.”

Tần Y Vân lau nước mắt, bắt đầu nói: “Tôi nghi ngờ con trai tôi giết người…”

Sau đó bà giải thích: “Chuyện là thế này, con tôi Khâu Gia Vinh… vẫn luôn dễ xấu hổ, lớn rồi vẫn chưa tìm người yêu. Qua hai lăm tuổi, hai ông bà già chúng tôi cũng bắt đầu sốt ruột nên có cho nó đi xem mắt. Đến năm nay, mấy tháng trước con tôi bỗng nói nó đang hẹn hò.”

Tần Y Vân nói năng lộn xộn, bà lau nước mắt rồi nói tiếp: “Ban đầu tôi vui lắm, hai ông bà già này cũng rất ủng hộ, còn nghĩ lúc nào nó mới dẫn bạn gái về nhà cho chúng tôi xem mặt. Nhưng tôi không ngờ đây là khởi đầu của một cơn ác mộng. Từ lúc đó, nó bỗng trở nên kỳ lạ… Thường này cứ mở miệng là nhắc đến cô gái kia, nói cô ấy nấu ăn ngon, hiền lành đảm đang. Ban đầu chúng tôi còn tưởng thằng bé đang yêu đương nhiệt tình, làm vậy cũng bình thường.”

“Nhưng càng về sau tôi càng thấy nó như bị ma ám. Thằng bé bắt đầu không để tâm vào công việc, thường xuyên không về nhà ăn cơm, vừa về là cắm mặt vào điện thoại. Nếu người ta nhắn tin cho nó thì nó vui như đứa trẻ con, một khi người ta lờ nó thì nó bắt đầu đứng ngồi không yên. Có một hôm thằng bé mặt mày bầm dập về nhà, bị thương khắp người… Nó nói là đánh nhau với người ta…”

Có lẽ là lần Khâu Gia Vinh và Thiệu Trường Thanh đánh nhau được camera an ninh ghi lại.

“Ban đầu tôi cũng không rõ lý do, một thời gian sau nó mới khai với tôi là đánh nhau với người khác vì cô gái kia. Từ đó về sau nó cứ như mất hồn mất vía, thường xuyên không về nhà.”

Sau đó Tần Y Vân nói tiếp: “Lúc đó tôi còn khuyên trên đời có nhiều phụ nữ khác, nếu không quay lại được với người kia thì tìm người khác. Nhưng nó nói nó chỉ cần người phụ nữ kia thôi. Có lần uống chút rượu, nó khóc lóc nói với tôi ‘Mẹ, nếu cô ấy không cần con nữa, con cũng không thiết sống’. Tôi nghe vậy sợ hết hồn, vội vàng khuyên bảo ngay.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, hắn nhớ lại lời Trần Tuyết Hiền từng nói. Hắn cảm giác người đàn ông này đã bị Trần Tuyết Hiền nắm chặt trong tay rồi, có lẽ anh ta cũng bị tình cảm trói buộc, bất giác đã bị người phụ nữ kia điều khiển.

“Sau đó…” Tần Y Vân nói tới đây, cắn răng một lúc mới nói tiếp: “Gia đình tôi có hai căn hộ, một căn tôi ở, căn còn lại để dành cho con trai cưới vợ. Bây giờ nó ở đó một mình, thỉnh thoảng tôi lại qua quét dọn nhà cửa cho nó. Gần đây có lần tôi qua đó dọn dẹp, phát hiện giày và quần áo của nó dính máu… Chỉ là mấy vết máu nhỏ thôi, có lẽ nó cũng không phát hiện… Tôi… Tôi thấy vậy cũng hoảng hốt lắm.”

Nói tới đây, bà siết chặt chiếc túi vải trên tay, “Tôi do dự mãi, không biết có nên bàn bạc với ông già không. Cuối cùng vẫn đến đây một mình…”

Lục Tuấn Trì và Kiều Trạch nghe vậy đều ngạc nhiên, “Cô ơi, vậy cô có mang đồ đến không?”

“Tôi có mang qua đây.” Tần Y Vân nói xong bèn lấy một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô trong túi ra, đưa cho Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì nhìn một lát, đúng là trên tay áo có vài vết máu không rõ ràng. Hắn cảm ơn Tần Y Vân: “Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ tiến hành xét nghiệm và đối chiếu.”

Nếu vết máu trên áo này là của Quách Thành Phong thì đây chính là vật chứng quan trọng.

Tố cáo chính máu mủ ruột thịt của mình, người mẹ trước mắt họ làm được chuyện này đã rất khó khăn rồi.

Tần Y Vân nói tới đây lại che mặt khóc, “Tôi… Tôi phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới đến đây, tôi cũng từng nghĩ có nên giặt sạch vết máu trên áo không, cũng nghĩ có nên che giấu chuyện này không… Nhưng mà… nhưng mà tôi không làm được… Tôi không muốn nhìn nó ngày càng lún sâu. Gần đây… thằng bé lại càng kỳ lạ hơn, tôi nghe nói nó còn xin nghỉ dài ngày ở công ty, thường xuyên không đi làm. Thỉnh thoảng nó cứ ra ngoài là nhà lại mất một con dao gọt hoa quả. Tôi thật sự rất sợ, tôi sợ còn chuyện gì khác xảy ra nữa, sợ nó làm chuyện gì khác nữa lại thành sai lầm không thể cứu vãn…”

Kiều Trạch hỏi thêm một câu: “Cô ơi, Khâu Gia Vinh không biết hôm nay cô đến đây chứ?”

Tần Y Vân gật đầu, “Chắc là không biết. Tôi giấu nó qua đây…”

Lục Tuấn Trì nói: “Cô ạ, cô làm vậy rất đúng. Chúng tôi sẽ chú trọng đến manh mối cô vừa nói và tiến hành quan sát Khâu Gia Vinh.”

Nghe đến dây, Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát nhíu mày.

Khâu Gia Vinh đang chuẩn bị hành hung, chẳng lẽ vụ giết chóc này vẫn còn tiếp tục sao?

Mục tiêu tiếp theo của anh ta là ai?



Cơn mưa nhỏ tối qua đã quét đi vẻ u ám trong thành phố, gần hết giờ làm, văn phòng chìm trong im lặng.

Đây là một tòa văn phòng cao cấp nằm ở trung tâm thành phố Hoa Đô. Trong công ty đầu tư tại tầng hai mươi hai, Thiệu Trường Thanh ngồi trên bàn làm việc, đây là căn phòng lớn nhất trong công ty, cũng phù hợp với chức vụ giám đốc tài chính của hắn ta.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, Thiệu Trường Thanh mới lấy bữa tối mình mang theo ra.

Đó là một suất sủi cảo nhân thịt, sủi cảo được gói rất đẹp, vỏ mỏng, nhiều nhân, tỏa ra mùi thơm đầy thu hút.

Thiệu Trường Thanh thong thả vào phòng pantry[1], đặt sủi cảo vào lò vi sóng.

[1] Pantry là một căn phòng phụ trợ đặc biệt thường có ở văn phòng. Hiểu một cách đơn giản thì đây là một quầy bar hay một khu bếp nhỏ. Khi tới đây mọi người sẽ tự pha chế đồ ăn và nước uống theo mô hình tự phục vụ.

Hắn ta tự mang giấm, Thiệu Trường Thanh đổ giấm ra đĩa nhựa, gắp một miếng sủi cảo rồi cắn một miếng.

Mùi thịt lan tỏa trong khoang miệng, hắn ta hài lòng nhai, không khỏi híp mắt.

Phòng nhân sự ngay bên cạnh, giám đốc nhân sự cũng đang tăng ca. Đến giờ này rồi, mọi người đều đói sôi bụng, anh ta lại gần hỏi: “Ôi giám đốc Thiệu, anh ăn gì thế?”

Thiệu Trường Thanh nói: “Sủi cảo.”

Giám đốc nhân sự nói: “Thơm quá.”

Thiệu Trường Thanh đắc ý: “Tất nhiên, vợ tôi gói đó.”

Giám đốc nhân sự cười, “Anh mới yêu đương bao lâu hả, tôi còn chưa gửi tiền mừng mà đã gọi vợ trước rồi.” Anh ta nuốt nước miếng, hỏi: “Nhân gì đấy?”

“Thịt heo với nấm.”

Nước thịt thơm ngon hòa cùng mùi hương lạ của nấm, cực kỳ ngon.

Thông thường nói đến lúc này rồi, đối phương sẽ chủ động mời ăn thử nhưng Thiệu Trường Thanh hoàn toàn không có ý này. Giám đốc nhân sự vẫn chưa ăn tối, ngửi mùi thơm không chịu nổi bèn xuống nước nói: “Cho tôi thử một miếng được không?”

Nghe vậy, Thiệu Trường Thanh lắc đầu, che suất sủi cảo lại, tỏ vẻ không nỡ, “Cái khác thì tôi cho ngay, nhưng sủi cảo vợ tôi làm thì không được.”

Giám đốc nhân sự nói: “Ki bo!” Sau đó mới về chỗ mình.

Thiệu Trường Thanh đang ăn, bỗng điện thoại bàn đổ chuông. Mấy năm nay điện thoại bàn trong phòng làm việc gần như chỉ để trang trí, hắn ta không ngờ lại có người gọi mình, đã vậy còn vào tối muộn lúc tăng ca thế này.

Thiệu Trường Thanh nhấc máy, “ừ” vài tiếng, ngày càng nghiêm túc: “Được, biết rồi.” Sau đó hắn ta không tăng ca nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thu dọn xong xuôi, Thiệu Trường Thanh lại nhìn sủi cảo trên bàn, vẫn thấy tiếc, bèn ăn cho hết rồi mới vội vàng đứng dậy, chuẩn bị về nhà.

Hoa Đô lúc tối muộn, giờ đã hơn mười giờ đêm, tiết trời đã chuyển lạnh. Hôm nay không khí oi bức, độ ẩm rất cao như thể đang ấp ủ một cơn mưa thu.

Sau giờ làm, Thiệu Trường Thanh bắt chuyến xe cuối cùng. Ra khỏi trạm tàu ngầm, hắn ta đi trên đường, khi đi qua một con ngõ nhỏ vắng người, bỗng tiếng bước chân vang lên sau lưng, một bóng người đuổi theo hắn ta.

“Ai thế!” Thiệu Trường Thanh cảnh giác quay lại, người sau lưng hắn ta cao khoảng một mét bảy tám, mặc áo đen đội mũ, đeo khẩu trang, che rất kín.

Người nọ kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện, là Khâu Gia Vinh.

Lúc này, mặt người đàn ông đó trắng bệch, hoàn toàn không còn vẻ lịch sự, hiền lành thường ngày, thay vào đó là sự hung ác âm u.

Thiệu Trường Thanh nhìn anh ta, cảnh giác nói: “Anh là người đánh nhau với tôi lần trước… họ Khâu nhỉ, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn hỏi về cô ấy.” Khâu Gia Vinh dáo dác nhìn quanh, xung quanh tối đen, anh ta càng có vẻ dữ tợn, “Tôi biết, chắc chắn anh đã giấu cô ấy đi rồi! Trả cô ấy cho tôi!”

Xung quanh khu vực này vô cùng yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng mèo hoang vang lên. Không khí oi đến mức sắp đông lại.

Thiệu Trường Thanh lắc đầu, “Tôi không biết cô ấy ở đâu, lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc. Cuối cùng cô ấy ở bên anh mà!”

Khâu Gia Vinh sững sờ, “Nói láo! Anh nói láo! Rõ ràng anh đã bắt cô ấy đi!”

“Cảnh sát đang tìm cô ấy.” Thiệu Trường Thanh sờ mũi, nói: “Tôi đoán chắc anh đã làm chuyện gì tồi tệ rồi nên cô ấy mới trốn đi, đúng không?” Hắn ta mỉa mai nói: “Không phải lúc nào anh cũng nói cô gái đó yêu anh hơn à? Sao bây giờ lại hỏi tôi cô ấy ở đâu? Nếu hôm nay anh tìm tôi là vì chuyện này thì tôi không biết gì đâu.”

“Còn lâu tôi mới tin, anh nói láo! Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?” Gương mặt Khâu Gia Vinh trở nên điên cuồng, anh ta rút con dao trong túi ra.

Thiệu Trường Thanh nhếch miệng, “Thằng điên, cô ấy cũng không muốn ở cạnh một tên điên như anh đâu.”

Câu nói này chọc đúng nỗi đau của Khâu Gia Vinh, anh ta nắm con dao đâm về phía Thiệu Trường Thanh.

Lúc này Thiệu Trường Thanh mới thấy sợ, hắn ta vội vàng né tránh, hét lên: “Cứu tôi với!”

Hắn ta muốn chạy nhưng chân lại nhũn ra, vừa chạy mấy bước đã ngã.

Khâu Gia Vinh chém thẳng về phía Thiệu Trường Thanh.

Thiệu Trường Thanh ngã xuống, con dao rạch qua không khí vang lên một tiếng “roẹt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.